Tại mặt biển mờ mịt không thể so với đất liền, sau khi trôi một đêm, trong lòng mọi người đều có chút không yên, lại thấy xung quanh không hề có bóng dáng đất liền, cũng không thể không suy xét đến chuyện trở về.
Trong lòng Ôn đại nhân thất vọng, cư nhiên thật sự không thu hoạch được gì.
Lần này tìm không được, thì lần sau lại đến. Triệu Việt nói, Nếu không nữa thì hỏi sư phụ một chút, nói không chừng cũng có thể có manh mối.
Ôn Liễu Niên tiếc nuối nhìn đằng trước.
Trở về hả? Diệp Cẩn dò xét.
Khoan đã. Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày, Đằng trước hình như có thuyền.
Ôn Liễu Niên soạt một cái tinh thần tỉnh táo, nhanh chóng quay đầu nhìn qua.
Sáng sớm, bên trong tầng tầng sương mù mông lung, thực sự có một con thuyền đang lướt sóng mà đến, toàn thân tối đen, hai đầu rất nhọn, hiển nhiên không phải thuyền đánh cá bình thường.
Không biết đối phương là địch hay là bạn, Triệu Việt khẽ nhíu mày, thò tay nắm chặt chuôi đao.
Tiền bối ! Khi hai chiếc thuyền dần dần tới gần, Ôn Liễu Niên ngoài ý muốn gọi thành tiếng.
Sư phụ? Triệu Việt cũng kinh hỉ.
Vân Đoạn Hồn mang theo Vô Phong và Vô Ảnh, vững vàng đứng trên boong tàu.
Thiếu gia, Ôn đại nhân ! Vô Ảnh cười hì hì, trong tay đang cầm một bao cá khô ăn.
Sao sư phụ lại ở đây? Triệu Việt khó hiểu.
Vốn là muốn đi thăm bạn cũ, nhưng nghe nói có một chiếc chiến thuyền Sở quốc ở bên ngoài đến đây, tiểu Ảnh tử liền đoán nói là người một nhà, chúng ta liền ra xem. Vân Đoạn Hồn nói, Không ngờ cư nhiên là thật.
Bạn cũ... Là tộc Vĩ Ngư hả? Ôn Liễu Niên hỏi.
Sao cái gì ngươi cũng biết hết vậy. Vân Đoạn Hồn bất đắc dĩ, Quá thông minh cũng không phải chuyện tốt.
Chúng ta là đang đi tìm tộc Vĩ Ngư. Ôn Liễu Niên tiến lên ôm cánh tay của hắn, tươi cười xán lạn cảnh xuân rực rỡ.
Vân Đoạn Hồn thẳng đau răng: Lại đánh chủ ý quái quỷ gì đây?
Lần này Sở quân xuất chiến đến đảo Bạch Sương, tất nhiên phải trải qua một hồi ác chiến một phen. Ôn Liễu Niên cọ cọ, Đao kiếm không chê nhanh, chẳng biết có thể mua chút binh khí từ chỗ bộ tộc Vĩ Ngư không?
Dân chúng trên đảo ngăn cách nhiều năm, không muốn bị quấy rầy. Vân Đoạn Hồn lắc đầu.
Chúng ta sẽ không lên bờ. Ôn Liễu Niên nói, Thậm chí cũng không cần biết hải đảo rốt cuộc ở đâu.
Ngươi sẽ tuân thủ hứa hẹn, nhưng người còn lại không hẳn là sẽ chịu. Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ đầu hắn, Tộc Vĩ Ngư thiện dã đao kiếm, càng thiện tác chiến bày trận trên biển, nếu là bị Sở Hoàng biết được, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, nói: Hoàng thượng khác Tiên hoàng.
Ta sẽ không lấy người trong tộc Vĩ Ngư ra để mạo hiểm. Vân Đoạn Hồn lắc đầu, Trở về đi.
Tiền bối là lo lắng, người dân trên đảo sẽ bởi vì chuyện năm đó nhận phải liên lụy? Ôn Liễu Niên nhỏ giọng dò xét.
Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phong thức thời đến một đầu thuyền khác - Đối với thân phận Vân Đoạn Hồn, hai người bọn hắn tất nhiên là đã sớm đoán được, nhưng cũng chưa từng hỏi rõ ràng chuyện bên trong, ngày thường khi mọi người nghị sự, trong lòng cũng đều hiểu mà không nhắc đến chuyện này.
