Không phải cho chim báo tang ăn. Triệu Ngũ nói.
Vậy phải cho ai ăn? Ám vệ nghe vậy thoáng hưng phấn, Chẳng lẽ ngươi muốn kê đơn Mục Vạn Lôi? Nếu thật sự là như vậy ta nhất định phải báo danh tham dự.
Triệu Ngũ lắc đầu, như có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm phía trước.
Loại thời điểm này thì không cần phải giả vờ thâm trầm a, huống hồ cho dù vẻ mặt của ngươi xác thật rất thâm thúy mê người, vậy thì Tả hộ pháp cũng không thấy được, ám vệ nhắc nhở, Nơi này cách Triêu Mộ nhai cũng không tính là quá xa, Mục Vạn Lôi tùy thời đều có khả năng sẽ hạ lệnh, để mọi người cưỡi chim báo tang bay đến Triêu Mộ nhai. Đến lúc đó hết thảy cũng không còn kịp.
Còn nhớ lần trước khi Ma Giáo đánh vào Thiên Ổ Thủy trại không, ngoại trừ chim báo tang, kỳ thật còn có một con khác? Triệu Ngũ hỏi.
Ám vệ nghĩ nghĩ, nhất thời phản ứng kịp, Ngươi là nói Mặc Ngọc cốt?
Triệu Ngũ gật đầu, hất cằm chỉ cách đó không xa.
Ước chừng hơn mười con chim màu xanh lá đang đậu trên cây, líu ríu gọi không ngừng.
Chim báo tang tuy nói thân mang kịch độc tính tình lại tàn bạo, nhưng bởi vì quanh năm suốt tháng đều bị cổ trùng xâm não, cho nên cơ bản không có ý thức của chính mình, thậm chí ngay cả thị lực cũng rất kém, nếu muốn bay đến một chỗ xa, thì nhất định phải có Mặc Ngọc cốt dẫn đường.
Ta đi thử xem. Triệu Ngũ đưa bội kiếm cho ám vệ.
Cẩn thận một chút. Ám vệ nói, Cái con này, thoạt nhìn cũng không hiền lành gì.
Triệu Ngũ gật đầu, lại nhìn thoáng qua bên dưới, thấy mọi người đã chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm, một đầu bếp bưng một giỏ ma tử cùng lúa gạo, đang đi đến hướng Mặc Ngọc Cốt.
Bầy chim vỗ cánh phành phạch bay lên, mảnh rừng nhất thời đều loạn cả lên, Mục Vạn Lôi nhíu mày nhìn thoáng qua, bất mãn nói, Làm cái gì vậy?
Hồi trang chủ, tiểu nhân còn chưa đi qua. Đầu bếp rất vô tội, Bầy chim này lá gan cũng quá nhỏ.
Cẩn thận một chút, còn phải dựa vào nó dẫn đường. Mục Vạn Hùng dặn dò.
Vâng vâng vâng. Đầu bếp liên tục đáp ứng, tay chân tận lực rón rén đi về phía trước, chỉ là còn không chờ hắn tới gần, Mặc Ngọc cốt lại lộn xộn bay lên, tập thể bay ra phía xa.
Uy ! Mục Vạn Hùng thấy thế kinh hãi.
Không cần lo lắng, nếu là chim, tóm lại là sẽ thích bay. Mục Vạn Lôi nói, Trong thư có nhắc qua, chim báo tang cùng Mặc Ngọc cốt sống nương tựa lẫn nhau, nay chim báo tang ở đây, cho dù Mặc Ngọc cốt bay cũng sẽ không bay quá xa.
Mục Vạn Hùng nửa tin nửa ngờ nhìn qua, chỉ thấy bầy chim kia quả nhiên đã dừng ở trên cây, không còn dấu hiệu tiếp tục bay đi.
Ám vệ hỏi, Có cần ném tiếp không?
Không cần thiết nữa. Triệu Ngũ vứt viên đá trong tay đi, Hắn hẳn là cũng sẽ không tiếp tục đi về phía trước.
Lúc trước không dự đoán được Mặc Ngọc cốt nhát gan như thế, đầu bếp này cũng xác thực không dám tiếp tục đi về phía trước -- Chung quy nếu là dọa Mặc Ngọc cốt bay mất, vậy chỉ sợ bản thân có mười cái mạng cũng đền không đủ, vì thế khom lưng đặt giỏ trúc xuống đất, sau đó vội vàng xoay người rời đi, nghĩ chờ sau khi bầy chim ăn xong lại đến lấy về.
