Ba tháng sau.
Hàn Kính đi vào tiệm chụp hình Thời Gian
Anh chỉ đi ngang qua, tâm tình không tốt lắm, lại không muốn một mình hút thuốc đợi trong văn phòng, nên dừng xe vào tiệm chụp hình.
Đi vào thì nhìn thấy Úy Trì đứng trước giá sách thấp hơn anh một chút đang lật một quyển sách.
Không có khách sao? Vắng thế.
Úy Trì buông sách xuống hỏi: Chụp ảnh?
Không, đoán mạng. Hàn Kính quét mắt nhìn cách bày trí của tiệm chụp hình, Triệu Mạc Ly nói, nếu cảm thấy 'Tương lai' mờ mịt, có thể tìm anh 'Đoán mạng'.
Úy Trì: ...
Hàn Kính ngồi trên ghế sofa hỏi: Cần ngày tháng năm sinh không? Tôi đọc cho anh.
Không cần. Sau khi Úy Trì rót một ly trà cho anh, ngồi xuống bên cạnh ghế mây, cầm lấy máy ảnh trên bàn trà.
Hàn Kính có chút mệt mỏi vuốt mặt, Tôi muốn hỏi nhân duyên.
Úy Trì hướng ống kính đến Hàn kính, ấn nút shutter.
- - Cuối mùa xuân đầu hạ một ngày.
Hàn Kính đi phòng làm việc của Thu Thủy đón người ra ăn trưa, ăn xong cơm trưa, hai người đi công viên gần đó tản bộ.
Gió mát thổi qua hàng dương liễu, bên hồ sen.
Hàn Kính hỏi Thu Thủy: Em muốn gả cho anh không?
Anh đây là cầu hôn?
Hàn Kính thấy Thu Thủy không đồng ý ngay, đành phải dẫn đường dụ dỗ: Em nghĩ xem, gả cho anh, có rất nhiều lợi ích, không phải sao? Em chỉ cần nói đúng một cái, anh sẽ thưởng cho em.
Thu Thủy nghĩ nghĩ, đáp: Chúng ta không cần vì họ của đứa bé mà tranh luận đâu?
Vấn đề được mở ra như vậy, chỉ cần bắt được trọng ý, thế nào mới là đáp án chính xác, cố tình với Hàn Thu thủy lại đáp sai.
Hàn Thu thủy trả lời sai, nhưng vẫn mang một chiếc nhẫn kim cương sáng chói.
Hàn Kính uống ngụm trà nói: Anh Úy, tôi cũng không phải tới chụp ảnh.
Tôi biết, anh hỏi chuyện nhân duyên.
Hàn Kính cười nói: Muốn xem tướng mạo của tôi sao? Hay là tướng tay? Nói xong vươn hai tay trái, Nam trái nữ phải.
Úy Trì nhìn nhìn tay anh, lại nhìn về phía anh, nói câu: Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Anh đây là xem xong rồi hả? Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc? Hàn Kính không khỏi vỗ tay cười to, Anh Úy, trong trí nhớ của tôi cho tới nay anh là người đầu tiên nói tôi 'Ngốc'. Nếu là mười năm trước, anh nói với tôi những lời này, tám phần là tôi sẽ đánh anh.
Anh chưa hẳn sẽ đánh thắng được tôi. Úy Trì nói xong, nhìn nhìn đồng hồ treo tường, Tôi muốn ra ngoài rồi.
Đây là có ý tiễn khách sao? Bất quá Hàn Kính cũng cảm thấy hành vi của bản thân rất nhàm chán, đứng lên nói: Đi đi, là ngốc là si đều được, ít nhất kết cục nghe khá tốt.
Sau khi Triệu Mạc Ly chào tạm biệt đồng nghiệp rồi đi ra cửa bệnh viện, kết quả khi đi tới cửa, thấy Hướng Vũ (Bạch Hiểu) đang đứng ở ven đường ngẩn người.
Bạch Hiểu.
Hướng Vũ nghiêng đầu nhìn cô, nở nụ cười tươi, đi tới phía cô.
Hi... Người đẹp đồng nghiệp.
Triệu Mạc Ly thấy vẻ mặt bạch hiểu có chút không giống xưa, xưng hô cũng thay đổi, chỉ làm tâm tình cô tốt hơn, Sao không về nhà? Phải trực ban sao?
Không muốn về. Hướng Vũ cao thấp đánh giá Mạc Ly, cảm thấy cô gái này thật sự rất đẹp như những đóa hoa đang tỏa hương bên cạnh, duyên dáng yêu kiều, thanh nhã hào phóng - - nói tóm lại, rất giống mẫu người lý tưởng của hắn, Quan hệ của chúng ta tốt lắm sao?