Bọn họ coi như là tộc nhân của ta. Vân Đoạn Hồn nói, Nếu năm đó không phải có người báo tin, chỉ sợ hiện tại đã ngủ vùi trong biển từ lâu.
... Ôn Liễu Niên im lặng, đối với chuyện cũ hai mươi năm trước, hắn chỉ biết là Sở Hoàng hạ lệnh bắt không ít người, nhưng không nghĩ tới ngay cả tộc Vĩ Ngư cũng không buông tha.
Trở về đi. Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai hắn, Để bọn họ hảo hảo sống.
Ừm. Ôn Liễu Niên áy náy, Là ta không suy xét rõ ràng, mạo phạm rồi, tiền bối thứ lỗi.
Ta sẽ âm thầm giúp ngươi. Vân Đoạn Hồn nói, Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, bản thân cũng phải cẩn thận.
Ôn Liễu Niên gật gật đầu: Đa tạ tiền bối.
Thuyền màu đen giương buồm quay lại, rất nhanh liền biến mất ở trên đường khi đến.
Sau khi nhìn theo ba người rời đi, Ôn Liễu Niên ngồi trên boong thuyền, nhìn xa xa xuất thần.
Diệp Cẩn ngồi bên cạnh hắn.
Cốc chủ. Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn hắn.
Xem như là cái gì cũng chưa phát sinh, đến khẩu Thải Hồng ngắm cảnh cũng tốt. Diệp Cẩn an ủi, Cẩn thận suy ngẫm lại, cũng thật sự là trước đó chúng ta suy xét không chu toàn. Lúc trước chỉ nghĩ muốn âm thầm tìm tộc Vĩ Ngư, lại không nghĩ tới một khi muốn mua đao kiếm từ trong tay đối phương, thì phải giải thích với Sở Uyên thế nào.
Trong sách ghi lại tộc Vĩ Ngư cực kỳ dũng mãnh thiện chiến, ngày ngày lái thuyền đi lại ở trong biển, bảo hộ ngư dân không bị hải tặc làm hại, chỉ là sau một trận chiến ở Đông Hải, triệt để mai danh ẩn tích. Ôn Liễu Niên nói, Nếu lúc trước Tiên hoàng có thể phân rõ phải trái, uy phỉ cũng không đến mức hoành hành ở Đông Hải nhiều năm như vậy.
Điểm ấy Sở Uyên mạnh hơn hắn. Diệp Cẩn nói, Bất quá thủy chung cũng đều là Hoàng Thượng. Vì để mọi chuyện được ổn thỏa, vẫn là cái gì cũng đừng nói thì tốt hơn, lặng lẽ lật trang này qua là được.
Mặt biển nổi gió lớn, chiến thuyền nương theo sức gió, rất nhanh về tới trên đảo.
Hoàng thượng đâu? Diệp Cẩn hỏi.
Hồi Tiểu vương gia, Hoàng thượng đang ở trên thuyền với Tây Nam vương. Thị vệ trả lời, Còn nói không được để người ngoài quấy rầy.
Diệp Cẩn lập tức cảm thấy ngũ oanh lôi đỉnh.
Tiểu - Thẩm Thiên Phong nói còn chưa nói xong, Diệp Cẩn cũng đã xông lên thuyền, tốc độ đặc biệt nhanh !
Thị vệ sửng sốt, thì ra khinh công của Tiểu vương gia tốt như vậy.
ĐOẠN BẠCH NGUYỆT ! Diệp Cẩn hùng hổ xắn tay áo, lần này nhất định là phải thiến hắn !
Bên trong khoang thuyền, Tây Nam vương nhướn mày: Có cần ta nhảy cửa sổ không?
Sở Uyên đau đầu.
Diệp Cẩn đẩy cửa ra một phen, quả nhiên liền thấy hai người đang ngồi ở bên cạnh bàn, trước mặt là bản đồ tác chiến.
Cốc chủ có chuyện? Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Diệp Cẩn từ trong lỗ mũi nhả ra một chữ Ừ .
Tây Nam vương rất thức thời, giơ hai tay lên bày tỏ chịu thua, đứng dậy rời khỏi khoang thuyền.
Diệp Cẩn đặt mông ngồi ở bên cạnh ca mình, cẩn thận kiểm tra y phục một chút, sau đó lại hỏi: Uống rượu?