Mục Vạn Hùng không yên lòng, lại nhìn qua bên này vài lần, thẳng đến khi xác định Mặc Ngọc cốt xác thực đã an tĩnh lại, thì cũng trở về cùng nhau ăn cơm. Triệu Ngũ nhân cơ hội lặng lẽ không một tiếng động dừng ở trên một đại thụ khác, thừa dịp bầy chim còn chưa trở về ăn, liền rải dược vào.
Ám vệ nói, Không phải nói muốn giả trang thành đệ tử Mục gia trang sao?
Hiện tại không cần. Triệu Ngũ nói, Ban đầu ta là muốn thừa dịp đêm tối, dịch dung trà trộn vào kê đơn, bất quá hiện tại đã có Mặc Ngọc cốt ở đây, coi như là ông trời giúp chúng ta giúp một tay.
Một lát sau, thấy bên đầu này tựa hồ không động tĩnh gì, Mặc Ngọc cốt lại tốp năm tốp ba bay trở về, ngồi xổm bên giỏ trúc ăn, cái đuôi vểnh lên rất cao.
Ám vệ ở trong lòng ghét bỏ, quả nhiên là con chim phàm trần a, cùng thiếu cung chủ nhà ta quả thực khác nhau một trời một vực.
Đi đường nhất định sẽ không nhoáng lên một cái nhoáng lên một cái, lại càng không ngưỡng đầu kêu chíp chíp !
Mặc Ngọc cốt xả cổ họng rít dài một tiếng.
Trên mặt ám vệ càng tỏ ra ghét bỏ.
Triệu Ngũ trong lòng lắc đầu, tiếp tục theo dõi động tĩnh bên dưới.
Hoặc là bởi vì Mặc Ngọc cốt hình thể rất nhỏ, hoặc là bởi vì lúc nãy Triệu Ngũ hạ dược quá nhiều, tóm lại bên kia người Mục gia trang còn chưa cơm nước xong, bên này Mặc Ngọc cốt đã mở rộng cánh, một bên hưng phấn rít gào, một bên mở rộng cánh vỗ hai cái bay về phía xa.
Thật sự là không thể dựng sào thấy bóng a...
Mục Vạn Lôi thấy vậy đại kinh thất sắc, vội vàng ném vật trong tay đứng lên muốn nhìn đến tột cùng, thế nhưng còn chưa chờ hắn đuổi qua, Mặc Ngọc cốt đã bay ra khỏi rừng rậm, ngay cả một sợi lông chim cũng không lưu lại. Mà sau khi nghe thấy Mặc Ngọc cốt cơ hồ rống cổ giọng rít gào, bầy chim báo tang cũng bắt đầu xao động lên, lập tức mở rộng cánh muốn bay qua.
Mau dùng xiềng xích khóa chặt lại ! Mục Vạn Lôi rống to.
Hạ nhân nhanh chóng cầm xích sắt xông lên, Mặc Ngọc cốt ở trên bầu trời kêu đến dồn dập, chim báo tang dùng lực vỗ cánh, nháy mắt liền đánh ngã một đám người.
Tiếng kêu thảm thiết nổi lên, Mục Vạn Lôi phóng phi tiêu, muốn đánh Mặc Ngọc cốt rớt xuống -- Bây giờ hiển nhiên không phải lúc bận tâm con chim dẫn đường sống chết thế nào, nhưng nếu chúng nó cứ tiếp tục kêu, chỉ sợ toàn bộ chim báo tang sẽ điên.
Ba năm con điểu tước rơi xuống đất, tiếng kêu ở phía trên mảy may cũng không yếu bớt, thậm chí kêu càng lớn hơn.
Đại ca, hiện tại phải làm thế nào? Mục Vạn Hùng cũng suýt nữa bị chim báo tang gây thương tích, kinh hồn chưa định lại đây hỏi.
Tập thể Mặc Ngọc cốt bay về phía thâm sơn, mà dưới sự ảnh hưởng này, cuối cùng chim báo tang cũng tránh khỏi giam cầm, đồng thời bay theo.
