Ánh sáng phía chân trời càng lúc càng mờ nhạt, Đường Tiểu Niên lôi kéo Hạ Sơ đi ở trên đường trấn nhỏ.
Trấn nhỏ này tên là Lộ Tư, được xây dựng ven bờ sông, được tạo thành từ một con phố chính và vô số con hẻm nhỏ. Nhiều kiến trúc cổ xưa, cây cối chọc trời.
Chạng vạng, hai người ăn chút đồ ở chợ đêm phố chính, sau đó mới đi tìm nhà dân nhìn qua còn mới để trọ lại.
Đi vào trong phòng chính, Hạ Sơ tự động mở rộng cửa, cả gương mặt đỏ bừng.
Kết quả đi vào phòng, Đường Tiểu Niên đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, rồi sau đó chọn nằm xuống cái giường gần cửa, nói với cô: Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai sẽ dẫn cậu đi nữa.
Hạ Sơ tự phỉ nhổ bản thân sâu sắc: Tuổi nhỏ, tâm thuật bất chính. (trong lòng có suy nghĩ xấu)
Chờ Hạ Sơ rửa mặt xong, nằm nghiêng ở gần cửa sổ trên giường, cô nhìn Đường Tiểu Niên tựa hồ đã ngủ thiếp đi.
Còn nhớ rõ lần mình giúp cậu sửa xe không? Đường Tiểu Niên mở mắt, nhìn lại Hạ Sơ, nhẹ giọng nói, Mình có lòng tốt muốn giúp cậu, nhưng tiếc là thiết bị không tốt, không đầy đủ đồ sửa, mình cảm thấy bản thân rất vô dụng, luống cuống sao còn đá hỏng xe cậu.”
Sau này cậu, đi đường cũng đừng đọc sách, vấp ngã còn không học tốt. Trước khi mua đồ ăn vặt phải xem lại nhật kỳ (kinh nguyệt). Thủy tinh vỡ thì đừng đưa tay nhặt. Thông minh lên một chút thông minh lên một chút, bớt để bản thân chịu tội, cũng để cho lòng mình thoải mái hơn một chút.”
Mình nhớ rõ cậu, là người cao nhất trong đại hội thể dục thể thao, tham gia cuộc thi chạy bộ 1800m. Chạy đến đích, thì té xỉu. Mình còn nghe bạn học cậu nói rằng cậu rất giỏi, bởi vì không có nữ sinh nào muốn tham gia hạng mục này, cho nên cậu mới báo dCậu. Lần đầu tiên tham gia đại hội thể dục thể thao, lần đầu tiên tham gia cuộc thi chạy cự li dài. Lại được huy chương đồng. Đồ ngốc.
Được rồi, ngủ đi.
Hạ Sơ vừa bị mắng vừa nghe lời thổ lộ mà trở nên có chút mê mẩn, À.
Hạ Sơ chờ đến lúc cảm thấy Đường Tiểu Niên đã ngủ thiếp đi, trong bóng đêm, cô mở di động, gửi một tin nhắn cho mẹ, nói rằng cô không có chuyện gì, bảo bà đừng lo lắng. Để ngày mai bà yên tâm đi du lịch hai người với ba ba.
Sau khi gửi xong lại tắt nguồn điện thoại, cô thầm hứa, sau khi quay về nhất định phải nhận tội với ba mẹ, lần này cứ để cô tùy hứng một hồi đi.
Bầu trời ban đêm đổ mưa, đến khi trời tờ mờ sáng, Hạ Sơ đã tỉnh.
Đường Tiểu Niên từ trên ban công đi vào, trên tay còn cầm di động của cô.
Tỉnh rồi à. Đường Tiểu Niên đi đến mép giường ngồi xuống, dựa qua, đưa môi hôn xuống trán cô, Mẹ cậu nói rồi, cho cậu theo mình chơi hai ngày. Cô sẽ không la.
Hạ Sơ cảm thấy kinh ngạc trước thái độ của mẹ, cũng bất ngờ trước nụ hôn này.
Cô khỏe, thưa cô, con tên là Đường Tiểu Niên, là đồng học của Hạ Sơ. Vào tháng tư năm nay, con kiểm tra phát hiện ra khối u ác tính, hơn nữa xác suất chữa trị vô cùng thấp. Con muốn khoảng thời gian cuối cùng của đời mình, để Hạ Sơ theo chơi với con hai ngày. Điều này cũng xem như là một trong những tâm nguyện của con. Nếu có thể, hi vọng hai người có thể hủy bỏ đợt du lịch này —— nếu không thì, nhà cô có thể sẽ vĩnh viễn không gặp được em ấy rồi. Câu nói cuối cùng kia, đoán chừng ngoại trừ Uý Trì và Đường Tiểu Niên, thì bất cứ người nào nghe xong cũng đều cảm thấy không có Logic, chỉ thuần túy là lời đe doạ không có ý tốt.
Cho nên mẹ Hạ cũng bị tức giận không nhẹ, Đợi Tiểu Sơ trở về, tôi không thể không đánh con bé đó một trận. Nói xong lại nhìn sang bạn già còn đang thu xếp hành lý, Còn xếp cái gì mà xếp! Không đi nữa! Con gái của ông bỏ trốn theo trai rồi!
Uý Trì ngồi ở trong xe, lúc nhìn thấy kim đồng hồ chỉ đến 9 giờ rưỡi, thì cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy mẹ Hạ từ trong lầu đi ra. Trong tương lai anh có nhìn qua ảnh, tuy rằng không rõ lắm, nhưng miễn cưỡng có thể nhận ra.
Trên tay bọn họ không cầm theo hành lý.
