Thiếu Tướng Ngài Khoẻ Không

Chương 54: Căn hộ, biệt đều sang tên cho cô

/81


Chương 54: Căn hộ, biệt đều sang tên cho cô

 

Lấy ra điện thoại di động, nhìn thấy lại là Mai Hạ Văn gọi.

Thời điểm cô độc phát hiện có người nhớ mong mình, chính là ngày đêm đông tuyết đưa lửa than tới,  lữ hành đói khát trong sa mạc nhìn thấy cam tuyền, không người nào có thể cự tuyệt được phần hảo ý này.

Cố Niệm Chi nhẹ nhàng uy một tiếng.

Mai Hạ Văn ở bên đầu điện thoại kia cười nói: “Niệm Chi, em về nhà sao? Trong nhà có chuyện gì sao?”

Cố Niệm Chi lắc đầu một cái, “Không sao, em muốn trở về trường học ”

“Anh đây đi đón em nha” Mai Hạ Văn sáng sớm đi tập thể dục sớm, ăn xong điểm tâm nhớ ra bản thân chừng mấy ngày chưa cùng Cố Niệm Chi cùng nhau ăn cơm rồi, liền gọi điện thoại tới.

Cố Niệm Chi lúc này đỡ cửa phòng tập súng cách âm từ từ đứng lên, âm thanh có chút run rẩy: “Em mới vừa thức dậy, ăn điểm tâm lại gọi điện thoại cho anh ”

Mai Hạ Văn cười đáp ứng, cúp điện thoại

Thu lấy điện thoại, Cố Niệm Chi lại trù trừ, nếu Hoắc Thiệu Hằng đã đem đồ đạc của hắn đều dọn đi rồi, cô có muốn rời hay không nơi này đây?

Dù sao nơi này là nhà trọ của Hoắc Thiệu Hằng, chủ nhân đều dọn đi rồi, cô còn ở lỳ chỗ này tốt sao?

Hơn nữa cô đã sắp tốt nghiệp đại học, sang năm học nghiên cứu sinh, bây giờ nghỉ hè đi tìm một phần công việc vẫn còn kịp.

Có thu nhập, cô có thể mướn phòng ở cho mình, không cần lo lắng có người lại tùy tùy tiện tiện xông tới, đem đồ vật toàn bộ lấy đi.

Tâm tư Cố Niệm Chi mang theo mấy phần tức giận, gọi điện thoại cho Âm Thế Hùng.

“Hùng đại ca” Cố Niệm Chi có lý chẳng sợ nói, “Không đánh thức anh chứ ?”

Âm Thế Hùng lúc này đang theo Hoắc Thiệu Hằng, Triệu Lương Trạch, còn có một chút thành viên nòng cốt của tổ chức hành động đặc biệt đang họp.

Thấy là Cố Niệm Chi gọi, liền nhận lấy, đứng dậy rời khỏi phòng họp.

“Không việc gì, anh đã thức dậy rồi” Âm Thế Hùng cười ha hả nói, đối với Hoắc Thiệu Hoằng trong phòng thò đầu vào làm khẩu hình  “Cố Niệm Chi “, cho hắn biết là Cố Niệm Chi gọi.

Hoắc Thiệu Hằng thân hình vẫn không nhúc nhích, ra hiệu cho Triệu Lương Trạch nói tiếp.

” thứ sáu quân khu sơ kỳ chuẩn bị đã không sai biệt lắm, tiền cùng người cũng đã đúng chỗ, Hoắc thiếu, bây giờ chúng ta nên đem tất cả biên chế xác định, sau đó báo lên trên” Triệu Lương Trạch từ máy in trong lấy ra một phần báo cáo, pát cho người đang ngồi xem.

Cố Niệm Chi bên này cắn răng, ở trong điện thoại đối với Âm Thế Hùng nói: “Hùng đại ca, em ở nhà trọ cư xá Phong Nhã, nhìn không thấy đồ vật của chú nhỏ Hoắc, có phải hay không có trộm vào? có muốn hay không em báo cảnh sát?”

“À? ! Không! Đừng báo cảnh sát!” Âm Thế Hùng trên ót mồ hôi thoáng cái chảy ra, “Cái này cái này không có kẻ gian vào! Nơi nào có người dám trộm nhà trọ của em chứ? !”

