Đường Tiểu Niên lại đi vào tiệm chụp ảnh, lần này chỉ thấy một người phụ nữ đang quét dọn vệ sinh.
Ông chủ đâu ạ?
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, Ra ngoài ăn cơm rồi.
Liên tục mấy ngày gần đây Uý Trì đều đến ăn cơm ở chỗ gần khu chung cư nơi lần trước gặp được chiếc xe kia. Lúc trở lại tiệm thì thấy Đường Tiểu Niên đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, gẩy gẩy đàn ghi-ta, âm điệu nhẹ nhàng vang lên mang theo chút ưu thương --《Vực sâu số phận》.(*)
(*)Là bài hát của ca sĩ Tề Tần,
Link đây: https://www.youtube.com/watch?v=aravo68oGG4
Đường Tiểu Niên thấy Uý Trì bước vào, ngừng gảy đàn.
Chị Hướng, hôm nay chị nghỉ sớm đi.
Chị Hướng vừa mới thu dọn xong dụng cụ quét tước, không hỏi nhiều, trả lời Vâng , rồi lập tức vào trong phòng vệ sinh rửa tay, sau đó bước ra sau tấm bình phong lấy ví da rồi rời đi.
Uý Trì đến quầy bar rót hai cốc nước, cốc bằng gốm sứ một đen một trắng, anh đặt cốc màu trắng lên bàn trà nhỏ trước ghế sofa, sau đó anh ngồi dựa vào chiếc ghế mây.
Thi tốt nghiệp trung học xong rồi hả?
Đường Tiểu Niên rũ khóe miệng xuống.
Uý Trì bưng cốc màu đen lên uống một hớp, khách quan nói một câu: Thật ra thì cậu không cần thiết phải lãng phí thời gian đi thi tốt nghiệp trung học.
Đường Tiểu Niên nhắm mắt lại suy nghĩ, rõ ràng là mới mười tám tuổi, lại đặc biệt khiến người ta cảm thấy cậu ta trưởng thành sớm và quyết đoán, Nhưng tôi càng không muốn vào bệnh viện chờ chết. Tôi tình nguyện để cho cha mẹ tôi giữ lại tiền dành dụm, đóng cho viện dưỡng lão, để cho họ chăm sóc tốt cho bà nội tôi.
Hơn nữa, tôi cũng muốn xem qua một chút, nếu như tôi không mắc cái bệnh chết tiệt này, thì có phải tôi có thể đi theo con đường mà tôi nghĩ hay không... Đáp lại cô ấy khi ở trường học, nói cho cô ấy biết suy nghĩ của tôi, chờ sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền, chăm sóc tốt cho cô ấy, còn có bà nội nữa. Đường Tiểu Niên nói xong, mở mắt ra, Ông chủ, cuộc sống của anh nhất định rất thú vị, nhìn thấy hết tương lai, như vậy cũng giống như nhà tiên tri. Là máy ảnh của anh có thể thấy trước tương lai, hay là bản thân anh?
Uý Trì không trả lời, Điều này quan trọng sao?
Đường Tiểu Niên không hỏi nữa, Được rồi, ông chủ, vậy anh có thể nói cho tôi biết tại sao cô ấy không đi học đại học không?
Cô ấy chết. Uý Trì thấy Đường Tiểu Niên khiếp sợ đứng lên, anh nói tiếp, Cô ấy và người nhà của cô ấy, lái xe ra ngoài, xe lao đi với tốc độ cao.
Anh... Nhất định là nói bậy! Đường Tiểu Niên phẫn nộ luôn miệng nói đến giọng cũng run rẩy.
Sau khi thi tốt nghiệp trung học xong, cô ấy sẽ cùng ba mẹ đi du lịch, tôi nghĩ họ gặp chuyện không may là vào cái ngày đi du lịch đó.
Đường Tiểu Niên không cách nào tiếp nhận, anh lại ngã xuống ghế sofa, hồi lâu sau mới lại mở lời: Tôi không tin.
Vậy hà cớ gì cậu lại tới tìm tôi?
Đường Tiểu Niên nghiến răng nghiến lợi nói: Tôi đi tìm cô ấy, nói với cô ấy và người nhà của cô ấy.
Cậu cảm thấy bọn họ sẽ tin sao?
Đường Tiểu Niên nhớ tới người phụ nữ chết đuối đó, anh lắc đầu, Sẽ không.
Cậu không muốn để cho cô ấy chết sao?