Trở về ! Mục Vạn Lôi rống to.
Bầy chim báo tang kêu loạn, cuối cùng giống như sương mù đen biến mất ở đỉnh núi. Trên sơn đạo bừa bộn một mảnh, nồi bát quẳng dập nát không nói, không ít đệ tử Mục gia trang đều bị thương, đang ôm cánh tay lăn lộn kêu thảm thiết.
Ám vệ vui sướng nói, Không đánh mà thắng.
Triệu Ngũ cười cười, Nhìn bộ dáng này, chỉ sợ cũng không có tinh lực đến Triêu Mộ nhai.
Thật không hổ là dược của Tả hộ pháp. Ám vệ mãnh liệt khen ngợi, mông ngựa nhất định phải vuốt, tương lai mới có thể tốt được.
Ngươi đoán bước tiếp theo bọn họ sẽ làm gì? Triệu Ngũ hỏi.
Ám vệ nói, Đi vòng vèo Hổ Đầu bang.
Vài con Mặc Ngọc cốt trúng dược kia, chỉ sợ sẽ mang bầy chim báo tang bay đi mất. Triệu Ngũ nói, Mục Vạn Lôi cùng Hổ Đầu Cương ít nhiều gì cũng đã có thù.
Đó chính là thu binh tạm thời trở về phủ nha? Ám vệ chậc chậc, Không đánh mà bại, cũng không biết đại nhân sẽ châm chọc hắn thế nào. Kia nhưng là văn nhân a, mắng chửi người cũng rất thâm thúy, nghe cũng nghe không hiểu.
Đại ca. Mục Vạn Hùng nhìn vô số đệ tử bị thương bốn phía, cơ hồ tức giận muốn ngất đi, Không thì đến Hổ Đầu bang hỏi đến tột cùng trước?
Muốn đi, bất quá không phải hỏi đến tột cùng, mà là hảo hảo nói chuyện. Mục Vạn Lôi nói.
Mục Vạn Hùng nghe vậy càng nghẹn khuất, Chim của hắn làm người của chúng ta bị thương, còn muốn hảo hảo nói chuyện?
Bằng không thì sao, người bị thương phải đi đâu chẩn trị? Mục Vạn Lôi lạnh lùng nói, Huống hồ lần trước ta trò chuyện với hắn, đối phương hẳn là không muốn làm bị thương người của ta, lần này tám phần chỉ là ngoài ý muốn.
Mục Vạn Hùng cơ hồ muốn hộc máu, ngoài ý muốn?
Đi thôi. Mục Vạn Lôi nói, Nếu cứ tiếp tục chậm trễ, trời sẽ tối.
Mục Vạn Hùng đành phải gật đầu, chỉ là còn chưa chờ hắn hạ lệnh, giữa sườn núi lại bay đến vô số mũi tên nhọn, giống như trời đang đổ mưa.
Mục Vạn Lôi trong lòng cả kinh, trong lòng biết xảy ra nhiễu loạn, vì thế thả người né qua một bên, Mục Vạn Hùng cũng đồng thời tránh ra, đệ tử còn lại không cảnh giác như hai người, phần lớn còn không kịp phản ứng rốt cục xảy ra chuyện gì, thì đã ngã xuống đất.
Tế Nguyệt đao xé gió bay đến, trên không trung lướt qua ánh sáng màu bạc, Triệu Việt đáp xuống trên mặt đất, lạnh lùng nhìn hai người trước mặt.
Lục Truy theo sát phía sau, trong tay cầm quạt gấp, không giống vũ phu, mà giống như là văn nhân.
Ám vệ cảm khái, Không nên để cho đại nhân nhìn thấy cảnh này.
Bằng không một văn một võ này, nhìn qua còn rất xứng đôi !
Triệu Ngũ không nói nổi nhìn hắn.
Ám vệ nói, Ta cũng không nói sai.
Triệu Ngũ nói, Lời này về sau đừng nói lung tung.
Tất nhiên, ta lại không ngu. Ám vệ nói, Cần qua đó hỗ trợ không?
Không cần. Triệu Ngũ lắc đầu, Yên lặng theo dõi trước, nếu có gì thay đổi thì lại nói tiếp.
