Nửa tháng sau.
Triệu Mạc Ly đang đứng dưới một tàng cây rất đệp, nhìn tuyết đang phiêu phiêu rơi xuống.
Hàn Kính đi về phía cô nói: Sao không đi vào trước, đứng bên ngoài không lạnh sao?
Còn chịu được.
Hai người đi vào một ngôi nhà trên hành lang có treo mấy tranh, Hàn Kính còn nói: Trời lạnh như vậy còn phiền em ra ngoài chọn quà giúp anh, anh cũng rất áy náy, đợi lát nữa muốn ăn cái gì, anh đều mời em ăn.
Mạc Ly nói tên một nhà hàng, nổi tiếng về phong cách lãng mạn và giá cả của nó.
Đó là nơi mà các cặp đôi thường tới, nơi để cầu hôn, em đây là tính trước khi hết năm giải quyết chuyện chung thân đại sự của mình luôn sao?
Ngại quá, anh nghĩ nhiều rồi, tâm tình hôm nay của em rất tốt, chỉ là muốn ăn món đắt tiền thôi. Nói xong Mạc Ly cười.
Hàn Kính lại không thấy từ vẻ mặt tươi cười của cô nhìn ra chút nào là tâm tình tốt nào cả, đối với cái này anh không nói cái gì, chỉ khẳng khái nói: Đi thôi, anh coi như của đi thay người vậy.
Hai người mua xong tranh rồi đi ra, đều tự lái xe của mình chạy đến quán ăn, mà Mạc Ly lái xe không bao lâu, lại gặp được Hạ Sơ, mang theo một túi đồ đứng bắt taxi bên đường. Cô không nghĩ nhiều đã dừng xe, hạ kính xe xuống gọi cô: Hạ Sơ, muốn đi đâu vậy? Chị chở em đi.
Hạ Sơ nhìn thấy là người quen, Bác sĩ Triệu, em muốn ra ngoại thành, rất xa.
Không sao, lên xe đi, bên này không cho dừng xe lâu.
Hạ Sơ không chần chờ nữa, lên xe. Mạc Ly hỏi rõ địa chỉ cụ thể, gọi điện thoại cho Hàn Kính, nói cho anh cô có việc trước, đại tiệc lần này chỉ có thể giữ lại chờ lần sau ăn. Chờ cô cúp điện thoại, Hạ Sơ ngượng ngùng nói: Bác sĩ Triệu, hại chị bị lỡ hẹn, xin lỗi chị.
Có gì đâu, cơm lúc nào cũng có thể ăn. Còn có, ở bên ngoài không cần gọi chị là bác sĩ đâu, gọi tên là được rồi, chị tên Triệu Mạc Ly.
Vậy em gọi là... chị Ly Ly được không?
Được.
Chờ xe chạy đến viện dưỡng lão, tuyết rơi càng dày, như mấy sợi bông bay tán loạn.
Bởi vì Mạc Ly ở trên xe hỏi rõ mới biết Hạ Sơ là tới thăm bà nội Đường Tiểu Niên, cô không có lập tức rời khỏi, mà là xuống xe cùng vào viện dưỡng lão. Mà cô thế nào cũng không ngờ tới, thế nhưng vì vậy mà đụng phải Úy Trì.
Lúc cô đi vào phòng bà nội Đường, nhìn thấy Úy Trì đang đứng ở cuối giường. Hô hấp của cô không khỏi dừng lại một chút, theo bản năng nắm chặt tay lại.
Úy Trì quay đầu lại, cách thời gian anh rời khỏi Triệu gia, cũng mới qua hơn mười ngày mà thôi, Mạc Ly đã có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Tiểu Niên, là chị Ly Ly đưa mình tới.
Mạc Ly nghe được giọng của Hạ Sơ, mới thấy bản thân giống kẻ ngốc đứng ngây ngốc bất động, cô thấy Úy Trì vẫn nhìn cô, vội chuyển tầm mắt.
Đường Tiểu Niên vẫn luôn rất kính trọng Triệu Mạc Ly, mặc dù thoạt nhìn cô không lớn hơn cậu mấy tuổi, Cảm ơn chị, bác sĩ Triệu.
Mạc Ly cười nói với Đường Tiểu Niên: Trên đường Hạ Sơ đã nói cảm ơn chị nhiều lắm rồi.
Cô phát hiện tình huống của bà nội Đường tựa hồ không tốt lắm, bà chỉ thao thao bất tuyệt tự nói chuyện: Anh Vân Thâm khi nào thì đến vậy? Dì Bội nói hôm nay anh Vân Thâm sẽ về đến, sao đến bây giờ, còn chưa đến?
Tuy rằng bà nội Đường đã là một mái đầu trắng xoá, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt như cũ, thanh trong tươi sáng.
Đường Tiểu Niên bắt lấy tay bà, hỏi: Bà nội, Vân Thâm là ai?
Bà cụ lại đắm chìm ở trong thế giới của bản thân, Rốt cục anh Vân Thâm đã đến, ta muốn tặng cho anh ấy một nụ cười thật tươi, hi vọng anh ấy thích.