Nói thừa, dĩ nhiên là không muốn! Đối với Uý Trì không mang theo chút tình cảm kể lại chuyện chết chóc, Đường Tiểu Niên nghe thấy vô cùng ác cảm, cậu xoa nhẹ khuôn mặt, kiềm chế ý nghĩ muốn bộc phát tính khí, Ông chủ, năm đó anh có cố gắng cứu vãn người chết đuối đó sao? Hay chỉ là một lời nhắc nhở hời hợt, sau đó chờ bà ấy chết?
Uý Trì có phần mệt mỏi day nhẹ huyệt thái dương, liên tiếp mấy ngày gần đây, anh đều ngủ không ngon, Bây giờ, chúng ta đang nói đến bạn học của cậu.
Đường Tiểu Niên cười khổ, Cô ấy là người tôi yêu mến.
Vậy thì không thể tốt hơn rồi.
9
Triệu Mạc Ly không bài xích nghề bác sĩ này, nhưng cô thật sự không thích bệnh viện cho lắm -- hầu như mỗi ngày, đều phải đối mặt với tử vong, hoặc còn chưa sinh ra nhưng đã xác định là sẽ chết.
Cô lại nghĩ tới mấy ngày trước nhìn thấy người thanh niên đó dẫn theo bà nội, hôm nay trong lúc vô tình biết được từ chủ nhiệm khoa, cậu ấy mắc khối u ác tính, hơn nữa không định hóa trị. Lý do của cậu ấy thẳng thắn và thực tế, không muốn lãng phí tiền của.
Hàn Kính để thức ăn mua ở bên ngoài vào chén đĩa của mình, rồi vào thư phòng gọi Triệu Mạc Ly ăn cơm, chỉ thấy cô ngồi trên ghế ngẩn người.
Ăn cơm thôi. Hôm nay thời tiết tốt, cơm nước xong chúng ta lại ra bờ sông đi dạo một chút. Hàn Kính thấy cô bất động, đến gần cô, Nghĩ gì thế?
Anh còn nhớ năm mười tám tuổi dáng vẻ của em thế nào không?
Mười tám tuổi? Mười năm trước hả. Hàn Kính nhớ lại nói, So với bây giờ thì trẻ tuổi đáng yêu, chuyện
Ông chủ đâu ạ?
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, Ra ngoài ăn cơm rồi.
Liên tục mấy ngày gần đây Uý Trì đều đến ăn cơm ở chỗ gần khu chung cư nơi lần trước gặp được chiếc xe kia. Lúc trở lại tiệm thì thấy Đường Tiểu Niên đang ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, gẩy gẩy đàn ghi-ta, âm điệu nhẹ nhàng vang lên mang theo chút ưu thương --《Vực sâu số phận》.(*)
(*)Là bài hát của ca sĩ Tề Tần,
Link đây: https://www.youtube.com/watch?v=aravo68oGG4
Đường Tiểu Niên thấy Uý Trì bước vào, ngừng gảy đàn.
Chị Hướng, hôm nay chị nghỉ sớm đi.
Chị Hướng vừa mới thu dọn xong dụng cụ quét tước, không hỏi nhiều, trả lời Vâng , rồi lập tức vào trong phòng vệ sinh rửa tay, sau đó bước ra sau tấm bình phong lấy ví da rồi rời đi.
Uý Trì đến quầy bar rót hai cốc nước, cốc bằng gốm sứ một đen một trắng, anh đặt cốc màu trắng lên bàn trà nhỏ trước ghế sofa, sau đó anh ngồi dựa vào chiếc ghế mây.
Thi tốt nghiệp trung học xong rồi hả?
Đường Tiểu Niên rũ khóe miệng xuống.
Uý Trì bưng cốc màu đen lên uống một hớp, khách quan nói một câu: Thật ra thì cậu không cần thiết phải lãng phí thời gian đi thi tốt nghiệp trung học.
Đường Tiểu Niên nhắm mắt lại suy nghĩ, rõ ràng là mới mười tám tuổi, lại đặc biệt khiến người ta cảm thấy cậu ta trưởng thành sớm và quyết đoán, Nhưng tôi càng không muốn vào bệnh viện chờ chết. Tôi tình nguyện để cho cha mẹ tôi giữ lại tiền dành dụm, đóng cho viện dưỡng lão, để cho họ chăm sóc tốt cho bà nội tôi.