Ngươi quả nhiên trốn ở đây. Mục Vạn Lôi nhìn hắn, Trọng thương rơi xuống sông cũng không chết, coi như ngươi mạng lớn.
Nếu mạng không lớn, sao có thể tìm ngươi đòi mạng? Triệu Việt mặt mày lạnh như băng nhìn hắn.
Không biết công phu thế nào, bất quá lá gan ngược lại là không nhỏ, cư nhiên một mình chạy đến đây. Mục Vạn Lôi nói, Cũng coi như là có chút cốt khí, đợi lát nữa sẽ cho ngươi toàn thây.
Thi thể cha ta đâu? Triệu Việt gằn từng chữ hỏi.
Tất nhiên là cho chó ăn rồi. Mục Vạn Hùng ở một bên ngoan độc nói, Bằng không thì sao, chẳng lẽ còn muốn cung phụng ở Mục gia trang?
Vừa dứt lời, Triệu Việt liền rút đao tấn công, mấy người giây lát liền chiến cùng một chỗ. Lục Truy cùng Mục Vạn Hùng một đường đánh từ giữa sườn núi tới sơn cốc, Triệu Việt lại là triền đấu từng bước ép sát cùng Mục Vạn Lôi, chung quanh đất rung núi chuyển, trên không trung không ngừng có tảng đá nổ tung.
Nhìn một hồi, Triệu Ngũ lắc đầu, Đại đương gia không phải đối thủ của Mục Vạn Lôi.
Vì sao? Ám vệ khó hiểu, Nhìn không sai biệt lắm.
Đánh lâu thì sẽ phân cao thấp. Triệu Ngũ nói, Chuẩn bị ra tay đi.
Đi thôi. Ám vệ nháy mắt liền nhảy ra.
Triệu Ngũ: ...
Ta là nói đợi một lúc nữa.
Ám vệ lúc trước đến Triêu Mộ nhai báo tin cũng đã sớm không kiềm chế nổi, trận này nhìn thấy cuối cùng có người xông ra, thì cũng nhanh chóng oanh oanh liệt liệt lao xuống núi, sợ chính mình sẽ chịu thiệt.
Mục Vạn Lôi một kiếm đánh xuống, ngàn vạn con trùng đen cực nhỏ từ trong ống tay áo bay ra, ám vệ nhanh chóng dừng bước chân, để tránh bị dính vào, Triệu Việt ngược lại nghênh đón, tựa hồ một chút cũng không để ý.
Mục Vạn Lôi trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức lắc mình né tránh Tế Nguyệt đao.
Ám vệ một trái một phải hộ ở bên cạnh Triệu Việt, giống như Kim Cương hộ pháp.
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Ám vệ chặn lại nói, Là Triệu phu nhân chưa qua cửa kêu chúng ta đến. Loại thời điểm này hoàn toàn có thể lấy đại nhân ra trấn trạch !
Triệu Việt: ...
Mục Vạn Lôi lạnh nhạt nói, Đây là ân oán cá nhân, hi vọng chư vị báo cho Tần cung chủ biết không cần nhúng tay. Cư nhiên ngay cả khăn che mặt cũng không có, cứ như vậy mà xông đến?!
Đồng loạt ám vệ vẻ mặt mờ mịt nói, Tần cung chủ là ai? Nghe qua hoàn toàn không quen a.
Mục Vạn Lôi cơ hồ muốn đem những người trước mặt này băm thành thịt vụn.
Mục trang chủ nhất định là nhận sai người. Ám vệ rất là bình tĩnh.
Mục Vạn Hùng ở chân núi thảm kêu một tiếng, hiển nhiên là bị thương, Mục Vạn Lôi trong lòng biết không nên ham chiến, liền thả người nhảy xuống sườn núi.
Đuổi theo a ! Ám vệ theo sát sau đó vung roi sắt, so với xiếc ảo thuật còn đáng xem hơn.
Triệu Việt lúc này mới thật sự tin những lời Ôn Liễu Niên nói lúc trước... Chỉ cần có đám người Truy Ảnh cung này ở đây, mặc dù là trường hợp nghiêm túc thế nào, cuối cùng cũng sẽ thay đổi.
