Đêm dài người tĩnh, Sở Uyên buông quyển sách trong tay, cảm thấy hơi mệt, vừa định ra bên ngoài hít thở không khí, Diệp Cẩn lại vén rèm bước vào.
Sao còn chưa nghỉ ngơi? Sở Uyên có chút ngoài ý muốn, Cũng sắp tới giờ Tý rồi.
Ngươi cũng biết giờ này nên nghỉ ngơi à. Diệp Cẩn đưa bát canh trong tay qua cho hắn, Ăn hết đi.
Canh cá? Sở Uyên dùng thìa đảo vài cái.
Đã lấy xương ra hết rồi. Diệp Cẩn ngồi bên cạnh hắn, Bỏ thêm chút dược vật bổ khí, thừa dịp còn nóng ăn mới hữu hiệu.
Sở Uyên vài ngụm ăn hết, lại dặn dò: Qua một thời gian nữa hai quân đánh nhau hẳn là sẽ có không hề ít thương vong, ngươi sợ là lại phải không ngủ không nghĩ, về sau việc này giao cho nhà bếp làm là được rồi, đừng để bản thân mệt mỏi.
Diệp Cẩn theo thói quen ngạo kiều, ai cần ngươi lo.
Sở Uyên cười cười, giơ tay kéo lại vạt áo cho hắn: Mau trở về nghỉ ngơi đi, qua một lúc nữa, hẳn là Thiên Phong sẽ tới đây tìm.
Ngươi còn chưa ngủ? Diệp Cẩn nhíu mày.
Còn có một ít quân vụ, không nhiều. Sở Uyên một câu còn chưa nói xong, liền thấy đệ đệ mình bắt đầu xắn tay áo, vì thế thức thời nói, Giữ lại sáng mai rồi xử lý.
Hôm nay Đoạn Bạch Nguyệt có đến quấy rối ngươi không? Mỗi ngày theo thông lệ hỏi một câu.
Không có. Vừa nhắc đến đề tài này, Sở Uyên lại bắt đầu đau đầu.
Bị hói ở giữa trị không hết đâu. Diệp Cẩn tận tình khuyên bảo.
Đúng đúng đúng. Sở Hoàng phối hợp gật đầu, hơn nữa chuyển sang chuyện khác nói, Trẫm trở về ngủ.
Diệp Cẩn đứng lên, cùng hắn một đường trở về phòng ngủ.
Sở Uyên: ...
Chẳng lẽ là muốn lải nhải nhắc một đêm.
Trên đường hành quân lại là ở trên thuyền, giường tất nhiên rất nhỏ, nhưng mặc dù là như vậy, Diệp cốc chủ vẫn là kiên định chen đi lên, bày ra tư thế muốn trò chuyện trắng đêm.
Sở Uyên đề nghị: Không bằng kêu Tứ Hỉ đi tìm Thiên Phong?
Thiên Phong gì chứ, ta với hắn lại không quen, nửa đêm đừng đi quấy rầy. Diệp Cẩn nghiêm túc nhìn ca mình, Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Sở Uyên dở khóc dở cười, cũng không biết bản thân nên là tâm tình gì. Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý phải nghe hói đầu và không 'cương' được đến hơn nửa đêm, Diệp Cẩn lại nói: Ngươi thấy Đại Minh vương thế nào?
Vân Đoạn Hồn? Sở Uyên hơi sửng sốt.
Diệp Cẩn gật đầu.
Sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này. Sở Uyên nhíu mày.
Không phải đột nhiên nghĩ tới, mà là đã suy nghĩ rất lâu. Diệp Cẩn ôm gối đầu, Đã đến Đông Hải, có một số việc muốn tránh cũng tránh không được.
Có phải là nghe được tin đồn gì đó ở bên ngoài rồi, đúng không? Sở Uyên dò xét.
Diệp Cẩn nói: Tràng hải chiến hơn hai mươi năm trước kia, tham chiến không chỉ có triều đình và Đại Minh vương, còn có ngàn vạn ngư dân Đông Hải. Chân tướng có lẽ sẽ tạm thời bị áp chế, trong lòng dân chúng cũng sẽ không thay đổi, ưu điểm khuyết điểm ai đúng ai sai, cũng không phải chỉ dựa vào một đạo thánh chỉ hạ lệnh cấm thì có thể quyết định.
Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Sở Uyên khoác thêm một kiện y phục cho hắn, để tránh cho lại bị cảm lạnh.
Ta muốn biết cái nhìn của ngươi về Đại Minh vương. Diệp Cẩn nhìn hắn, Nếu hắn thật sự muốn tạo phản, sau khi hải chiến kết thúc thì có thể phản, khi đó ngư dân rất tôn thờ hắn, thực lực Sở quân lại không bắt kịp quân Đông Hải, muốn soán vị cơ hồ là chuyện rất dễ dàng. Cần gì phải đợi đến sau khi Tiên hoàng dẫn binh về triều ngồi ổn căn cơ, thu hồi quân quyền mới khởi nghĩa tạo phản.
Sở Uyên lắc đầu: Chuyện này cũng đã qua rồi, bây giờ nói nữa cũng vô dụng.
Trong cung có đoạn ghi chép nào nhắc tới chuyện này không? Diệp Cẩn hiển nhiên không bị hắn gạt qua dễ dàng như vậy.
Sở Uyên nói: Nửa chữ cũng không có .
