Chương 53: Tất cả là đều trống rỗng
Cố Niệm Chi chăm chú nhìn điện thoại di động một hồi, đang suy nghĩ Triệu Lương Trạch đi nhà trọ của cô làm gì, chỉ nghe thấy điện thoại di động Mai Hạ Văn để ở trên bàn đinh một tiếng vang, có tin nhắn tới
Cố Niệm Chi theo bản năng liếc mắt một cái, nhìn thấy nội dung của tin nhắn.
Là Ngải Duy Nam gởi tới
[ Duy Nam 】: “Thời gian trên người không thoải mãi mỗi tháng lại đến, hoài niệm năm đó cậu tự mình làm nước gừng đường Hồng Trà cho tớ “
Trong lòng Cố Niệm Chi một trận sôi trào, bĩu môi, đem điện thoại di động của Mai Hạ Văn đẩy xa ra một chút.
Cũng không lâu lắm, Mai Hạ Văn bưng một cái mâm thức ăn lớn đi tới bàn, để tới trước mặt Cố Niệm Chi, đem hai phần thức ăn bên trong lấy ra.
Cố Niệm Chi lặng lẽ cầm lên đôi đũa duy nhất ăn cơm.
Mai Hạ Văn ngồi bên cạch cô, vừa ăn vừa nhìn gò má Cô cười trộm.
Cố Niệm Chi ngượng ngùng, cầm đũa gõ gõ chén Mai Hạ Văn, “Ăn cơm của anh đi, nhìn cái gì chứ?”
Con ngươi Mai Hạ Văn phía sau mắt kính vàng tỏa sáng lấp lánh cười nói: “Đương nhiên là nhìn em ”
“Đi, em cũng không phải là thức ăn, thời điểm anh nhìn em em ăn cơm trưa xong rồi à?” Cố Niệm Chi cầm lên hộp sữa bò uống một hớp.
“Nhìn sắc đẹp của em có thể ăn” Mai Hạ Văn đưa cái tay không cầm đũa tới, nắm tay Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi liền vội vàng tránh thoát, “Đừng, em còn đang ăn cơm đây ”
Hai người vừa nói chuyện, chuông điện thoại di động Mai Hạ Văn lại vang lên.
Hắn lấy tới nhìn một chút, kết quả đầu tiên thấy là tin nhắn Ngải Duy Nam trước đó bỏ qua.
Tiếng chuông điện thoại di động kiên nhẫn vang lên, Mai Hạ Văn lại không có nghe điện thoại, mà vẫn nhìn say sưa tin nhắn của Ngải Duy Nam, trong lòng không tự chủ được nhớ tới những chuyện cũ rất xa xôi kia, ánh mắt dừng thật lâu ở bốn chữ “Gừng đường Hồng Trà”
Cố Niệm Chi thấy Mai Hạ Văn một mực không nghe điện thoại, có chút kỳ quái, hỏi một tiếng: “Thế nào? Điện thoại của ai? Không muốn tiếp liền treo đi, tiếng chuông làm ồn quá ”
“Há, là hội học sinh gọi tới” Mai Hạ Văn lấy lại tinh thần, cầm điện thoại di động nghe điện thoại.
Hắn cùng người trong điện thoại nói qua loa lấy lệ mấy tiếng, liền treo, sau đó mở điện thoại di động lên trên blog mà bắt đầu quét.
Cố Niệm Chi cơm nước xong, thấy thức ăn Mai Hạ Văn còn dư hơn nửa, hỏi “Thế nào? Không ăn được? Vẫn là hội học sinh có chuyện sao?”
“Hội học sinh quả thật có chuyện, anh trước đưa em trở về thôi” Mai Hạ Văn đứng lên, lười ăn, đem thức ăn còn dư lại toàn bộ ném.
Thời điểm hai người đứng dậy rời đi phòng ăn, một người phụ nữ mặc quần áo Chanel mùa Hạ mới nhất năm nay đi vào.
Người phụ nữ này chính là chị Phùng Nghi Hỉ Phùng Nghi Sân.
Cô ấy nhìn Cố Niệm Chi cười khanh khách đi qua bên người cô, người đàn ông đi bên cạnh cô dáng cao gầy khí chất nho nhã bất phàm còn nắm cả bả vai của cô.
