Cố Duệ không nhanh không chậm lựa thổ ngập đáp. Một lúc sau, cô chọn ra được hai cân hai mươi mấy viên thổ ngập đáp.
Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Hai mươi mấy viên thổ ngập đáp được bọc trong một mảnh vải dầu. Lý Đại Hùng vẻ mặt miễn cưỡng cầm lấy bọc hàng: “Khỉ, thổ ngập đáp này có gì hay. Đi chơi mà cầm theo cái này rất bất tiện.”
“Là cậu bất tiện, chứ tôi thì không có vấn đề gì cả.”
“Cô! Cô vậy là không được đâu…”
“Tôi thấy được mà!” Cố Duệ lau bùn trên tay vào áo Lý Đại Hùng. Cậu ta nín thinh, không nói lời nào.
Nhìn hai kẻ mồm mép nhanh nhảu kia rời đi. Chủ sạp lau nhẹ mồ hôi trên trán. Ông ta thắt miệng túi lại rồi cười:
“Hai đứa nhãi ranh, ông đây chỉ mua túi này với giá một xâu tiền, khà khà.”
Đâu phải chỉ lời gấp trăm lần, phải là gấp năm trăm lần ấy chứ…
Ở góc của con hẻm có một con sông. Khắp nơi trong thành đều có đường dẫn đến con sông ấy, vì thế, chỉ cần tìm được cầu là tìm được đường ra. Hai người Cố Duệ và Lý Đại Hùng đi từ dưới chân cầu lên rồi đi đến cái cầu nhỏ được xây hơi nhô ra ngoài sông để dân trong thành thường ngày đến giặt đồ. Lý Đại Hùng ngồi trên cầu giúp Cố Duệ rửa sạch bùn đất trên thổ ngập đáp. Cậu vừa rửa vừa nói: “Khỉ à, sao tôi chẳng thấy cái này quý ở đâu vậy.”
Cố Duệ ngồi xổm ăn kẹo hồ lô: “Quý hay không phải dựa vào giá trị hàng hóa để định nghĩa. Một miếng ngọc giá một, hai lượng, cậu thấy nó quý không?”
“Không quý.”
Ngọc rẻ nhất cũng chỉ có cái giá này.
“Vậy một cái bánh du hành nướng áp chảo giá một trăm văn tiền, thấy quý không?”
“Đương nhiên quý! Quý muốn chết!”
“Cho nên, quý hay không không phải dựa vào việc giá nó cao hay thấp mà là giá trị hàng hóa được xem xét một cách cụ thể.”
Lý Đại Hùng vỗ đầu một cái: “Ừ, thế ý cô là mấy viên thổ ngập đáp này có giá trị?”
Cố Duệ bĩu môi: “Cậu vẫn thấy thứ trong tay cậu là thổ ngập đáp.”
Hử?
Lý Đại Hùng cúi đầu xem một viên thổ ngập đáp đã được mình rửa sơ trong nước.
Bùn đất được rửa sạch.
Lộ ra một miếng ngọc cỡ ngón tay cái. Chỉ là một miếng ngọc nhỏ xíu, không đầu không đuôi, mặt trên giống như vẩy cá.
Không đúng!
Trên mặt vẩy cá này là…
“Là Hàng Văn! Khỉ, đây là Hàng Văn!”
Cố Duệ trợn mắt xem thường. Cô giật lấy miếng hoàng ngọc trong tay cậu ta: “Nói nhảm! Nếu không tôi mua nó làm gì? Màu này chắc là thiết thêu sắc, không có giá trị nhiều. Tôi mua nó vì hoa văn ở bên trên. Cậu rửa sạch mấy viên còn lại đi.”
Nếu liên quan đến Hàng Đạo, vậy chắc chắn có giá trị rồi. Bạn học Đại Hùng rất có tự giác của một người Hàng Đạo.
Có động lực, Lý Đại Hùng làm việc nhanh hơn nhiều. Hai mươi mấy viên thổ ngập đáp rất nhanh đã được rửa sạch.
“Tám miếng hoàng ngọc, còn lại đều là… Khỉ, đây là đồ sứ? Có giá trị gì không?”
Cố Duệ liếc mắt một cái: “Miếng sứ vỡ của bô đi tiểu. Thích thì cất đi.”
