Giữa trưa, Triệu Mạc Ly và bạn đồng nghiệp đến nhà hàng lẩu hải sản gần bệnh viện.
Hai người đang muốn xuyên qua bồn hoa tử đằng để đến bãi đỗ xe, trước mắt bên này đã không còn bóng râm, chỉ còn lại có trụi lủi dây mây cành cây, ánh mặt trời xuyên qua cành cây rơi xuống, loang lổ nhiều điểm ở mặt dưới đường đá và trải đầy trên người.
Bác sĩ Triệu, đó không phải là Úy Trì nhà cô sao? Đột nhiên tôi nhớ tới, lúc trước, người luôn giữ chặt tay cô ở bên cạnh, chính là anh ta nhỉ.
Triệu Mạc Ly cười khổ, Chị Vương, trí nhớ của chị tốt thật.
Chị Vương nói: Tốt gì chứ, nhìn lúc này tôi mới nhớ đó.
Chờ Úy Trì đi tới, gật đầu chào đồng nghiệp của Triệu Mạc Ly, mới nhìn về phía Triệu Mạc Ly nói: Hôm qua em nói hôm nay muốn ăn cơm với tôi, cho nên tôi đến đây.
Triệu Mạc Ly chân thành nói: Ngày hôm qua tôi uống say, không nhớ rõ mình nói gì nữa.
Úy Trì lạnh nhạt nói: Cũng phải, nhưng có thể đến khách sạn xem camera.
Triệu Mạc Ly nhớ tới lời dì nói buổi sáng Con ở trong khách sạn vừa thấy cậu ta đã ôm không buông tay, còn sờ mặt người ta nữa , cô cười nói: Anh Úy, cho dù đúng là tôi đã nói lời đó, lời say cũng không thể tin là thật.
Tôi tin là thật.
Chị Vương thầm nghĩ, đây là giận dỗi rồi sao? Nếu không sao trên mặt anh đẹp trai này lại mang theo ý cười, cô đẩy đẩy bả vai Triệu Mạc Ly nói: Vậy vợ chồng son hai người đi ăn đi, chị vào căn tin ăn.
Không phải vợ chồng son được không? Triệu Mạc Ly buồn bực.
Nhìn dáng vẻ này của Úy Trì, bữa cơm này không ăn thì không được rồi.
Không thể không nói, trực giác của Triệu Mạc Ly rất chuẩn. Úy Trì mặc dù tính tình lạnh nhạt, nhưng lại có một mặt cường thế, chỉ là vì anh không có thói quen thể hiện cảm xúc lên mặt, cho nên cường thế cũng vẫn là đâu vào đấy.
Đi thôi.
Anh Úy, tôi trả tiền giúp anh được không? Anh tự mình đi ăn đi.
Em cảm thấy em trị giá bao nhiêu tiền?
Lòng tự trọng của Triệu Mạc Ly rất mạnh không phản bác được.
Khi hai người đi vào nhà hàng, Úy Trì hơi hơi nhướng mày.
Mà khi bọn họ được người phục vụ dẫn tới trước bàn ngồi xuống, có người đi tới vỗ bả vai Úy Trì nói: Sao cậu lại tới đây? Người nói chuyện đúng là Lộ phi.
Mà nhà hàng này đúng là do Lộ phi đầu tư, bởi vì đang trong lúc khai trương, cho nên mấy ngày nay anh vẫn luôn ở quán.
Đến ăn cơm.
Không phải cậu bị dị ứng với hải sản sao? Hôm khai trương tôi gọi cậu cũng không đến.
Triệu Mạc Ly quay đầu lại, Lộ phi cuối cùng cũng thấy rõ người mới vừa đi phía trước Úy Trì là ai rồi.
Ai nha xin chào, người đẹp, lại gặp mặt rồi.
Xin chào. Triệu Mạc Ly lại hỏi Uất Trì, Anh không ăn được hải sản?
Không thể.