Người đàn ông này cô cũng nhận ra, chính là lớp trưởng Mai Hạ Văn trong lớp em gái cô Phùng Nghi Hỉ, là con trai độc nhất Mai gia ở thành phố C, cũng là nhà phú hào mà Phùng gia bọn họ đã từng giao hảo nịnh bợ.
Hai người này đi qua bên người cô ta như người xa lạ, căn bản không có nhận ra cô ta.
Phùng Nghi Sân quay đầu lại, nhìn Mai Hạ Văn lái một chiếc biệt xe mở cửa xe, để cho Cố Niệm Chi ngồi xuống.
“Nghi Sân, đang nhìn cái gì vậy?” Phùng Nghi Sân bạn cùng phòng đi theo nhìn một cái, cũng nhìn thấy Cố Niệm Chi cùng Mai Hạ Văn, “Đó là cùng hệ chúng ta đại học năm thứ tư một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ ”
“Bọn họ ở cùng một chỗ?” Phùng Nghi Sân dời đi ánh mắt, cùng bạn cùng phòng cùng nhau hướng căn tin số 3 lầu hai đi tới.
“Sớm liền ở cùng nhau rồi, hơn một tháng đi? Cậu cũng là người từng trải, năm thứ tư đại học là một đôi đối với học sinh tình nhân lúc chia tay, cũng là từng đôi tình nhân tốc thành thời điểm ”
Phùng Nghi Sân cùng bạn cùng phòng đều là nghiên cứu sinh năm thứ ba hệ thạc sĩ pháp luật đại học C, cũng là năm nay tốt nghiệp.
Lúc này nghe bạn cùng phòng đối với một đôi Mai Hạ Văn cùng Cố Niệm Chi đầy sùng bái, Phùng Nghi Sân rất xem thường.
“Kim Đồng Ngọc Nữ?” Cô cổ quái cười cười, ” dục nữ thì có ?”
“Cậu nói cái gì?” bạn cùng phòng của Phùng Nghi Sân đang chuyên tâm nhìn thực đơn, không có nghe rõ lời nói của Phùng Nghi Sân.
“Không việc gì, tớ khen bọn họ thôi” Phùng Nghi Sân cười nói, “Chúng ta đi ăn cơm ”
Bạn cùng phòng lại không tính kết thúc cái đề tài này, tìm chỗ ngồi xuống sau tràn đầy phấn khởi nói: ” đúng rồi, tớ nghe nói giáo sư Hà Chi Sơ tiếng tăm lừng lấy của đại học B chiêu mộ Cố Niệm Chi làm nghiên cứu sinh thạc sĩ, em của cậu thật quá đáng tiếc, nếu như không làm ra chuyện đó, danh ngạch này rõ ràng là em gái của cậu a!”
“Cậu nói cái gì? !” Phùng Nghi Sân chợt ngẩng đầu, một đôi mắt hạnh híp lại, trên mặt phủ đầy khói mù, “Cố Niệm Chi không phải là không qua khảo hạch sao?”
Hà Chi Sơ là nổi danh ghét người tới trễ làm sao có thể?
“Là bỏ lỡ, nhưng nghe nói là cô ấy bị bệnh nặng, có giấy của bác sĩ, cho nên Hà giáo sư cho cô ấy cơ hội lần thứ hai khảo hạch”
“Tin tức này xác thực chứ?” Âm thanh của Phùng Nghi Sân vô cùng trầm thấp, một số gần như âm trầm nói ra.
bạn cùng phòng kinh ngạc nhìn cô một cái, “Xác thực a! Cậu dạo này không có đi hệ cao ốc sao? Nơi đó đều dán danh sách rồi ”
Phùng Nghi Sân hoàn toàn không có khẩu vị gì.
Cô ở trong bát cơm gẩy gẩy mấy cái, đứng lên nói: “Tớ còn có việc, đi trước” vừa nói, cũng không quay đầu lại rời khỏi căn tin số 3.
