Chương 75: Cô ấy được an toàn rồi
Âm thanh cảnh sát viên rất lớn, bên trong xe hãn mã quân đội có vài người nhưng là nhìn quen cảnh tượng hoành tráng, cũng không có để ở trong lòng.
Hoắc Thiệu Hằng ôm lấy cánh tay thu lại tầm mắt trên cửa sổ xe, nhìn về phía Âm Thế Hùng, ung dung thản nhiên nói ” Cậu đi “
“Vâng!”
Âm Thế Hùng đẩy cửa xe ra xuống xe, đem căn cứ chính xác của mình ở tổ chức hành động đặc biệt đưa cho người cảnh viên kia nhìn một chút, ” tổ chức hành động đặc biệt, chúng ta là đi thi hành công vụ. ”
Cảnh viên kia nhìn Âm Thế Hùng một cái cấp cước quân nhân là Trung tá, còn có đoàn trưởng cấp bậc quân chức, lập tức sai người mở ra chướng ngại vật trên đường, chính mình đứng ở ven đường tay phải giơ lên chào, đưa mắt nhìn chiếc xe hãn mã quân đội tiến vào.
Tiểu Lý ở trong xe giẫy giụa ngồi dậy, chỉ phương hướng tiểu Kính Hồ, ” tôi dặn Niệm Chi, để cho cô ấy nếu như có chuyện gì không đúng, liền xuống nước bơi đến đối diện tiểu Kính Hồ ”
Triệu Lương Trạch lúc này gật đầu một cái, chỉ màn hình điện tử của mình nói: ” Vị trí của Niệm Chi đúng là ở bên kia tiểu Kính Hồ, hẳn là ở lúc đạo tặc cùng cảnh sát giao chiến cô ngược lại cơ trí, chạy rất nhanh.”
Trên người Hoắc Thiệu Hằng mới vừa rồi khí thế bức người đột nhiên lãnh đạm xuống.
Người trong xe trong nháy mắt cảm thấy có thể tự do hô hấp!
Xe hãn mã quân đội một đường gào thét, lái vào Độc Phong Sơn sơn trang
Bầu không khí vui sướng trong xe hãn mã quân đội cùng bầu không khí ngoài xe hoàn toàn khác nhau, bên ngoài xe tình hình mười phần khẩn trương.
Đại lộ đều bị phong tỏa, xe cộ hoàn toàn không thể đi lại được.
Tài lái xe của Phạm Kiến cơ hồ có thể sánh bằng tay đua xe nhất lưu, cũng chỉ có thể miễn cưỡng lái xe đến cách Minh Nguyệt Các chỗ không xa, thấy phía trước không vào được rồi.
Đến mức đường đi qua tiểu Kính Hồ bờ bên kia, đã bị cảnh sát phong kín.
Mưa lớn vẫn đang rơi, đường bên trong sơn trang trải nhựa, ở giữa cao, hai bên thấp, ngược lại không có nước đọng
Mấy chục cảnh sát mặc áo chống đạn, tay cầm 18 thức cảnh dụng Revolver, khom lưng, núp ở phía sau xe, nhắm ngay tiểu đạo cuối chỗ khu nhà cổ kính.
Triệu Lương Trạch từ trong máy vi tính điều tra sơ đồ mặt phẳng lập thể kiến trúc Độc Phong Sơn sơn trang, đưa cho Hoắc Thiệu Hằng xem: “Khu vực mặt sau một mảng lớn màu xanh da trời này chính là tiểu Kính Hồ cái chấm đỏ nhỏ này là Niệm Chi, ở bên kia khu vực màu xanh da trời ”
Nơi cảnh sát cùng đạo tặc giao thủ, là đang ở khu vực màu xanh da trời bên này, giữa hai người xác thực cách khá xa.
“Hoắc thiếu, ngài muốn qua đón Niệm Chi không?” Triệu Lương Trạch lấy ra một cái ống nhòm bội số lớn của nhà binh, “Tình huống hiện trường vẫn rất phức tạp, chúng ta không phải là…”
Hắn lời còn chưa dứt, trong tai nghe truyền tới âm thanh nói chuyện điện thoại giữa cảnh sát và chỗ đóng quân hắn nghe lén.