Nếu Đại Minh vương thật sự muốn mưu nghịch, vậy Tiên hoàng hạ chỉ tiêu diệt là được, cần gì phải làm điều thừa, tiêu hủy tất cả sổ sách ghi chép lại không còn một mống. Diệp Cẩn nói, Ngươi là Hoàng đế, hẳn là rõ ràng hơn so với ta, dưới tình trạng này Hoàng gia phải làm thế nào mới có thể gỡ được nút thắt.
Việc này trở về cung rồi nói tiếp. Sở Uyên xoa xoa đầu hắn, Mau ngủ đi.
Đừng nói cho có lệ với ta ! Diệp cốc chủ đánh rớt tay hắn.
...
Một lát sau, Sở Uyên bất đắc dĩ: Cho dù là phụ hoàng thật sự làm sai, vậy thì sao?
Diệp Cẩn khẽ nhíu mày.
Ngươi là người trong giang hồ, làm việc tất nhiên có thể tùy tính do tâm, trẫm lại không thể. Sở Uyên nói, Việc này không phải là chuyện đùa, cũng từng nháo đến ồn ào huyên náo, nếu thật sự muốn tra rõ lần nữa, vạn nhất bị người khác thừa cơ lợi dụng châm ngòi thổi gió trong dân chúng, hẳn là sẽ mang đến không ít phiền toái. Không chỉ liên quan đến mặt mũi Hoàng gia, mà còn liên quan đến an ổn xã tắc, cho nên bất luận chân tướng năm đó là cái gì, ba chữ Vân Đoạn Hồn cũng chỉ có thể trở thành cấm kỵ.
Cho nên ngươi đã hạ quyết tâm, muốn đổi trắng thay đen, hãm hại người lương thiện? Diệp Cẩn hỏi.
Sở Uyên thở dài: Trẫm biết ngươi không quen nhìn những chuyện như vậy. Nhưng bản thân đã đứng ở chỗ này, có một số việc cũng không được phép đào quá sâu.
Diệp Cẩn không nói chuyện.
Lại mất hứng? Sở Uyên cười khổ, Lúc trước trẫm muốn giữ ngươi ở bên cạnh, bất quá về sau ngẫm lại, tính tình ngươi sạch sẽ như vậy, nếu là ở lâu trong cung, chỉ sợ sẽ càng lúc càng khinh thường trẫm.
Diệp Cẩn lắc đầu: Ngươi là hoàng đế tốt.
Sở Uyên cười cười: Đa tạ.
Diệp cốc chủ nắm chặt góc chăn, ở trong lòng lặng lẽ lật bàn một cái, sau đó dùng thanh âm phi thường thấp hừ hừ: Làm ca ca cũng không tồi.
Ý cười trên mặt Sở Uyên càng sâu.
Ta không có khinh thường ngươi. Diệp Cẩn tựa vào bên cạnh hắn, Về chuyện Đại Minh vương, cũng không cần nhất định phải làm rõ chân tướng, chỉ là nếu triều đình không giấu giếm bí mật này nữa, hẳn là đối chiến sự sẽ càng thêm có lợi.
Có ý gì? Sở Uyên dịch lại góc chăn cho hắn.
Không chỉ là tộc Vĩ Ngư, mà ở tại Đông Hải này có không ít ngư dân đều tôn sùng Đại Minh vương. Diệp Cẩn nói, Dân chúng trên hải đảo quanh năm suốt tháng đều dãi nắng dầm mưa, đã quen với chuyện ở trên biển gặp sóng to gió lớn, tuy nói triều đình cũng phái quan viên trông coi, nhưng lực uy hiếp so với trong đất liền kém hơn rất nhiều. Năm đó cho dù triều đình hạ mười đạo thánh chỉ muốn tiêu diệt loạn đảng, nhưng ở trong lòng rất nhiều ngư dân, Vân Đoạn Hồn vẫn như trước là Chiến Thần Đông Hải tiếng tăm lừng lẫy chứ không phải là loạn thần tặc tử. Mà sau khi trải qua chuyện này, quan hệ giữa dân chúng vùng này và triều đình cũng dần trở nên xa cách.
Tuy nói Thiên Phàm có cách trị quân, nhưng tóm lại cũng không có nhiều kinh nghiệm tác chiến ở trên biển. Diệp Cẩn tiếp tục nói, Vùng này nổi danh là quỷ đánh tường, thường sẽ có sương mù sóng to, nếu là có thể được ngư dân quen thuộc địa hình giúp đỡ, đối với chúng ta mà nói sẽ tiện hơn rất nhiều.
Cho nên? Sở Uyên hỏi.
Cho nên phải nghĩ biện pháp, vừa có thể bảo toàn được mặt mũi cho triều đình, vừa có thể xóa tan khúc mắc trong lòng dân chúng, cùng đại quân đối kháng loạn đảng. Diệp Cẩn nói.
Nói thì đơn giản. Sở Uyên lắc đầu, Trừ phi trẫm hạ chỉ rửa sạch tội danh cho Vân Đoạn Hồn, bằng không chỉ sợ nhất thời nửa khắc, cũng không tìm ra được biện pháp mượn sức nhân tâm.
Cha mẹ đại đương gia đã sớm qua đời, lúc trước ở trong chốn giang hồ cũng không danh tiếng, lại từng bái cao nhân ở Đông Hải làm sư phụ. Diệp Cẩn nói.
Sở Uyên hơi sửng sốt: Vì sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?