Là bạn cơm tốt. Triệu Mạc Ly sâu sắc tổng kết.
Là sao? Hướng vũ nói xong ôm eo Mạc Ly, nhưng bởi vì Triệu Mạc Ly cao hơn mười centimet, cho nên thoạt nhìn có chút chẳng ra sao cả, Này hôm nay, tôi đến nhà cô ăn cơm?
Triệu Mạc Ly thú vị nhìn hành động của Hướng Vũ, Có thể. Tuy rằng thấy tình huống có chút khó hiểu, nhưng cô luôn luôn thích ứng trong mọi tình cảnh, “Tôi hơi cao, vẫn là để tôi ôm cô đi?
Đàn ông thì co được dãn được, Cũng được. Nói xong sung sướng dán sát vào cô nói, Làn da của cô tốt thật.
Cảm ơn.
Dùng mỹ phẩm gì vậy?
Tôi dùng nhiều loại lắm, bạn bè đồng nghiệp đề cử cái gì dùng tốt thì dùng thử xem sao.
Tôi có thể sờ chút không?
Tùy ý.
Hướng Vũ đưa tay sờ soạng một cái, Thực mịn. Còn có, trên người cô thơm quá, sức nước hoa sao?
Triệu Mạc Ly nhìn người như muốn hôn lên cổ cô, cười nói: Không có. Bác sĩ đi làm thì không thể dùng nước hoa, cô cũng là bác sĩ, cô không biết sao?
... Tôi đương nhiên biết, tôi chính là khen cô thơm đó. Hướng Vũ lại duỗi tay khoác lên vai cô, Chất liệu quần áo của cô thật là thoải mái.
Mạc Ly. Lúc này bên ngoài cổng, Úy Trì từ trên xe bước xuống khẽ gọi cô một tiếng.
Hướng vũ hỏi: Anh ta là chồng cô?
Triệu Mạc Ly nhìn Úy Trì cười nói: Tương lai.
Hướng Vũ cảm thấy người đàn ông này tuy rằng một chút cũng không hung, nhưng chống lại ánh mắt lãnh trầm kia, lại có chút không dám xằng bậy nữa.
Thôi, tôi không đến nhà cô ăn cơm nữa, nhưng mà, tôi có một ước muốn nho nhỏ, cô có thể thực hiện không?
Ưm? Cô nói thử xem.
Chúng ta là bạn tốt đúng không?
Triệu Mạc Ly hàm chứa ý cười gật đầu.
Sau đó Hướng Vũ kiễng chân dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai hôn lên mặt Triệu Mạc Ly, bỏ lại một câu Thỏa mãn rồi! Cô đi đi, tôi không giành người nữa rồi bỏ chạy mất.
Triệu Mạc Ly vẫn là lần đầu tiên bị một cô gái hôn, cảm giác... Thật sự là rất mới lạ.
Mạc Ly. Giống như chưa hết, lại hình như ngữ điệu có chút bất đồng.
Ừ ừ, đến đây.
Chờ Triệu Mạc Ly lên xe, chợt nghe thấy anh Úy không một gợn sóng nói: Em có vẻ rất vui nhỉ.
Cô nghiêng người quan sát biểu cảm của Úy Trì, cười mỉm chi hỏi: Anh Úy là đang ghen tị sao?
Phải, Úy Trì thật thẳng thắn thành khẩn thừa nhận, Tuy rằng người kia, đối với anh mà nói không có lực uy hiếp gì.
Lại trực tiếp lại cao ngạo quá đó anh Úy, Triệu Mạc Ly nghĩ, rất muốn đưa kẹo mừng cho người bên cạnh.
2
Xe Triệu Mạc Ly bị người ta đụng phải, phải đến cửa hàng 4S sửa, cho nên vài ngày này, Úy Trì đều làm tài xế cho cô.
Vốn cùng đi làm nhìn thấy anh đã tập mãi thành thói quen, nhưng mà không đến ba giờ chiều đã nhìn thấy, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Triệu Mạc Ly mới từ khu khám bệnh đi tới khu nội trú, khi cô đi qua một cửa phòng bệnh, nhìn thấy Đường Tiểu Niên tựa vào cửa phòng, nhai kẹo cao su nhìn một đám trẻ nhỏ trong phòng, cùng với phòng đối diện, Úy Trì ngồi ở ghế tựa nơi hành lang.