Triệu Lương Trạch đột nhiên dừng một chút, đưa tay vuốt tai nghe, kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, cảnh sát đã phát hiện chỗ Niệm Chi đang ở, đang muốn yêu cầu đóng quân đi đến tiểu Kính Hồ bờ bên kia đảm bảo bảo vệ an toàn cho bọn họ ”
Hoắc Thiệu Hằng rút ra một điếu thuốc trong tay dập tătq, nói với Âm Thế Hùng: “Cậu đi qua xem một chút, không nên để cho người khác nhìn thấy cậu” một bên đem M 16A súng bán tự động mỹ chế của mình ném cho Âm Thế Hùng.
Ý tứ chính là, bảo vệ Cố Niệm Chi, nhưng không nên để cho cô biết bọn họ đến rồi.
Âm Thế Hùng lập tức tuân lệnh, đeo lên mũ cùng một dạng với trú quân bộ đội đặc chủng, che kín nửa gương mặt, lại đeo lên mũ bảo hiểm chống đạn, đẩy cửa xe ra xuống xe, rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm đen ngòm.
Âm Thế Hùng rời đi ngay sau đó, trước Minh Nguyệt Các lại vang lên âm thanh đoàng đoàng đoàng đoàng thương kích
Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở trong xe đốt thuốc, từ từ hút một hơi, phun ra một đạo khói trắng, đối với Triệu Lương Trạch nói: “Nghe được đó là súng gì không?”
Triệu Lương Trạch gở xuống tai nghe, nghiêng đầu nghe trong chốc lát, ngạc nhiên nói: “Tiệp Khắc sinh súng bán tự động? ! Bọn họ từ nơi nào mà có? !”
“Tôi xem, quan thuế của thành Phố C lại được đổi người rồi” Hoắc Thiệu Hằng giữa ngón tay cầm điếu thuốc, ánh mắt lần nữa chuyển hướng cửa sổ xe.
Ánh mắt của hắn giống như chim ưng chuẩn xác sắc bén, chăm chú nhìn động tĩnh trước Minh Nguyệt Các
Cố Niệm Chi cùng bạn cùng lớp núp ở bên trong nhà lá bờ bên kia của tiểu Kính Hồ, vẫn âm thầm cầu nguyện cuộc chiến đấu bên kia mau chóng kết thúc.
Bọn họ vừa mệt vừa đói lại lạnh, có thể được xưng là đói khổ lạnh lẽo rồi.
Tráng Sĩ cố gắng khuấy động bầu không khí, cười nói: “Một lần tốt nghiệp lữ hành này, tôi nghĩ là tôi sẽ trọn đời khó quên nha”
“Ai mà không như vậy? ! Sợ rằng so với chúng ta càng cảm thấy trọn đời khó quên, là các bạn học lớp hai” Lục Trà Phương thở dài nhìn về phía đối diện tiểu Kính Hồ phương hướng của Minh Nguyệt Các.
Lớp hai đồng học hiện tại cũng là sinh tử không biết trước được, cộng thêm lớp bọn họ có bốn người ở trong Minh Nguyệt Các chưa có trở về.
Cố Niệm Chi tựa vào trên đùi Tào nương nương trở mình, im lặng không lên tiếng nhìn say sưa máy bay trực thăng đang quanh quẩn tới lui trong bầu trời đêm.
Cũng không lâu lắm,một người nam mặc sắc phục đóng quân đi tới, đếm số người bọn họ, hỏi “Mọi người là học sinh hệ pháp luật của đại học C sao?”
“Vâng, tôi là lớp trưởng” Mai Hạ Văn đứng dậy, “Xin hỏi các người là…?”
Đội trưởng đóng quân vội vàng nói: “Quá tốt! Rốt cuộc tìm được mọi người rồi! Tôi là đóng quân, được cục phó Lưu tổng cục cảnh sát nhờ, tới bảo vệ mọi ngươi mọi ngươi đừng sợ, cũng đừng câu nệ, nên để làm gì thì làm” vừa nói, hắn quay đầu kêu binh lính của mình, cho bọn hắn từng cái nhiệm vụ đề phòng.
