Tướng Đế Vương? Tô Trường An cau mày, hắn đối với chuyện này nhịn không được cười lên, tướng Đế Vương gì đó, sao có thể theo một cái tên mà thấy được? Nếu thực sự là như vậy, sau này mình cũng lấy cái tên này cho con mình, gọi là Tô Chiếu, cũng có thể khiến hài tử nhà mình tương xứng một tên Hoàng Đế?
Nói tới chẳng phải là cùng tên với cô bé trước mặt này, nghĩ đến như vậy, Tô Trường An không khỏi theo bản năng ngắm cô gái kia một cái, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút kỳ quái.
Mà giờ khắc này sắc mặt của cô gái chợt bắt đầu trở nên hồng nhuận, giống như bỗng nhiên khôi phục sức sống.
Tô Trường An thấy thế, cũng bất chấp một chút ý muốn kì quái trong lòng, vội tiến lên phía trước một bước, đi đến bên cạnh cô bé kia, cẩn thận quan sát tình trạng của cô.
Lông mi bé gái giật giật, con mắt với tốc độ thật chậm từ từ mở ra.
Tô Chiếu dường như còn có chút chóng mặt, nàng từ từ ngồi dậy, đôi mắt đen láy cảnh giác đánh giá mọi thứ, sau khi nàng thấy vẻ ân cần trên mặt Tô Trường An, thần sắc trên mặt nàng trì trệ, giống như muốn phun ra đồ vật nào đó, nhưng trong chớp mắt vật kia lại bị nàng ép xuống.
Ta đang ở đâu? Bé gái nói, con mắt nàng lại lần nữa khôi phục âm lãnh như trước kia.
Tô Trường An trái lại cũng đã quen với thái độ không mặn không nhạt của Tô Chiếu, hắn vừa cười vừa nói: nơi này là quan Vĩnh Ninh, phủ đệ của Bắc sư thúc, ngươi có thể yên tâm dưỡng thương, đúng rồi, còn muốn cảm ơn ngươi đã xuất thủ cứu giúp lúc ở doanh trại quân Man.
Hừ, đó là ta không thể không cứu. Tô Chiếu cũng không cảm kích, nói như vậy.
Ngươi không cần cứu hắn, thực ra tự có người chăm sóc hắn. Lúc này lời nói của Tô Chiếu mới ra khỏi miệng, trong đầu đã vang lên một giọng nói khác.
Thần sắc trên mặt Tô Chiếu trì trệ, nàng âm thầm nói: người nào?
..... Thanh âm trong đầu rơi vào im lặng, dường như cũng không ý định trả lời vấn đề này của nàng, hoặc có thể không muốn đề cập đến cái tên đó.
Sắc mặt Tô Chiếu càng xấu xí, nàng cực kì thông minh, hiển nhiên đã đoán được người luôn luôn trông giữ Tô Trường rốt cuộc là người nào, mà điều này cũng từ góc độ nào đó giải thích vì sao lúc nàng cứu Tô Trường An, sẽ đối với nàng tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy.
Tô Trường An ở bên cạnh không thể khép miệng lại được, sắc mặt không khỏi có chút lúng túng, ngay từ đầu hắn đã cảm nhận được thái độ của cô đối với hắn cũng không tốt thậm chí trong lúc mơ hồ còn mang theo một chút địch ý. Nhưng hắn cũng không hiểu được địch ý này rốt cuộc bắt đầu từ đâu, lại càng không thể hiểu được nếu như cô bé này chán ghét hắn như vậy, sao cần phải cứu hắn?
Hắn bất đắc dĩ gãi gãi sau ót mình, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào.
Quách Tước thu hết vào mắt tình cảnh lúc này, y cười cười, đi ra phía trước nói: Tô sư điệt đốt đi lương thảo của quân Man, lúc này Thác Bạt Nguyên Vũ tức giận, đã bắt đầu tập kết đại quân, ta phỏng đoán chỉ hai ngày nữa sẽ phải công thành, đám người Bắc sư đệ đã ở trong quân doanh bận tối mày tối mặt, nếu như Tô sư điệt rảnh rỗi không bằng đi vào trong đó nhìn xem.
