Trong lúc đối chiến với Lục Truy, Mục Vạn Hùng bị chém đứt cánh tay trái, kêu thảm thiết ngã vào trong dòng nước chảy xiết, nháy mắt liền biến mất không thấy tung tích.
Mục Vạn Lôi hoảng hốt chạy dọc theo sơn đạo, Triệu Việt đuổi theo không buông tha, bức người đến đường cùng.
Phía sau là vách núi cao vạn trượng, Mục Vạn Lôi dừng bước, quay đầu cảnh giác vạn phần nhìn một đám người phía sau.
Ám vệ xắn tay áo lên nói, Đại đương gia, khi nào chúng ta lên?
Triệu Việt nói, Đây là ân oán cá nhân giữa ta với hắn.
Ám vệ nhấn mạnh, Nhưng chúng ta là người của Triệu phu nhân !
Triệu Việt: ...
Ám vệ cố gắng làm thân, Cho nên coi như là người một nhà.
Đa tạ. Triệu Việt nói, Không cần.
Ám vệ rất là thất vọng, không cam nguyện buông roi sắt trong tay.
Triệu Việt nhìn Mục Vạn Lôi nói, Ra tay đi.
Mục Vạn Lôi nắm chặt chuôi kiếm, bình tĩnh mà xem xét nếu là đơn đả độc đấu, hắn cũng cảm thấy Triệu Việt sẽ không thắng mình được, nhưng bây giờ đối phương lại có ròng rã một đám người.
Tuy nói dựa theo đạo nghĩa giang hồ, Lục Truy có lẽ sẽ không nhúng tay, nhưng người còn lại thì rất khó nói, chung quy Truy Ảnh cung ở trong giang hồ có tiếng là ... Vô liêm sỉ, chỉ dựa vào câu 'Tần cung chủ là ai' kia, hẳn là rất khó khiến người ta tin tưởng, bọn họ thật sự sẽ không nhúng tay.
Trước khi Triệu Việt động thủ, Mục Vạn Lôi đột nhiên nói, Có một chuyện, đại khái Triệu Mãn Giang chưa bao giờ nói với ngươi.
Ám vệ lập tức chấn động, Chuyện gì? Thập phần kích động, nếu là bị người ngoài nhìn thấy, phỏng chừng sẽ nghĩ Triệu Mãn Giang là cha ruột của những người này.
Triệu Việt: ...
Mục Vạn Lôi nói, Lúc trước, hắn mắc bệnh nặng, đời này cũng không có khả năng sẽ có con.
Triệu Việt nghe vậy thần sắc lạnh lùng.
Cho nên hắn cũng không phải là cha ruột của ngươi. Mục Vạn Lôi nói, Về phần mẹ ngươi năm đó vì sao lại ly kỳ chết bất đắc kỳ tử, cũng không thoát khỏi có liên quan đến hắn.
Triệu Việt nói, Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?
Tin hay không tùy ngươi. Mục Vạn Lôi nói, Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn điều tra chuyện này, muốn để cho tất cả bí mật được lộ ra dưới ánh mặt trời.
Triệu Việt cười lạnh, Cho dù ngươi có nói thêm gì nữa, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nếu ta chết, thì ngươi vĩnh viễn sẽ không biết, cha ruột của mình là ai. Mục Vạn Lôi nói, Cả nguyên nhân cái chết của mẹ ngươi, cũng sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi dưới đất.
Lục Truy khẽ nhíu mày, nhìn Triệu Việt muốn xác định ý nghĩ của hắn.
Mục Vạn Lôi tiếp tục nói, Bằng không vì sao mười năm trước, đột nhiên hắn lại muốn đuổi ngươi đến Vương Thành?
Triệu Việt trong đầu có chút lộn xộn, đơn giản cái gì cũng không muốn nghĩ, giơ đao liền bổ tới.
Hai người rất nhanh liền đấu với nhau, đối phương người đông thế mạnh, còn phải thời thời khắc khắc đề phòng ám vệ đánh lén, Mục Vạn Lôi khó tránh khỏi bối rối, Triệu Việt lại là càng đánh càng hăng, lúc sau thậm chí ngay cả đầu óc cũng trống rỗng, hoàn toàn không biết tiếp theo nên ra chiêu gì, chỉ là dựa vào bản năng điên cuồng chém giết, giống như là được rót vào lực lượng quỷ dị nào đó. Dưới ánh mặt trời, Tế Nguyệt đao phát ra vầng sáng chói mắt, ánh mắt Mục Vạn Lôi vừa mới hơi nhíu lại, trên cổ đã nhận phải vật lạnh như băng.
