Edit: Beyours07
Bạch Hiểu ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, cùng ăn mì, sau khi ăn xong, ngẩng đầu nhìn Lý Nhược Phi, Tôi ăn xong rồi, tôi đi rửa bát, anh đi ngủ trước đi.”
Ngày mai rửa. Đi đánh răng rồi đi ngủ.
A.... Bạch Hiểu bị Lý Nhược Phi khống chế như là người máy, sau khi làm xong những việc theo lệnh, lại nằm trên giường nhắm mắt lại. Cô không biết, trong bóng đêm, Lý Nhược Phi vẫn luôn nhìn cô.
Hôm sau, Triệu Mạc Ly ở căn tin bệnh viện gặp Bạch Hiểu đang vội ăn cơm, nghĩ tới việc cô là bệnh nhân của Hàn Kính, chính là tâm lý cô có vấn đề. Phải nói người hiện đại bây giờ, tâm lý dù ít dù nhiều cũng có chút tật xấu, khác chăng chính là có người nghiêm trọng, có người không nghiêm trọng, có người đi khám bác sĩ để giải quyết, có người tự mình xử lý.
Cô đi qua ngồi ở đối diện Bạch Hiểu.
Chào, bác sĩ Bạch. Chân chị khôi phục như thế nào rồi?
Ổn lắm rồi, cám ơn, sau này chính là chăm sóc thôi. Mỗi lần Bạch Hiểu nhìn thấy Triệu Mạc Ly đều cảm thấy cô quá thoải mái phóng khoáng, không nhịn được hỏi, Bác sĩ Triệu, tôi nghe nói cô rất thích tìm kiếm mỹ thực?”
Chị cứ nói thẳng tôi là người hay ăn là được rồi.
Bạch Hiểu nở nụ cười, Khi ăn đồ ăn ngon tâm tình sẽ tốt, cô có thể giới thiệu cho tôi vài quán được không?”
Đương nhiên được chứ, chị đưa số điện thoại cho tôi, tôi gửi cho chị. Thực ra nếu chủ nhật chị rảnh, ta có thể đưa chị đi.”
Hay quá.
Vì thế hai người cùng lưu số điện thoại của nhau, sau khi ăn xong tán gẫu một lát rồi đi.
Bạch Hiểu không về văn phòng, nhân dịp thời gian nghỉ trưa, cô lái xe đi gặp bác sĩ tâm lí.
Hàn Kính mới vừa ăn cơm xong, để cho thư ký tới thu dọn hộp mang ra ngoài mới ôn hòa hỏi: Ăn cơm xong rồi hả ?
Ăn rồi. Ngại quá, lại tới lúc này.”
Không sao. Hàn Kính đi tới bên cạnh bình nước rót cho cô cốc nước ấm, Nghiêm trọng phân li hai mặt ở vào liên tục thể một chỗ khác, chủ nhân cách ý thức không tới thứ nhân cách tồn tại. Chúng ta hôm nay tiến hành thôi miên trị liệu, ta nghĩ muốn thử cho ngươi cùng đối phương trao đổi nhìn xem. Nói cho hắn cô, các ngươi không phải đây đó độc lập nhân cách, lại càng không là đối lập. Nếu có thể, hỏi hắn cô nghĩ muốn cái gì?
Bạch Hiểu tỉnh dậy sau khi thôi miên, cảm giác có chút mơ mơ hồ hồ.
Hàn Kính hỏi: Có ổn không?
Cô cực kỳ mờ mịt, Cô ấy tên là Bạch Lộ. Cô ấy nói, cô ấy muốn chết, để tôi mặc kệ cô ấy. Nói xong muốn rơi nước mắt, Cô ấy đã chết, tôi cũng không sống nổi nữa.
Bạch Hiểu vừa đi ra phòng làm việc của bác sĩ Hàn, Lý Nhược Phi gọi điện thoại tới.
Cô đang làm gì?
Vừa mới nói chuyện cùng một bác sĩ. Bạch Hiểu chột dạ nói lời nói thật nhưng lại khiến người ta hiểu nhầm.
Buổi tối tôi tới đón cô.
Được.
Sau đó Lý Nhược Phi cúp điện thoại, những cuộc gọi ngắn gọn hỏi cô đang làm gì tương tự như vậy, hôm nay anh đã gọi tới ba lần.
Nghĩ tới trên mạng có người nói, có người chốc chốc lại hỏi bạn đang làm gì? Ý chính là nhớ bạn rồi.
Nhưng Bạch Hiểu đoán rằng, Nhược Phi hỏi cô như vậy, đại khái là sợ cô lại tự sát thôi.
Trời đất chứng giám, cô hoàn toàn không muốn tự sát, thật đáng buồn chính là, thân thể mà cô dùng chung này lại cứ một lòng muốn chết.
Khi Bạch Hiểu đi xuống lầu, lúc đi đến ven đường đang định gọi xe, một chiếc xe thể thao đi đến bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống, Lục Phi Nhi chống cánh tay lên cửa sổ nâng mặt nhìn cô.
Bạch Hiểu trong lòng nói, oan gia ngõ hẹp, cô đi tới bên cạnh.
Làm sao mà trốn, sợ tôi à? Không phải cô nói muốn giết tôi sao?
Bạch Hiểu cảm thấy kỳ lại Ai muốn giết cô?
Lời nói rồi, lại muốn chống chế không nhận à? Thật chẳng có nguyên tắc gì cả.
