Ngày hôm sau, Mạc Ly mới vừa đi đến cửa tiểu khu đón xe, cô muốn đến viện dưỡng lão lái xe của mình về, sau khi nhìn thấy một bóng dáng thon dài đứng ở dưới cây nhãn phía trước - -
Uý Trì một thân áo bành tô len trắng lông cừu, choàng một khăn quàng cổ cùng màu, đang cúi đầu đọc báo.
Trên đường phố mùa đông người người đều bọc một thân quần áo ấm áp, anh một thân áo trắng cùng với lợi thế dáng người cao lớn, đứng dưới đèn xanh đèn đỏ dường như làm cho người ta không thể bỏ qua. Ngay khi Mạc Ly đang buồn bực tại sao anh lại ở đây, đối phương ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, đi tới phía cô.
Anh đi đến bên cạnh cô nói: Tôi lái xe tới rồi. Tôi đưa em đi.
Mạc Ly kinh ngạc, nói nhỏ trong lòng: Anh biết tôi đi đâu sao?
Không cần đâu. Lại thấy vẻ mặt anh nhu hòa, tựa hồ như là... Lần nằm viện trước đó, cô nhíu mày hỏi, Anh Úy, anh... Lại mơ màng rồi hả?
Không có, so với thời điểm nào đều hiểu rõ hết thẩy.
Lại là tình hình gì đây?
Mạc Ly có chút vô lực nói: Anh Úy, chúng ta đã đạo bất đồng, vậy thì bất tương vi mưu đi, vẫn là càng ít tiếp xúc thì tốt hơn.
(*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng, quan điểm thì không thể nói chuyện hợp nhau)
Úy Trì hơi trầm ngâm, nói: Em muốn theo đạo gì? Tôi sẽ theo đạo đó với em.”
...
Vừa vặn một chiếc taxi không chở khách chạy qua, Mạc Ly đưa tay ngăn lại, cô gật đầu với Úy Trì rồi lên xe.
Sau khi nói địa chỉ cho tài xế, lại nhìn gương chiếu hậu, người nọ còn đứng bất động nơi đó. Ngày hôm qua vừa bắt cô giơ tay thề thốt, hôm nay lại đến đây phá hư lời thề của cô. Cái gì thế không biết.
Vốn cho rằng Úy Trì lại chỉ là nhất thời Không thích hợp , kết quả hơn hai tiếng sau, Triệu Mạc Ly trở về, thấy anh còn đứng ở dưới gốc cây phía trước đó, một bộ tự nhiên và trầm ổn.
Triệu Mạc Ly chạy tới gần tiểu khu, Úy Trì đi tới bên cạnh xe cô. Cô thở dài một tiếng, ngừng xe ở bên cạnh, quay cửa kính xe xuống hỏi: Anh Úy, có việc gì sao?
Có việc.
Úy Trì đưa tay khoác lên cạnh cửa xe, đang lúc ánh mặt trời trải dài trên người anh, làm Mạc Ly có chút không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Tôi muốn cùng với em. Em còn muốn cùng tôi không?
Hả? !
Anh giống như đã chuẩn bị trước, còn nói: Bề ngoài của tôi không kém.
... Vậy mà trước mặt người nhà cô nói không có ý định gì với cô, trực tiếp lại vô tình. Hiện tại lại đột nhiên nói thích cô rồi? Mọi người nói vết thương lành thì quên đau, thương thế kia của cô sẹo còn chưa có lành đâu, còn có chút hơi đau đó, cho nên Triệu Mạc Ly cũng không tin, hoặc nói đúng hơn là không dám tin.
Anh Úy, đừng đùa quá trớn.
Em không tin sao?
Phải. Nếu không còn chuyện khác, tôi phải về nhà rồi. Triệu Mạc Ly chờ anh lấy tay ra sau đó lái đi.
Úy Trì bình tĩnh nói: Vẫn còn.
Triệu Mạc Ly nhìn anh, chờ anh nói.