Đầu người cùng máu tươi một đường bắn lên trời, rồi sau đó đồng thời rơi xuống vách núi vạn trượng, Triệu Việt vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ thở dốc, toàn thân đều là máu tươi, đáy mắt lại có chút mờ mịt.
Ám vệ cùng Lục Truy cũng có chút giật mình, vừa rồi là bị ai nhập hay sao? Vì sao công phu nhìn qua đột nhiên lại tăng gấp ba lần?
Triệu Việt đầu gối hơi loạng choạng một cái, ám vệ nhanh tay lẹ mắt, xông lên đỡ lấy hắn, Đại đương gia, ngươi không sao chứ?
Triệu Việt lắc lắc đầu, rồi sau đó liền cảm thấy trước mắt bỗng nhiên tối đen, ý thức cũng theo đó tiêu tán vô tung.
Mạch tượng hơi loạn. Lục Truy nói, Mang xuống núi trước đi.
Ám vệ gật đầu, liền cõng người chạy xuống núi.
Bên trong phủ nha, Ôn Liễu Niên đang ở trong sân thong thả bước, thường thường nhìn về phía núi Thương Mang một cái, nhìn qua rất là lo âu.
Hồng giáp lang nằm sấp ở trên bàn, cũng theo hắn một đường xoay vòng tròn, lâu lâu lại đi lên cắn một ngụm dưa chuột, ngược lại là chơi rất cao hứng.
Trở về rồi, trở về rồi ! Ám vệ ở trên nóc nhà kêu.
Nhanh vậy sao? Ôn Liễu Niên trong lòng vui vẻ, vội vàng chạy tới Thượng phủ đối diện.
Ám vệ đang cẩn thận đặt Triệu Việt lên trên giường.
Bị thương? Ôn Liễu Niên nhất thời lo lắng vạn phần.
Ám vệ nói, Đại nhân không cần lo lắng, chỉ là hơi mệt mỏi một chút mà thôi.
Trận chiến thế nào? Ôn Liễu Niên hỏi.
Ám vệ nói, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng đều đã mất mạng, đệ tử còn lại người thì chết người thì bị thương, đã dựa theo tội thông đồng với thổ phỉ, để cho quan binh dưới núi tạm thời mang về tạm giam, chờ đại nhân thẩm vấn xong lại nói.
Hoa Đường giúp Triệu Việt kiểm tra một chút, sau đó nhíu mày nói, Vì sao mạch tượng lại hỗn loạn như thế?
Lục Truy đem tình hình trận đấu giữa hắn cùng Mục Vạn Lôi nói một lần.
Công lực đột nhiên bạo tăng? Không chỉ là Hoa Đường, ngay cả Ôn Liễu Niên cũng có chút giật mình.
Tuy rằng nghe qua là chuyện tốt, nhưng trên thế gian này tất cả mọi chuyện đều có quy luật của nó, bất luận bề ngoài nhìn qua thế nào, chuyện rối loạn quy luật, tám chín phần đều là họa.
Người không sao chứ? Lục Truy hỏi.
Hẳn là không có chuyện gì, nhưng phải hảo hảo điều dưỡng một trận. Hoa Đường nói, Bất quá cũng tốt, thù giết cha nay đã báo, coi như là hoàn thành được tâm nguyện.
Sợ là không hẳn a... Nhớ tới lời Mục Vạn Lôi từng nói khi rơi xuống núi, Lục Truy ở trong lòng thở dài.
Triệu Việt vẫn luôn mơ màng ngủ say, Ôn Liễu Niên trở về phủ nha bắt tay vào xử lý công vụ, sau đó lại đi vòng trở lại nhìn hắn, vừa vặn gặp được Lục Truy đang bước ra ngoài.
Nhị đương gia. Ôn Liễu Niên chào hỏi.
Lục Truy nói, Đúng lúc, ta có một chuyện muốn nói với đại nhân.
Chuyện gì vậy? Ôn Liễu Niên ngồi trên ghế đá ở trong viện.
Lục Truy nói, Trước khi Mục Vạn Lôi chết, hắn nói vẫn luôn điều tra về thân thế của đại đương gia.
Thân thế? Ôn Liễu Niên nhíu mày.
Lục Truy gật đầu, đem chuyện đại khái nói một lần.