Tô Trường An sững sờ, liền rất nhanh lĩnh ngộ đây là Quách Tước đang tạo lối thoát cho hắn, hắn hơi hơi do dự, nhìn Tô Chiếu một cái, dường như có chút lo lắng đối với thương thế của nàng.
Điều này hiển nhiên không thể gạt được Quách Tước, y vừa cười cười, nói: sư điệt yên tâm đi đi, ta hơi hiểu y lý, giúp vị cô nương nàya nhìn một chút là được.
Tô Trường An nghe vậy, âm thầm gật đầu, thêm với hắn vốn một lòng quan tâm đến thế cuộc ở Tây Lương, lập tức không cần phải nhiều lời nữa, thi lễ với Quách Tước, rồi sau đó lại dặn dò Tô Chiếu dưỡng thương thật tốt, mặc dù cũng không đạt được câu trả lời thuyết phục của bé gái, nhưng hắn cũng cảm thấy an tâm. Quay người một thân một mình bước nhanh ra cửa phòng.
Chờ lúc cửa phòng khép lại, xác nhận Tô Trường An sẽ không trở về.
Quách Tước cười tủm tỉm đi tới trước người Tô Chiếu.
Ngươi là...... Tô Chiếu đánh giá một phen người nam nhân ở trước mặt, lông mày của nàng chau lên, giống như nhớ ra điều gì đó, nàng duỗi ngón tay ra liền muốn nói: Ngươi là Quách sư...
Nhưng mới nói được một nữa, Quách Tước đưa tay làm một cái động tác bảo nàng chớ lên tiếng. Rồi sau đó lại dùng một động tác khác chỉ chỉ nóc nhà, mở trừng hai mắt nhìn Tô Chiếu.
...... Tô Chiếu có chút hiểu được, lời của nàng cùng lúc đó bị nàng cứng rắn nuốt trở vào.
Ta không nghĩ đến ngươi sẽ xuất hiện ở chỗ này. Quách Tước nói như vậy, dường như cực kỳ hiểu rõ lai lịch của Tô Chiếu.
Ngươi biết ta là ai? Tô Chiếu sững sờ, hiển nhiên rất là ngạc nhiên đối với lời nói của Quách Tước.
Đôi mắt của ta có thể trông thấy tương lai. Quách Tước chỉ chỉ đôi mắt của mình, nói như vậy, khóe miệng vào lúc này cũng dẫn ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Ngươi có thể trông thấy tương lai? Tô Chiếu lại sững sờ, sắc thái bên trong con mắt đen láy biến hóa, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì. Ta mới vừa nghe bọn ngươi nói quan Vĩnh Ninh, nói cách khác lúc này là năm thứ nhất Thừa Hưng?
Đúng vậy. Quách Tước gật đầu.
Năm thứ nhất Thừa Hưng, Thất Tinh Thiên Lam viện tập hợp, Thủ Vọng giả Tô Trường An dẫn đầu Thất Tinh chống lại quân Man, quân Man tinh nhuệ vô cùng, Tô Trường An không thể địch lại, thua chạy về Trung Nguyên, Tây Lương nước Ngụy bị quân Man chiếm đóng.
Đây là ghi chép Tô Chiếu từng tận mắt nhìn thấy, quan Vĩnh Ninh thất thủ rốt cuộc dẫn đến toàn bộ Trung Nguyên sụp đổ, mà người chỉ huy tất cả chuyện này, chính là truyền nhân Thiên Cơ - Quách Tước.
Nếu như y thực sự có thể thấy rõ tương lai, vì cớ gì sẽ từng bước một đưa Tây Lương vào tuyệt cảnh?
Tô Chiếu cảm thấy chuyện này không đúng.
Bởi vậy trong ánh mắt nàng nhìn về Quách Tước tràn ngập hồ nghi.
Nhưng Quách Tước dường như hiểu rõ nghi hoặc trong lòng Tô Chiếu, y nói: ta có thể trông thấy tương lai, nhưng ta không thể thay đổi nó.
Tô Chiếu nghe vậy nghi hoặc trong lòng càng lớn, nếu như y có thể trông thấy sẽ chắc chắn có thể biết được một chút chuyện có thể phát sinh trong tương lai, nếu như có chuẩn bị từ sớm, có lẽ kết cục cũng không như vậy.