Cô mới là không có
Bạch Hiểu ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn, cùng ăn mì, sau khi ăn xong, ngẩng đầu nhìn Lý Nhược Phi, Tôi ăn xong rồi, tôi đi rửa bát, anh đi ngủ trước đi.”
Ngày mai rửa. Đi đánh răng rồi đi ngủ.
A.... Bạch Hiểu bị Lý Nhược Phi khống chế như là người máy, sau khi làm xong những việc theo lệnh, lại nằm trên giường nhắm mắt lại. Cô không biết, trong bóng đêm, Lý Nhược Phi vẫn luôn nhìn cô.
Hôm sau, Triệu Mạc Ly ở căn tin bệnh viện gặp Bạch Hiểu đang vội ăn cơm, nghĩ tới việc cô là bệnh nhân của Hàn Kính, chính là tâm lý cô có vấn đề. Phải nói người hiện đại bây giờ, tâm lý dù ít dù nhiều cũng có chút tật xấu, khác chăng chính là có người nghiêm trọng, có người không nghiêm trọng, có người đi khám bác sĩ để giải quyết, có người tự mình xử lý.
Cô đi qua ngồi ở đối diện Bạch Hiểu.
Chào, bác sĩ Bạch. Chân chị khôi phục như thế nào rồi?
Ổn lắm rồi, cám ơn, sau này chính là chăm sóc thôi. Mỗi lần Bạch Hiểu nhìn thấy Triệu Mạc Ly đều cảm thấy cô quá thoải mái phóng khoáng, không nhịn được hỏi, Bác sĩ Triệu, tôi nghe nói cô rất thích tìm kiếm mỹ thực?”
Chị cứ nói thẳng tôi là người hay ăn là được rồi.
Bạch Hiểu nở nụ cười, Khi ăn đồ ăn ngon tâm tình sẽ tốt, cô có thể giới thiệu cho tôi vài quán được không?”
Đương nhiên được chứ, chị đưa số điện thoại cho tôi, tôi gửi cho chị. Thực ra nếu chủ nhật chị rảnh, ta có thể đưa chị đi.”
Hay quá.
Vì thế hai người cùng lưu số điện thoại của nhau, sau khi ăn xong tán gẫu một lát rồi đi.
Bạch Hiểu không về văn phòng, nhân dịp thời gian nghỉ trưa, cô lái xe đi gặp bác sĩ tâm lí.
Hàn Kính mới vừa ăn cơm xong, để cho thư ký tới thu dọn hộp mang ra ngoài mới ôn hòa hỏi: Ăn cơm xong rồi hả ?
Ăn rồi. Ngại quá, lại tới lúc này.”
Không sao. Hàn Kính đi tới bên cạnh bình nước rót cho cô cốc nước ấm, Nghiêm trọng phân li hai mặt ở vào liên tục thể một chỗ khác, chủ nhân cách ý thức không tới thứ nhân cách tồn tại. Chúng ta hôm nay tiến hành thôi miên trị liệu, ta nghĩ muốn thử cho ngươi cùng đối phương trao đổi nhìn xem. Nói cho hắn cô, các ngươi không phải đây đó độc lập nhân cách, lại càng không là đối lập. Nếu có thể, hỏi hắn cô nghĩ muốn cái gì?
Bạch Hiểu tỉnh dậy sau khi thôi miên, cảm giác có chút mơ mơ hồ hồ.
Hàn Kính hỏi: Có ổn không?
Cô cực kỳ mờ mịt, Cô ấy tên là Bạch Lộ. Cô ấy nói, cô ấy muốn chết, để tôi mặc kệ cô ấy. Nói xong muốn rơi nước mắt, Cô ấy đã chết, tôi cũng không sống nổi nữa.
Bạch Hiểu vừa đi ra phòng làm việc của bác sĩ Hàn, Lý Nhược Phi gọi điện thoại tới.
Cô đang làm gì?
Vừa mới nói chuyện cùng một bác sĩ. Bạch Hiểu chột dạ nói lời nói thật nhưng lại khiến người ta hiểu nhầm.
Buổi tối tôi tới đón cô.
Được.
Sau đó Lý Nhược Phi cúp điện thoại, những cuộc gọi ngắn gọn hỏi cô đang làm gì tương tự như vậy, hôm nay anh đã gọi tới ba lần.
Nghĩ tới trên mạng có người nói, có người chốc chốc lại hỏi bạn đang làm gì? Ý chính là nhớ bạn rồi.
Nhưng Bạch Hiểu đoán rằng, Nhược Phi hỏi cô như vậy, đại khái là sợ cô lại tự sát thôi.
Trời đất chứng giám, cô hoàn toàn không muốn tự sát, thật đáng buồn chính là, thân thể mà cô dùng chung này lại cứ một lòng muốn chết.
Khi Bạch Hiểu đi xuống lầu, lúc đi đến ven đường đang định gọi xe, một chiếc xe thể thao đi đến bên cạnh cô, cửa kính xe hạ xuống, Lục Phi Nhi chống cánh tay lên cửa sổ nâng mặt nhìn cô.
Bạch Hiểu trong lòng nói, oan gia ngõ hẹp, cô đi tới bên cạnh.
Làm sao mà trốn, sợ tôi à? Không phải cô nói muốn giết tôi sao?
Bạch Hiểu cảm thấy kỳ lại Ai muốn giết cô?
Lời nói rồi, lại muốn chống chế không nhận à? Thật chẳng có nguyên tắc gì cả.
Cô mới là không có
/25
|