” nhà trọ của em? Cái này không phải nhà trọ của em, em cũng chính là ở nhờ mà thôi” Cố Niệm Chi tĩnh táo nói, “Cái kia tại sao đồ vật của chú nhỏ Hoắc lại không còn?”

“Cái này a, là như vầy” Âm Thế Hùng nhận tài ăn nói của mình từ trước đến giờ không tệ, nhưng mà vào lúc này, hắn cũng có cảm giác đuối lý, ấp úng nửa ngày, mới nói ra: “Đây không phải là em phải đến Đế đô học nghiên cứu sinh sao? Chúng ta liền ”

“Ha ha, Hùng đại ca, đừng kiếm cớ làm loạn nửa, anh cũng biết,em muốn mùa xuân sang năm mới đến Đế đô học nghiên cứu sinh, chỉ cần biết không phải là trộm vào, em đã an tâm rồi anh cũng biết đồ vật của chú nhỏ Hoắc là cơ mật, nếu như làm mất sẽ không tốt cho chú nhỏ Hoắc một ngày trăm công ngàn việc, em là biết, cũng không cho hắn thêm phiền toái, anh giúp em chuyển cáo một tiếng, em ngày hôm nay liền dọn đi” ở một trình độ nào đó, Cố Niệm Chi so với Âm Thế Hùng còn phải linh động hơn.

“Đừng! Đừng dời!” Âm Thế Hùng xảo huyệt bây giờ cũng vô ích rồi, vội vàng che điện thoại, thò đầu vào phòng họp cuống cuồng nói: “Hoắc thiếu, ngài ra đây một chút, có việc gấp” thấy Hoắc Thiệu Hằng ngồi bất động, không thể làm gì khác hơn là lại tăng thêm một câu: ” là Cố tiểu thư ”

Hoắc Thiệu Hằng ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt vừa sắc bén vừa trầm ổn, “Đây là nhiệm vụ của cậu”

” nhưng mà cô ấy nói cô ấy muốn dọn đi!” Âm Thế Hùng quả thực không có biện pháp, chỉ phải nói ra.

Hoắc Thiệu Hằng còn chưa lên tiếng, Triệu Lương Trạch đã “A ” một tiếng, nặng nề vỗ một cái con chuột trên bàn: “Tôi nói cái gì? ! Chúng ta là tổ chức hành động đặc biệt đối với quần chúng làm công tác, không thể đơn giản thô bạo!”

Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới hắn, từ chỗ ngồi đứng lên, bên hông giây nịt da ngăm đen phong phú, siết chặt thắt lưng săn chắc của hắn.

Hắn một tay để ở trong túi quần, một tay mang theo một điếu thuốc, nện bước chân dài đi ra, ống dài giày lính ở trên sàn nhà phát ra lộc cộc tách tách âm thanh.

Âm Thế Hùng vội vàng đem lời mà Cố Niệm Chi nói nói lại một lần, lại nhẹ giọng phàn nàn: “Tôi cũng không biết giải thích thế nào cùng với cô ấy, cô ấy còn tưởng rằng trong nhà trộm lẻn vào, phải báo cảnh a! Anh xem, tôi đã nói không thể đem đồ vật của ngài dọn đi rồi ? Làm như vậy quá nhiều phần a! Tiểu cô nương khẳng định không chịu nổi, bây giờ la hét muốn dọn ra ngoài đấy ”

“Dời cái gì mà dời?” Hoắc Thiệu Hằng phủi phủi tro thuốc lá, “cậu nói cho cô ấy biết, cái nhà trọ bây giờ cô ấy đang ở này là danh nghĩa của cô ấy, phòng của cô ấy giấy bất động sản ở trong tủ sắt thư phòng, mật mã cô ấy biết ”

Con mắt của Âm Thế Hùng cũng lồi ra rồi, nói chuyện đều lắp bắp: “Phòng phòng nhà ở sang tên cho Niệm Chi rồi hả? !”

Tôi ai ya, nhà trọ cư xá Phong Nhã mà nhất đoạn tầng chót phục thức, diện tích thì có 160 mét vuông, bây giờ giá thị trường ít nhất năm triệu, liền liền liền cho Cố Niệm Chi rồi hả? !