Thiên Cơ nhất mạch, mỗi một lần dự đoán cũng cần tiêu hao cực lớn tuổi thọ, sư tôn của ta vì muốn để cho ta thoát khỏi ma chú này mà tìm cho ta một bộ thân thể Thần phù hợp, để cho ta có đầy đủ tuổi thọ để chống đỡ số trời cắn trả. Quách Tước nói, nụ cười trên mặt bắt đầu dần dần thu lại. Nhưng chuyện này sao có thể đơn giản như vậy, ta thoát được số trời cắn trả lúc đầu, lại tránh không được vận mệnh trói buộc.
Nó giống như là một bản tiểu thuyết đã được viết xong, ta có thể đọc qua mỗi chữ mỗi câu của nó, lại không thể thay đổi, thậm chí không thể lộ ra trong đó mỗi chữ mỗi câu cho bất kỳ người nào. Ta chỉ có thể dựa theo kiểu người của ta trước kia, đi làm những chuyện đã được sắp đặt trước.
Vậy tại sao ngươi có thể nói cho ta biết những thứ này, hành động này của ngươi đã vượt qua khỏi phạm trù sức mạnh theo như lời ngươi vừa kể. Tô Chiếu nói.
Do đó chúng ta giống nhau, chúng ta cũng biết tương lai, ta cho ngươi biết tất cả chuyện này, cũng không thể thay đổi được gì, ta không thể cải biến được tương lai, mà giống như ngươi cũng không thay đổi được. Quách Tước đáp lại nói.
Tô Chiếu nhớ tới bởi vì cứu Tô Trường An trước đó mà dẫn đến trạng thái nàng hầu như gần biến mất, đáy lòng hiển nhiên đồng ý với lời nói của Quách Tước.
Nàng cúi đầu, lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Ta hiểu rõ thống khổ trong lòng ngươi, cho dù biết rõ phía trước là một cái vực sâu, nhưng cũng không thể không chở tuyệt vọng, chậm rãi chạy về phía tương lai. Ánh mắt của Quách Tước vào lúc đó bỗng nhiên híp lại thành một đường nhỏ, thanh âm của y trở nên vô cùng trầm thấp.
Thế nhưng ngươi lại tới đây, hiện tại giao thoa với tương lai, đây là một cái cơ hội
Một hạt giống lưu lại cơ hội cho thế giới này.
---o0o---
Nói tới chẳng phải là cùng tên với cô bé trước mặt này, nghĩ đến như vậy, Tô Trường An không khỏi theo bản năng ngắm cô gái kia một cái, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút kỳ quái.
Mà giờ khắc này sắc mặt của cô gái chợt bắt đầu trở nên hồng nhuận, giống như bỗng nhiên khôi phục sức sống.
Tô Trường An thấy thế, cũng bất chấp một chút ý muốn kì quái trong lòng, vội tiến lên phía trước một bước, đi đến bên cạnh cô bé kia, cẩn thận quan sát tình trạng của cô.
Lông mi bé gái giật giật, con mắt với tốc độ thật chậm từ từ mở ra.
Tô Chiếu dường như còn có chút chóng mặt, nàng từ từ ngồi dậy, đôi mắt đen láy cảnh giác đánh giá mọi thứ, sau khi nàng thấy vẻ ân cần trên mặt Tô Trường An, thần sắc trên mặt nàng trì trệ, giống như muốn phun ra đồ vật nào đó, nhưng trong chớp mắt vật kia lại bị nàng ép xuống.
Ta đang ở đâu? Bé gái nói, con mắt nàng lại lần nữa khôi phục âm lãnh như trước kia.
Tô Trường An trái lại cũng đã quen với thái độ không mặn không nhạt của Tô Chiếu, hắn vừa cười vừa nói: nơi này là quan Vĩnh Ninh, phủ đệ của Bắc sư thúc, ngươi có thể yên tâm dưỡng thương, đúng rồi, còn muốn cảm ơn ngươi đã xuất thủ cứu giúp lúc ở doanh trại quân Man.
Hừ, đó là ta không thể không cứu. Tô Chiếu cũng không cảm kích, nói như vậy.
Ngươi không cần cứu hắn, thực ra tự có người chăm sóc hắn. Lúc này lời nói của Tô Chiếu mới ra khỏi miệng, trong đầu đã vang lên một giọng nói khác.