Một ly mà thôi. Sở Uyên nói.
Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được tùy tiện ăn đồ người ngoài đưa. Diệp Cẩn cầm lấy vò rượu ngửi ngửi, sau đó đại kinh thất sắc nói, Bên trong bỏ thêm ít nhất bảy tám loại xuân dược.
Sở Uyên: ...
Diệp Cẩn nhanh chóng lấy bình nhỏ ở bên hông đổ ra một viên, nhét vào trong miệng hắn, an ủi nói: May mắn ta tới kịp.
Sở Uyên nói: Đây là rượu hoa quả trẫm mang từ Vương thành đến cho ngươi.
Diệp Cẩn vẻ mặt cứng đờ, sau đó liền đánh ca mình một trận.
Đừng quậy nữa. Sở Uyên dở khóc dở cười, Chúng ta đang thương nghị chính sự.
Thương nghị chính sự thì uống rượu làm gì. Diệp Cẩn chắc chắn nói, Vừa thấy cũng biết là không chứa ý tốt. Loại chuyện sau khi uống rượu loạn tính này, ta căn bản cũng không có kinh nghiệm.
Có liên quan đến tộc Vĩ Ngư. Sở Uyên nói.
Diệp Cẩn khẽ nhíu mày: Tộc Vĩ Ngư?
Nếu ta đoán không lầm, ngày hôm trước ngươi là vì chuyện tộc Vĩ Ngư cho nên mới lái thuyền rời bến, đúng không? Sở Uyên hỏi.
Không phải. Diệp Cẩn nhanh chóng lắc đầu.
Kết quả thế nào? Sở Uyên hỏi.
Diệp Cẩn: ...
Không nguyện ý đến? Sở Uyên hỏi.
... Là không tìm được. Diệp Cẩn do dự một chút, Chỉ gặp một cố nhân, nói đối phương không nguyện bị quấy rầy.
Chỉ mua chút đao kiếm cũng không nguyện? Sở Uyên hỏi.
Ngươi chỉ muốn mua đao kiếm? Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn.
Không chỉ vậy, trẫm càng muốn để bọn họ gia nhập Sở quân. Sở Uyên nói, Bất quá nếu người trong tộc Vĩ Ngư thật sự không nguyện ý, tất nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng.
Diệp Cẩn lắc đầu: Đối phương sẽ không tin tưởng.
Bởi vì Tiên hoàng? Sở Uyên hỏi.
Tràng náo động hơn hai mươi năm trước kia, đã chết quá nhiều người vô tội. Diệp Cẩn nói, Để bọn họ hảo hảo sống đi.
Sở Uyên hơi thở dài, ngửa đầu uống cạn một chén rượu.
Diệp Cẩn lại đưa cho hắn một viên đường.
Sở Uyên: ...
Ánh mắt Diệp Cẩn vô cùng chân thành: Thật sự có xuân dược, sẽ khô nóng.
Sở Uyên đành phải phối hợp: À.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào ở ngoài cửa, không biết chính mình nên khóc hay là nên cười.
Diệp Cẩn ra ngoài, tiếp tục dùng ánh mắt sắc lang nhìn hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: Ta có thể đi vào không?
Đương nhiên không thể a ! Diệp Cẩn đi một vòng quanh người hắn, sau đó khiếp sợ nói: Ngươi cư nhiên còn cố ý sửa soạn qua.
Đoạn Bạch Nguyệt sắc mặt cứng đờ: Ta không có.
Không có mới gặp quỷ ! Lúc tác chiến còn không quên đeo ngọc bội, quả thật là không thể bớt dâm đãng hơn được nữa, Diệp Cẩn rất muốn đập đầu hắn, hơn nữa rít gào về sau cách ca ta xa một chút !
Vì sao cốc chủ cứ nhìn ta chằm chằm thế? Đoạn Bạch Nguyệt mặt không đổi sắc.
Từ trước có một Phiên Vương ở biên cương bị hói đầu, phi thường phi thường hạ lưu. Ánh mắt Diệp Cẩn âm u, Có một ngày, 'đùng' một tiếng, đột nhiên liền không 'cương' được. Vì để cho tình tiết càng thêm chân thật, thậm chí còn giơ lên ngón trỏ quặp cong xuống một cái, chính là như vậy, KHÔNG - 'CƯƠNG' - ĐƯỢC.