Hoắc Thiệu Hằng “ừ” một tiếng, “Còn có Đức Hinh cư xá biệt thự, về sau cũng cho cô ấy làm đồ cưới, cậu trước đừng nói cho cô ấy, được rồi, ngươi khuyên nhủ cô ấy đi, tô tiếp tục họp” nói xoay người đi vào trong.

Bóng lưng của hắn cao ngất, Âm Thế Hùng nhìn kính nể không thôi.

 

Cửa chính phòng họp ùm một tiếng trước mặt Âm Thế Hùng khép lại rồi.

Âm Thế Hùng nhìn chằm chằm cửa chính, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Đây mới là người giám hộ tốt nhất đế quốc, là tấm gương cho bọn hắn a!

Đáng tiếc hắn không có năng lực một lời không liền cho người ta một căn hộ ở tầng chót Phong Nhã cư xá.

Âm Thế Hùng lấy lại tinh thần, cầm điện thoại di động lên, mộng du như vậy đối với Cố Niệm Chi cười nói: “Niệm Chi, đừng nóng giận, đừng nóng giận, Hoắc thiếu đó là có công vụ trong người, lại nói nhà kia bây giờ đã trên danh nghĩa của em rồi, hắn ở nơi đó cũng không thích hợp, cho nên đem đồ vật dời đi em nếu không thích một mình ở nơi đó, em có thể đến ở chỗ chúng ta a! Em quên em ở nơi này cũng có một gian phòng? Tại sao phải dọn ra ngoài?”

Cố Niệm Chi hoàn toàn không có dự liệu được cái kết quả này, ở đầu điện thoại bên kia sợ đến ngây người, cùng với phản ứng mới vừa rồi của Âm Thế Hùng giống nhau như đúc, cô cũng lắp bắp nói: “Cái cái cái gì? Phòng này đã là danh nghĩa của em? ! Nhưng này là nhà của chú nhỏ Hoắc ở a! Em không thể nhận!”

“Anh biết, Hoắc thiếu nói…” Âm Thế Hùng thiếu chút nữa nói lỡ miệng, vội vàng đổi lời nói: “Trước khi Hoắc thiếu đi công tác đã làm xong thủ tục, em xem một chút tủ sắt trong phòng thư, giấy bất động sản hẳn là ở bên trong tủ sắt mật mã em biết chưa?”

Cố Niệm Chi nắm thật chặt điện thoại, âm thanh run rẩy đứt quãng nói: “em em cho là chú nhỏ Hoắc không để ý đến em ”

Làm sao, sẽ bất kể em thì sao?” Âm Thế Hùng rất là kinh ngạc, “em quên em trong tiểu lâu Hoắc thiếu đang ở em cũng có một căn phòng à? Lại nói nếu quả như thật không muốn quản em, cần gì phải cho em dự định nhiều như vậy?”

Chậc chậc chậc, ngay cả đồ cưới đều chuẩn bị xong, đáng tiếc bây giờ còn không thể nói.

Âm Thế Hùng không khỏi oán thầm Hoắc Thiệu Hằng, cảm thấy hắn đem chuyện đơn giản làm cho phức tạp.

Cố Niệm Chi kinh ngạc tựa vào cửa phòng tập súng vừa dầy vừa nặng nhìn chất da trên cửa, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Mới vừa rồi mình cố tình gây sự thật là lấy lòng tiểu nhân, đo bụng quân tử.

Cô nâng tay lên, bạt một cái hung hăng cho chính mình một bạt tai.

“Niệm Chi, em làm sao vậy?” Âm Thế Hùng ở điện thoại bên kia nghe âm thanh bạt một cái một vang lên, đặc biệt giống như âm thanh vả bạt tai, nhất thời cảnh giác, “Có người đánh em sao? !”

Cố Niệm Chi sâu kín nói ra: ” không việc gì, em đánh chính mình một bạt tai thôi”

Âm Thế Hùng ồ lên một tiếng: “Ngoan độc! Niệm Chi, em tàn nhẫn tới nổi đến ngay cả mình đều đánh a!”


/81

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status