Triệu Mạc Ly đi lên hỏi: Sao hai người ở trong này? Theo
Hàn Kính đi vào tiệm chụp hình Thời Gian
Anh chỉ đi ngang qua, tâm tình không tốt lắm, lại không muốn một mình hút thuốc đợi trong văn phòng, nên dừng xe vào tiệm chụp hình.
Đi vào thì nhìn thấy Úy Trì đứng trước giá sách thấp hơn anh một chút đang lật một quyển sách.
Không có khách sao? Vắng thế.
Úy Trì buông sách xuống hỏi: Chụp ảnh?
Không, đoán mạng. Hàn Kính quét mắt nhìn cách bày trí của tiệm chụp hình, Triệu Mạc Ly nói, nếu cảm thấy 'Tương lai' mờ mịt, có thể tìm anh 'Đoán mạng'.
Úy Trì: ...
Hàn Kính ngồi trên ghế sofa hỏi: Cần ngày tháng năm sinh không? Tôi đọc cho anh.
Không cần. Sau khi Úy Trì rót một ly trà cho anh, ngồi xuống bên cạnh ghế mây, cầm lấy máy ảnh trên bàn trà.
Hàn Kính có chút mệt mỏi vuốt mặt, Tôi muốn hỏi nhân duyên.
Úy Trì hướng ống kính đến Hàn kính, ấn nút shutter.
- - Cuối mùa xuân đầu hạ một ngày.
Hàn Kính đi phòng làm việc của Thu Thủy đón người ra ăn trưa, ăn xong cơm trưa, hai người đi công viên gần đó tản bộ.
Gió mát thổi qua hàng dương liễu, bên hồ sen.
Hàn Kính hỏi Thu Thủy: Em muốn gả cho anh không?
Anh đây là cầu hôn?
Hàn Kính thấy Thu Thủy không đồng ý ngay, đành phải dẫn đường dụ dỗ: Em nghĩ xem, gả cho anh, có rất nhiều lợi ích, không phải sao? Em chỉ cần nói đúng một cái, anh sẽ thưởng cho em.
Thu Thủy nghĩ nghĩ, đáp: Chúng ta không cần vì họ của đứa bé mà tranh luận đâu?
Vấn đề được mở ra như vậy, chỉ cần bắt được trọng ý, thế nào mới là đáp án chính xác, cố tình với Hàn Thu thủy lại đáp sai.
Hàn Thu thủy trả lời sai, nhưng vẫn mang một chiếc nhẫn kim cương sáng chói.
Hàn Kính uống ngụm trà nói: Anh Úy, tôi cũng không phải tới chụp ảnh.
Tôi biết, anh hỏi chuyện nhân duyên.
Hàn Kính cười nói: Muốn xem tướng mạo của tôi sao? Hay là tướng tay? Nói xong vươn hai tay trái, Nam trái nữ phải.
Úy Trì nhìn nhìn tay anh, lại nhìn về phía anh, nói câu: Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Anh đây là xem xong rồi hả? Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc? Hàn Kính không khỏi vỗ tay cười to, Anh Úy, trong trí nhớ của tôi cho tới nay anh là người đầu tiên nói tôi 'Ngốc'. Nếu là mười năm trước, anh nói với tôi những lời này, tám phần là tôi sẽ đánh anh.
Anh chưa hẳn sẽ đánh thắng được tôi. Úy Trì nói xong, nhìn nhìn đồng hồ treo tường, Tôi muốn ra ngoài rồi.
Đây là có ý tiễn khách sao? Bất quá Hàn Kính cũng cảm thấy hành vi của bản thân rất nhàm chán, đứng lên nói: Đi đi, là ngốc là si đều được, ít nhất kết cục nghe khá tốt.
Sau khi Triệu Mạc Ly chào tạm biệt đồng nghiệp rồi đi ra cửa bệnh viện, kết quả khi đi tới cửa, thấy Hướng Vũ (Bạch Hiểu) đang đứng ở ven đường ngẩn người.
Bạch Hiểu.
Hướng Vũ nghiêng đầu nhìn cô, nở nụ cười tươi, đi tới phía cô.
Hi... Người đẹp đồng nghiệp.
Triệu Mạc Ly thấy vẻ mặt bạch hiểu có chút không giống xưa, xưng hô cũng thay đổi, chỉ làm tâm tình cô tốt hơn, Sao không về nhà? Phải trực ban sao?
Không muốn về. Hướng Vũ cao thấp đánh giá Mạc Ly, cảm thấy cô gái này thật sự rất đẹp như những đóa hoa đang tỏa hương bên cạnh, duyên dáng yêu kiều, thanh nhã hào phóng - - nói tóm lại, rất giống mẫu người lý tưởng của hắn, Quan hệ của chúng ta tốt lắm sao?