Đoạn Bạch Nguyệt lùi lại một bước: Có chuyện gì thì từ từ thương lượng. Chung quy đối phương là đệ nhất thần y trên giang hồ, cái khác đều dễ nói, nhưng về phương diện này vẫn là phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Tiểu Cẩn ! Sở Uyên vốn tính toán giả vờ không nghe thấy, nhưng thật sự nhịn không nổi nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt nhân cơ hội xoay người, quyết đoán chạy xuống thuyền.
Xem như ngươi chạy nhanh. Diệp Cẩn híp mắt nhìn, phi thường hung.
Hoàng thượng đã biết chuyện tộc Vĩ Ngư? Buổi tối, Ôn Liễu Niên nghe được tin cũng giật mình.
Ừ. Diệp Cẩn gật đầu, Bất quá nghĩ đến cũng đúng, chung quy là vua của một nước, việc này nên rõ ràng hơn chúng ta.
Vậy Hoàng thượng thấy thế nào? Ôn Liễu Niên hỏi.
Chỉ nói là nếu đối phương không nguyện ý, thì thôi. Diệp Cẩn nói, Cũng không miễn cưỡng gì thêm, cũng không hạ lệnh đại quân đến tìm.
Ôn Liễu Niên khen ngợi: Hoàng thượng quả nhiên là một đại minh quân, như thế xem ra, ngược lại là chúng ta suy nghĩ nhiều.
Nghĩ theo chiều hướng tốt, nói không chừng ngay cả hiểu lầm với Đại Minh vương lúc trước cũng có thể gỡ bỏ. Diệp Cẩn nói.
Có thể nhờ cốc chủ một chuyện không? Nếu đã nói như vậy, Ôn Liễu Niên cũng không do dự.
Tất nhiên. Diệp Cẩn gật đầu, Đại nhân cứ việc nói.
Ôn Liễu Niên nói: Về cái nhìn của Hoàng thượng với Đại Minh vương.
Được. Diệp Cẩn gật đầu, Bất quá vì sao đại nhân đột nhiên lại muốn hỏi chuyện này?
Ôn Liễu Niên nói nhỏ bên tai hắn vài câu.
Như vậy a... Diệp Cẩn xoa bóp cằm, Được, chuyện này ta sẽ hỏi giúp đại nhân.
Trong lòng Ôn đại nhân thất vọng, cư nhiên thật sự không thu hoạch được gì.
Lần này tìm không được, thì lần sau lại đến. Triệu Việt nói, Nếu không nữa thì hỏi sư phụ một chút, nói không chừng cũng có thể có manh mối.
Ôn Liễu Niên tiếc nuối nhìn đằng trước.
Trở về hả? Diệp Cẩn dò xét.
Khoan đã. Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày, Đằng trước hình như có thuyền.
Ôn Liễu Niên soạt một cái tinh thần tỉnh táo, nhanh chóng quay đầu nhìn qua.
Sáng sớm, bên trong tầng tầng sương mù mông lung, thực sự có một con thuyền đang lướt sóng mà đến, toàn thân tối đen, hai đầu rất nhọn, hiển nhiên không phải thuyền đánh cá bình thường.
Không biết đối phương là địch hay là bạn, Triệu Việt khẽ nhíu mày, thò tay nắm chặt chuôi đao.
Tiền bối ! Khi hai chiếc thuyền dần dần tới gần, Ôn Liễu Niên ngoài ý muốn gọi thành tiếng.
Sư phụ? Triệu Việt cũng kinh hỉ.
Vân Đoạn Hồn mang theo Vô Phong và Vô Ảnh, vững vàng đứng trên boong tàu.
Thiếu gia, Ôn đại nhân ! Vô Ảnh cười hì hì, trong tay đang cầm một bao cá khô ăn.
Sao sư phụ lại ở đây? Triệu Việt khó hiểu.
Vốn là muốn đi thăm bạn cũ, nhưng nghe nói có một chiếc chiến thuyền Sở quốc ở bên ngoài đến đây, tiểu Ảnh tử liền đoán nói là người một nhà, chúng ta liền ra xem. Vân Đoạn Hồn nói, Không ngờ cư nhiên là thật.
Bạn cũ... Là tộc Vĩ Ngư hả? Ôn Liễu Niên hỏi.
Sao cái gì ngươi cũng biết hết vậy. Vân Đoạn Hồn bất đắc dĩ, Quá thông minh cũng không phải chuyện tốt.