Tiền thuốc em trả giúp tôi vẫn chưa trả lại.
Tôi không vội dùng tiền, khi nào anh trả cũng được.
Tôi không có Alipay. Úy Trì đưa cái túi to đang cầm cho cô.
(*Alipay là một nền tảng thanh toán di động và trực tuyến của bên thứ ba, được thành lập tại Hàng Châu, Trung Quốc vào tháng 2 năm 2004 bởi Alibaba Group và nhà sáng lập Jack Ma)
Mạc Ly nghi hoặc tiếp nhận, nhìn vào bên trong, dĩ nhiên là một đống tiền mặt. Cô im lặng đặt cái túi lên ghế lái phụ, nói: Xong rồi, anh Úy, tôi - -
Em không đếm lại sao?
Không cần, tôi tin anh Úy.
Nửa phút trước, em nói không tin tôi.
...
Vẫn là đếm lại đi, chẳng may không đủ, sau này lại nói không rõ ràng.
Triệu Mạc Ly nhịn xuống xúc động, hít sâu một hơi nói: Thiếu cũng không sao, tôi sẽ không truy cứu.
Cũng có có thể là dư, tính ra tôi là người không cẩn thận, vẫn là phiền cô Triệu đếm lại một lần đi, tôi không muốn bị lỗ.
...
Sau đó, Triệu Mạc Ly đếm tiền, Úy Trì ngồi ở ghế lái phụ, thần sắc thản nhiên nhìn cô, trong mắt hơi hơi chớp động.
Thời điểm Triệu Mạc Ly đếm tới một vạn, điện thoại vang lên, là dì làm trong nhà gọi cô nhanh về ăn cơm, Ly Ly, sao con còn chưa về?
Triệu Mạc Ly nói: Con có chút việc, nửa tiếng sau sẽ về. Hôm nay dì nói muốn làm cháo gà uyên ương, cô muốn ăn, cô hận không thể biến thành máy đếm tiền, nhóng chóng đêm xong lập tức về hưởng thụ đồ ăn nóng hổi.
Cúp điện thoại, Triệu Mạc Ly càng đếm càng buồn bực, cô nhìn người bên cạnh nói: Anh Úy, có phải anh nhìn tôi không vừa mắt không, muốn chỉnh tôi phải không? Lúc trước anh đưa cho cô hơn hai mươi vạn đều như không có việc gì, lúc này đột nhiên trở nên nhỏ mọn như vậy, thấy thế nào cũng giống như là cố ý.
Lúc này Úy Trì đưa tay qua phủ lên tóc cô.
Triệu Mạc Ly ngây người hai giây, hỏi: Anh làm gì vậy?
Tôi từng nói với em, em giống như con chim lưu ly tôi nuôi, khi nó không vui, tôi sẽ vuốt lông nó, nó sẽ vui vẻ lại.
Triệu Mạc Ly mặc niệm, anh ta đã cứu cô, bị ân nhân đối đãi thành sủng vật không có gì đáng ngại, “May là anh không nuôi con ba ba, bằng không tôi nhất định trở mặt với anh.
Úy Trì không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, tựa hồ muốn cong môi cười, nhưng lại nhịn xuống.
Triệu Mạc Ly cũng không quản anh nghĩ thế nào, tiếp tục đếm tiền, thời điểm đếm tới ba vạn, cô có chút choáng đầu quáng mắt, thật sự không muốn đếm nữa, lại nói: Đây là ba vạn, tôi lấy nhiêu đây, còn lại tôi không lấy nữa. Mời anh Úy xuống xe đi, tôi muốn về ăn cơm rồi.
Lần này Úy Trì cũng thức thời, Được. Nhưng anh không lấy số tiền dư kia, Không đếm xong em cũng giữ đi.
Anh không sợ chịu thiệt nữa hả?
Tôi lại nghĩ, chịu thiệt là phúc.
...
