“Không kịp nữa rồi, hắn biến đổi quá nhanh. Đên hôm đó có lẽ là lần đầu tiên hắn hút máu. Nhưng hút một lượng máu lớn như vậy, mức độ dị hóa của hắn rất mạnh mẽ, tức là tốc độ biến hóa của hắn rất nhanh. Cho nên, hắn không phải vứt thi thể đi mà là giấu thi thể.”
“Giấu… giấu thi thể? Giấu làm gì? Ăn à?” Lý Đại Hùng vừa hỏi như vậy, Cố Duệ đã liếc cậu ta một cái.
Cả người cậu ta lập tức cảm thấy không ổn. Vứt que kẹo hồ lô đã ăn xong, cậu ta nhăn mặt nói: “Nhà họ Trần thật khủng bố. May mà chúng ta đã rời khỏi đó. Có cần nhắc nhở người nhà họ Trần không?”
Chẳng lẽ cứ mặc họ như vậy?
Trên dưới nhà họ Trần có hơn trăm người đấy.
“Không cần, có Thanh Vũ canh chừng rồi.”
Miếng ngọc chỉ có phần đuôi không có phần đầu này thoạt nhìn thật kỳ quái. Cô tùy tiện ném vào túi rồi đứng dậy phủi mông.
“Vụ án này, hai nạn nhân hai hung thủ là vấn đề của Triệu Nguyên, chúng ta chỉ giúp đỡ. Ông ta hài lòng, chúng ta có thể rút lui. Còn về sống chết của nhà họ Trần, phải tự cân nhắc xem khả năng của bản thân trước rồi tính.”
Ặc, bọn họ đối phó với Trần nhị gia còn không xong, nói gì đến người đó.
Lý Đại Hùng lập tức ỉu xìu. Cảm giác tội lỗi không thể thắng nổi bản tính yêu mạng sống của bản thân.
Cố Duệ không hề có chút cảm giác tội lỗi vớ vẩn nào đó: “Thật ra thứ nguy hiểm nhất không phải là cái người họ Trần kia.”
“Hử? Thế là gì? Giếng nước?”
“Không phải.”
“Vậy là gì?”
Là gì nhỉ?
Cố Duệ quay đầu lại nhìn. Tòa đại trạch nổi bậc giữa những dãy kiến trúc cổ điển xây dựng sát nhau, cô vừa nhìn vào đã có cảm giác đây là nơi nguy hiểm nhất.
Lý Đại Hùng đưa mắt nhìn theo Cố Duệ: “Kia chẳng phải là phủ Thứ Sử sao? Khỉ, sao cô không hỏi Trần nhị gia về lối đi bí mật dẫn từ nhà họ Trần đến phủ Thứ Sử?”
“Ông ta sẽ không nói.”
Cố Duệ nhếch miệng. Cô có cảm giác, Trần nhị gia này chỉ quan tâm đến vợ mình và nhà họ Trần, những cái khác ông ta đều mặc kệ.
Lúc trước, khi nấp ở bên ngoài, cô nghe thấy tiếng Viên Lâm và Tô Lai nói chuyện, mơ hồ nghe nói về mật đạo gì đó...
Điều này chẳng phải vừa khéo liên kết với những thứ khác sao?
Nhà họ Trần có một bí mật. Và bí mật đó liên quan đến mật đạo.
Nhưng chuyện này đâu liên quan đến cô.
“Khỉ, tôi đói.”
“Cậu là heo à, lại đói bụng!”
“Biết làm sao được, tại cơ thể này ăn khỏe mà.”
“Được rồi, bên kia có đồ ăn. Đi thôi.”
...
Nhà họ Trần.
Thanh Vũ đến tiểu viện hẻo lánh nhất ở nhà họ Trần rồi trốn trong đám lá rậm rạp trên cây. Cậu nhìn xuống tiểu viện bên dưới. Viện này không lớn lắm nhưng lại rất yên tĩnh, không có thị nữ ra vào hầu hạ. Đã ba canh giờ trôi qua nhưng không có ai ra vào hay xuất hiện ở viện này. So sánh với sự hưng thịnh như mặt trời ban trưa của nhà họ Trần, nơi này quạnh quẽ đến đáng thương.