Sao lần trước đi ăn, anh không nói?
Ngày đó sushi Điền Viên cũng không tệ.
Triệu Mạc Ly: ...
Chỗ chúng tôi cũng có bít tết. Lộ phi lại vỗ vỗ Úy Trì cao hơn anh nửa cái đầu nói, Tôi nói này, hai người các người nhìn rất xứng đôi, quả nhiên không ngoài dự liệu, ở cùng nhau rồi hả? Nói xong lại mời họ ngồi xuống.
Triệu Mạc Ly không hiểu, sao người chung quanh đều cảm thấy bọn họ là một đôi vậy? Cô và Hàn kính đi chung với nhau sao không thấy người ta nói?!
Triệu Mạc Ly sau khi ngồi xuống vừa định trả lời là không, có một bóng dáng đi qua trước mắt cô làm cô chú ý.
Cô gái mặc một thân đồ trắng, bên mặt trái có một vết sẹo nhỏ dài kéo từ khóe mắt xuống gần hàm dưới nhưng đã phai mờ theo năm tháng.
Lộ phi nói với Úy Trì: Bữa này tôi mời, tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa, có việc thì gọi người phục vụ tìm tôi, tôi sẽ đến.
Úy Trì nói cảm ơn.
Triệu Mạc Ly không nghe rõ Lộ phi nói gì, thấy anh phải đi, thì gật đầu chào. Cô vẫn luôn nhìn theo cô gái lúc nãy đã ngồi xuống cái bàn phía trước đã có người chờ, cô lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Kính, Em nhìn thấy Thu Thủy rồi.
Hàn kính: Ở đâu, anh tới ngay.
Anh Kính à, anh không cần gấp gáp như vậy chứ?
Địa chỉ.
Triệu Mạc Ly nói địa chỉ.
Chờ cô cúp điện thoại, chống lại tầm mắt Úy Trì, mới nhớ lại vừa rồi bản thân trêu ghẹo Hàn Kính theo thói quen nói ra giọng vẻ làm nũng, có chút xấu hổ nói: Để anh chê cười rồi, là thói quen nói đùa với bạn bè thôi.
Úy Trì: Ừm, rất dễ nghe.
...
Triệu Mạc Ly không biết nên cùng người trước mặt nói cái gì, nên thường thường nhìn Hàn Thu Thủy một chút.
Cô ấy là ai?
Triệu Mạc Ly chần chờ mới nói: Người trong lòng Hàn Kính.
Hàn Kính tới rất nhanh, nhưng mà Hàn Thu Thủy đã cùng người ta rời khỏi trước một bước rồi. Mặt anh lộ vẻ thất lạc, vừa muốn đuổi theo ra ngoài, lại từ trong túi áo lấy ra hai tờ phiếu ném trên bàn, nói: Thư mời tiệc, đêm nay, anh không rảnh đi.
Triệu Mạc Ly vừa định nói cô cũng không có hứng thú, Hàn Kính lại nói thêm câu Bọn họ mời bếp trưởng Michelin rồi vô cùng lo lắng đi mất.
Triệu Mạc Ly vừa muốn lấy phiếu, có bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng đã lấy trước.
Đi theo thì có một phần.
... Mạc Ly thở dài, Anh Úy.
Hả? Úy Trì nhìn lại cô, cười nhạt.
Lúc nào mà anh lại trở nên vô lại như vậy rồi?
Chưa từng có người nào nói anh Vô lại .
Có người nói anh lãnh tình, có người nói anh công bằng, có người nói anh thông minh, có người nói anh không thú vị, không có người nào nói anh không nói lý.
Tôi chỉ là muốn ở bên cạnh em. Theo một phần bận tâm đến khó dứt bỏ, đến tận bây giờ cũng không cách nào buông bỏ.