Có thể là hắn đang hồ ngôn loạn ngữ hay không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Có khả năng, bất quá cũng nói không chính xác. Lục Truy nói, Nhưng nói cũng đã nói rồi, vì vậy đại đương gia ít nhiều gì cũng sẽ để ở trong lòng.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Ta biết, đa tạ nhị đương gia.
Lục Truy đứng lên, Vậy đại nhân đến xem đại đương gia đi, ta trở về trước.
Ôn Liễu Niên bước vào phòng ngủ, đưa tay muốn giúp hắn đắp chăn lại, vừa vặn nhìn thấy Triệu Việt mở mắt.
Ngươi tỉnh rồi. Ôn Liễu Niên đỡ hắn ngồi dậy.
Triệu Việt nhíu mày, qua một lúc mới nhớ tới chuyện lúc trước.
Sao rồi? Ôn Liễu Niên thử độ ấm trên trán của hắn.
Không có việc gì. Triệu Việt cổ họng khàn khàn, Vẫn luôn nằm mơ.
Mơ thấy gì? Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt nói, Nhớ không rõ.
Nhớ không rõ thì đừng cố sức nữa. Ôn Liễu Niên nói, Muốn ăn gì không?
Triệu Việt lắc đầu, Nhức đầu.
Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng giúp hắn xoa xoa huyệt thái dương, ngón tay lạnh lẽo, rất là thoải mái.
Lục nhị đương gia đã nói cho ta nghe chuyện trên núi rồi. Ôn Liễu Niên chậm rãi nói, Bất kể nói thế nào, cái gai trong lòng cũng đã nhổ. Còn nửa câu không nói, tuy rằng rất có khả năng, lại cắm vào thêm một cái gai mới.
Triệu Việt 'Ừm' một tiếng, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Ôn Liễu Niên nói, Chuyện còn lại ta sẽ xử lý tốt, ngươi không cần làm gì hết, an tâm ở nhà tĩnh dưỡng là được rồi.
Triệu Việt nói, Còn Hổ Đầu bang.
Ôn Liễu Niên nói, Quan phủ sẽ nghĩ biện pháp đối phó.
Triệu Việt nói, Ta cũng sẽ.
Ôn Liễu Niên cười cười, Được.
Triệu Việt muốn nói lại thôi.
Về phần chuyện khác, chờ đến khi giải quyết xong Hổ Đầu bang lại nói. Ôn Liễu Niên nói, Chuyện cũng phải làm từng bước từng bước, người cũng không thể ăn một miếng thì có thể biến thành mập mạp.
Triệu Việt hỏi, Xem như ngươi đang mở đường cho ta?
Ôn Liễu Niên nói, Ta là ăn ngay nói thật.
Triệu Việt nhìn hắn một lúc, sau đó nói, Mọt sách.
Sao? Ôn Liễu Niên tiếp tục giúp hắn xoa huyệt vị.
Đợi sau khi Hổ Đầu bang bị diệt trừ tận gốc, ta có một câu muốn nói với ngươi. Thanh âm Triệu Việt vẫn khàn khàn giống như lúc trước, nhưng rất nghiêm túc.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn, Vì sao bây giờ không nói cho ta biết?
Triệu Việt sửng sốt.
Ôn Liễu Niên nói, Sớm hay muộn cũng phải nói, nói sớm thì tốt hơn.
Ngươi... Biết ta muốn nói gì không? Triệu Việt thử.
Ôn Liễu Niên nói, Không biết, bất quá có thể đoán.
Đoán thử xem? Triệu Việt tim đập có chút nhanh.
Hồng giáp lang 'vèo vèo' bò lên trên mu bàn tay Ôn đại nhân, xúc tu nhỏ đung đưa bay nhanh -- Muốn chơi trò bị che kín !
Tuy nói gần đây Ôn Liễu Niên ở chung với Hồng giáp lang coi như hòa hợp, nhưng hiển nhiên không bao gồm loại trò chơi cực kỳ thân mật này !
Vì thế sau một tiếng rít gào, Triệu Việt liền trơ mắt nhìn hắn bỏ chạy ra ngoài.
Hồng giáp lang nằm sấp ở trên chăn, cảm thấy rất là thất vọng.
Lại không được che kín.
Triệu Việt xách nó lên.
Hồng giáp lang bất mãn vặn vẹo - Buông ra...!!!
Triệu đại đương gia cắn răng, Lần sau nếu tiếp tục đến quấy rối, thì đem ngươi uy Cổ Vương !
Hồng giáp lang lắc lắc xúc tu, nhìn qua thật sự là... rất vô tội.