Hơn nữa, tôi cũng muốn xem qua một chút, nếu như tôi không mắc cái bệnh chết tiệt này, thì có phải tôi có thể đi theo con đường mà tôi nghĩ hay không... Đáp lại cô ấy khi ở trường học, nói cho cô ấy biết suy nghĩ của tôi, chờ sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền, chăm sóc tốt cho cô ấy, còn có bà nội nữa. Đường Tiểu Niên nói xong, mở mắt ra, Ông chủ, cuộc sống của anh nhất định rất thú vị, nhìn thấy hết tương lai, như vậy cũng giống như nhà tiên tri. Là máy ảnh của anh có thể thấy trước tương lai, hay là bản thân anh?
Uý Trì không trả lời, Điều này quan trọng sao?
Đường Tiểu Niên không hỏi nữa, Được rồi, ông chủ, vậy anh có thể nói cho tôi biết tại sao cô ấy không đi học đại học không?
Cô ấy chết. Uý Trì thấy Đường Tiểu Niên khiếp sợ đứng lên, anh nói tiếp, Cô ấy và người nhà của cô ấy, lái xe ra ngoài, xe lao đi với tốc độ cao.
Anh... Nhất định là nói bậy! Đường Tiểu Niên phẫn nộ luôn miệng nói đến giọng cũng run rẩy.
Sau khi thi tốt nghiệp trung học xong, cô ấy sẽ cùng ba mẹ đi du lịch, tôi nghĩ họ gặp chuyện không may là vào cái ngày đi du lịch đó.
Đường Tiểu Niên không cách nào tiếp nhận, anh lại ngã xuống ghế sofa, hồi lâu sau mới lại mở lời: Tôi không tin.
Vậy hà cớ gì cậu lại tới tìm tôi?
Đường Tiểu Niên nghiến răng nghiến lợi nói: Tôi đi tìm cô ấy, nói với cô ấy và người nhà của cô ấy.
Cậu cảm thấy bọn họ sẽ tin sao?
Đường Tiểu Niên nhớ tới người phụ nữ chết đuối đó, anh lắc đầu, Sẽ không.
Cậu không muốn để cho cô ấy chết sao?
Nói thừa, dĩ nhiên là không muốn! Đối với Uý Trì không mang theo chút tình cảm kể lại chuyện chết chóc, Đường Tiểu Niên nghe thấy vô cùng ác cảm, cậu xoa nhẹ khuôn mặt, kiềm chế ý nghĩ muốn bộc phát tính khí, Ông chủ, năm đó anh có cố gắng cứu vãn người chết đuối đó sao? Hay chỉ là một lời nhắc nhở hời hợt, sau đó chờ bà ấy chết?
Uý Trì có phần mệt mỏi day nhẹ huyệt thái dương, liên tiếp mấy ngày gần đây, anh đều ngủ không ngon, Bây giờ, chúng ta đang nói đến bạn học của cậu.
Đường Tiểu Niên cười khổ, Cô ấy là người tôi yêu mến.
Vậy thì không thể tốt hơn rồi.
9
Triệu Mạc Ly không bài xích nghề bác sĩ này, nhưng cô thật sự không thích bệnh viện cho lắm -- hầu như mỗi ngày, đều phải đối mặt với tử vong, hoặc còn chưa sinh ra nhưng đã xác định là sẽ chết.
Cô lại nghĩ tới mấy ngày trước nhìn thấy người thanh niên đó dẫn theo bà nội, hôm nay trong lúc vô tình biết được từ chủ nhiệm khoa, cậu ấy mắc khối u ác tính, hơn nữa không định hóa trị. Lý do của cậu ấy thẳng thắn và thực tế, không muốn lãng phí tiền của.
Hàn Kính để thức ăn mua ở bên ngoài vào chén đĩa của mình, rồi vào thư phòng gọi Triệu Mạc Ly ăn cơm, chỉ thấy cô ngồi trên ghế ngẩn người.
Ăn cơm thôi. Hôm nay thời tiết tốt, cơm nước xong chúng ta lại ra bờ sông đi dạo một chút. Hàn Kính thấy cô bất động, đến gần cô, Nghĩ gì thế?
Anh còn nhớ năm mười tám tuổi dáng vẻ của em thế nào không?
Mười tám tuổi? Mười năm trước hả. Hàn Kính nhớ lại nói, So với bây giờ thì trẻ tuổi đáng yêu, chuyện
/25
|