Úy Trì nhìn xe Triệu Mạc Ly chạy vào tiểu khu. Vẻ mặt của anh khôi phục lại như lúc ban đầu, thanh lãnh tựa như mùa đông vừa hòa tan nước suối, người khác chạm vào một chút sẽ cảm thấy mát. Đây là tính tình trời sinh của anh.
Anh rất ít chấp nhất cái gì, chỉ khi nào có, sẽ đi hoàn thành. Nếu nói vận mệnh của cô nhất định sẽ gặp phải bất trắc, cô ở đâu thì anh sẽ ở đó. Anh quyết tâm muốn bảo vệ người, làm mọi chuyện để bảo vệ tốt cho người ấy.
2
Thời điểm Lục Phi Nhi xếp hàng mua cà phê phát hiện soái ca thân hình không mập không gầy lại cao ngất đang đứng phía trước, tóc mềm mại, bàn tay đang vươn ra cũng rất đẹp, không khỏi có chút thèm nhỏ dãi. Chờ đối phương đi tới, cô vừa muốn bắt chuyện, kết quả ngây ngẩn cả người, Là anh.
Vốn Úy Trì đang đi thì thấy cô, ngừng lại, Chào.
Chào gì chứ? Tôi nghe nói - -
Muốn uống gì?
Anh muốn mời tôi?
Ừm.
Chờ Lục Phi Nhi không khách khí gọi đồ uống, hai người đi đến một bên chờ, Lục Phi Nhi nói: Tôi nghe dì làm trong nhà chị Ly Ly nói, anh chia tay với chị ấy rồi. Anh mời tôi uống nước là có ý gì? Để ý tôi rồi hả?
Không có, yêu ai yêu cả đường đi thôi.
Lục Phi Nhi tuy rằng kiêu ngạo tự kỷ, nhưng chỉ số thông minh vẫn luôn có, anh đây là nói cô là con quạ sao? Vậy ai là nhà? Chị Ly Ly sao?
Hai người không chia tay?
Đang nói, di động Lục Phi Nhi vang lên, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, đúng là Triệu Mạc Ly gọi đến. Lục Phi Nhi nhận
Uý Trì một thân áo bành tô len trắng lông cừu, choàng một khăn quàng cổ cùng màu, đang cúi đầu đọc báo.
Trên đường phố mùa đông người người đều bọc một thân quần áo ấm áp, anh một thân áo trắng cùng với lợi thế dáng người cao lớn, đứng dưới đèn xanh đèn đỏ dường như làm cho người ta không thể bỏ qua. Ngay khi Mạc Ly đang buồn bực tại sao anh lại ở đây, đối phương ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô, đi tới phía cô.
Anh đi đến bên cạnh cô nói: Tôi lái xe tới rồi. Tôi đưa em đi.
Mạc Ly kinh ngạc, nói nhỏ trong lòng: Anh biết tôi đi đâu sao?
Không cần đâu. Lại thấy vẻ mặt anh nhu hòa, tựa hồ như là... Lần nằm viện trước đó, cô nhíu mày hỏi, Anh Úy, anh... Lại mơ màng rồi hả?
Không có, so với thời điểm nào đều hiểu rõ hết thẩy.
Lại là tình hình gì đây?
Mạc Ly có chút vô lực nói: Anh Úy, chúng ta đã đạo bất đồng, vậy thì bất tương vi mưu đi, vẫn là càng ít tiếp xúc thì tốt hơn.
(*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng, quan điểm thì không thể nói chuyện hợp nhau)
Úy Trì hơi trầm ngâm, nói: Em muốn theo đạo gì? Tôi sẽ theo đạo đó với em.”
...
Vừa vặn một chiếc taxi không chở khách chạy qua, Mạc Ly đưa tay ngăn lại, cô gật đầu với Úy Trì rồi lên xe.
Sau khi nói địa chỉ cho tài xế, lại nhìn gương chiếu hậu, người nọ còn đứng bất động nơi đó. Ngày hôm qua vừa bắt cô giơ tay thề thốt, hôm nay lại đến đây phá hư lời thề của cô. Cái gì thế không biết.