***
Tiểu Vũ: Ta muốn méc Tần tiểu công ~~ để cho đám ám vệ đi chùi nhà xí hết. Cư nhiên dám nói không qen Tần cung chủ :))
Vậy phải cho ai ăn? Ám vệ nghe vậy thoáng hưng phấn, Chẳng lẽ ngươi muốn kê đơn Mục Vạn Lôi? Nếu thật sự là như vậy ta nhất định phải báo danh tham dự.
Triệu Ngũ lắc đầu, như có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm phía trước.
Loại thời điểm này thì không cần phải giả vờ thâm trầm a, huống hồ cho dù vẻ mặt của ngươi xác thật rất thâm thúy mê người, vậy thì Tả hộ pháp cũng không thấy được, ám vệ nhắc nhở, Nơi này cách Triêu Mộ nhai cũng không tính là quá xa, Mục Vạn Lôi tùy thời đều có khả năng sẽ hạ lệnh, để mọi người cưỡi chim báo tang bay đến Triêu Mộ nhai. Đến lúc đó hết thảy cũng không còn kịp.
Còn nhớ lần trước khi Ma Giáo đánh vào Thiên Ổ Thủy trại không, ngoại trừ chim báo tang, kỳ thật còn có một con khác? Triệu Ngũ hỏi.
Ám vệ nghĩ nghĩ, nhất thời phản ứng kịp, Ngươi là nói Mặc Ngọc cốt?
Triệu Ngũ gật đầu, hất cằm chỉ cách đó không xa.
Ước chừng hơn mười con chim màu xanh lá đang đậu trên cây, líu ríu gọi không ngừng.
Chim báo tang tuy nói thân mang kịch độc tính tình lại tàn bạo, nhưng bởi vì quanh năm suốt tháng đều bị cổ trùng xâm não, cho nên cơ bản không có ý thức của chính mình, thậm chí ngay cả thị lực cũng rất kém, nếu muốn bay đến một chỗ xa, thì nhất định phải có Mặc Ngọc cốt dẫn đường.
Ta đi thử xem. Triệu Ngũ đưa bội kiếm cho ám vệ.
Cẩn thận một chút. Ám vệ nói, Cái con này, thoạt nhìn cũng không hiền lành gì.
Triệu Ngũ gật đầu, lại nhìn thoáng qua bên dưới, thấy mọi người đã chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm, một đầu bếp bưng một giỏ ma tử cùng lúa gạo, đang đi đến hướng Mặc Ngọc Cốt.
Bầy chim vỗ cánh phành phạch bay lên, mảnh rừng nhất thời đều loạn cả lên, Mục Vạn Lôi nhíu mày nhìn thoáng qua, bất mãn nói, Làm cái gì vậy?
Hồi trang chủ, tiểu nhân còn chưa đi qua. Đầu bếp rất vô tội, Bầy chim này lá gan cũng quá nhỏ.
Cẩn thận một chút, còn phải dựa vào nó dẫn đường. Mục Vạn Hùng dặn dò.
Vâng vâng vâng. Đầu bếp liên tục đáp ứng, tay chân tận lực rón rén đi về phía trước, chỉ là còn không chờ hắn tới gần, Mặc Ngọc cốt lại lộn xộn bay lên, tập thể bay ra phía xa.
Uy ! Mục Vạn Hùng thấy thế kinh hãi.
Không cần lo lắng, nếu là chim, tóm lại là sẽ thích bay. Mục Vạn Lôi nói, Trong thư có nhắc qua, chim báo tang cùng Mặc Ngọc cốt sống nương tựa lẫn nhau, nay chim báo tang ở đây, cho dù Mặc Ngọc cốt bay cũng sẽ không bay quá xa.
Mục Vạn Hùng nửa tin nửa ngờ nhìn qua, chỉ thấy bầy chim kia quả nhiên đã dừng ở trên cây, không còn dấu hiệu tiếp tục bay đi.
Ám vệ hỏi, Có cần ném tiếp không?
Không cần thiết nữa. Triệu Ngũ vứt viên đá trong tay đi, Hắn hẳn là cũng sẽ không tiếp tục đi về phía trước.
Lúc trước không dự đoán được Mặc Ngọc cốt nhát gan như thế, đầu bếp này cũng xác thực không dám tiếp tục đi về phía trước -- Chung quy nếu là dọa Mặc Ngọc cốt bay mất, vậy chỉ sợ bản thân có mười cái mạng cũng đền không đủ, vì thế khom lưng đặt giỏ trúc xuống đất, sau đó vội vàng xoay người rời đi, nghĩ chờ sau khi bầy chim ăn xong lại đến lấy về.
