Chương 74: Cố Niệm Chi ngất xỉu
“Niệm Chi? Niệm Chi?” Nữ đồng học được Cố Niệm Chi từ đầu tới cuối ôm lấy lội qua toàn bộ tiểu Kính Hồ giật mình, cô ấy sợ hãi thét lên tên của cô, làm thế nào cũng không dám khom người trở lại trong nước.
Cô và Cố Niệm Chi cùng tất cả đồng học bên trong cuối cùng cũng đến bên bờ.
Đồng học lên được bờ trước nghe cô kêu lên, nhanh chóng chạy tới.
Mai Hạ Văn nóng nảy chờ ở bên bờ chạy nhanh nhất, hắn một bước dài vọt tới chỗ bờ nước hồ cạn, khom người đem Cố Niệm Chi từ trong hồ vớt leny, ngồi xuống ôm ở ngực, từng bước một từ trong hồ đi ra.
“Tiểu Tứ? Tiểu Tứ? Cậu không sao chứ? Đừng dọa chúng ta!” Yêu Cơ đều sắp khóc lên, nhào tới từ trong tay Mai Hạ Văn đem Cố Niệm Chi nhận được ôm vào trong ngực.
Lục Trà Phương cùng Tào nương nương chạy tới giúp một tay, cùng nhau đem Cố Niệm Chi đang tẽ xỉu mang lên trên bờ trong nhà lá có duy nhất một mảnh dài trên băng đá đặt nằm ngang.
Tào nương nương ngồi vào một đầu băng ghế dài, ôm lấy Cố Niệm Chi gối đầu ở trên bắp đùi của mình, một tay đưa ra thăm dò một chút hơi thở của cô, thở phào nhẹ nhõm “Cô ấy còn có hô hấp, chắc là do mệt nhọc thôi”
Nữ đồng học được Cố Niệm Chi cứu che miệng, lại vui vẻ, lại sợ hãi phát khóc.
Những người này là thiếu gia tiểu thư từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, lần đầu tiên từ khi sinh ra mới trải qua chạy thoát thân kiệt sức như vậy.
Mới vừa từ trong chỗ chết chạy ra, bọn họ trong lúc nhất thời đều không nói gì, trầm mặc chen chúc ở trên bờ hồ bên trong nhà lá, một bên tránh mưa, một bên cầu nguyện sớm một chút có người tới cứu bọn họ.
Đều nghe thấy tiếng súng bên bờ hồ bên kia, trong bầu trời đêm máy bay trực thăng quanh quẩn cũng nhìn thấy, nhưng mà bọn họ cũng không dám lớn tiếng kêu cứu.
Ai biết đạo tặc có bao nhiêu người? Núp ở chỗ nào?
Bọn họ thật vất vả mới thoát khỏi vận mệnh bị bắt cóc làm con tin, cũng đừng không để cho cảnh sát tới cứu, ngược lại đem chó sói đưa tới.
Người nữ đồng học ôm đầu gối ngồi ở cửa nhà lá, tiếng khóc thật thấp sụt sùi dần dần lây sang mọi người, từng người vành mắt đều đỏ hoe, lại chỉ có thể lấy bàn tay lau nước mắt.
Mai Hạ Văn nửa quỳ ở bên băng đá trước mặt, đem mặt mình chôn ở trong tay Cố Niệm Chi, trong mắt ánh lệ chảy ra, thấm ướt lòng bàn tay cô.
Cố Niệm Chi ngón tay giật giật, phát ra một tiếng lẩm bẩm: “Hoắc tiểu thúc”
Mai Hạ Văn nghe thấy, kinh ngạc vui mừng ngẩng đầu lên nhìn cô, luôn miệng kêu: “Niệm Chi? Niệm Chi? Cậu đã tỉnh?”
Cố Niệm Chi mở mắt.
Nhìn thấy gương mặt ân cần nhưng lại là Mai Hạ Văn.
“Niệm Chi, cậu mới vừa rồi không có lên được bờ liền ngất đi, thiếu chút nữa chết chìm, là lớp trưởng cứu cậu đó” Yêu Cơ ân cần nói, không quên giúp Mai Hạ Văn ở trước mặt Cố Niệm Chi nói tốt.