Nếu muốn lôi kéo lòng người trấn an dân chúng, cũng không cần nhất định phải đem tất cả mọi chuyện phô bày hết ra bên ngoài. Diệp Cẩn nói, Chỉ cần có thể tìm được một người, có chút gì đó như gần như xa với Đại Minh vương, mà triều đình lại rất coi trọng người này, thái độ của dân chúng tất nhiên sẽ buông lỏng, kháng cự với đại quân cũng sẽ giảm bớt không ít.
Sở Uyên nói: Tiếp tục nói.
Chỉ cần ở Đông Hải thả ra tin tức, nói là Đại đương gia có mối quan hệ rất sâu xa với Đại Minh vương, tràng phản loạn hơn hai mươi năm trước cũng sẽ được nghĩ khác đi. Diệp Cẩn nói, Về phần chi tiết còn lại, miệng lưỡi của dân chúng tất nhiên sẽ bổ sung, chúng ta không cần nhiều lời.
Sở Uyên như là có chút suy nghĩ.
Đây là phương pháp nhanh nhất có thể liên hợp với ngư dân Đông Hải. Diệp Cẩn nói, Vừa có thể mượn uy danh còn sót lại của Đại Minh vương, vừa có thể chiếu lệ qua chuyện phản loạn năm đó, hơn nữa quan hệ của Đại đương gia và Ôn đại nhân, dân chúng cũng sẽ cảm thấy triều đình chọn đúng người, không so đo chuyện lúc trước.
Sở Uyên gật đầu: Ngày mai trẫm sẽ thương nghị với Ôn ái khanh.
Diệp Cẩn lại rụt rụt ở trong chăn, mệt hề hề ngáp một cái.
Sở Uyên cười khẽ, che khuất dạ minh châu ở đầu giường.
Ngoài khoang thuyền, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: Cùng nhau ngủ?
Tứ Hỉ công công đáp: Đúng ạ.
Đoạn Bạch Nguyệt: ...
Tây Nam vương vẫn là mời trở về đi. Tứ Hỉ công công hạ giọng, Nếu để Diệp cốc chủ nhìn thấy, lại muốn ồn ào xuất trận. Ở trên bờ còn dễ nói, nhưng đây chính là đang ở trên thuyền a, vạn nhất muốn dỡ phòng thì phải làm thế nào đây.
Ngực Đoạn Bạch Nguyệt hiếm khi bị đè nén.
Trong một chiếc chiến hạm khác, Ôn Liễu Niên đang ôm chăn, trong bóng đêm xuất thần.
Không tính ngủ hả? Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên bị hoảng sợ: Ngươi chưa ngủ?
Qua một hồi lại nhúc nhích một cái, sao ta có thể ngủ. Triệu Việt kéo hắn vào trong lòng, Trời cũng sắp sáng rồi.
Đêm nay Diệp cốc chủ đến tìm Hoàng thượng. Ôn Liễu Niên hơi lo lắng, Cũng không biết có thuận lợi hay không.
Triệu Việt cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên sợi tóc của hắn
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Việt hơi áy náy: Nếu không phải là vì ta, thì ngươi cũng sẽ không hao tổn nhiều tâm tư như thế.
Cũng không phải, thật sự chỉ có như thế mới có lợi cho cục diện chiến đấu. Ôn Liễu Niên nói, Đánh thắng trận mới là chuyện quan trọng nhất. Sớm đánh giặc xong, mọi người mới có thể cùng nhau sống yên ổn qua ngày. Năm đó Tiên hoàng tin vào lời gièm pha gây ra sai lầm lớn, vốn cũng không nên để đương kim Hoàng thượng gánh chịu hậu quả.
Triệu Việt ôm chặt người trong lòng, trong lòng khẽ thở dài một cái.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Liễu Niên vừa lười biếng duỗi lưng đi ra khoang thuyền, thì thấy Diệp Cẩn đang lén lút ngồi trên boong tàu, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Cốc chủ? Ôn đại nhân buồn bực.
Diệp Cẩn sợ hết hồn, sau khi thấy rõ người đến là hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Liễu Niên nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, thì thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang từ trong khoang thuyền Sở Uyên bước ra.
Trong nháy mắt, ánh mắt Diệp cốc chủ lộ ra hung quang.
Khụ ! Trước khi hắn dỡ thuyền, Ôn Liễu Niên đúng lúc nói sang chuyện khác, Hoàng thượng thấy thế nào?
Đáp ứng. Diệp Cẩn nói.
Thật sao? Ôn Liễu Niên trong lòng vui vẻ.
Tất nhiên. Diệp Cẩn nói, Dự tính lát nữa sẽ tuyên triệu đại nhân.
Đa tạ cốc chủ. Ôn Liễu Niên cơ hồ muốn rơi lệ, thậm chí còn rất muốn khom người hành lễ với Diệp Cẩn.
Đa tạ ngược lại là không cần, việc này vốn dĩ cũng có ích với Sở quân. Diệp Cẩn nói, Huống hồ giống như lời đại nhân nói, Thanh Cầu vốn là muốn lấy thân thế của đại đương gia làm chuyện gì đó, không bằng chúng ta tự mình thả tin tức ra trước, cũng đỡ bị người khác lợi dụng.
Ôn đại nhân, cốc chủ. Tứ Hỉ công công vội vã chạy tới, Hoàng thượng tuyên nhị vị lập tức đi qua.
Lúc nãy Đoạn Bạch Nguyệt đến khoang thuyền làm gì? Diệp Cẩn nắm chặt thời gian hỏi.
... Đưa điểm tâm. Tứ Hỉ công công trả lời.