Lý Đại Hùng vội vàng ném mấy mảnh sứ kia xuống sông khiến nước bắn lên.
Cố Duệ bỗng nhiên sững người. Cô nghĩ, những mảnh vụn của bô đi tiểu này nằm dưới lòng sông, hơn ngàn năm sau, nếu sông này cạn đi, có khi nào sẽ có người khai quật được những mảnh vỡ này, sau đó chúng sẽ phiêu bạt đến Phan Gia Viên? Và rồi sẽ có người nói khoác rằng đây là bô đi tiểu của thái hậu Từ Hi?
Có ai ngờ rằng ngàn năm trước có một nhà khảo cổ học ném những mảnh vỡ này xuống sông?
Được rồi. Cố Duệ không biết nên khóc hay cười vì trí tưởng tượng bay quá cao, quá xa này của mình nữa. Nhưng may mà còn tám miếng ngọc…
“Hử? Hoa văn nối liền nhau?”
Cố Duệ lấy mấy miếng hoàng ngọc đặt lên gạch xanh rồi dựa vào hoa văn mà sắp chúng lại nhau.
“Đây là ba đoạn thân cá, còn đây là bốn đoạn đuôi cá. Cá này là cá gì vậy? Sao đuôi dài quá vậy… Đầu đâu?”
Đuôi cá rất dài nhưng lại không đầu.
Cá này lại rất thon dài.
“Dáng rất đẹp.” Cố Duệ vuốt cằm cảm thán. Nhìn hoa văn đã được sắp lại ngay ngắn, ôi chao, khéo thật, cái này cô biết. Là chữ thứ tám trong chín chữ Hàng Tự mà cô đã học.
Cô nhìn qua mấy lần nhưng Lý Đại Hùng lại không có hứng thú liếc nhìn nó dù chỉ một lần.
“Chậc, còn tưởng có thể học được Hàng Văn mới, kết quả lại là chữ chúng ta đã học. Khỉ à, xem ra cái này cũng chẳng phải Hàng Khí lợi hại gì, không đáng giá.”
Cố Duệ lại cảm thấy không sao cả. Cách chạm trổ này không phải của thời Đường, có vẻ như là thời Chiến Quốc. Hơn nữa, hoa văn cá rất đặc biệt, cho dù không có đầu cá nhưng cô vẫn cảm thấy cái này rất huyền diệu. Không chừng cái này có lai lịch không nhỏ. Tuy rằng sắc vàng không đẹp lắm, trông như bị ô nhiễm bởi thiết thêu, thoạt nhìn rất xấu.
Vàng thì không sao, cả miếng ngọc màu vàng thì gọi là hoàng ngọc. Nhưng vàng một xíu thế này, nhìn sao cũng thấy khó chịu.
“Mặt trên có lỗ, vừa vặn có thể xỏ dây qua.” Cố Duệ tiện tay xỏ một sợi dây màu đỏ qua.
Lúc xỏ dây, Lý Đại Hùng cầm giúp kẹo hồ lô cho Cố Duệ. Cậu ta suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Khỉ, cô biết hung thủ giết phu canh là ai, đúng không?”
“Ừ.”
“Là ai?”
“Cậu đoán xem.”
“… Cô có thể nể mặt tình đồng môn của chúng ta mà bật mí xíu được không.”
“Ôi chao, dùng tình cảm nói chuyện à, được, tôi sẽ bật mí một chút, người đó họ Trần.”
“Tên là gì?”
“…”
Cố Duệ trợn trắng mắt. Đây chỉ là nói đùa hay là thói quen không chịu động não của Lý Đại Hùng vậy?
“Con trai của Trần Nguyên Phong.”
“A! Trần Dịch Hiên! Thế mà cô còn bảo không phải hắn!”
“…”
Cố Duệ khẽ cắn môi, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy xâu hồ lô trên tay Lý Đại Hùng giờ chỉ còn lại cây que gỗ.
Mẹ kiếp! Kẹo hồ lô của cô!
Sau một lúc bị Cố Duệ xử lý, Lý Đại Hùng che mặt rên: “Ai bảo cô giao kẹo hồ lô cho tôi. Nhưng nếu không phải Trần Dịch Hiên thì sao có thể là hắn được?”
Người bình thường thật khó mà liên tưởng chuyện ấy liên quan đến hắn.
“Sao tôi biết được.”