Bà nội. Đường Tiểu Niên lại gọi một tiếng, bà cụ vẫn không
Triệu Mạc Ly đang đứng dưới một tàng cây rất đệp, nhìn tuyết đang phiêu phiêu rơi xuống.
Hàn Kính đi về phía cô nói: Sao không đi vào trước, đứng bên ngoài không lạnh sao?
Còn chịu được.
Hai người đi vào một ngôi nhà trên hành lang có treo mấy tranh, Hàn Kính còn nói: Trời lạnh như vậy còn phiền em ra ngoài chọn quà giúp anh, anh cũng rất áy náy, đợi lát nữa muốn ăn cái gì, anh đều mời em ăn.
Mạc Ly nói tên một nhà hàng, nổi tiếng về phong cách lãng mạn và giá cả của nó.
Đó là nơi mà các cặp đôi thường tới, nơi để cầu hôn, em đây là tính trước khi hết năm giải quyết chuyện chung thân đại sự của mình luôn sao?
Ngại quá, anh nghĩ nhiều rồi, tâm tình hôm nay của em rất tốt, chỉ là muốn ăn món đắt tiền thôi. Nói xong Mạc Ly cười.
Hàn Kính lại không thấy từ vẻ mặt tươi cười của cô nhìn ra chút nào là tâm tình tốt nào cả, đối với cái này anh không nói cái gì, chỉ khẳng khái nói: Đi thôi, anh coi như của đi thay người vậy.
Hai người mua xong tranh rồi đi ra, đều tự lái xe của mình chạy đến quán ăn, mà Mạc Ly lái xe không bao lâu, lại gặp được Hạ Sơ, mang theo một túi đồ đứng bắt taxi bên đường. Cô không nghĩ nhiều đã dừng xe, hạ kính xe xuống gọi cô: Hạ Sơ, muốn đi đâu vậy? Chị chở em đi.
Hạ Sơ nhìn thấy là người quen, Bác sĩ Triệu, em muốn ra ngoại thành, rất xa.
Không sao, lên xe đi, bên này không cho dừng xe lâu.
Hạ Sơ không chần chờ nữa, lên xe. Mạc Ly hỏi rõ địa chỉ cụ thể, gọi điện thoại cho Hàn Kính, nói cho anh cô có việc trước, đại tiệc lần này chỉ có thể giữ lại chờ lần sau ăn. Chờ cô cúp điện thoại, Hạ Sơ ngượng ngùng nói: Bác sĩ Triệu, hại chị bị lỡ hẹn, xin lỗi chị.
Có gì đâu, cơm lúc nào cũng có thể ăn. Còn có, ở bên ngoài không cần gọi chị là bác sĩ đâu, gọi tên là được rồi, chị tên Triệu Mạc Ly.
Vậy em gọi là... chị Ly Ly được không?
Được.
Chờ xe chạy đến viện dưỡng lão, tuyết rơi càng dày, như mấy sợi bông bay tán loạn.
Bởi vì Mạc Ly ở trên xe hỏi rõ mới biết Hạ Sơ là tới thăm bà nội Đường Tiểu Niên, cô không có lập tức rời khỏi, mà là xuống xe cùng vào viện dưỡng lão. Mà cô thế nào cũng không ngờ tới, thế nhưng vì vậy mà đụng phải Úy Trì.
Lúc cô đi vào phòng bà nội Đường, nhìn thấy Úy Trì đang đứng ở cuối giường. Hô hấp của cô không khỏi dừng lại một chút, theo bản năng nắm chặt tay lại.
Úy Trì quay đầu lại, cách thời gian anh rời khỏi Triệu gia, cũng mới qua hơn mười ngày mà thôi, Mạc Ly đã có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.
Tiểu Niên, là chị Ly Ly đưa mình tới.
Mạc Ly nghe được giọng của Hạ Sơ, mới thấy bản thân giống kẻ ngốc đứng ngây ngốc bất động, cô thấy Úy Trì vẫn nhìn cô, vội chuyển tầm mắt.
Đường Tiểu Niên vẫn luôn rất kính trọng Triệu Mạc Ly, mặc dù thoạt nhìn cô không lớn hơn cậu mấy tuổi, Cảm ơn chị, bác sĩ Triệu.
Mạc Ly cười nói với Đường Tiểu Niên: Trên đường Hạ Sơ đã nói cảm ơn chị nhiều lắm rồi.
Cô phát hiện tình huống của bà nội Đường tựa hồ không tốt lắm, bà chỉ thao thao bất tuyệt tự nói chuyện: Anh Vân Thâm khi nào thì đến vậy? Dì Bội nói hôm nay anh Vân Thâm sẽ về đến, sao đến bây giờ, còn chưa đến?
Tuy rằng bà nội Đường đã là một mái đầu trắng xoá, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt như cũ, thanh trong tươi sáng.
Đường Tiểu Niên bắt lấy tay bà, hỏi: Bà nội, Vân Thâm là ai?
Bà cụ lại đắm chìm ở trong thế giới của bản thân, Rốt cục anh Vân Thâm đã đến, ta muốn tặng cho anh ấy một nụ cười thật tươi, hi vọng anh ấy thích.
Bà nội. Đường Tiểu Niên lại gọi một tiếng, bà cụ vẫn không
/25
|