Nhà lá bốn phía lập tức được quân nhân trang bị võ trang đầy đủ bảo vệ, mọi người thoáng cái buông lỏng, nhà lá bên trong bầu không khí rất nhanh sôi nổi lên.
Âm Thế Hùng lăn lộn đang đề phòng quân nhân chính giữa, nhìn Cố Niệm Chi một cái.
Cô một mình nằm ở duy nhất một dài mảnh trên băng đá trong nha lá, sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt lại tựa như đang ngủ.
Âm Thế Hùng mang kính nhìn ban đêm có chụp hình cùng chức năng truyền Internet
Hắn giơ tay lên, chạm một cái vào nút trên kính nhìn ban đêm, kèn kẹt kèn kẹt chụp hình Cố Niệm Chi, sau đó lập tức truyền cho Triệu Lương Trạch
Cố Niệm Chi nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên cảm thấy thật giống như có người đang nhìn cô.
Cô mở mắt, hai hàng lông mi như cây quạt nhỏ vụt sáng mở ra, một đôi ngươi ẩm ướt đối diện với ống kính, kèm theo đôi mắt đẹp đẽ hiệu quả con ngươi sâu đen có ẩn sâu bất an cùng kinh hoàng
Thời điểm tấm hình này truyền trở về trong máy tính Triệu Lương Trạch, Hoắc Thiệu Hằng vừa vặn chuyển mắt nhìn thấy, hơi ngẩn ra, ” là Đại Hùng truyền về?”
Triệu Lương Trạch mỉm cười ôm đầu ngửa về sau, nhường vị trí tốt nhất cho Hoắc Thiệu Hằng xem, đắc ý nói: “Mới vừa lấy được, Niệm Chi không có việc gì ”
Hoắc Thiệu Hằng hút một hơi thuốc, ánh mắt từ trên màn ảnh máy vi tính nhìn cặp mắt Cố Niệm Chi ướt ác biết nói chuyện, đôi mắt dời đi, nhìn về phía ngoài cửa xe.
Trước Minh Nguyệt Các tiếng súng càng ngày càng dày đặc.
Lúc này cảnh sát triệt hạ đến, địa phương đóng quân ra trận, tay súng bắn tỉa vào vị trí.
Quân chính quy vừa vào sân, cục diện lập tức nghịch chuyển
Đoàng đoàng đoàng đoàng mấy tiếng súng vang lên, chỗ tay súng bắn tỉa bộ đội đặc chủng đóng quân rất nhanh tiêu diệt ba tên Đại Quyển Tử ẩn giấu trong rừng trúc trước Minh Nguyệt Các
Bên trong máy bay trực thăng ở giữa không trung cục phó Lưu của tổng cục cảnh sát thành phố C biết được tin tức này, cao hứng vung quả đấm: “Đạo tặc lợi hại hơn nữa, cũng không đánh lại được binh lính chúng ta !”
Nhưng còn có hai tên Đại Quyển Tử lợi hại hơn không bị giết chết, trong tay bọn họ có súng tự động, vẫn một tả một hữu chiếm cứ ở trước Minh Nguyệt Các
“Các người bị bao vây! Nhanh chóng bó tay chịu trói đi! Thả con tin! Với Tự thú mà nói, có thể tranh thủ được xử lý khoan hồng!” cục phó Lưu từ bên trên máy bay trực thăng giữa không trung hướng đạo tặc ở Minh Nguyệt Các hô đầu hàng.
Trong xe hãn mã quân đội Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên vứt bỏ tàn thuốc, chân mày cau lại.
Triệu Lương Trạch ở bên cạnh ha ha cười, tay phải dựng lên cái hình dáng súng lục, “Giết cảnh sát cùng quân nhân còn có thể xử lý khoan hồng đi chết đi đồng chí, ta cho các ngươi một cây đèn cầy ”
/81
|