Khoảng mười lăm phút sau, Triệu Mạc Ly và Bạch Hiểu đến lấy ảnh, sau đó rời khỏi tiệm chụp hình.
Uý Trì ngồi trên ghế mây, đôi tay hơi run rẩy.
Bạch Hiểu quan sát Triệu Mạc Ly cả buổi rồi nói: Chị có cảm thấy lúc nhiếp ảnh gia đó nhìn chị hơi khác với lúc anh ta nhìn em không, nhìn em giống như quần chúng nhân dân bình thường vậy, nhìn chị lại giống như..... Em không nói rõ ra được, nhưng mà khác nhau lắm.
Nhìn chị giống như nhìn cái bánh bao. Gần đây Triệu Mạc Ly ăn uống nhiều hơn nên khuôn mặt hơi tròn trịa.
Bạch Hiểu bật cười, nói: Mạc Ly, chị thật là thú vị đó. Sau đó nghĩ đến cái gì, có phần hâm mộ nói, Yêu đương với một người có tính cách như chị, nhất định là rất vui vẻ.
Chị chưa từng yêu đương, cho nên không biết là người ở bên cạnh chị sẽ hạnh phúc hay đau buồn đây.
Bạch Hiểu hơi ngạc nhiên, Chị chưa từng yêu? Cho tới bây giờ chị chưa từng đặc biệt thích một ai đó sao?
Không tính đến mấy thần tượng hồi nhỏ, không có. Triệu Mạc Ly vuốt ngực, lại nói tiếp, Chắc là không có. Cho nên nếu em muốn chị tư vấn về vấn đề tình yêu, thì chị chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết, xem phim truyền hình để thảo luận tư vấn cho em thôi.
Bạch Hiểu khẽ cười: Không có, chồng em đối xử với em rất tốt.
Đúng lúc này một chiếc xe taxi chạy tới, Bạch Hiểu đưa tay vẫy lại, Em ngồi xe về, chị không cần phải đi đường vòng để đưa em, hôm nay cám ơn chị đã mời em ăn cơm.
Không có gì mà, để chị tiễn em.
Nhưng Bạch Hiểu đã lên xe, cô phất tay với Triệu Mạc Ly, Không cần không cần, thứ hai chúng ta gặp nhau ở bệnh viện.
Bạch Hiểu vừa đi, Triệu Mạc Ly đang định đi về phía chiếc xe của Hàn Kính cho mượn, tiện thể nhìn thấy chiếc Bentley đậu phía sau xe của mình, cô còn chưa kịp phản ứng, cửa sổ ghế sau đã hạ xuống, người đàn ông trung niên ngồi bên trong đã gọi cô lại, Triệu Mạc Ly.
Vẻ mặt của Triệu Mạc Ly hết sức miễn cưỡng rồi lại bất đắc dĩ, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nhu thuận, kêu một tiếng: Ba! Thật sự là ba hả, lúc con đến đây đã nghĩ sao chiếc xe này giống xe nhà mình quá.
Triệu Hồng Vệ hừ lạnh nói: Cái người vừa thấy xe trong nhà là bỏ chạy như nhìn thấy quỷ đó không phải là con hả? Lên xe cho ba.
Triệu Mạc Ly cân nhắc xong thì ngoan ngoãn lên xe, Ba ra ngoài ăn cơm sao?
Vốn là vậy. Bây giờ thì về nhà.
Ba, con không muốn trở về, trừ khi ba đồng ý không giới thiệu đối tượng cho con nữa, không ép con kết hôn -- phẩm vị của hai ba con mình không giống nhau.
Con biết cái gì? Con biết nhìn người sao? Ba ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm đó.
Ba bị cao huyết áp, nên ăn muối ít thôi.
Triệu Hồng Vệ dạy dỗ: Không biết lớn nhỏ!
Vướng phải uy nghiêm của phụ thân đại nhân, Triệu Mạc Ly cũng không nói gì thêm, cô nhắn tin cho Hàn Kính: Em bị ba tóm rồi, em phải về nhà, anh tự đến lấy xe của mình về đi. Nhắn thêm địa chỉ rồi gửi đi.
Chiếc xe quay đầu, lại chạy ngang tiệm chụp hình, Triệu Mạc Ly vô tình nhìn lại -- nhìn qua cửa sổ xe, cô nhìn thấy người nọ đứng trong tiệm, nhìn bên ngoài giống như xuất thần. Bên cạnh anh là một cây xanh căng tràn sức sống, xanh tươi mơn mởn, nhưng không biết tại sao nhìn thấy anh cô lại cảm thấy sự cô độc.
Bên kia, Bạch Hiểu về đến nhà, chỉ thấy Lý Nhược Phi đang ăn mì ăn liền, lại cảm thấy đau lòng, Sao anh không nấu cơm, hoặc là gọi đồ ăn ở bên ngoài chứ? Lý Nhược Phi rất coi trọng việc sinh hoạt hàng ngày, ít khi ăn uống tùy tiện.
Không có tâm trạng.
Bạch Hiểu tự biết là lỗi của mình, ngày cuối tuần lại để anh ở nhà một mình.
Lý Nhược Phi đẩy tô mì đang ăn dở sang bên, đột nhiên hỏi: Còn nhớ rõ lời hứa anh đã nói trong lễ cưới không?
Bạch Hiểu đương nhiên nhớ rõ.
Anh lặp lại lần nữa, Lý Nhược Phi anh
/25
|