Mục Vạn Hùng không yên lòng, lại nhìn qua bên này vài lần, thẳng đến khi xác định Mặc Ngọc cốt xác thực đã an tĩnh lại, thì cũng trở về cùng nhau ăn cơm. Triệu Ngũ nhân cơ hội lặng lẽ không một tiếng động dừng ở trên một đại thụ khác, thừa dịp bầy chim còn chưa trở về ăn, liền rải dược vào.
Ám vệ nói, Không phải nói muốn giả trang thành đệ tử Mục gia trang sao?
Hiện tại không cần. Triệu Ngũ nói, Ban đầu ta là muốn thừa dịp đêm tối, dịch dung trà trộn vào kê đơn, bất quá hiện tại đã có Mặc Ngọc cốt ở đây, coi như là ông trời giúp chúng ta giúp một tay.
Một lát sau, thấy bên đầu này tựa hồ không động tĩnh gì, Mặc Ngọc cốt lại tốp năm tốp ba bay trở về, ngồi xổm bên giỏ trúc ăn, cái đuôi vểnh lên rất cao.
Ám vệ ở trong lòng ghét bỏ, quả nhiên là con chim phàm trần a, cùng thiếu cung chủ nhà ta quả thực khác nhau một trời một vực.
Đi đường nhất định sẽ không nhoáng lên một cái nhoáng lên một cái, lại càng không ngưỡng đầu kêu chíp chíp !
Mặc Ngọc cốt xả cổ họng rít dài một tiếng.
Trên mặt ám vệ càng tỏ ra ghét bỏ.
Triệu Ngũ trong lòng lắc đầu, tiếp tục theo dõi động tĩnh bên dưới.
Hoặc là bởi vì Mặc Ngọc cốt hình thể rất nhỏ, hoặc là bởi vì lúc nãy Triệu Ngũ hạ dược quá nhiều, tóm lại bên kia người Mục gia trang còn chưa cơm nước xong, bên này Mặc Ngọc cốt đã mở rộng cánh, một bên hưng phấn rít gào, một bên mở rộng cánh vỗ hai cái bay về phía xa.
Thật sự là không thể dựng sào thấy bóng a...
Mục Vạn Lôi thấy vậy đại kinh thất sắc, vội vàng ném vật trong tay đứng lên muốn nhìn đến tột cùng, thế nhưng còn chưa chờ hắn đuổi qua, Mặc Ngọc cốt đã bay ra khỏi rừng rậm, ngay cả một sợi lông chim cũng không lưu lại. Mà sau khi nghe thấy Mặc Ngọc cốt cơ hồ rống cổ giọng rít gào, bầy chim báo tang cũng bắt đầu xao động lên, lập tức mở rộng cánh muốn bay qua.
Mau dùng xiềng xích khóa chặt lại ! Mục Vạn Lôi rống to.
Hạ nhân nhanh chóng cầm xích sắt xông lên, Mặc Ngọc cốt ở trên bầu trời kêu đến dồn dập, chim báo tang dùng lực vỗ cánh, nháy mắt liền đánh ngã một đám người.
Tiếng kêu thảm thiết nổi lên, Mục Vạn Lôi phóng phi tiêu, muốn đánh Mặc Ngọc cốt rớt xuống -- Bây giờ hiển nhiên không phải lúc bận tâm con chim dẫn đường sống chết thế nào, nhưng nếu chúng nó cứ tiếp tục kêu, chỉ sợ toàn bộ chim báo tang sẽ điên.
Ba năm con điểu tước rơi xuống đất, tiếng kêu ở phía trên mảy may cũng không yếu bớt, thậm chí kêu càng lớn hơn.
Đại ca, hiện tại phải làm thế nào? Mục Vạn Hùng cũng suýt nữa bị chim báo tang gây thương tích, kinh hồn chưa định lại đây hỏi.
Tập thể Mặc Ngọc cốt bay về phía thâm sơn, mà dưới sự ảnh hưởng này, cuối cùng chim báo tang cũng tránh khỏi giam cầm, đồng thời bay theo.