Thích đưa đồ ăn như thế, vậy sao không đi làm đầu bếp đi ! Diệp cốc chủ trong lòng căm giận nghĩ, không tự chủ liền siết chặt bình sứ bên hông.
Ôn Liễu Niên yên lặng cách hắn xa một chút, để tránh bị hại cùng vô tội.
Sở Uyên tuyên triệu hai người, tất nhiên là vì chuyện đêm qua Diệp Cẩn đề nghị, thẳng thắn mà nói đây thật sự là biện pháp nhanh nhất có thể lung lạc nhân tâm, đại chiến sắp tới, cũng không chấp nhận suy xét quá nhiều, vì vậy liền đáp ứng rất sảng khoái.
Ám vệ Truy Ảnh cung một đường này đều rảnh rỗi đến buồn chán, tuy nói thường xuyên cũng sẽ đến giúp thương thuyền qua lại bán hàng, giúp ngư dân bắt cá, giúp dân chúng bắt trộm, thậm chí còn đứng giữa đường nói mấy cọc chuyện không ngừng nghỉ, đổi về một rổ hồng bông xơ sinh và trứng gà, nhưng mặt biển chung quy không thể so với trên đất liền, cho dù ngẫu nhiên đi ngang qua mấy chỗ đảo nhỏ, đa phần cũng là trôi ở trên biển không có hơi người, ánh mặt trời ấm áp rất thích hợp để phơi nắng, xương cốt cả người đều mềm nhũn. Cho nên lần này vừa nghe nói có chuyện phải làm, thì lập tức hai mắt đều tỏa sáng, cơ hồ muốn rơi xuống nhiệt lệ.
Vì thế còn chưa qua bao lâu, Đông Hải liền bắt đầu có tin đồn truyền ra, nói Triệu Việt là nhi tử của Vân Đoạn Hồn.
Ôn Liễu Niên giật mình: Lúc đầu đã nói tốt là không được làm rõ. Có biết tiến hành theo chất lượng không, vì sao vừa lên thì chính là cha con ruột.
Ám vệ vô tội nói: Chúng ta thật sự không có làm rõ. Nhưng cũng không ngờ trí tượng tượng của dân chúng bay xa như vậy, trải qua nhiều năm, không ít ngư dân đều đang âm thầm kêu oan cho Đại Minh vương, rõ ràng chính là một đại anh hùng, lại bị người khác hãm hại không rõ tung tích, mỗi khi nhớ tới đều muốn thổn thức. Mà lần này vừa nghe hắn có nhi tử, ở đâu còn lo lắng nghĩ chuyện khác nữa, cao hứng còn không kịp, hơn nữa nhân duyên của Ôn Liễu Niên trải dài một vùng Đông Hải, đương nhiên lan truyền cũng rất nhanh, đều nói ông trời có mắt, cuối cùng không để cho Vân gia tuyệt hậu.
Đủ loại tin đồn hừng hực khí thế, tảng đá đè nặng trong lòng Ôn Liễu Niên cuối cùng thả xuống, lười biếng phơi nắng trên boong tàu, năm con Hồng giáp lang xếp thành một hàng ở bên cạnh, chỉnh tề lắc xúc tu.
Triệu Việt ngồi bên cạnh hắn.
Ôn Liễu Niên thuận thế dựa vào, nói: Buổi tối muốn ăn cá.
Được. Triệu Việt giơ tay ôm chặt đầu vai hắn.
Ôn Liễu Niên khụt khịt mũi, nghi hoặc nói: Mùi gì vậy. Hơi giống mùi thảo dược.
Triệu Việt cầm ra một cái bình nhỏ, Là thuốc trị thương, Diệp cốc chủ phối mấy bình, sáng nay vừa đưa lại đây, làm chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Ôn Liễu Niên cầm bình ngửi ngửi, sau đó ghét bỏ nhét trả lại.
Đắng.
Còn hỏi ta một ít chuyện về sư phụ sự. Triệu Việt nói.
Nếu có một ngày cốc chủ phát hiện ngươi không có quan hệ huyết thống với Đại Minh vương, mà là huynh đệ ruột của hắn, không biết sẽ thế nào. Ôn Liễu Niên gối lên trên đùi hắn.
Sẽ không có ngày đó. Triệu Việt xoa bóp chóp mũi của hân, Ta chỉ muốn bình bình đạm đạm sống với ngươi.
Cũng đúng. Ôn Liễu Niên ôm thắt lưng của hắn, có một số việc không nên chọc thủng, chi bằng cứ để nó vĩnh viễn trở thành bí mật.
Thuyền lớn lại trôi hơn mười ngày, cuối cùng ngừng sát ở một đảo nhỏ phụ cận đảo Bạch Sương, tạm làm nơi nghỉ ngơi hồi phục, thuận tiện thương nghị bước đối sách tiếp theo.
Còn chưa rõ trên đảo có bao nhiêu binh lực và chim báo tang, tùy tiện hành động e là sẽ chịu thiệt. Sở Uyên nói, Chư vị có diệu kế gì không?
Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm: Bắt một người tới hỏi trước.
Đối phương trốn ở trên đảo không chịu lộ diện, phải bắt thế nào? Diệp Cẩn hỏi.
Đánh một trận trước là được. Ôn Liễu Niên nói.
Sở Uyên khẽ nhíu mày: Cần bao nhiêu binh lực?
Ôn Liễu Niên lắc đầu: Một người cũng không cần.
...
Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Diệp Cẩn khó hiểu: Một người cũng không cần?
Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt: Đúng vậy, một người cũng không cần.
Sao còn chưa nghỉ ngơi? Sở Uyên có chút ngoài ý muốn, Cũng sắp tới giờ Tý rồi.
Ngươi cũng biết giờ này nên nghỉ ngơi à. Diệp Cẩn đưa bát canh trong tay qua cho hắn, Ăn hết đi.
Canh cá? Sở Uyên dùng thìa đảo vài cái.
Đã lấy xương ra hết rồi. Diệp Cẩn ngồi bên cạnh hắn, Bỏ thêm chút dược vật bổ khí, thừa dịp còn nóng ăn mới hữu hiệu.
Sở Uyên vài ngụm ăn hết, lại dặn dò: Qua một thời gian nữa hai quân đánh nhau hẳn là sẽ có không hề ít thương vong, ngươi sợ là lại phải không ngủ không nghĩ, về sau việc này giao cho nhà bếp làm là được rồi, đừng để bản thân mệt mỏi.
Diệp Cẩn theo thói quen ngạo kiều, ai cần ngươi lo.
Sở Uyên cười cười, giơ tay kéo lại vạt áo cho hắn: Mau trở về nghỉ ngơi đi, qua một lúc nữa, hẳn là Thiên Phong sẽ tới đây tìm.
Ngươi còn chưa ngủ? Diệp Cẩn nhíu mày.
Còn có một ít quân vụ, không nhiều. Sở Uyên một câu còn chưa nói xong, liền thấy đệ đệ mình bắt đầu xắn tay áo, vì thế thức thời nói, Giữ lại sáng mai rồi xử lý.
Hôm nay Đoạn Bạch Nguyệt có đến quấy rối ngươi không? Mỗi ngày theo thông lệ hỏi một câu.
Không có. Vừa nhắc đến đề tài này, Sở Uyên lại bắt đầu đau đầu.
Bị hói ở giữa trị không hết đâu. Diệp Cẩn tận tình khuyên bảo.
Đúng đúng đúng. Sở Hoàng phối hợp gật đầu, hơn nữa chuyển sang chuyện khác nói, Trẫm trở về ngủ.
Diệp Cẩn đứng lên, cùng hắn một đường trở về phòng ngủ.
Sở Uyên: ...
Chẳng lẽ là muốn lải nhải nhắc một đêm.
Trên đường hành quân lại là ở trên thuyền, giường tất nhiên rất nhỏ, nhưng mặc dù là như vậy, Diệp cốc chủ vẫn là kiên định chen đi lên, bày ra tư thế muốn trò chuyện trắng đêm.
Sở Uyên đề nghị: Không bằng kêu Tứ Hỉ đi tìm Thiên Phong?
Thiên Phong gì chứ, ta với hắn lại không quen, nửa đêm đừng đi quấy rầy. Diệp Cẩn nghiêm túc nhìn ca mình, Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Sở Uyên dở khóc dở cười, cũng không biết bản thân nên là tâm tình gì. Vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý phải nghe hói đầu và không 'cương' được đến hơn nửa đêm, Diệp Cẩn lại nói: Ngươi thấy Đại Minh vương thế nào?
Vân Đoạn Hồn? Sở Uyên hơi sửng sốt.
Diệp Cẩn gật đầu.
Sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này. Sở Uyên nhíu mày.
Không phải đột nhiên nghĩ tới, mà là đã suy nghĩ rất lâu. Diệp Cẩn ôm gối đầu, Đã đến Đông Hải, có một số việc muốn tránh cũng tránh không được.
Có phải là nghe được tin đồn gì đó ở bên ngoài rồi, đúng không? Sở Uyên dò xét.
Diệp Cẩn nói: Tràng hải chiến hơn hai mươi năm trước kia, tham chiến không chỉ có triều đình và Đại Minh vương, còn có ngàn vạn ngư dân Đông Hải. Chân tướng có lẽ sẽ tạm thời bị áp chế, trong lòng dân chúng cũng sẽ không thay đổi, ưu điểm khuyết điểm ai đúng ai sai, cũng không phải chỉ dựa vào một đạo thánh chỉ hạ lệnh cấm thì có thể quyết định.
Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Sở Uyên khoác thêm một kiện y phục cho hắn, để tránh cho lại bị cảm lạnh.
Ta muốn biết cái nhìn của ngươi về Đại Minh vương. Diệp Cẩn nhìn hắn, Nếu hắn thật sự muốn tạo phản, sau khi hải chiến kết thúc thì có thể phản, khi đó ngư dân rất tôn thờ hắn, thực lực Sở quân lại không bắt kịp quân Đông Hải, muốn soán vị cơ hồ là chuyện rất dễ dàng. Cần gì phải đợi đến sau khi Tiên hoàng dẫn binh về triều ngồi ổn căn cơ, thu hồi quân quyền mới khởi nghĩa tạo phản.
Sở Uyên lắc đầu: Chuyện này cũng đã qua rồi, bây giờ nói nữa cũng vô dụng.
Trong cung có đoạn ghi chép nào nhắc tới chuyện này không? Diệp Cẩn hiển nhiên không bị hắn gạt qua dễ dàng như vậy.
Sở Uyên nói: Nửa chữ cũng không có .