... Triệu Mạc Ly cúi đầu nở nụ cười, cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Một đầu khác, Hàn Kính chạy ra ngoài, không phát hiện bóng dáng Hàn Thu Thủy,
Hai người đang muốn xuyên qua bồn hoa tử đằng để đến bãi đỗ xe, trước mắt bên này đã không còn bóng râm, chỉ còn lại có trụi lủi dây mây cành cây, ánh mặt trời xuyên qua cành cây rơi xuống, loang lổ nhiều điểm ở mặt dưới đường đá và trải đầy trên người.
Bác sĩ Triệu, đó không phải là Úy Trì nhà cô sao? Đột nhiên tôi nhớ tới, lúc trước, người luôn giữ chặt tay cô ở bên cạnh, chính là anh ta nhỉ.
Triệu Mạc Ly cười khổ, Chị Vương, trí nhớ của chị tốt thật.
Chị Vương nói: Tốt gì chứ, nhìn lúc này tôi mới nhớ đó.
Chờ Úy Trì đi tới, gật đầu chào đồng nghiệp của Triệu Mạc Ly, mới nhìn về phía Triệu Mạc Ly nói: Hôm qua em nói hôm nay muốn ăn cơm với tôi, cho nên tôi đến đây.
Triệu Mạc Ly chân thành nói: Ngày hôm qua tôi uống say, không nhớ rõ mình nói gì nữa.
Úy Trì lạnh nhạt nói: Cũng phải, nhưng có thể đến khách sạn xem camera.
Triệu Mạc Ly nhớ tới lời dì nói buổi sáng Con ở trong khách sạn vừa thấy cậu ta đã ôm không buông tay, còn sờ mặt người ta nữa , cô cười nói: Anh Úy, cho dù đúng là tôi đã nói lời đó, lời say cũng không thể tin là thật.
Tôi tin là thật.
Chị Vương thầm nghĩ, đây là giận dỗi rồi sao? Nếu không sao trên mặt anh đẹp trai này lại mang theo ý cười, cô đẩy đẩy bả vai Triệu Mạc Ly nói: Vậy vợ chồng son hai người đi ăn đi, chị vào căn tin ăn.
Không phải vợ chồng son được không? Triệu Mạc Ly buồn bực.
Nhìn dáng vẻ này của Úy Trì, bữa cơm này không ăn thì không được rồi.
Không thể không nói, trực giác của Triệu Mạc Ly rất chuẩn. Úy Trì mặc dù tính tình lạnh nhạt, nhưng lại có một mặt cường thế, chỉ là vì anh không có thói quen thể hiện cảm xúc lên mặt, cho nên cường thế cũng vẫn là đâu vào đấy.
Đi thôi.
Anh Úy, tôi trả tiền giúp anh được không? Anh tự mình đi ăn đi.
Em cảm thấy em trị giá bao nhiêu tiền?
Lòng tự trọng của Triệu Mạc Ly rất mạnh không phản bác được.
Khi hai người đi vào nhà hàng, Úy Trì hơi hơi nhướng mày.
Mà khi bọn họ được người phục vụ dẫn tới trước bàn ngồi xuống, có người đi tới vỗ bả vai Úy Trì nói: Sao cậu lại tới đây? Người nói chuyện đúng là Lộ phi.
Mà nhà hàng này đúng là do Lộ phi đầu tư, bởi vì đang trong lúc khai trương, cho nên mấy ngày nay anh vẫn luôn ở quán.
Đến ăn cơm.
Không phải cậu bị dị ứng với hải sản sao? Hôm khai trương tôi gọi cậu cũng không đến.
Triệu Mạc Ly quay đầu lại, Lộ phi cuối cùng cũng thấy rõ người mới vừa đi phía trước Úy Trì là ai rồi.
Ai nha xin chào, người đẹp, lại gặp mặt rồi.
Xin chào. Triệu Mạc Ly lại hỏi Uất Trì, Anh không ăn được hải sản?
Không thể.
Sao lần trước đi ăn, anh không nói?