Thật kỳ lạ! Tại sao Cố Duệ lại bảo cậu ta đến đây?
Cậu ta chờ ở đây lâu như vậy nhưng viện này vẫn yên tĩnh, vẫn không người như vậy. Điều này không phải rất kỳ lạ sao?
Thanh Vũ thầm nhớ kỹ thời gian, nhớ đến lời nhắc nhở lúc trước của Cố Duệ: “Trong vòng ba canh giờ, nếu hắn không xuất hiện ở bên ngoài tiểu viện của mẹ hắn, cậu không cần ẩn nấp nữa bởi vì có thể mẹ hắn đã xảy ra chuyện, hoặc là hắn không nhịn được nữa.”
Tới rồi.
Thấy đã đến lúc, Thanh Vũ nhìn xung quanh một lượt. Khi đã xác nhận rằng nơi này không có ai, cậu không tiếng động nhảy xuống đất.
Chân nhẹ điểm vài cái, cậu đã đi đến bên cửa sổ. Từ một cái lỗ nhỏ dưới cửa sổ, cậu nhìn vào trong phòng...
Cậu sửng sốt một lát, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. Cậu lập tức bước vào phòng.
Người, không thấy nữa. Vị di nương khiêm tốn và gần như ở góa của Triệu Nguyên Phong không biết sao đã biến mất. Chẳng lẽ là...
Mặt Thanh Vũ tái mét, nhìn chiếc giường trống không... Bỗng nhiên cậu ngửi được một mùi hương, mùi hương rất nồng, rất phức tạp. Là mùi thuốc.
Nhưng trong mùi thuốc nồng nặc đó có một mùi gì đó rất kỳ quái... Mùi tanh!
Hơn nữa, mùi tanh ấy càng lúc càng nồng, càng lúc càng nồng...
Ở dưới.
Không ổn!
Lúc Thanh Vũ phản ứng lại, vội vàng cúi đầu xuống nhìn thì chân trái bị nắm lấy. Đó là một thứ xanh xao và rất to, to gấp hai lần tay thanh niên bình thường. Thứ này không thể xem là tay, nó là một cái móng vuốt. Đốt tay rất dài, vòng lấy một nửa chân Thanh Vũ rồi bóp lại, dường như nó muốn bóp nát cẳng chân của cậu ta.
Soạt!
Hoành đao được rút ra và đâm xuống...
Cái tay kia đột nhiên kéo về phía dưới giường, cả người Thanh Vũ lập tức lảo đảo như muốn ngã ra sau...
Nhưng cái tay kia vừa chuyển động, hoành đao liền cắm xuống sàn. Thanh Vũ mượn lực xoay người, mắt cá chân dựa vào lực xoay người của cậu, hất mạnh cái tay kia ra.
Cái giường kia bay lên rồi xoay tròn.
Sau khi đáp xuống đất, Thanh Vũ chém hoành đao qua...
Rầm!
Cái giường bị chém thành hai. Cái bóng đen kia lập tức nhào về phía Thanh Vũ. Rầm!
Vách tường phát ra âm thanh trầm đục. Thanh Vũ có thể nghe thấy tiếng xương sườn của mình bị gãy.
Gió nổi lên. Móng vuốt to, khủng bố kia đánh xuống!
Tốc độ rất nhanh.
Trước khi khung cảnh trước mắt trở thành màu đen thẳm, cậu nhớ đến một khuôn mặt.
Cố Duệ?
Không, sao có thể là cô thôn nữ ấy được?
Sao khuôn mặt ấy lại là thứ cậu thấy khó quên lúc sắp chết được?
...
Triệu Nguyên đang xem sổ sách ghi chép quá trình xuất nhập dược liệu của dược phòng. Đương nhiên ông ta không tra những loại thuốc Trần nhị gia lấy mà tra những loại thuốc Trần di nương nhà họ Trần dùng mấy năm nay.