Là bạn cơm tốt. Triệu Mạc Ly sâu sắc tổng kết.
Là sao? Hướng vũ nói xong ôm eo Mạc Ly, nhưng bởi vì Triệu Mạc Ly cao hơn mười centimet, cho nên thoạt nhìn có chút chẳng ra sao cả, Này hôm nay, tôi đến nhà cô ăn cơm?
Triệu Mạc Ly thú vị nhìn hành động của Hướng Vũ, Có thể. Tuy rằng thấy tình huống có chút khó hiểu, nhưng cô luôn luôn thích ứng trong mọi tình cảnh, “Tôi hơi cao, vẫn là để tôi ôm cô đi?
Đàn ông thì co được dãn được, Cũng được. Nói xong sung sướng dán sát vào cô nói, Làn da của cô tốt thật.
Cảm ơn.
Dùng mỹ phẩm gì vậy?
Tôi dùng nhiều loại lắm, bạn bè đồng nghiệp đề cử cái gì dùng tốt thì dùng thử xem sao.
Tôi có thể sờ chút không?
Tùy ý.
Hướng Vũ đưa tay sờ soạng một cái, Thực mịn. Còn có, trên người cô thơm quá, sức nước hoa sao?
Triệu Mạc Ly nhìn người như muốn hôn lên cổ cô, cười nói: Không có. Bác sĩ đi làm thì không thể dùng nước hoa, cô cũng là bác sĩ, cô không biết sao?
... Tôi đương nhiên biết, tôi chính là khen cô thơm đó. Hướng Vũ lại duỗi tay khoác lên vai cô, Chất liệu quần áo của cô thật là thoải mái.
Mạc Ly. Lúc này bên ngoài cổng, Úy Trì từ trên xe bước xuống khẽ gọi cô một tiếng.
Hướng vũ hỏi: Anh ta là chồng cô?
Triệu Mạc Ly nhìn Úy Trì cười nói: Tương lai.
Hướng Vũ cảm thấy người đàn ông này tuy rằng một chút cũng không hung, nhưng chống lại ánh mắt lãnh trầm kia, lại có chút không dám xằng bậy nữa.
Thôi, tôi không đến nhà cô ăn cơm nữa, nhưng mà, tôi có một ước muốn nho nhỏ, cô có thể thực hiện không?
Ưm? Cô nói thử xem.
Chúng ta là bạn tốt đúng không?
Triệu Mạc Ly hàm chứa ý cười gật đầu.
Sau đó Hướng Vũ kiễng chân dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai hôn lên mặt Triệu Mạc Ly, bỏ lại một câu Thỏa mãn rồi! Cô đi đi, tôi không giành người nữa rồi bỏ chạy mất.
Triệu Mạc Ly vẫn là lần đầu tiên bị một cô gái hôn, cảm giác... Thật sự là rất mới lạ.
Mạc Ly. Giống như chưa hết, lại hình như ngữ điệu có chút bất đồng.
Ừ ừ, đến đây.
Chờ Triệu Mạc Ly lên xe, chợt nghe thấy anh Úy không một gợn sóng nói: Em có vẻ rất vui nhỉ.
Cô nghiêng người quan sát biểu cảm của Úy Trì, cười mỉm chi hỏi: Anh Úy là đang ghen tị sao?
Phải, Úy Trì thật thẳng thắn thành khẩn thừa nhận, Tuy rằng người kia, đối với anh mà nói không có lực uy hiếp gì.
Lại trực tiếp lại cao ngạo quá đó anh Úy, Triệu Mạc Ly nghĩ, rất muốn đưa kẹo mừng cho người bên cạnh.
2
Xe Triệu Mạc Ly bị người ta đụng phải, phải đến cửa hàng 4S sửa, cho nên vài ngày này, Úy Trì đều làm tài xế cho cô.
Vốn cùng đi làm nhìn thấy anh đã tập mãi thành thói quen, nhưng mà không đến ba giờ chiều đã nhìn thấy, không khỏi có chút ngoài ý muốn.
Triệu Mạc Ly mới từ khu khám bệnh đi tới khu nội trú, khi cô đi qua một cửa phòng bệnh, nhìn thấy Đường Tiểu Niên tựa vào cửa phòng, nhai kẹo cao su nhìn một đám trẻ nhỏ trong phòng, cùng với phòng đối diện, Úy Trì ngồi ở ghế tựa nơi hành lang.
Triệu Mạc Ly đi lên hỏi: Sao hai người ở trong này? Theo
/25
|