Chúng ta là đang đi tìm tộc Vĩ Ngư. Ôn Liễu Niên tiến lên ôm cánh tay của hắn, tươi cười xán lạn cảnh xuân rực rỡ.
Vân Đoạn Hồn thẳng đau răng: Lại đánh chủ ý quái quỷ gì đây?
Lần này Sở quân xuất chiến đến đảo Bạch Sương, tất nhiên phải trải qua một hồi ác chiến một phen. Ôn Liễu Niên cọ cọ, Đao kiếm không chê nhanh, chẳng biết có thể mua chút binh khí từ chỗ bộ tộc Vĩ Ngư không?
Dân chúng trên đảo ngăn cách nhiều năm, không muốn bị quấy rầy. Vân Đoạn Hồn lắc đầu.
Chúng ta sẽ không lên bờ. Ôn Liễu Niên nói, Thậm chí cũng không cần biết hải đảo rốt cuộc ở đâu.
Ngươi sẽ tuân thủ hứa hẹn, nhưng người còn lại không hẳn là sẽ chịu. Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ đầu hắn, Tộc Vĩ Ngư thiện dã đao kiếm, càng thiện tác chiến bày trận trên biển, nếu là bị Sở Hoàng biết được, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ, nói: Hoàng thượng khác Tiên hoàng.
Ta sẽ không lấy người trong tộc Vĩ Ngư ra để mạo hiểm. Vân Đoạn Hồn lắc đầu, Trở về đi.
Tiền bối là lo lắng, người dân trên đảo sẽ bởi vì chuyện năm đó nhận phải liên lụy? Ôn Liễu Niên nhỏ giọng dò xét.
Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phong thức thời đến một đầu thuyền khác - Đối với thân phận Vân Đoạn Hồn, hai người bọn hắn tất nhiên là đã sớm đoán được, nhưng cũng chưa từng hỏi rõ ràng chuyện bên trong, ngày thường khi mọi người nghị sự, trong lòng cũng đều hiểu mà không nhắc đến chuyện này.
Bọn họ coi như là tộc nhân của ta. Vân Đoạn Hồn nói, Nếu năm đó không phải có người báo tin, chỉ sợ hiện tại đã ngủ vùi trong biển từ lâu.
... Ôn Liễu Niên im lặng, đối với chuyện cũ hai mươi năm trước, hắn chỉ biết là Sở Hoàng hạ lệnh bắt không ít người, nhưng không nghĩ tới ngay cả tộc Vĩ Ngư cũng không buông tha.
Trở về đi. Vân Đoạn Hồn vỗ vỗ bả vai hắn, Để bọn họ hảo hảo sống.
Ừm. Ôn Liễu Niên áy náy, Là ta không suy xét rõ ràng, mạo phạm rồi, tiền bối thứ lỗi.
Ta sẽ âm thầm giúp ngươi. Vân Đoạn Hồn nói, Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, bản thân cũng phải cẩn thận.
Ôn Liễu Niên gật gật đầu: Đa tạ tiền bối.
Thuyền màu đen giương buồm quay lại, rất nhanh liền biến mất ở trên đường khi đến.
Sau khi nhìn theo ba người rời đi, Ôn Liễu Niên ngồi trên boong thuyền, nhìn xa xa xuất thần.
Diệp Cẩn ngồi bên cạnh hắn.
Cốc chủ. Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn hắn.
Xem như là cái gì cũng chưa phát sinh, đến khẩu Thải Hồng ngắm cảnh cũng tốt. Diệp Cẩn an ủi, Cẩn thận suy ngẫm lại, cũng thật sự là trước đó chúng ta suy xét không chu toàn. Lúc trước chỉ nghĩ muốn âm thầm tìm tộc Vĩ Ngư, lại không nghĩ tới một khi muốn mua đao kiếm từ trong tay đối phương, thì phải giải thích với Sở Uyên thế nào.
Trong sách ghi lại tộc Vĩ Ngư cực kỳ dũng mãnh thiện chiến, ngày ngày lái thuyền đi lại ở trong biển, bảo hộ ngư dân không bị hải tặc làm hại, chỉ là sau một trận chiến ở Đông Hải, triệt để mai danh ẩn tích. Ôn Liễu Niên nói, Nếu lúc trước Tiên hoàng có thể phân rõ phải trái, uy phỉ cũng không đến mức hoành hành ở Đông Hải nhiều năm như vậy.