Cố Niệm Chi nhớ có một đôi cánh tay có lực đưa cô từ trong nước ôm lên, cô ngưng mắt nhìn Mai Hạ Văn, ánh mắt dần dần ôn nhu.
Không có gì so với việc cứu thương cô càng có thể đánh động nội tâm cô độc của cô hơn, Cố Niệm Chi nhìn Mai Hạ Văn, cong môi cười một tiếng, thấp giọng nói: “Tớ không sao, chính là có nhiều chút mệt mỏi, cậu đừng lo lắng. “
“Mệt mỏi liền chớ nói chuyện, nằm nghỉ thật tốt” Tào nương nương suy ngẫm quấn quýt lấy lọn tóc dài một dạng với rong biển của cô, để cho cô nằm thoải mái hơn một chút.
Cố Niệm Chi “ừ” một tiếng, khép lại cặp mắt.
Cô quả thật mệt quá rồi, phải nghỉ ngơi thật tốt một chút.
Lúc này Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong hãn mã của xe quân đội mới vừa từ trên đường cao tốc đi xuống.
Trước mắt bọn họ chính là chạy tới chỗ xe quân đội đang đóng quân tăng viện trợ.
Chờ sau khi xe quân đội đi vào, Phạm Kiến mới mở cửa xe hãn mã quân đội chạy đến trên đường núi.
Triệu Lương Trạch một mực ở bên trên dụng cụ điện tử không ngừng tìm tung tích, lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên chỉ một phương hướng nói: “Tiểu Lý Ứng đang ở phụ cận! Rất gần!”
Hoắc Thiệu Hằng yên lặng một giây đồng hồ, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa xe.
Bóng đêm dày đặc, mưa lớn ở trên cửa sổ xe tạo lên từng đạo vết tích, ngoài cửa xe thế giới mơ mơ hồ hồ, không thấy rõ được.
Xe quân đội trong an tĩnh đến đáng sợ.
Mọi người không hẹn mà đều muốn biết, Hoắc thiếu sẽ lựa chọn như thế nào: Là dừng lại cứu tiểu Lý trước, hay trực tiếp đi cứu Cố Niệm Chi.
Dù sao theo trình độ trọng yếu, Cố Niệm Chi so với tiểu Lý quan trọng hơn chứ?
“Dừng xe, tìm tiểu Lý” Hoắc Thiệu Hằng lãnh đạm nhưng gật đầu, không lộ ra dấu vết mà sửa sang lại quân phục.
Phạm Kiến liếc nhìn Âm Thế Hùng một cái, yên lặng đạp chân phanh
Triệu Lương Trạch cũng ngẩng đầu liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, nhưng hắn không có chút rung động trên mặt nào.
Âm Thế Hùng thật là không dám nhìn sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Hắn biết trong lòng Hoắc Thiệu Hằng, vị trí của Cố Niệm Chi trọng yếu dường nào, nhưng mà hắn là thủ trưởng vẫn phải quyết định cứu binh lính của mình trước.
Âm Thế Hùng trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, càng áy náy.
Xe dừng lại, hắn đẩy cửa xe ra xông vào trong mưa to.
Âm Thế Hùng mang tai nghe Bluetooth cũng có chức năng lập tức truyền tin.
Âm thanh Triệu Lương Trạch trong tai nghe truyền tới, không ngừng chỉ thị cho hắn phương hướng của tiểu Lý
Khí lực trong tay Âm Thế Hùng dò xét rất nhanh phát ra tiếng đích đích nhẹ vang lên, chỉ dùng năm giây, liền tìm được tiểu Lý ngã ở trong khe nước ven đường
“Tiểu Lý?” Âm Thế Hùng vỗ vỗ khuôn mặt của hắn, cảm giác trên mặt của hắn còn có nhiệt độ, trong lỗ mũi còn có hô hấp mơ hồ, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống.
Hắn đem tiểu Lý từ trong khe nước ôm ra, gánh trên vai, trở lại trong xe quân đội
…
/81
|