Trở về ! Mục Vạn Lôi rống to.
Bầy chim báo tang kêu loạn, cuối cùng giống như sương mù đen biến mất ở đỉnh núi. Trên sơn đạo bừa bộn một mảnh, nồi bát quẳng dập nát không nói, không ít đệ tử Mục gia trang đều bị thương, đang ôm cánh tay lăn lộn kêu thảm thiết.
Ám vệ vui sướng nói, Không đánh mà thắng.
Triệu Ngũ cười cười, Nhìn bộ dáng này, chỉ sợ cũng không có tinh lực đến Triêu Mộ nhai.
Thật không hổ là dược của Tả hộ pháp. Ám vệ mãnh liệt khen ngợi, mông ngựa nhất định phải vuốt, tương lai mới có thể tốt được.
Ngươi đoán bước tiếp theo bọn họ sẽ làm gì? Triệu Ngũ hỏi.
Ám vệ nói, Đi vòng vèo Hổ Đầu bang.
Vài con Mặc Ngọc cốt trúng dược kia, chỉ sợ sẽ mang bầy chim báo tang bay đi mất. Triệu Ngũ nói, Mục Vạn Lôi cùng Hổ Đầu Cương ít nhiều gì cũng đã có thù.
Đó chính là thu binh tạm thời trở về phủ nha? Ám vệ chậc chậc, Không đánh mà bại, cũng không biết đại nhân sẽ châm chọc hắn thế nào. Kia nhưng là văn nhân a, mắng chửi người cũng rất thâm thúy, nghe cũng nghe không hiểu.
Đại ca. Mục Vạn Hùng nhìn vô số đệ tử bị thương bốn phía, cơ hồ tức giận muốn ngất đi, Không thì đến Hổ Đầu bang hỏi đến tột cùng trước?
Muốn đi, bất quá không phải hỏi đến tột cùng, mà là hảo hảo nói chuyện. Mục Vạn Lôi nói.
Mục Vạn Hùng nghe vậy càng nghẹn khuất, Chim của hắn làm người của chúng ta bị thương, còn muốn hảo hảo nói chuyện?
Bằng không thì sao, người bị thương phải đi đâu chẩn trị? Mục Vạn Lôi lạnh lùng nói, Huống hồ lần trước ta trò chuyện với hắn, đối phương hẳn là không muốn làm bị thương người của ta, lần này tám phần chỉ là ngoài ý muốn.
Mục Vạn Hùng cơ hồ muốn hộc máu, ngoài ý muốn?
Đi thôi. Mục Vạn Lôi nói, Nếu cứ tiếp tục chậm trễ, trời sẽ tối.
Mục Vạn Hùng đành phải gật đầu, chỉ là còn chưa chờ hắn hạ lệnh, giữa sườn núi lại bay đến vô số mũi tên nhọn, giống như trời đang đổ mưa.
Mục Vạn Lôi trong lòng cả kinh, trong lòng biết xảy ra nhiễu loạn, vì thế thả người né qua một bên, Mục Vạn Hùng cũng đồng thời tránh ra, đệ tử còn lại không cảnh giác như hai người, phần lớn còn không kịp phản ứng rốt cục xảy ra chuyện gì, thì đã ngã xuống đất.
Tế Nguyệt đao xé gió bay đến, trên không trung lướt qua ánh sáng màu bạc, Triệu Việt đáp xuống trên mặt đất, lạnh lùng nhìn hai người trước mặt.
Lục Truy theo sát phía sau, trong tay cầm quạt gấp, không giống vũ phu, mà giống như là văn nhân.
Ám vệ cảm khái, Không nên để cho đại nhân nhìn thấy cảnh này.
Bằng không một văn một võ này, nhìn qua còn rất xứng đôi !
Triệu Ngũ không nói nổi nhìn hắn.
Ám vệ nói, Ta cũng không nói sai.
Triệu Ngũ nói, Lời này về sau đừng nói lung tung.
Tất nhiên, ta lại không ngu. Ám vệ nói, Cần qua đó hỗ trợ không?
Không cần. Triệu Ngũ lắc đầu, Yên lặng theo dõi trước, nếu có gì thay đổi thì lại nói tiếp.
Ngươi quả nhiên trốn ở đây. Mục Vạn Lôi nhìn hắn, Trọng thương rơi xuống sông cũng không chết, coi như ngươi mạng lớn.