Điểm ấy Sở Uyên mạnh hơn hắn. Diệp Cẩn nói, Bất quá thủy chung cũng đều là Hoàng Thượng. Vì để mọi chuyện được ổn thỏa, vẫn là cái gì cũng đừng nói thì tốt hơn, lặng lẽ lật trang này qua là được.
Mặt biển nổi gió lớn, chiến thuyền nương theo sức gió, rất nhanh về tới trên đảo.
Hoàng thượng đâu? Diệp Cẩn hỏi.
Hồi Tiểu vương gia, Hoàng thượng đang ở trên thuyền với Tây Nam vương. Thị vệ trả lời, Còn nói không được để người ngoài quấy rầy.
Diệp Cẩn lập tức cảm thấy ngũ oanh lôi đỉnh.
Tiểu - Thẩm Thiên Phong nói còn chưa nói xong, Diệp Cẩn cũng đã xông lên thuyền, tốc độ đặc biệt nhanh !
Thị vệ sửng sốt, thì ra khinh công của Tiểu vương gia tốt như vậy.
ĐOẠN BẠCH NGUYỆT ! Diệp Cẩn hùng hổ xắn tay áo, lần này nhất định là phải thiến hắn !
Bên trong khoang thuyền, Tây Nam vương nhướn mày: Có cần ta nhảy cửa sổ không?
Sở Uyên đau đầu.
Diệp Cẩn đẩy cửa ra một phen, quả nhiên liền thấy hai người đang ngồi ở bên cạnh bàn, trước mặt là bản đồ tác chiến.
Cốc chủ có chuyện? Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Diệp Cẩn từ trong lỗ mũi nhả ra một chữ Ừ .
Tây Nam vương rất thức thời, giơ hai tay lên bày tỏ chịu thua, đứng dậy rời khỏi khoang thuyền.
Diệp Cẩn đặt mông ngồi ở bên cạnh ca mình, cẩn thận kiểm tra y phục một chút, sau đó lại hỏi: Uống rượu?
Một ly mà thôi. Sở Uyên nói.
Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được tùy tiện ăn đồ người ngoài đưa. Diệp Cẩn cầm lấy vò rượu ngửi ngửi, sau đó đại kinh thất sắc nói, Bên trong bỏ thêm ít nhất bảy tám loại xuân dược.
Sở Uyên: ...
Diệp Cẩn nhanh chóng lấy bình nhỏ ở bên hông đổ ra một viên, nhét vào trong miệng hắn, an ủi nói: May mắn ta tới kịp.
Sở Uyên nói: Đây là rượu hoa quả trẫm mang từ Vương thành đến cho ngươi.
Diệp Cẩn vẻ mặt cứng đờ, sau đó liền đánh ca mình một trận.
Đừng quậy nữa. Sở Uyên dở khóc dở cười, Chúng ta đang thương nghị chính sự.
Thương nghị chính sự thì uống rượu làm gì. Diệp Cẩn chắc chắn nói, Vừa thấy cũng biết là không chứa ý tốt. Loại chuyện sau khi uống rượu loạn tính này, ta căn bản cũng không có kinh nghiệm.
Có liên quan đến tộc Vĩ Ngư. Sở Uyên nói.
Diệp Cẩn khẽ nhíu mày: Tộc Vĩ Ngư?
Nếu ta đoán không lầm, ngày hôm trước ngươi là vì chuyện tộc Vĩ Ngư cho nên mới lái thuyền rời bến, đúng không? Sở Uyên hỏi.
Không phải. Diệp Cẩn nhanh chóng lắc đầu.
Kết quả thế nào? Sở Uyên hỏi.
Diệp Cẩn: ...
Không nguyện ý đến? Sở Uyên hỏi.
... Là không tìm được. Diệp Cẩn do dự một chút, Chỉ gặp một cố nhân, nói đối phương không nguyện bị quấy rầy.
Chỉ mua chút đao kiếm cũng không nguyện? Sở Uyên hỏi.
Ngươi chỉ muốn mua đao kiếm? Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn.
Không chỉ vậy, trẫm càng muốn để bọn họ gia nhập Sở quân. Sở Uyên nói, Bất quá nếu người trong tộc Vĩ Ngư thật sự không nguyện ý, tất nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng.