“Thân thể Trần di nương vốn không tốt. Năm đó, khi gả vào nhà họ Trần, bà ta cứ bệnh liên miên. Nhưng nhờ vào vẻ đẹp của mình, Trần Nguyên Phong rất yêu thương bà ta. Mấy năm đầu, lão ta đối xử với bà ta rất tốt. Sau khi sinh cho lão đứa con trai đầu, vốn lão càng yêu thương bà ta hơn nhưng không ngờ đứa con trai ấy lại không tốt lắm. Trần Nguyên Phong dần dần không quan tâm đến bà ta nữa. Mấy năm nay, tiểu viện của bà ta có rất ít người ra vào. Nhưng cơ thể Trần di nương luôn cần phải dùng thuốc. Sổ ghi chép xuất nhập thuốc này đều là ghi chép thuốc bà ta dùng...”
Tiên sinh ở dược phòng này dường như rất có ấn tượng với Trần di nương. Không, phải nói là hiện giờ tiếng tăm của nhà họ Trần rất lớn, đa số người làm ăn buôn bán như bọn họ đều sẽ chú ý đến.
“Dựa vào sổ sách này thì bắt đầu từ mùa xuân năm nay, lượng thuốc đã tăng lên rất nhiều.”
Triệu Nguyên nhìn đến chỗ này thì cảm thấy có vấn đề.
“Đúng vậy, bệnh của Trần di nương càng ngày càng xấu đi. Cách đây không lâu, tôi còn đến đó xem qua, sắc mặt bà ấy rất kém. Lúc đó, vốn không có thuốc và kim châm cứu, tôi còn nghĩ mấy ngày nay đại công tử sẽ đến tìm tôi. Nhưng rất kỳ quái là gần đây hắn vẫn chưa đến tìm tôi. Có khi nào bệnh mẹ hắn đã khá hơn không nhỉ?”
Lời nói của tiên sinh dược phòng khiến mặt Triệu Nguyên trở nên ngưng trọng.
Bắt đầu từ khi nào ông ta thấy hoài nghi? Có lẽ là từ câu trả lời của Cố Duệ.
Trần Dịch...
Không phải là Trần Dịch Hiên.
Vậy chỉ còn lại hai người.
Trần Dịch Bảo hoặc là...
“Lượng thuốc tăng cao, lâu rồi chưa đến...” Triệu Nguyên lẩm bẩm. Một lúc sau mặt ông ta tái mét.
“Không ổn, Thanh Vũ gặp nguy hiểm rồi!”
“Giấu… giấu thi thể? Giấu làm gì? Ăn à?” Lý Đại Hùng vừa hỏi như vậy, Cố Duệ đã liếc cậu ta một cái.
Cả người cậu ta lập tức cảm thấy không ổn. Vứt que kẹo hồ lô đã ăn xong, cậu ta nhăn mặt nói: “Nhà họ Trần thật khủng bố. May mà chúng ta đã rời khỏi đó. Có cần nhắc nhở người nhà họ Trần không?”
Chẳng lẽ cứ mặc họ như vậy?
Trên dưới nhà họ Trần có hơn trăm người đấy.
“Không cần, có Thanh Vũ canh chừng rồi.”
Miếng ngọc chỉ có phần đuôi không có phần đầu này thoạt nhìn thật kỳ quái. Cô tùy tiện ném vào túi rồi đứng dậy phủi mông.
“Vụ án này, hai nạn nhân hai hung thủ là vấn đề của Triệu Nguyên, chúng ta chỉ giúp đỡ. Ông ta hài lòng, chúng ta có thể rút lui. Còn về sống chết của nhà họ Trần, phải tự cân nhắc xem khả năng của bản thân trước rồi tính.”
Ặc, bọn họ đối phó với Trần nhị gia còn không xong, nói gì đến người đó.
Lý Đại Hùng lập tức ỉu xìu. Cảm giác tội lỗi không thể thắng nổi bản tính yêu mạng sống của bản thân.
Cố Duệ không hề có chút cảm giác tội lỗi vớ vẩn nào đó: “Thật ra thứ nguy hiểm nhất không phải là cái người họ Trần kia.”
“Hử? Thế là gì? Giếng nước?”
“Không phải.”
“Vậy là gì?”
Là gì nhỉ?