Mục Vạn Lôi hoảng hốt chạy dọc theo sơn đạo, Triệu Việt đuổi theo không buông tha, bức người đến đường cùng.
Phía sau là vách núi cao vạn trượng, Mục Vạn Lôi dừng bước, quay đầu cảnh giác vạn phần nhìn một đám người phía sau.
Ám vệ xắn tay áo lên nói, Đại đương gia, khi nào chúng ta lên?
Triệu Việt nói, Đây là ân oán cá nhân giữa ta với hắn.
Ám vệ nhấn mạnh, Nhưng chúng ta là người của Triệu phu nhân !
Triệu Việt: ...
Ám vệ cố gắng làm thân, Cho nên coi như là người một nhà.
Đa tạ. Triệu Việt nói, Không cần.
Ám vệ rất là thất vọng, không cam nguyện buông roi sắt trong tay.
Triệu Việt nhìn Mục Vạn Lôi nói, Ra tay đi.
Mục Vạn Lôi nắm chặt chuôi kiếm, bình tĩnh mà xem xét nếu là đơn đả độc đấu, hắn cũng cảm thấy Triệu Việt sẽ không thắng mình được, nhưng bây giờ đối phương lại có ròng rã một đám người.
Tuy nói dựa theo đạo nghĩa giang hồ, Lục Truy có lẽ sẽ không nhúng tay, nhưng người còn lại thì rất khó nói, chung quy Truy Ảnh cung ở trong giang hồ có tiếng là ... Vô liêm sỉ, chỉ dựa vào câu 'Tần cung chủ là ai' kia, hẳn là rất khó khiến người ta tin tưởng, bọn họ thật sự sẽ không nhúng tay.
Trước khi Triệu Việt động thủ, Mục Vạn Lôi đột nhiên nói, Có một chuyện, đại khái Triệu Mãn Giang chưa bao giờ nói với ngươi.
Ám vệ lập tức chấn động, Chuyện gì? Thập phần kích động, nếu là bị người ngoài nhìn thấy, phỏng chừng sẽ nghĩ Triệu Mãn Giang là cha ruột của những người này.
Triệu Việt: ...
Mục Vạn Lôi nói, Lúc trước, hắn mắc bệnh nặng, đời này cũng không có khả năng sẽ có con.
Triệu Việt nghe vậy thần sắc lạnh lùng.
Cho nên hắn cũng không phải là cha ruột của ngươi. Mục Vạn Lôi nói, Về phần mẹ ngươi năm đó vì sao lại ly kỳ chết bất đắc kỳ tử, cũng không thoát khỏi có liên quan đến hắn.
Triệu Việt nói, Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?
Tin hay không tùy ngươi. Mục Vạn Lôi nói, Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn điều tra chuyện này, muốn để cho tất cả bí mật được lộ ra dưới ánh mặt trời.
Triệu Việt cười lạnh, Cho dù ngươi có nói thêm gì nữa, hôm nay cũng khó thoát khỏi cái chết.
Nếu ta chết, thì ngươi vĩnh viễn sẽ không biết, cha ruột của mình là ai. Mục Vạn Lôi nói, Cả nguyên nhân cái chết của mẹ ngươi, cũng sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi dưới đất.
Lục Truy khẽ nhíu mày, nhìn Triệu Việt muốn xác định ý nghĩ của hắn.
Mục Vạn Lôi tiếp tục nói, Bằng không vì sao mười năm trước, đột nhiên hắn lại muốn đuổi ngươi đến Vương Thành?
Triệu Việt trong đầu có chút lộn xộn, đơn giản cái gì cũng không muốn nghĩ, giơ đao liền bổ tới.
Hai người rất nhanh liền đấu với nhau, đối phương người đông thế mạnh, còn phải thời thời khắc khắc đề phòng ám vệ đánh lén, Mục Vạn Lôi khó tránh khỏi bối rối, Triệu Việt lại là càng đánh càng hăng, lúc sau thậm chí ngay cả đầu óc cũng trống rỗng, hoàn toàn không biết tiếp theo nên ra chiêu gì, chỉ là dựa vào bản năng điên cuồng chém giết, giống như là được rót vào lực lượng quỷ dị nào đó. Dưới ánh mặt trời, Tế Nguyệt đao phát ra vầng sáng chói mắt, ánh mắt Mục Vạn Lôi vừa mới hơi nhíu lại, trên cổ đã nhận phải vật lạnh như băng.