Cố Duệ ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Nhà họ Trần không đơn giản như bề ngoài. Anh ta chắc đã nhận ra điều gì đó nên mới bảo chúng ta lui lại. Nhưng có lẽ anh ta cũng có chuyện níu chân lại.”
“Vậy sao cô biết là hắn?”
“Trần Dịch Bảo.”
Cố Duệ xỏ dây qua miếng ngọc đuôi cá cuối cùng: “Toàn bộ nhà họ Trần chỉ có hai người đối xử tốt với nó, đó là Trần Nguyên Phong và hắn. Hơn nữa, hắn và Trần Dịch Bảo cũng được xem như đồng bệnh tương liên (*). Nếu Trần Dịch Hiên là hi vọng của toàn bộ nhà họ Trần, từ nhỏ đã được mọi người kỳ vọng rất cao, mọi thứ ăn mặc, đi lại, đồ dùng đều là thứ tốt nhất, lại rất được cưng chiều. Người như thế không thể nào khiến Trần Dịch Bảo đồng cảm. Nhưng không phải như vậy. Trần Dịch Bảo vì mồ côi cha mẹ mà không có tiếng nói trong nhà họ Trần thì hắn vì chuyện không được cha yêu thương mà mất đi địa vị. Như thế, hai người đó mới có thể thưởng thức lẫn nhau, mới có thể xem một người cũng cô độc giống mình là bạn.”
“Cho nên, dù biết là sai, Trần Dịch Bảo cũng quyết bảo vệ bí mật này. Bởi vì khi nói ra chuyện người đêm đó nó nhìn thấy chính là người anh trai duy nhất đối xử tốt với nó thì người đó cả đời này sẽ bị hủy hoại.”
Lý Đại Hùng nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Vậy giờ làm sao đây? Sư phụ đã nói cái giếng ấy có vấn đề. Ngay cả con cóc kia cũng bị biến dị như vậy, nếu là người xuống đó, chỉ sợ sẽ càng khủng khiếp hơn. Đã mấy ngày trôi qua, lúc trước hắn có thể hút máu, vậy bây giờ…”
***
(*) Đồng bệnh tương liên: Vì gặp chung một cảnh ngộ mà sinh ra sự đồng cảm với nhau.
Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Hai mươi mấy viên thổ ngập đáp được bọc trong một mảnh vải dầu. Lý Đại Hùng vẻ mặt miễn cưỡng cầm lấy bọc hàng: “Khỉ, thổ ngập đáp này có gì hay. Đi chơi mà cầm theo cái này rất bất tiện.”
“Là cậu bất tiện, chứ tôi thì không có vấn đề gì cả.”
“Cô! Cô vậy là không được đâu…”
“Tôi thấy được mà!” Cố Duệ lau bùn trên tay vào áo Lý Đại Hùng. Cậu ta nín thinh, không nói lời nào.
Nhìn hai kẻ mồm mép nhanh nhảu kia rời đi. Chủ sạp lau nhẹ mồ hôi trên trán. Ông ta thắt miệng túi lại rồi cười:
“Hai đứa nhãi ranh, ông đây chỉ mua túi này với giá một xâu tiền, khà khà.”
Đâu phải chỉ lời gấp trăm lần, phải là gấp năm trăm lần ấy chứ…
Ở góc của con hẻm có một con sông. Khắp nơi trong thành đều có đường dẫn đến con sông ấy, vì thế, chỉ cần tìm được cầu là tìm được đường ra. Hai người Cố Duệ và Lý Đại Hùng đi từ dưới chân cầu lên rồi đi đến cái cầu nhỏ được xây hơi nhô ra ngoài sông để dân trong thành thường ngày đến giặt đồ. Lý Đại Hùng ngồi trên cầu giúp Cố Duệ rửa sạch bùn đất trên thổ ngập đáp. Cậu vừa rửa vừa nói: “Khỉ à, sao tôi chẳng thấy cái này quý ở đâu vậy.”
Cố Duệ ngồi xổm ăn kẹo hồ lô: “Quý hay không phải dựa vào giá trị hàng hóa để định nghĩa. Một miếng ngọc giá một, hai lượng, cậu thấy nó quý không?”
“Không quý.”
Ngọc rẻ nhất cũng chỉ có cái giá này.