Uý Trì nhẹ nhàng thở ra, chờ nhìn thấy mẹ Hạ
Trấn nhỏ này tên là Lộ Tư, được xây dựng ven bờ sông, được tạo thành từ một con phố chính và vô số con hẻm nhỏ. Nhiều kiến trúc cổ xưa, cây cối chọc trời.
Chạng vạng, hai người ăn chút đồ ở chợ đêm phố chính, sau đó mới đi tìm nhà dân nhìn qua còn mới để trọ lại.
Đi vào trong phòng chính, Hạ Sơ tự động mở rộng cửa, cả gương mặt đỏ bừng.
Kết quả đi vào phòng, Đường Tiểu Niên đi đến nhà vệ sinh rửa mặt, rồi sau đó chọn nằm xuống cái giường gần cửa, nói với cô: Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai sẽ dẫn cậu đi nữa.
Hạ Sơ tự phỉ nhổ bản thân sâu sắc: Tuổi nhỏ, tâm thuật bất chính. (trong lòng có suy nghĩ xấu)
Chờ Hạ Sơ rửa mặt xong, nằm nghiêng ở gần cửa sổ trên giường, cô nhìn Đường Tiểu Niên tựa hồ đã ngủ thiếp đi.
Còn nhớ rõ lần mình giúp cậu sửa xe không? Đường Tiểu Niên mở mắt, nhìn lại Hạ Sơ, nhẹ giọng nói, Mình có lòng tốt muốn giúp cậu, nhưng tiếc là thiết bị không tốt, không đầy đủ đồ sửa, mình cảm thấy bản thân rất vô dụng, luống cuống sao còn đá hỏng xe cậu.”
Sau này cậu, đi đường cũng đừng đọc sách, vấp ngã còn không học tốt. Trước khi mua đồ ăn vặt phải xem lại nhật kỳ (kinh nguyệt). Thủy tinh vỡ thì đừng đưa tay nhặt. Thông minh lên một chút thông minh lên một chút, bớt để bản thân chịu tội, cũng để cho lòng mình thoải mái hơn một chút.”
Mình nhớ rõ cậu, là người cao nhất trong đại hội thể dục thể thao, tham gia cuộc thi chạy bộ 1800m. Chạy đến đích, thì té xỉu. Mình còn nghe bạn học cậu nói rằng cậu rất giỏi, bởi vì không có nữ sinh nào muốn tham gia hạng mục này, cho nên cậu mới báo dCậu. Lần đầu tiên tham gia đại hội thể dục thể thao, lần đầu tiên tham gia cuộc thi chạy cự li dài. Lại được huy chương đồng. Đồ ngốc.
Được rồi, ngủ đi.
Hạ Sơ vừa bị mắng vừa nghe lời thổ lộ mà trở nên có chút mê mẩn, À.
Hạ Sơ chờ đến lúc cảm thấy Đường Tiểu Niên đã ngủ thiếp đi, trong bóng đêm, cô mở di động, gửi một tin nhắn cho mẹ, nói rằng cô không có chuyện gì, bảo bà đừng lo lắng. Để ngày mai bà yên tâm đi du lịch hai người với ba ba.
Sau khi gửi xong lại tắt nguồn điện thoại, cô thầm hứa, sau khi quay về nhất định phải nhận tội với ba mẹ, lần này cứ để cô tùy hứng một hồi đi.
Bầu trời ban đêm đổ mưa, đến khi trời tờ mờ sáng, Hạ Sơ đã tỉnh.
Đường Tiểu Niên từ trên ban công đi vào, trên tay còn cầm di động của cô.
Tỉnh rồi à. Đường Tiểu Niên đi đến mép giường ngồi xuống, dựa qua, đưa môi hôn xuống trán cô, Mẹ cậu nói rồi, cho cậu theo mình chơi hai ngày. Cô sẽ không la.
Hạ Sơ cảm thấy kinh ngạc trước thái độ của mẹ, cũng bất ngờ trước nụ hôn này.
Cô khỏe, thưa cô, con tên là Đường Tiểu Niên, là đồng học của Hạ Sơ. Vào tháng tư năm nay, con kiểm tra phát hiện ra khối u ác tính, hơn nữa xác suất chữa trị vô cùng thấp. Con muốn khoảng thời gian cuối cùng của đời mình, để Hạ Sơ theo chơi với con hai ngày. Điều này cũng xem như là một trong những tâm nguyện của con. Nếu có thể, hi vọng hai người có thể hủy bỏ đợt du lịch này —— nếu không thì, nhà cô có thể sẽ vĩnh viễn không gặp được em ấy rồi. Câu nói cuối cùng kia, đoán chừng ngoại trừ Uý Trì và Đường Tiểu Niên, thì bất cứ người nào nghe xong cũng đều cảm thấy không có Logic, chỉ thuần túy là lời đe doạ không có ý tốt.
Cho nên mẹ Hạ cũng bị tức giận không nhẹ, Đợi Tiểu Sơ trở về, tôi không thể không đánh con bé đó một trận. Nói xong lại nhìn sang bạn già còn đang thu xếp hành lý, Còn xếp cái gì mà xếp! Không đi nữa! Con gái của ông bỏ trốn theo trai rồi!
Uý Trì ngồi ở trong xe, lúc nhìn thấy kim đồng hồ chỉ đến 9 giờ rưỡi, thì cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy mẹ Hạ từ trong lầu đi ra. Trong tương lai anh có nhìn qua ảnh, tuy rằng không rõ lắm, nhưng miễn cưỡng có thể nhận ra.
Trên tay bọn họ không cầm theo hành lý.
Uý Trì nhẹ nhàng thở ra, chờ nhìn thấy mẹ Hạ
/25
|