Nếu Đại Minh vương thật sự muốn mưu nghịch, vậy Tiên hoàng hạ chỉ tiêu diệt là được, cần gì phải làm điều thừa, tiêu hủy tất cả sổ sách ghi chép lại không còn một mống. Diệp Cẩn nói, Ngươi là Hoàng đế, hẳn là rõ ràng hơn so với ta, dưới tình trạng này Hoàng gia phải làm thế nào mới có thể gỡ được nút thắt.
Việc này trở về cung rồi nói tiếp. Sở Uyên xoa xoa đầu hắn, Mau ngủ đi.
Đừng nói cho có lệ với ta ! Diệp cốc chủ đánh rớt tay hắn.
...
Một lát sau, Sở Uyên bất đắc dĩ: Cho dù là phụ hoàng thật sự làm sai, vậy thì sao?
Diệp Cẩn khẽ nhíu mày.
Ngươi là người trong giang hồ, làm việc tất nhiên có thể tùy tính do tâm, trẫm lại không thể. Sở Uyên nói, Việc này không phải là chuyện đùa, cũng từng nháo đến ồn ào huyên náo, nếu thật sự muốn tra rõ lần nữa, vạn nhất bị người khác thừa cơ lợi dụng châm ngòi thổi gió trong dân chúng, hẳn là sẽ mang đến không ít phiền toái. Không chỉ liên quan đến mặt mũi Hoàng gia, mà còn liên quan đến an ổn xã tắc, cho nên bất luận chân tướng năm đó là cái gì, ba chữ Vân Đoạn Hồn cũng chỉ có thể trở thành cấm kỵ.
Cho nên ngươi đã hạ quyết tâm, muốn đổi trắng thay đen, hãm hại người lương thiện? Diệp Cẩn hỏi.
Sở Uyên thở dài: Trẫm biết ngươi không quen nhìn những chuyện như vậy. Nhưng bản thân đã đứng ở chỗ này, có một số việc cũng không được phép đào quá sâu.
Diệp Cẩn không nói chuyện.
Lại mất hứng? Sở Uyên cười khổ, Lúc trước trẫm muốn giữ ngươi ở bên cạnh, bất quá về sau ngẫm lại, tính tình ngươi sạch sẽ như vậy, nếu là ở lâu trong cung, chỉ sợ sẽ càng lúc càng khinh thường trẫm.
Diệp Cẩn lắc đầu: Ngươi là hoàng đế tốt.
Sở Uyên cười cười: Đa tạ.
Diệp cốc chủ nắm chặt góc chăn, ở trong lòng lặng lẽ lật bàn một cái, sau đó dùng thanh âm phi thường thấp hừ hừ: Làm ca ca cũng không tồi.
Ý cười trên mặt Sở Uyên càng sâu.
Ta không có khinh thường ngươi. Diệp Cẩn tựa vào bên cạnh hắn, Về chuyện Đại Minh vương, cũng không cần nhất định phải làm rõ chân tướng, chỉ là nếu triều đình không giấu giếm bí mật này nữa, hẳn là đối chiến sự sẽ càng thêm có lợi.
Có ý gì? Sở Uyên dịch lại góc chăn cho hắn.
Không chỉ là tộc Vĩ Ngư, mà ở tại Đông Hải này có không ít ngư dân đều tôn sùng Đại Minh vương. Diệp Cẩn nói, Dân chúng trên hải đảo quanh năm suốt tháng đều dãi nắng dầm mưa, đã quen với chuyện ở trên biển gặp sóng to gió lớn, tuy nói triều đình cũng phái quan viên trông coi, nhưng lực uy hiếp so với trong đất liền kém hơn rất nhiều. Năm đó cho dù triều đình hạ mười đạo thánh chỉ muốn tiêu diệt loạn đảng, nhưng ở trong lòng rất nhiều ngư dân, Vân Đoạn Hồn vẫn như trước là Chiến Thần Đông Hải tiếng tăm lừng lẫy chứ không phải là loạn thần tặc tử. Mà sau khi trải qua chuyện này, quan hệ giữa dân chúng vùng này và triều đình cũng dần trở nên xa cách.
Tuy nói Thiên Phàm có cách trị quân, nhưng tóm lại cũng không có nhiều kinh nghiệm tác chiến ở trên biển. Diệp Cẩn tiếp tục nói, Vùng này nổi danh là quỷ đánh tường, thường sẽ có sương mù sóng to, nếu là có thể được ngư dân quen thuộc địa hình giúp đỡ, đối với chúng ta mà nói sẽ tiện hơn rất nhiều.
Cho nên? Sở Uyên hỏi.
Cho nên phải nghĩ biện pháp, vừa có thể bảo toàn được mặt mũi cho triều đình, vừa có thể xóa tan khúc mắc trong lòng dân chúng, cùng đại quân đối kháng loạn đảng. Diệp Cẩn nói.
Nói thì đơn giản. Sở Uyên lắc đầu, Trừ phi trẫm hạ chỉ rửa sạch tội danh cho Vân Đoạn Hồn, bằng không chỉ sợ nhất thời nửa khắc, cũng không tìm ra được biện pháp mượn sức nhân tâm.
Cha mẹ đại đương gia đã sớm qua đời, lúc trước ở trong chốn giang hồ cũng không danh tiếng, lại từng bái cao nhân ở Đông Hải làm sư phụ. Diệp Cẩn nói.
Sở Uyên hơi sửng sốt: Vì sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?
Nếu muốn lôi kéo lòng người trấn an dân chúng, cũng không cần nhất định phải đem tất cả mọi chuyện phô bày hết ra bên ngoài. Diệp Cẩn nói, Chỉ cần có thể tìm được một người, có chút gì đó như gần như xa với Đại Minh vương, mà triều đình lại rất coi trọng người này, thái độ của dân chúng tất nhiên sẽ buông lỏng, kháng cự với đại quân cũng sẽ giảm bớt không ít.