Nếu mạng không lớn, sao có thể tìm ngươi đòi mạng? Triệu Việt mặt mày lạnh như băng nhìn hắn.
Không biết công phu thế nào, bất quá lá gan ngược lại là không nhỏ, cư nhiên một mình chạy đến đây. Mục Vạn Lôi nói, Cũng coi như là có chút cốt khí, đợi lát nữa sẽ cho ngươi toàn thây.
Thi thể cha ta đâu? Triệu Việt gằn từng chữ hỏi.
Tất nhiên là cho chó ăn rồi. Mục Vạn Hùng ở một bên ngoan độc nói, Bằng không thì sao, chẳng lẽ còn muốn cung phụng ở Mục gia trang?
Vừa dứt lời, Triệu Việt liền rút đao tấn công, mấy người giây lát liền chiến cùng một chỗ. Lục Truy cùng Mục Vạn Hùng một đường đánh từ giữa sườn núi tới sơn cốc, Triệu Việt lại là triền đấu từng bước ép sát cùng Mục Vạn Lôi, chung quanh đất rung núi chuyển, trên không trung không ngừng có tảng đá nổ tung.
Nhìn một hồi, Triệu Ngũ lắc đầu, Đại đương gia không phải đối thủ của Mục Vạn Lôi.
Vì sao? Ám vệ khó hiểu, Nhìn không sai biệt lắm.
Đánh lâu thì sẽ phân cao thấp. Triệu Ngũ nói, Chuẩn bị ra tay đi.
Đi thôi. Ám vệ nháy mắt liền nhảy ra.
Triệu Ngũ: ...
Ta là nói đợi một lúc nữa.
Ám vệ lúc trước đến Triêu Mộ nhai báo tin cũng đã sớm không kiềm chế nổi, trận này nhìn thấy cuối cùng có người xông ra, thì cũng nhanh chóng oanh oanh liệt liệt lao xuống núi, sợ chính mình sẽ chịu thiệt.
Mục Vạn Lôi một kiếm đánh xuống, ngàn vạn con trùng đen cực nhỏ từ trong ống tay áo bay ra, ám vệ nhanh chóng dừng bước chân, để tránh bị dính vào, Triệu Việt ngược lại nghênh đón, tựa hồ một chút cũng không để ý.
Mục Vạn Lôi trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức lắc mình né tránh Tế Nguyệt đao.
Ám vệ một trái một phải hộ ở bên cạnh Triệu Việt, giống như Kim Cương hộ pháp.
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Ám vệ chặn lại nói, Là Triệu phu nhân chưa qua cửa kêu chúng ta đến. Loại thời điểm này hoàn toàn có thể lấy đại nhân ra trấn trạch !
Triệu Việt: ...
Mục Vạn Lôi lạnh nhạt nói, Đây là ân oán cá nhân, hi vọng chư vị báo cho Tần cung chủ biết không cần nhúng tay. Cư nhiên ngay cả khăn che mặt cũng không có, cứ như vậy mà xông đến?!
Đồng loạt ám vệ vẻ mặt mờ mịt nói, Tần cung chủ là ai? Nghe qua hoàn toàn không quen a.
Mục Vạn Lôi cơ hồ muốn đem những người trước mặt này băm thành thịt vụn.
Mục trang chủ nhất định là nhận sai người. Ám vệ rất là bình tĩnh.
Mục Vạn Hùng ở chân núi thảm kêu một tiếng, hiển nhiên là bị thương, Mục Vạn Lôi trong lòng biết không nên ham chiến, liền thả người nhảy xuống sườn núi.
Đuổi theo a ! Ám vệ theo sát sau đó vung roi sắt, so với xiếc ảo thuật còn đáng xem hơn.
Triệu Việt lúc này mới thật sự tin những lời Ôn Liễu Niên nói lúc trước... Chỉ cần có đám người Truy Ảnh cung này ở đây, mặc dù là trường hợp nghiêm túc thế nào, cuối cùng cũng sẽ thay đổi.
***
Tiểu Vũ: Ta muốn méc Tần tiểu công ~~ để cho đám ám vệ đi chùi nhà xí hết. Cư nhiên dám nói không qen Tần cung chủ :))
/195
|