Vốn cho rằng Úy Trì lại chỉ là nhất thời Không thích hợp , kết quả hơn hai tiếng sau, Triệu Mạc Ly trở về, thấy anh còn đứng ở dưới gốc cây phía trước đó, một bộ tự nhiên và trầm ổn.
Triệu Mạc Ly chạy tới gần tiểu khu, Úy Trì đi tới bên cạnh xe cô. Cô thở dài một tiếng, ngừng xe ở bên cạnh, quay cửa kính xe xuống hỏi: Anh Úy, có việc gì sao?
Có việc.
Úy Trì đưa tay khoác lên cạnh cửa xe, đang lúc ánh mặt trời trải dài trên người anh, làm Mạc Ly có chút không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Tôi muốn cùng với em. Em còn muốn cùng tôi không?
Hả? !
Anh giống như đã chuẩn bị trước, còn nói: Bề ngoài của tôi không kém.
... Vậy mà trước mặt người nhà cô nói không có ý định gì với cô, trực tiếp lại vô tình. Hiện tại lại đột nhiên nói thích cô rồi? Mọi người nói vết thương lành thì quên đau, thương thế kia của cô sẹo còn chưa có lành đâu, còn có chút hơi đau đó, cho nên Triệu Mạc Ly cũng không tin, hoặc nói đúng hơn là không dám tin.
Anh Úy, đừng đùa quá trớn.
Em không tin sao?
Phải. Nếu không còn chuyện khác, tôi phải về nhà rồi. Triệu Mạc Ly chờ anh lấy tay ra sau đó lái đi.
Úy Trì bình tĩnh nói: Vẫn còn.
Triệu Mạc Ly nhìn anh, chờ anh nói.
Tiền thuốc em trả giúp tôi vẫn chưa trả lại.
Tôi không vội dùng tiền, khi nào anh trả cũng được.
Tôi không có Alipay. Úy Trì đưa cái túi to đang cầm cho cô.
(*Alipay là một nền tảng thanh toán di động và trực tuyến của bên thứ ba, được thành lập tại Hàng Châu, Trung Quốc vào tháng 2 năm 2004 bởi Alibaba Group và nhà sáng lập Jack Ma)
Mạc Ly nghi hoặc tiếp nhận, nhìn vào bên trong, dĩ nhiên là một đống tiền mặt. Cô im lặng đặt cái túi lên ghế lái phụ, nói: Xong rồi, anh Úy, tôi - -
Em không đếm lại sao?
Không cần, tôi tin anh Úy.
Nửa phút trước, em nói không tin tôi.
...
Vẫn là đếm lại đi, chẳng may không đủ, sau này lại nói không rõ ràng.
Triệu Mạc Ly nhịn xuống xúc động, hít sâu một hơi nói: Thiếu cũng không sao, tôi sẽ không truy cứu.
Cũng có có thể là dư, tính ra tôi là người không cẩn thận, vẫn là phiền cô Triệu đếm lại một lần đi, tôi không muốn bị lỗ.
...
Sau đó, Triệu Mạc Ly đếm tiền, Úy Trì ngồi ở ghế lái phụ, thần sắc thản nhiên nhìn cô, trong mắt hơi hơi chớp động.
Thời điểm Triệu Mạc Ly đếm tới một vạn, điện thoại vang lên, là dì làm trong nhà gọi cô nhanh về ăn cơm, Ly Ly, sao con còn chưa về?
Triệu Mạc Ly nói: Con có chút việc, nửa tiếng sau sẽ về. Hôm nay dì nói muốn làm cháo gà uyên ương, cô muốn ăn, cô hận không thể biến thành máy đếm tiền, nhóng chóng đêm xong lập tức về hưởng thụ đồ ăn nóng hổi.