Sở Uyên nói: Tiếp tục nói.
Chỉ cần ở Đông Hải thả ra tin tức, nói là Đại đương gia có mối quan hệ rất sâu xa với Đại Minh vương, tràng phản loạn hơn hai mươi năm trước cũng sẽ được nghĩ khác đi. Diệp Cẩn nói, Về phần chi tiết còn lại, miệng lưỡi của dân chúng tất nhiên sẽ bổ sung, chúng ta không cần nhiều lời.
Sở Uyên như là có chút suy nghĩ.
Đây là phương pháp nhanh nhất có thể liên hợp với ngư dân Đông Hải. Diệp Cẩn nói, Vừa có thể mượn uy danh còn sót lại của Đại Minh vương, vừa có thể chiếu lệ qua chuyện phản loạn năm đó, hơn nữa quan hệ của Đại đương gia và Ôn đại nhân, dân chúng cũng sẽ cảm thấy triều đình chọn đúng người, không so đo chuyện lúc trước.
Sở Uyên gật đầu: Ngày mai trẫm sẽ thương nghị với Ôn ái khanh.
Diệp Cẩn lại rụt rụt ở trong chăn, mệt hề hề ngáp một cái.
Sở Uyên cười khẽ, che khuất dạ minh châu ở đầu giường.
Ngoài khoang thuyền, Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: Cùng nhau ngủ?
Tứ Hỉ công công đáp: Đúng ạ.
Đoạn Bạch Nguyệt: ...
Tây Nam vương vẫn là mời trở về đi. Tứ Hỉ công công hạ giọng, Nếu để Diệp cốc chủ nhìn thấy, lại muốn ồn ào xuất trận. Ở trên bờ còn dễ nói, nhưng đây chính là đang ở trên thuyền a, vạn nhất muốn dỡ phòng thì phải làm thế nào đây.
Ngực Đoạn Bạch Nguyệt hiếm khi bị đè nén.
Trong một chiếc chiến hạm khác, Ôn Liễu Niên đang ôm chăn, trong bóng đêm xuất thần.
Không tính ngủ hả? Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên bị hoảng sợ: Ngươi chưa ngủ?
Qua một hồi lại nhúc nhích một cái, sao ta có thể ngủ. Triệu Việt kéo hắn vào trong lòng, Trời cũng sắp sáng rồi.
Đêm nay Diệp cốc chủ đến tìm Hoàng thượng. Ôn Liễu Niên hơi lo lắng, Cũng không biết có thuận lợi hay không.
Triệu Việt cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên sợi tóc của hắn
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Việt hơi áy náy: Nếu không phải là vì ta, thì ngươi cũng sẽ không hao tổn nhiều tâm tư như thế.
Cũng không phải, thật sự chỉ có như thế mới có lợi cho cục diện chiến đấu. Ôn Liễu Niên nói, Đánh thắng trận mới là chuyện quan trọng nhất. Sớm đánh giặc xong, mọi người mới có thể cùng nhau sống yên ổn qua ngày. Năm đó Tiên hoàng tin vào lời gièm pha gây ra sai lầm lớn, vốn cũng không nên để đương kim Hoàng thượng gánh chịu hậu quả.
Triệu Việt ôm chặt người trong lòng, trong lòng khẽ thở dài một cái.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Liễu Niên vừa lười biếng duỗi lưng đi ra khoang thuyền, thì thấy Diệp Cẩn đang lén lút ngồi trên boong tàu, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Cốc chủ? Ôn đại nhân buồn bực.
Diệp Cẩn sợ hết hồn, sau khi thấy rõ người đến là hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Liễu Niên nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, thì thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang từ trong khoang thuyền Sở Uyên bước ra.
Trong nháy mắt, ánh mắt Diệp cốc chủ lộ ra hung quang.
Khụ ! Trước khi hắn dỡ thuyền, Ôn Liễu Niên đúng lúc nói sang chuyện khác, Hoàng thượng thấy thế nào?
Đáp ứng. Diệp Cẩn nói.
Thật sao? Ôn Liễu Niên trong lòng vui vẻ.
Tất nhiên. Diệp Cẩn nói, Dự tính lát nữa sẽ tuyên triệu đại nhân.
Đa tạ cốc chủ. Ôn Liễu Niên cơ hồ muốn rơi lệ, thậm chí còn rất muốn khom người hành lễ với Diệp Cẩn.
Đa tạ ngược lại là không cần, việc này vốn dĩ cũng có ích với Sở quân. Diệp Cẩn nói, Huống hồ giống như lời đại nhân nói, Thanh Cầu vốn là muốn lấy thân thế của đại đương gia làm chuyện gì đó, không bằng chúng ta tự mình thả tin tức ra trước, cũng đỡ bị người khác lợi dụng.
Ôn đại nhân, cốc chủ. Tứ Hỉ công công vội vã chạy tới, Hoàng thượng tuyên nhị vị lập tức đi qua.
Lúc nãy Đoạn Bạch Nguyệt đến khoang thuyền làm gì? Diệp Cẩn nắm chặt thời gian hỏi.
... Đưa điểm tâm. Tứ Hỉ công công trả lời.