Cố Duệ quay đầu lại nhìn. Tòa đại trạch nổi bậc giữa những dãy kiến trúc cổ điển xây dựng sát nhau, cô vừa nhìn vào đã có cảm giác đây là nơi nguy hiểm nhất.
Lý Đại Hùng đưa mắt nhìn theo Cố Duệ: “Kia chẳng phải là phủ Thứ Sử sao? Khỉ, sao cô không hỏi Trần nhị gia về lối đi bí mật dẫn từ nhà họ Trần đến phủ Thứ Sử?”
“Ông ta sẽ không nói.”
Cố Duệ nhếch miệng. Cô có cảm giác, Trần nhị gia này chỉ quan tâm đến vợ mình và nhà họ Trần, những cái khác ông ta đều mặc kệ.
Lúc trước, khi nấp ở bên ngoài, cô nghe thấy tiếng Viên Lâm và Tô Lai nói chuyện, mơ hồ nghe nói về mật đạo gì đó...
Điều này chẳng phải vừa khéo liên kết với những thứ khác sao?
Nhà họ Trần có một bí mật. Và bí mật đó liên quan đến mật đạo.
Nhưng chuyện này đâu liên quan đến cô.
“Khỉ, tôi đói.”
“Cậu là heo à, lại đói bụng!”
“Biết làm sao được, tại cơ thể này ăn khỏe mà.”
“Được rồi, bên kia có đồ ăn. Đi thôi.”
...
Nhà họ Trần.
Thanh Vũ đến tiểu viện hẻo lánh nhất ở nhà họ Trần rồi trốn trong đám lá rậm rạp trên cây. Cậu nhìn xuống tiểu viện bên dưới. Viện này không lớn lắm nhưng lại rất yên tĩnh, không có thị nữ ra vào hầu hạ. Đã ba canh giờ trôi qua nhưng không có ai ra vào hay xuất hiện ở viện này. So sánh với sự hưng thịnh như mặt trời ban trưa của nhà họ Trần, nơi này quạnh quẽ đến đáng thương.
Thật kỳ lạ! Tại sao Cố Duệ lại bảo cậu ta đến đây?
Cậu ta chờ ở đây lâu như vậy nhưng viện này vẫn yên tĩnh, vẫn không người như vậy. Điều này không phải rất kỳ lạ sao?
Thanh Vũ thầm nhớ kỹ thời gian, nhớ đến lời nhắc nhở lúc trước của Cố Duệ: “Trong vòng ba canh giờ, nếu hắn không xuất hiện ở bên ngoài tiểu viện của mẹ hắn, cậu không cần ẩn nấp nữa bởi vì có thể mẹ hắn đã xảy ra chuyện, hoặc là hắn không nhịn được nữa.”
Tới rồi.
Thấy đã đến lúc, Thanh Vũ nhìn xung quanh một lượt. Khi đã xác nhận rằng nơi này không có ai, cậu không tiếng động nhảy xuống đất.
Chân nhẹ điểm vài cái, cậu đã đi đến bên cửa sổ. Từ một cái lỗ nhỏ dưới cửa sổ, cậu nhìn vào trong phòng...
Cậu sửng sốt một lát, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. Cậu lập tức bước vào phòng.
Người, không thấy nữa. Vị di nương khiêm tốn và gần như ở góa của Triệu Nguyên Phong không biết sao đã biến mất. Chẳng lẽ là...
Mặt Thanh Vũ tái mét, nhìn chiếc giường trống không... Bỗng nhiên cậu ngửi được một mùi hương, mùi hương rất nồng, rất phức tạp. Là mùi thuốc.
Nhưng trong mùi thuốc nồng nặc đó có một mùi gì đó rất kỳ quái... Mùi tanh!
Hơn nữa, mùi tanh ấy càng lúc càng nồng, càng lúc càng nồng...
Ở dưới.
Không ổn!
Lúc Thanh Vũ phản ứng lại, vội vàng cúi đầu xuống nhìn thì chân trái bị nắm lấy. Đó là một thứ xanh xao và rất to, to gấp hai lần tay thanh niên bình thường. Thứ này không thể xem là tay, nó là một cái móng vuốt. Đốt tay rất dài, vòng lấy một nửa chân Thanh Vũ rồi bóp lại, dường như nó muốn bóp nát cẳng chân của cậu ta.