Cúp điện thoại, Triệu Mạc Ly càng đếm càng buồn bực, cô nhìn người bên cạnh nói: Anh Úy, có phải anh nhìn tôi không vừa mắt không, muốn chỉnh tôi phải không? Lúc trước anh đưa cho cô hơn hai mươi vạn đều như không có việc gì, lúc này đột nhiên trở nên nhỏ mọn như vậy, thấy thế nào cũng giống như là cố ý.
Lúc này Úy Trì đưa tay qua phủ lên tóc cô.
Triệu Mạc Ly ngây người hai giây, hỏi: Anh làm gì vậy?
Tôi từng nói với em, em giống như con chim lưu ly tôi nuôi, khi nó không vui, tôi sẽ vuốt lông nó, nó sẽ vui vẻ lại.
Triệu Mạc Ly mặc niệm, anh ta đã cứu cô, bị ân nhân đối đãi thành sủng vật không có gì đáng ngại, “May là anh không nuôi con ba ba, bằng không tôi nhất định trở mặt với anh.
Úy Trì không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, tựa hồ muốn cong môi cười, nhưng lại nhịn xuống.
Triệu Mạc Ly cũng không quản anh nghĩ thế nào, tiếp tục đếm tiền, thời điểm đếm tới ba vạn, cô có chút choáng đầu quáng mắt, thật sự không muốn đếm nữa, lại nói: Đây là ba vạn, tôi lấy nhiêu đây, còn lại tôi không lấy nữa. Mời anh Úy xuống xe đi, tôi muốn về ăn cơm rồi.
Lần này Úy Trì cũng thức thời, Được. Nhưng anh không lấy số tiền dư kia, Không đếm xong em cũng giữ đi.
Anh không sợ chịu thiệt nữa hả?
Tôi lại nghĩ, chịu thiệt là phúc.
...
Úy Trì nhìn xe Triệu Mạc Ly chạy vào tiểu khu. Vẻ mặt của anh khôi phục lại như lúc ban đầu, thanh lãnh tựa như mùa đông vừa hòa tan nước suối, người khác chạm vào một chút sẽ cảm thấy mát. Đây là tính tình trời sinh của anh.
Anh rất ít chấp nhất cái gì, chỉ khi nào có, sẽ đi hoàn thành. Nếu nói vận mệnh của cô nhất định sẽ gặp phải bất trắc, cô ở đâu thì anh sẽ ở đó. Anh quyết tâm muốn bảo vệ người, làm mọi chuyện để bảo vệ tốt cho người ấy.
2
Thời điểm Lục Phi Nhi xếp hàng mua cà phê phát hiện soái ca thân hình không mập không gầy lại cao ngất đang đứng phía trước, tóc mềm mại, bàn tay đang vươn ra cũng rất đẹp, không khỏi có chút thèm nhỏ dãi. Chờ đối phương đi tới, cô vừa muốn bắt chuyện, kết quả ngây ngẩn cả người, Là anh.
Vốn Úy Trì đang đi thì thấy cô, ngừng lại, Chào.
Chào gì chứ? Tôi nghe nói - -
Muốn uống gì?
Anh muốn mời tôi?
Ừm.
Chờ Lục Phi Nhi không khách khí gọi đồ uống, hai người đi đến một bên chờ, Lục Phi Nhi nói: Tôi nghe dì làm trong nhà chị Ly Ly nói, anh chia tay với chị ấy rồi. Anh mời tôi uống nước là có ý gì? Để ý tôi rồi hả?
Không có, yêu ai yêu cả đường đi thôi.
Lục Phi Nhi tuy rằng kiêu ngạo tự kỷ, nhưng chỉ số thông minh vẫn luôn có, anh đây là nói cô là con quạ sao? Vậy ai là nhà? Chị Ly Ly sao?
Hai người không chia tay?
Đang nói, di động Lục Phi Nhi vang lên, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, đúng là Triệu Mạc Ly gọi đến. Lục Phi Nhi nhận
/25
|