Đầu người cùng máu tươi một đường bắn lên trời, rồi sau đó đồng thời rơi xuống vách núi vạn trượng, Triệu Việt vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ thở dốc, toàn thân đều là máu tươi, đáy mắt lại có chút mờ mịt.
Ám vệ cùng Lục Truy cũng có chút giật mình, vừa rồi là bị ai nhập hay sao? Vì sao công phu nhìn qua đột nhiên lại tăng gấp ba lần?
Triệu Việt đầu gối hơi loạng choạng một cái, ám vệ nhanh tay lẹ mắt, xông lên đỡ lấy hắn, Đại đương gia, ngươi không sao chứ?
Triệu Việt lắc lắc đầu, rồi sau đó liền cảm thấy trước mắt bỗng nhiên tối đen, ý thức cũng theo đó tiêu tán vô tung.
Mạch tượng hơi loạn. Lục Truy nói, Mang xuống núi trước đi.
Ám vệ gật đầu, liền cõng người chạy xuống núi.
Bên trong phủ nha, Ôn Liễu Niên đang ở trong sân thong thả bước, thường thường nhìn về phía núi Thương Mang một cái, nhìn qua rất là lo âu.
Hồng giáp lang nằm sấp ở trên bàn, cũng theo hắn một đường xoay vòng tròn, lâu lâu lại đi lên cắn một ngụm dưa chuột, ngược lại là chơi rất cao hứng.
Trở về rồi, trở về rồi ! Ám vệ ở trên nóc nhà kêu.
Nhanh vậy sao? Ôn Liễu Niên trong lòng vui vẻ, vội vàng chạy tới Thượng phủ đối diện.
Ám vệ đang cẩn thận đặt Triệu Việt lên trên giường.
Bị thương? Ôn Liễu Niên nhất thời lo lắng vạn phần.
Ám vệ nói, Đại nhân không cần lo lắng, chỉ là hơi mệt mỏi một chút mà thôi.
Trận chiến thế nào? Ôn Liễu Niên hỏi.
Ám vệ nói, Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng đều đã mất mạng, đệ tử còn lại người thì chết người thì bị thương, đã dựa theo tội thông đồng với thổ phỉ, để cho quan binh dưới núi tạm thời mang về tạm giam, chờ đại nhân thẩm vấn xong lại nói.
Hoa Đường giúp Triệu Việt kiểm tra một chút, sau đó nhíu mày nói, Vì sao mạch tượng lại hỗn loạn như thế?
Lục Truy đem tình hình trận đấu giữa hắn cùng Mục Vạn Lôi nói một lần.
Công lực đột nhiên bạo tăng? Không chỉ là Hoa Đường, ngay cả Ôn Liễu Niên cũng có chút giật mình.
Tuy rằng nghe qua là chuyện tốt, nhưng trên thế gian này tất cả mọi chuyện đều có quy luật của nó, bất luận bề ngoài nhìn qua thế nào, chuyện rối loạn quy luật, tám chín phần đều là họa.
Người không sao chứ? Lục Truy hỏi.
Hẳn là không có chuyện gì, nhưng phải hảo hảo điều dưỡng một trận. Hoa Đường nói, Bất quá cũng tốt, thù giết cha nay đã báo, coi như là hoàn thành được tâm nguyện.
Sợ là không hẳn a... Nhớ tới lời Mục Vạn Lôi từng nói khi rơi xuống núi, Lục Truy ở trong lòng thở dài.
Triệu Việt vẫn luôn mơ màng ngủ say, Ôn Liễu Niên trở về phủ nha bắt tay vào xử lý công vụ, sau đó lại đi vòng trở lại nhìn hắn, vừa vặn gặp được Lục Truy đang bước ra ngoài.
Nhị đương gia. Ôn Liễu Niên chào hỏi.
Lục Truy nói, Đúng lúc, ta có một chuyện muốn nói với đại nhân.
Chuyện gì vậy? Ôn Liễu Niên ngồi trên ghế đá ở trong viện.
Lục Truy nói, Trước khi Mục Vạn Lôi chết, hắn nói vẫn luôn điều tra về thân thế của đại đương gia.
Thân thế? Ôn Liễu Niên nhíu mày.
Lục Truy gật đầu, đem chuyện đại khái nói một lần.
Có thể là hắn đang hồ ngôn loạn ngữ hay không? Ôn Liễu Niên hỏi.
Có khả năng, bất quá cũng nói không chính xác. Lục Truy nói, Nhưng nói cũng đã nói rồi, vì vậy đại đương gia ít nhiều gì cũng sẽ để ở trong lòng.