Thần sắc trên mặt Tô Chiếu trì trệ, nàng âm thầm nói: người nào?
..... Thanh âm trong đầu rơi vào im lặng, dường như cũng không ý định trả lời vấn đề này của nàng, hoặc có thể không muốn đề cập đến cái tên đó.
Sắc mặt Tô Chiếu càng xấu xí, nàng cực kì thông minh, hiển nhiên đã đoán được người luôn luôn trông giữ Tô Trường rốt cuộc là người nào, mà điều này cũng từ góc độ nào đó giải thích vì sao lúc nàng cứu Tô Trường An, sẽ đối với nàng tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy.
Tô Trường An ở bên cạnh không thể khép miệng lại được, sắc mặt không khỏi có chút lúng túng, ngay từ đầu hắn đã cảm nhận được thái độ của cô đối với hắn cũng không tốt thậm chí trong lúc mơ hồ còn mang theo một chút địch ý. Nhưng hắn cũng không hiểu được địch ý này rốt cuộc bắt đầu từ đâu, lại càng không thể hiểu được nếu như cô bé này chán ghét hắn như vậy, sao cần phải cứu hắn?
Hắn bất đắc dĩ gãi gãi sau ót mình, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào.
Quách Tước thu hết vào mắt tình cảnh lúc này, y cười cười, đi ra phía trước nói: Tô sư điệt đốt đi lương thảo của quân Man, lúc này Thác Bạt Nguyên Vũ tức giận, đã bắt đầu tập kết đại quân, ta phỏng đoán chỉ hai ngày nữa sẽ phải công thành, đám người Bắc sư đệ đã ở trong quân doanh bận tối mày tối mặt, nếu như Tô sư điệt rảnh rỗi không bằng đi vào trong đó nhìn xem.
Tô Trường An sững sờ, liền rất nhanh lĩnh ngộ đây là Quách Tước đang tạo lối thoát cho hắn, hắn hơi hơi do dự, nhìn Tô Chiếu một cái, dường như có chút lo lắng đối với thương thế của nàng.
Điều này hiển nhiên không thể gạt được Quách Tước, y vừa cười cười, nói: sư điệt yên tâm đi đi, ta hơi hiểu y lý, giúp vị cô nương nàya nhìn một chút là được.
Tô Trường An nghe vậy, âm thầm gật đầu, thêm với hắn vốn một lòng quan tâm đến thế cuộc ở Tây Lương, lập tức không cần phải nhiều lời nữa, thi lễ với Quách Tước, rồi sau đó lại dặn dò Tô Chiếu dưỡng thương thật tốt, mặc dù cũng không đạt được câu trả lời thuyết phục của bé gái, nhưng hắn cũng cảm thấy an tâm. Quay người một thân một mình bước nhanh ra cửa phòng.
Chờ lúc cửa phòng khép lại, xác nhận Tô Trường An sẽ không trở về.
Quách Tước cười tủm tỉm đi tới trước người Tô Chiếu.
Ngươi là...... Tô Chiếu đánh giá một phen người nam nhân ở trước mặt, lông mày của nàng chau lên, giống như nhớ ra điều gì đó, nàng duỗi ngón tay ra liền muốn nói: Ngươi là Quách sư...
Nhưng mới nói được một nữa, Quách Tước đưa tay làm một cái động tác bảo nàng chớ lên tiếng. Rồi sau đó lại dùng một động tác khác chỉ chỉ nóc nhà, mở trừng hai mắt nhìn Tô Chiếu.
...... Tô Chiếu có chút hiểu được, lời của nàng cùng lúc đó bị nàng cứng rắn nuốt trở vào.
Ta không nghĩ đến ngươi sẽ xuất hiện ở chỗ này. Quách Tước nói như vậy, dường như cực kỳ hiểu rõ lai lịch của Tô Chiếu.
Ngươi biết ta là ai? Tô Chiếu sững sờ, hiển nhiên rất là ngạc nhiên đối với lời nói của Quách Tước.
Đôi mắt của ta có thể trông thấy tương lai. Quách Tước chỉ chỉ đôi mắt của mình, nói như vậy, khóe miệng vào lúc này cũng dẫn ra một nụ cười ý vị thâm trường.