Diệp Cẩn lắc đầu: Đối phương sẽ không tin tưởng.
Bởi vì Tiên hoàng? Sở Uyên hỏi.
Tràng náo động hơn hai mươi năm trước kia, đã chết quá nhiều người vô tội. Diệp Cẩn nói, Để bọn họ hảo hảo sống đi.
Sở Uyên hơi thở dài, ngửa đầu uống cạn một chén rượu.
Diệp Cẩn lại đưa cho hắn một viên đường.
Sở Uyên: ...
Ánh mắt Diệp Cẩn vô cùng chân thành: Thật sự có xuân dược, sẽ khô nóng.
Sở Uyên đành phải phối hợp: À.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào ở ngoài cửa, không biết chính mình nên khóc hay là nên cười.
Diệp Cẩn ra ngoài, tiếp tục dùng ánh mắt sắc lang nhìn hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: Ta có thể đi vào không?
Đương nhiên không thể a ! Diệp Cẩn đi một vòng quanh người hắn, sau đó khiếp sợ nói: Ngươi cư nhiên còn cố ý sửa soạn qua.
Đoạn Bạch Nguyệt sắc mặt cứng đờ: Ta không có.
Không có mới gặp quỷ ! Lúc tác chiến còn không quên đeo ngọc bội, quả thật là không thể bớt dâm đãng hơn được nữa, Diệp Cẩn rất muốn đập đầu hắn, hơn nữa rít gào về sau cách ca ta xa một chút !
Vì sao cốc chủ cứ nhìn ta chằm chằm thế? Đoạn Bạch Nguyệt mặt không đổi sắc.
Từ trước có một Phiên Vương ở biên cương bị hói đầu, phi thường phi thường hạ lưu. Ánh mắt Diệp Cẩn âm u, Có một ngày, 'đùng' một tiếng, đột nhiên liền không 'cương' được. Vì để cho tình tiết càng thêm chân thật, thậm chí còn giơ lên ngón trỏ quặp cong xuống một cái, chính là như vậy, KHÔNG - 'CƯƠNG' - ĐƯỢC.
Đoạn Bạch Nguyệt lùi lại một bước: Có chuyện gì thì từ từ thương lượng. Chung quy đối phương là đệ nhất thần y trên giang hồ, cái khác đều dễ nói, nhưng về phương diện này vẫn là phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Tiểu Cẩn ! Sở Uyên vốn tính toán giả vờ không nghe thấy, nhưng thật sự nhịn không nổi nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt nhân cơ hội xoay người, quyết đoán chạy xuống thuyền.
Xem như ngươi chạy nhanh. Diệp Cẩn híp mắt nhìn, phi thường hung.
Hoàng thượng đã biết chuyện tộc Vĩ Ngư? Buổi tối, Ôn Liễu Niên nghe được tin cũng giật mình.
Ừ. Diệp Cẩn gật đầu, Bất quá nghĩ đến cũng đúng, chung quy là vua của một nước, việc này nên rõ ràng hơn chúng ta.
Vậy Hoàng thượng thấy thế nào? Ôn Liễu Niên hỏi.
Chỉ nói là nếu đối phương không nguyện ý, thì thôi. Diệp Cẩn nói, Cũng không miễn cưỡng gì thêm, cũng không hạ lệnh đại quân đến tìm.
Ôn Liễu Niên khen ngợi: Hoàng thượng quả nhiên là một đại minh quân, như thế xem ra, ngược lại là chúng ta suy nghĩ nhiều.
Nghĩ theo chiều hướng tốt, nói không chừng ngay cả hiểu lầm với Đại Minh vương lúc trước cũng có thể gỡ bỏ. Diệp Cẩn nói.
Có thể nhờ cốc chủ một chuyện không? Nếu đã nói như vậy, Ôn Liễu Niên cũng không do dự.
Tất nhiên. Diệp Cẩn gật đầu, Đại nhân cứ việc nói.
Ôn Liễu Niên nói: Về cái nhìn của Hoàng thượng với Đại Minh vương.
Được. Diệp Cẩn gật đầu, Bất quá vì sao đại nhân đột nhiên lại muốn hỏi chuyện này?
Ôn Liễu Niên nói nhỏ bên tai hắn vài câu.
Như vậy a... Diệp Cẩn xoa bóp cằm, Được, chuyện này ta sẽ hỏi giúp đại nhân.
/195
|