“Vậy một cái bánh du hành nướng áp chảo giá một trăm văn tiền, thấy quý không?”
“Đương nhiên quý! Quý muốn chết!”
“Cho nên, quý hay không không phải dựa vào việc giá nó cao hay thấp mà là giá trị hàng hóa được xem xét một cách cụ thể.”
Lý Đại Hùng vỗ đầu một cái: “Ừ, thế ý cô là mấy viên thổ ngập đáp này có giá trị?”
Cố Duệ bĩu môi: “Cậu vẫn thấy thứ trong tay cậu là thổ ngập đáp.”
Hử?
Lý Đại Hùng cúi đầu xem một viên thổ ngập đáp đã được mình rửa sơ trong nước.
Bùn đất được rửa sạch.
Lộ ra một miếng ngọc cỡ ngón tay cái. Chỉ là một miếng ngọc nhỏ xíu, không đầu không đuôi, mặt trên giống như vẩy cá.
Không đúng!
Trên mặt vẩy cá này là…
“Là Hàng Văn! Khỉ, đây là Hàng Văn!”
Cố Duệ trợn mắt xem thường. Cô giật lấy miếng hoàng ngọc trong tay cậu ta: “Nói nhảm! Nếu không tôi mua nó làm gì? Màu này chắc là thiết thêu sắc, không có giá trị nhiều. Tôi mua nó vì hoa văn ở bên trên. Cậu rửa sạch mấy viên còn lại đi.”
Nếu liên quan đến Hàng Đạo, vậy chắc chắn có giá trị rồi. Bạn học Đại Hùng rất có tự giác của một người Hàng Đạo.
Có động lực, Lý Đại Hùng làm việc nhanh hơn nhiều. Hai mươi mấy viên thổ ngập đáp rất nhanh đã được rửa sạch.
“Tám miếng hoàng ngọc, còn lại đều là… Khỉ, đây là đồ sứ? Có giá trị gì không?”
Cố Duệ liếc mắt một cái: “Miếng sứ vỡ của bô đi tiểu. Thích thì cất đi.”
Lý Đại Hùng vội vàng ném mấy mảnh sứ kia xuống sông khiến nước bắn lên.
Cố Duệ bỗng nhiên sững người. Cô nghĩ, những mảnh vụn của bô đi tiểu này nằm dưới lòng sông, hơn ngàn năm sau, nếu sông này cạn đi, có khi nào sẽ có người khai quật được những mảnh vỡ này, sau đó chúng sẽ phiêu bạt đến Phan Gia Viên? Và rồi sẽ có người nói khoác rằng đây là bô đi tiểu của thái hậu Từ Hi?
Có ai ngờ rằng ngàn năm trước có một nhà khảo cổ học ném những mảnh vỡ này xuống sông?
Được rồi. Cố Duệ không biết nên khóc hay cười vì trí tưởng tượng bay quá cao, quá xa này của mình nữa. Nhưng may mà còn tám miếng ngọc…
“Hử? Hoa văn nối liền nhau?”
Cố Duệ lấy mấy miếng hoàng ngọc đặt lên gạch xanh rồi dựa vào hoa văn mà sắp chúng lại nhau.
“Đây là ba đoạn thân cá, còn đây là bốn đoạn đuôi cá. Cá này là cá gì vậy? Sao đuôi dài quá vậy… Đầu đâu?”
Đuôi cá rất dài nhưng lại không đầu.
Cá này lại rất thon dài.
“Dáng rất đẹp.” Cố Duệ vuốt cằm cảm thán. Nhìn hoa văn đã được sắp lại ngay ngắn, ôi chao, khéo thật, cái này cô biết. Là chữ thứ tám trong chín chữ Hàng Tự mà cô đã học.
Cô nhìn qua mấy lần nhưng Lý Đại Hùng lại không có hứng thú liếc nhìn nó dù chỉ một lần.
“Chậc, còn tưởng có thể học được Hàng Văn mới, kết quả lại là chữ chúng ta đã học. Khỉ à, xem ra cái này cũng chẳng phải Hàng Khí lợi hại gì, không đáng giá.”