Ngày đó sushi Điền Viên cũng không tệ.
Triệu Mạc Ly: ...
Chỗ chúng tôi cũng có bít tết. Lộ phi lại vỗ vỗ Úy Trì cao hơn anh nửa cái đầu nói, Tôi nói này, hai người các người nhìn rất xứng đôi, quả nhiên không ngoài dự liệu, ở cùng nhau rồi hả? Nói xong lại mời họ ngồi xuống.
Triệu Mạc Ly không hiểu, sao người chung quanh đều cảm thấy bọn họ là một đôi vậy? Cô và Hàn kính đi chung với nhau sao không thấy người ta nói?!
Triệu Mạc Ly sau khi ngồi xuống vừa định trả lời là không, có một bóng dáng đi qua trước mắt cô làm cô chú ý.
Cô gái mặc một thân đồ trắng, bên mặt trái có một vết sẹo nhỏ dài kéo từ khóe mắt xuống gần hàm dưới nhưng đã phai mờ theo năm tháng.
Lộ phi nói với Úy Trì: Bữa này tôi mời, tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa, có việc thì gọi người phục vụ tìm tôi, tôi sẽ đến.
Úy Trì nói cảm ơn.
Triệu Mạc Ly không nghe rõ Lộ phi nói gì, thấy anh phải đi, thì gật đầu chào. Cô vẫn luôn nhìn theo cô gái lúc nãy đã ngồi xuống cái bàn phía trước đã có người chờ, cô lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Kính, Em nhìn thấy Thu Thủy rồi.
Hàn kính: Ở đâu, anh tới ngay.
Anh Kính à, anh không cần gấp gáp như vậy chứ?
Địa chỉ.
Triệu Mạc Ly nói địa chỉ.
Chờ cô cúp điện thoại, chống lại tầm mắt Úy Trì, mới nhớ lại vừa rồi bản thân trêu ghẹo Hàn Kính theo thói quen nói ra giọng vẻ làm nũng, có chút xấu hổ nói: Để anh chê cười rồi, là thói quen nói đùa với bạn bè thôi.
Úy Trì: Ừm, rất dễ nghe.
...
Triệu Mạc Ly không biết nên cùng người trước mặt nói cái gì, nên thường thường nhìn Hàn Thu Thủy một chút.
Cô ấy là ai?
Triệu Mạc Ly chần chờ mới nói: Người trong lòng Hàn Kính.
Hàn Kính tới rất nhanh, nhưng mà Hàn Thu Thủy đã cùng người ta rời khỏi trước một bước rồi. Mặt anh lộ vẻ thất lạc, vừa muốn đuổi theo ra ngoài, lại từ trong túi áo lấy ra hai tờ phiếu ném trên bàn, nói: Thư mời tiệc, đêm nay, anh không rảnh đi.
Triệu Mạc Ly vừa định nói cô cũng không có hứng thú, Hàn Kính lại nói thêm câu Bọn họ mời bếp trưởng Michelin rồi vô cùng lo lắng đi mất.
Triệu Mạc Ly vừa muốn lấy phiếu, có bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng đã lấy trước.
Đi theo thì có một phần.
... Mạc Ly thở dài, Anh Úy.
Hả? Úy Trì nhìn lại cô, cười nhạt.
Lúc nào mà anh lại trở nên vô lại như vậy rồi?
Chưa từng có người nào nói anh Vô lại .
Có người nói anh lãnh tình, có người nói anh công bằng, có người nói anh thông minh, có người nói anh không thú vị, không có người nào nói anh không nói lý.
Tôi chỉ là muốn ở bên cạnh em. Theo một phần bận tâm đến khó dứt bỏ, đến tận bây giờ cũng không cách nào buông bỏ.
... Triệu Mạc Ly cúi đầu nở nụ cười, cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Một đầu khác, Hàn Kính chạy ra ngoài, không phát hiện bóng dáng Hàn Thu Thủy,
/25
|