Ngươi có thể trông thấy tương lai? Tô Chiếu lại sững sờ, sắc thái bên trong con mắt đen láy biến hóa, không biết rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì. Ta mới vừa nghe bọn ngươi nói quan Vĩnh Ninh, nói cách khác lúc này là năm thứ nhất Thừa Hưng?
Đúng vậy. Quách Tước gật đầu.
Năm thứ nhất Thừa Hưng, Thất Tinh Thiên Lam viện tập hợp, Thủ Vọng giả Tô Trường An dẫn đầu Thất Tinh chống lại quân Man, quân Man tinh nhuệ vô cùng, Tô Trường An không thể địch lại, thua chạy về Trung Nguyên, Tây Lương nước Ngụy bị quân Man chiếm đóng.
Đây là ghi chép Tô Chiếu từng tận mắt nhìn thấy, quan Vĩnh Ninh thất thủ rốt cuộc dẫn đến toàn bộ Trung Nguyên sụp đổ, mà người chỉ huy tất cả chuyện này, chính là truyền nhân Thiên Cơ - Quách Tước.
Nếu như y thực sự có thể thấy rõ tương lai, vì cớ gì sẽ từng bước một đưa Tây Lương vào tuyệt cảnh?
Tô Chiếu cảm thấy chuyện này không đúng.
Bởi vậy trong ánh mắt nàng nhìn về Quách Tước tràn ngập hồ nghi.
Nhưng Quách Tước dường như hiểu rõ nghi hoặc trong lòng Tô Chiếu, y nói: ta có thể trông thấy tương lai, nhưng ta không thể thay đổi nó.
Tô Chiếu nghe vậy nghi hoặc trong lòng càng lớn, nếu như y có thể trông thấy sẽ chắc chắn có thể biết được một chút chuyện có thể phát sinh trong tương lai, nếu như có chuẩn bị từ sớm, có lẽ kết cục cũng không như vậy.
Thiên Cơ nhất mạch, mỗi một lần dự đoán cũng cần tiêu hao cực lớn tuổi thọ, sư tôn của ta vì muốn để cho ta thoát khỏi ma chú này mà tìm cho ta một bộ thân thể Thần phù hợp, để cho ta có đầy đủ tuổi thọ để chống đỡ số trời cắn trả. Quách Tước nói, nụ cười trên mặt bắt đầu dần dần thu lại. Nhưng chuyện này sao có thể đơn giản như vậy, ta thoát được số trời cắn trả lúc đầu, lại tránh không được vận mệnh trói buộc.
Nó giống như là một bản tiểu thuyết đã được viết xong, ta có thể đọc qua mỗi chữ mỗi câu của nó, lại không thể thay đổi, thậm chí không thể lộ ra trong đó mỗi chữ mỗi câu cho bất kỳ người nào. Ta chỉ có thể dựa theo kiểu người của ta trước kia, đi làm những chuyện đã được sắp đặt trước.
Vậy tại sao ngươi có thể nói cho ta biết những thứ này, hành động này của ngươi đã vượt qua khỏi phạm trù sức mạnh theo như lời ngươi vừa kể. Tô Chiếu nói.
Do đó chúng ta giống nhau, chúng ta cũng biết tương lai, ta cho ngươi biết tất cả chuyện này, cũng không thể thay đổi được gì, ta không thể cải biến được tương lai, mà giống như ngươi cũng không thay đổi được. Quách Tước đáp lại nói.
Tô Chiếu nhớ tới bởi vì cứu Tô Trường An trước đó mà dẫn đến trạng thái nàng hầu như gần biến mất, đáy lòng hiển nhiên đồng ý với lời nói của Quách Tước.
Nàng cúi đầu, lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
Ta hiểu rõ thống khổ trong lòng ngươi, cho dù biết rõ phía trước là một cái vực sâu, nhưng cũng không thể không chở tuyệt vọng, chậm rãi chạy về phía tương lai. Ánh mắt của Quách Tước vào lúc đó bỗng nhiên híp lại thành một đường nhỏ, thanh âm của y trở nên vô cùng trầm thấp.
Thế nhưng ngươi lại tới đây, hiện tại giao thoa với tương lai, đây là một cái cơ hội
Một hạt giống lưu lại cơ hội cho thế giới này.
---o0o---
/743
|