Thích đưa đồ ăn như thế, vậy sao không đi làm đầu bếp đi ! Diệp cốc chủ trong lòng căm giận nghĩ, không tự chủ liền siết chặt bình sứ bên hông.
Ôn Liễu Niên yên lặng cách hắn xa một chút, để tránh bị hại cùng vô tội.
Sở Uyên tuyên triệu hai người, tất nhiên là vì chuyện đêm qua Diệp Cẩn đề nghị, thẳng thắn mà nói đây thật sự là biện pháp nhanh nhất có thể lung lạc nhân tâm, đại chiến sắp tới, cũng không chấp nhận suy xét quá nhiều, vì vậy liền đáp ứng rất sảng khoái.
Ám vệ Truy Ảnh cung một đường này đều rảnh rỗi đến buồn chán, tuy nói thường xuyên cũng sẽ đến giúp thương thuyền qua lại bán hàng, giúp ngư dân bắt cá, giúp dân chúng bắt trộm, thậm chí còn đứng giữa đường nói mấy cọc chuyện không ngừng nghỉ, đổi về một rổ hồng bông xơ sinh và trứng gà, nhưng mặt biển chung quy không thể so với trên đất liền, cho dù ngẫu nhiên đi ngang qua mấy chỗ đảo nhỏ, đa phần cũng là trôi ở trên biển không có hơi người, ánh mặt trời ấm áp rất thích hợp để phơi nắng, xương cốt cả người đều mềm nhũn. Cho nên lần này vừa nghe nói có chuyện phải làm, thì lập tức hai mắt đều tỏa sáng, cơ hồ muốn rơi xuống nhiệt lệ.
Vì thế còn chưa qua bao lâu, Đông Hải liền bắt đầu có tin đồn truyền ra, nói Triệu Việt là nhi tử của Vân Đoạn Hồn.
Ôn Liễu Niên giật mình: Lúc đầu đã nói tốt là không được làm rõ. Có biết tiến hành theo chất lượng không, vì sao vừa lên thì chính là cha con ruột.
Ám vệ vô tội nói: Chúng ta thật sự không có làm rõ. Nhưng cũng không ngờ trí tượng tượng của dân chúng bay xa như vậy, trải qua nhiều năm, không ít ngư dân đều đang âm thầm kêu oan cho Đại Minh vương, rõ ràng chính là một đại anh hùng, lại bị người khác hãm hại không rõ tung tích, mỗi khi nhớ tới đều muốn thổn thức. Mà lần này vừa nghe hắn có nhi tử, ở đâu còn lo lắng nghĩ chuyện khác nữa, cao hứng còn không kịp, hơn nữa nhân duyên của Ôn Liễu Niên trải dài một vùng Đông Hải, đương nhiên lan truyền cũng rất nhanh, đều nói ông trời có mắt, cuối cùng không để cho Vân gia tuyệt hậu.
Đủ loại tin đồn hừng hực khí thế, tảng đá đè nặng trong lòng Ôn Liễu Niên cuối cùng thả xuống, lười biếng phơi nắng trên boong tàu, năm con Hồng giáp lang xếp thành một hàng ở bên cạnh, chỉnh tề lắc xúc tu.
Triệu Việt ngồi bên cạnh hắn.
Ôn Liễu Niên thuận thế dựa vào, nói: Buổi tối muốn ăn cá.
Được. Triệu Việt giơ tay ôm chặt đầu vai hắn.
Ôn Liễu Niên khụt khịt mũi, nghi hoặc nói: Mùi gì vậy. Hơi giống mùi thảo dược.
Triệu Việt cầm ra một cái bình nhỏ, Là thuốc trị thương, Diệp cốc chủ phối mấy bình, sáng nay vừa đưa lại đây, làm chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Ôn Liễu Niên cầm bình ngửi ngửi, sau đó ghét bỏ nhét trả lại.
Đắng.
Còn hỏi ta một ít chuyện về sư phụ sự. Triệu Việt nói.
Nếu có một ngày cốc chủ phát hiện ngươi không có quan hệ huyết thống với Đại Minh vương, mà là huynh đệ ruột của hắn, không biết sẽ thế nào. Ôn Liễu Niên gối lên trên đùi hắn.
Sẽ không có ngày đó. Triệu Việt xoa bóp chóp mũi của hân, Ta chỉ muốn bình bình đạm đạm sống với ngươi.
Cũng đúng. Ôn Liễu Niên ôm thắt lưng của hắn, có một số việc không nên chọc thủng, chi bằng cứ để nó vĩnh viễn trở thành bí mật.
Thuyền lớn lại trôi hơn mười ngày, cuối cùng ngừng sát ở một đảo nhỏ phụ cận đảo Bạch Sương, tạm làm nơi nghỉ ngơi hồi phục, thuận tiện thương nghị bước đối sách tiếp theo.
Còn chưa rõ trên đảo có bao nhiêu binh lực và chim báo tang, tùy tiện hành động e là sẽ chịu thiệt. Sở Uyên nói, Chư vị có diệu kế gì không?
Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm: Bắt một người tới hỏi trước.
Đối phương trốn ở trên đảo không chịu lộ diện, phải bắt thế nào? Diệp Cẩn hỏi.
Đánh một trận trước là được. Ôn Liễu Niên nói.
Sở Uyên khẽ nhíu mày: Cần bao nhiêu binh lực?
Ôn Liễu Niên lắc đầu: Một người cũng không cần.
...
Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Diệp Cẩn khó hiểu: Một người cũng không cần?
Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt: Đúng vậy, một người cũng không cần.
/195
|