Cố Duệ lại cảm thấy không sao cả. Cách chạm trổ này không phải của thời Đường, có vẻ như là thời Chiến Quốc. Hơn nữa, hoa văn cá rất đặc biệt, cho dù không có đầu cá nhưng cô vẫn cảm thấy cái này rất huyền diệu. Không chừng cái này có lai lịch không nhỏ. Tuy rằng sắc vàng không đẹp lắm, trông như bị ô nhiễm bởi thiết thêu, thoạt nhìn rất xấu.
Vàng thì không sao, cả miếng ngọc màu vàng thì gọi là hoàng ngọc. Nhưng vàng một xíu thế này, nhìn sao cũng thấy khó chịu.
“Mặt trên có lỗ, vừa vặn có thể xỏ dây qua.” Cố Duệ tiện tay xỏ một sợi dây màu đỏ qua.
Lúc xỏ dây, Lý Đại Hùng cầm giúp kẹo hồ lô cho Cố Duệ. Cậu ta suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Khỉ, cô biết hung thủ giết phu canh là ai, đúng không?”
“Ừ.”
“Là ai?”
“Cậu đoán xem.”
“… Cô có thể nể mặt tình đồng môn của chúng ta mà bật mí xíu được không.”
“Ôi chao, dùng tình cảm nói chuyện à, được, tôi sẽ bật mí một chút, người đó họ Trần.”
“Tên là gì?”
“…”
Cố Duệ trợn trắng mắt. Đây chỉ là nói đùa hay là thói quen không chịu động não của Lý Đại Hùng vậy?
“Con trai của Trần Nguyên Phong.”
“A! Trần Dịch Hiên! Thế mà cô còn bảo không phải hắn!”
“…”
Cố Duệ khẽ cắn môi, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy xâu hồ lô trên tay Lý Đại Hùng giờ chỉ còn lại cây que gỗ.
Mẹ kiếp! Kẹo hồ lô của cô!
Sau một lúc bị Cố Duệ xử lý, Lý Đại Hùng che mặt rên: “Ai bảo cô giao kẹo hồ lô cho tôi. Nhưng nếu không phải Trần Dịch Hiên thì sao có thể là hắn được?”
Người bình thường thật khó mà liên tưởng chuyện ấy liên quan đến hắn.
“Sao tôi biết được.”
Cố Duệ ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Nhà họ Trần không đơn giản như bề ngoài. Anh ta chắc đã nhận ra điều gì đó nên mới bảo chúng ta lui lại. Nhưng có lẽ anh ta cũng có chuyện níu chân lại.”
“Vậy sao cô biết là hắn?”
“Trần Dịch Bảo.”
Cố Duệ xỏ dây qua miếng ngọc đuôi cá cuối cùng: “Toàn bộ nhà họ Trần chỉ có hai người đối xử tốt với nó, đó là Trần Nguyên Phong và hắn. Hơn nữa, hắn và Trần Dịch Bảo cũng được xem như đồng bệnh tương liên (*). Nếu Trần Dịch Hiên là hi vọng của toàn bộ nhà họ Trần, từ nhỏ đã được mọi người kỳ vọng rất cao, mọi thứ ăn mặc, đi lại, đồ dùng đều là thứ tốt nhất, lại rất được cưng chiều. Người như thế không thể nào khiến Trần Dịch Bảo đồng cảm. Nhưng không phải như vậy. Trần Dịch Bảo vì mồ côi cha mẹ mà không có tiếng nói trong nhà họ Trần thì hắn vì chuyện không được cha yêu thương mà mất đi địa vị. Như thế, hai người đó mới có thể thưởng thức lẫn nhau, mới có thể xem một người cũng cô độc giống mình là bạn.”
“Cho nên, dù biết là sai, Trần Dịch Bảo cũng quyết bảo vệ bí mật này. Bởi vì khi nói ra chuyện người đêm đó nó nhìn thấy chính là người anh trai duy nhất đối xử tốt với nó thì người đó cả đời này sẽ bị hủy hoại.”
Lý Đại Hùng nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Vậy giờ làm sao đây? Sư phụ đã nói cái giếng ấy có vấn đề. Ngay cả con cóc kia cũng bị biến dị như vậy, nếu là người xuống đó, chỉ sợ sẽ càng khủng khiếp hơn. Đã mấy ngày trôi qua, lúc trước hắn có thể hút máu, vậy bây giờ…”
***
(*) Đồng bệnh tương liên: Vì gặp chung một cảnh ngộ mà sinh ra sự đồng cảm với nhau.
/190
|