Soạt!
Hoành đao được rút ra và đâm xuống...
Cái tay kia đột nhiên kéo về phía dưới giường, cả người Thanh Vũ lập tức lảo đảo như muốn ngã ra sau...
Nhưng cái tay kia vừa chuyển động, hoành đao liền cắm xuống sàn. Thanh Vũ mượn lực xoay người, mắt cá chân dựa vào lực xoay người của cậu, hất mạnh cái tay kia ra.
Cái giường kia bay lên rồi xoay tròn.
Sau khi đáp xuống đất, Thanh Vũ chém hoành đao qua...
Rầm!
Cái giường bị chém thành hai. Cái bóng đen kia lập tức nhào về phía Thanh Vũ. Rầm!
Vách tường phát ra âm thanh trầm đục. Thanh Vũ có thể nghe thấy tiếng xương sườn của mình bị gãy.
Gió nổi lên. Móng vuốt to, khủng bố kia đánh xuống!
Tốc độ rất nhanh.
Trước khi khung cảnh trước mắt trở thành màu đen thẳm, cậu nhớ đến một khuôn mặt.
Cố Duệ?
Không, sao có thể là cô thôn nữ ấy được?
Sao khuôn mặt ấy lại là thứ cậu thấy khó quên lúc sắp chết được?
...
Triệu Nguyên đang xem sổ sách ghi chép quá trình xuất nhập dược liệu của dược phòng. Đương nhiên ông ta không tra những loại thuốc Trần nhị gia lấy mà tra những loại thuốc Trần di nương nhà họ Trần dùng mấy năm nay.
“Thân thể Trần di nương vốn không tốt. Năm đó, khi gả vào nhà họ Trần, bà ta cứ bệnh liên miên. Nhưng nhờ vào vẻ đẹp của mình, Trần Nguyên Phong rất yêu thương bà ta. Mấy năm đầu, lão ta đối xử với bà ta rất tốt. Sau khi sinh cho lão đứa con trai đầu, vốn lão càng yêu thương bà ta hơn nhưng không ngờ đứa con trai ấy lại không tốt lắm. Trần Nguyên Phong dần dần không quan tâm đến bà ta nữa. Mấy năm nay, tiểu viện của bà ta có rất ít người ra vào. Nhưng cơ thể Trần di nương luôn cần phải dùng thuốc. Sổ ghi chép xuất nhập thuốc này đều là ghi chép thuốc bà ta dùng...”
Tiên sinh ở dược phòng này dường như rất có ấn tượng với Trần di nương. Không, phải nói là hiện giờ tiếng tăm của nhà họ Trần rất lớn, đa số người làm ăn buôn bán như bọn họ đều sẽ chú ý đến.
“Dựa vào sổ sách này thì bắt đầu từ mùa xuân năm nay, lượng thuốc đã tăng lên rất nhiều.”
Triệu Nguyên nhìn đến chỗ này thì cảm thấy có vấn đề.
“Đúng vậy, bệnh của Trần di nương càng ngày càng xấu đi. Cách đây không lâu, tôi còn đến đó xem qua, sắc mặt bà ấy rất kém. Lúc đó, vốn không có thuốc và kim châm cứu, tôi còn nghĩ mấy ngày nay đại công tử sẽ đến tìm tôi. Nhưng rất kỳ quái là gần đây hắn vẫn chưa đến tìm tôi. Có khi nào bệnh mẹ hắn đã khá hơn không nhỉ?”
Lời nói của tiên sinh dược phòng khiến mặt Triệu Nguyên trở nên ngưng trọng.
Bắt đầu từ khi nào ông ta thấy hoài nghi? Có lẽ là từ câu trả lời của Cố Duệ.
Trần Dịch...
Không phải là Trần Dịch Hiên.
Vậy chỉ còn lại hai người.
Trần Dịch Bảo hoặc là...
“Lượng thuốc tăng cao, lâu rồi chưa đến...” Triệu Nguyên lẩm bẩm. Một lúc sau mặt ông ta tái mét.
“Không ổn, Thanh Vũ gặp nguy hiểm rồi!”
/190
|