Ôn Liễu Niên gật đầu, Ta biết, đa tạ nhị đương gia.
Lục Truy đứng lên, Vậy đại nhân đến xem đại đương gia đi, ta trở về trước.
Ôn Liễu Niên bước vào phòng ngủ, đưa tay muốn giúp hắn đắp chăn lại, vừa vặn nhìn thấy Triệu Việt mở mắt.
Ngươi tỉnh rồi. Ôn Liễu Niên đỡ hắn ngồi dậy.
Triệu Việt nhíu mày, qua một lúc mới nhớ tới chuyện lúc trước.
Sao rồi? Ôn Liễu Niên thử độ ấm trên trán của hắn.
Không có việc gì. Triệu Việt cổ họng khàn khàn, Vẫn luôn nằm mơ.
Mơ thấy gì? Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt nói, Nhớ không rõ.
Nhớ không rõ thì đừng cố sức nữa. Ôn Liễu Niên nói, Muốn ăn gì không?
Triệu Việt lắc đầu, Nhức đầu.
Ôn Liễu Niên nhẹ nhàng giúp hắn xoa xoa huyệt thái dương, ngón tay lạnh lẽo, rất là thoải mái.
Lục nhị đương gia đã nói cho ta nghe chuyện trên núi rồi. Ôn Liễu Niên chậm rãi nói, Bất kể nói thế nào, cái gai trong lòng cũng đã nhổ. Còn nửa câu không nói, tuy rằng rất có khả năng, lại cắm vào thêm một cái gai mới.
Triệu Việt 'Ừm' một tiếng, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Ôn Liễu Niên nói, Chuyện còn lại ta sẽ xử lý tốt, ngươi không cần làm gì hết, an tâm ở nhà tĩnh dưỡng là được rồi.
Triệu Việt nói, Còn Hổ Đầu bang.
Ôn Liễu Niên nói, Quan phủ sẽ nghĩ biện pháp đối phó.
Triệu Việt nói, Ta cũng sẽ.
Ôn Liễu Niên cười cười, Được.
Triệu Việt muốn nói lại thôi.
Về phần chuyện khác, chờ đến khi giải quyết xong Hổ Đầu bang lại nói. Ôn Liễu Niên nói, Chuyện cũng phải làm từng bước từng bước, người cũng không thể ăn một miếng thì có thể biến thành mập mạp.
Triệu Việt hỏi, Xem như ngươi đang mở đường cho ta?
Ôn Liễu Niên nói, Ta là ăn ngay nói thật.
Triệu Việt nhìn hắn một lúc, sau đó nói, Mọt sách.
Sao? Ôn Liễu Niên tiếp tục giúp hắn xoa huyệt vị.
Đợi sau khi Hổ Đầu bang bị diệt trừ tận gốc, ta có một câu muốn nói với ngươi. Thanh âm Triệu Việt vẫn khàn khàn giống như lúc trước, nhưng rất nghiêm túc.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn, Vì sao bây giờ không nói cho ta biết?
Triệu Việt sửng sốt.
Ôn Liễu Niên nói, Sớm hay muộn cũng phải nói, nói sớm thì tốt hơn.
Ngươi... Biết ta muốn nói gì không? Triệu Việt thử.
Ôn Liễu Niên nói, Không biết, bất quá có thể đoán.
Đoán thử xem? Triệu Việt tim đập có chút nhanh.
Hồng giáp lang 'vèo vèo' bò lên trên mu bàn tay Ôn đại nhân, xúc tu nhỏ đung đưa bay nhanh -- Muốn chơi trò bị che kín !
Tuy nói gần đây Ôn Liễu Niên ở chung với Hồng giáp lang coi như hòa hợp, nhưng hiển nhiên không bao gồm loại trò chơi cực kỳ thân mật này !
Vì thế sau một tiếng rít gào, Triệu Việt liền trơ mắt nhìn hắn bỏ chạy ra ngoài.
Hồng giáp lang nằm sấp ở trên chăn, cảm thấy rất là thất vọng.
Lại không được che kín.
Triệu Việt xách nó lên.
Hồng giáp lang bất mãn vặn vẹo - Buông ra...!!!
Triệu đại đương gia cắn răng, Lần sau nếu tiếp tục đến quấy rối, thì đem ngươi uy Cổ Vương !
Hồng giáp lang lắc lắc xúc tu, nhìn qua thật sự là... rất vô tội.
/195
|