“Thiết, tật xấu gì! Còn coi mình là đại tiểu thư sao” bạn cùng phòng Phùng Nghi Sân ở sau lưng cô ta thì thầm một tiếng bất mãn.
Lại đến cuối tuần
Cuối tuần này, Cố Niệm Chi vốn là không tính trở về nhà trọ cư xã Phong Nhã rồi.
Bởi vì Trần Liệt nói với cô cô đã khỏi hẳn rồi, không cần lại kiểm tra nửa, mà Hoắc Thiệu Hằng nghe nói cũng rời thành phố C.
Cô một người trở về đối mặt với nhà trọ trống rỗng có ý nghĩa gì đây?
Nhưng mà từ hôm thứ năm khi nhận được điện thoại của Triệu Lương Trạch, cái kia qua cửa với quần áo ngủ, cô cũng có chút đứng ngồi không yên rồi, lần nữa suy nghĩ hắn làm sao tìm được quần áo ngủ của mình.
Hơn nữa từ bữa ăn trưa hôm thứ năm Mai Hạ Văn, hội học sinh thật giống như bận rộn, không có thời gian theo cô, cô cũng đúng lúc dành thời gian trở về một chuyến.
Vội vã trở lại phòng ngủ của mình, Cố Niệm Chi liếc mắt liền nhìn ra thay đổi.
Vọt vào phòng Hoắc Thiệu Hằng, phát hiện nơi đó cùng bị trộm giống nhau, thật sự đều không thấy vật phẩm nào của Hoắc Thiệu Hằng.
Trong phòng tắm dọn dẹp sạch sẽ, giống như đang lúc ở cửa hàng mẫu bán nhà, hoàn toàn không có vết tích người ở.
Lại đi thư phòng trên lầu, phòng thể dục cùng phòng tập súng nhìn một cái, phàm là thứ thuộc về Hoắc Thiệu Hằng cũng không có.
Mà đồ đạc của mình đều ở lại, ngoại trừ quần áo ngủ dưới gối, nhưng vậy thật ra thì đó cũng là đồ của Hoắc Thiệu Hằng
Nếu quả như thật có ăn trộm, tên ăn trộm này thật là tặc tinh.
Trong nội tâm cô biết tình huống như thế, chắc chắn sẽ không phải là ăn trộm làm, lại liên tưởng đến cuộc điện thoại ngày đó của Triệu Lương Trạch, cô cái gì cũng hiểu.
Cố Niệm Chi ôm lấy bả vai dọc theo cánh cửa phòng tập súng chậm rãi ngồi xuống, đem đầu chôn ở đầu gối.
Cái cửa này vì cách âm, dùng tường gỗ cách âm, bên ngoài còn bao một tầng thật dầy đen da trâu, trên cửa đóng mấy chục miếng màu đen màu đồng đinh, nhìn khí phái bất phàm.
Dựa vào cánh cửa cánh âm cao lớn đen trầm, Cố Niệm Chi lộ ra cô đơn càng nhỏ yếu.
Cô ôm đầu gối ở chỗ này ngồi suốt một buổi tối, trong đầu trống rỗng, trong lòng giống như bị người đào một cái lổ thủng.
Lần này, cô là chân chính tin tưởng Hoắc Thiệu Hằng là muốn cùng với cô phủi sạch tất cả quan hệ.
Coi như hết nửa năm sau cô tròn mười tám tuổi, Hoắc Thiệu Hằng người giám hộ này hết chức trách liền bỏ đi.
Ngày này sớm muộn cũng sẽ tới.
Nhưng nà hắn tại sao không thể nói thật tốt cho cô biết đây?
Cứ như vậy thừa dịp thời điểm cô không có ở đây đem đồ vật lặng lẽ cầm đi, là có ý tứ gì?
Chú nhỏ Hoắc không nên là người như vậy?
Rốt cuộc thế nào?
Trời sáng thời điểm, Cố Niệm Chi mím môi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn trong phòng ánh sáng từ bình minh, hết thảy trước mắt dần dần rõ ràng.
Lại là một ngày mới.
Đi đứng đều cứng ngắc chết lặng, cô lấy tay vuốt chân của mình, muốn đứng lên, lúc này nghe chuông điện thoại di động lại vang lên
/81
|