Ngươi phải làm như thế nào? Tô Chiếu hỏi, có lẽ nghe thấy trong lời nói của Quách Tước mang theo chút đồ vật không tầm thường, trên mặt Tô Chiếu trồi lên vẻ ngưng trọng không nên thuộc về độ tuổi này.
Đầu tiên ta phải xác định một việc. Quách Tước nghe vậy, con mắt bỗng nhiên trầm xuống, nụ cười trên mặt đều tản đi, y nói: một khi thành công, tương lai sẽ được thay đổi, mà ngươi chính là tương lai
Ta không thích tương lai như vậy, càng không thích chính mình phải gánh vác tương lai như vậy. Tô Chiếu lắc đầu.
Quách Tước nghe vậy sững sờ, y đánh giá một phen từ trên xuống dưới thiếu nữ mới mười một mười hai tuổi này, sau khi im lặng thật lâu, mới nói: ngươi rất giống hắn.
Đúng không? Tô Chiếu đối với lần này không tỏ rõ ý kiến, nàng giống như nhớ ra điều gì đó, nói tiếp: nhưng ta cũng không thể thay đổi gì, ta đến từ tương lai, khiến cho mỗi chuyện ta làm đều liên quan đến tương lai, nếu như tương lai bị thay đổi thì ta sẽ không tồn tại, mà ta không tồn tại, một chút thay đổi mà ta làm ra cũng sẽ theo đó biến mất, thế giới sẽ lại phục hồi nguyên dạng.
Và tương lai, không hề bị thời gian trói buộc.
Quách Tước nói.
Tô Chiếu đã có chút thất vọng lắc đầu.
Ta đã từng cho rằng như vậy, vì thế ta trở lại đây, nhưng trên thực tế cũng không đúng, Tiên đạo của ta có nguồn gốc từ hắn, ta có thể không nhận sự trói buộc của bất kỳ kẻ nào, bất cứ thứ gì, chỉ có hắn, ta không thể. Ta đã thử thay đổi một thứ gì đó, nhưng như ngươi chứng kiến, ta suýt chút nữa chết đi.
Nhưng ngươi lúc này lại còn sống, không phải sao? Ánh mắt Quách Tước híp lại một lần nữa. Bên trong lời nói lóe lên một chút hào quang chính nghĩa khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng loại thay đổi này không đủ để ảnh hưởng đến tương lai, vì vậy ta mới... Tô Chiếu cũng có chút nghi hoặc đối với chuyện này, nàng can thiệp quá khứ, can thiệp đến cuộc gặp mặt giữa hai người rất trọng yếu đối với nàng, nàng vốn cho rằng chuyện như vậy đã đủ để cho nàng biến mất, nhưng bây giờ nàng lại thần kỳ sống lại.
Không, tương lai thực sự phát sinh biến hóa, ta có thể trông thấy một cái rung động thật nhỏ do sóng lớn tạo ra, nhưng thực ra nó quá nhỏ, cũng không đủ để tạo ra bất kỳ dao động đối với đại thế. Mà ngươi vừa mới suy yếu cũng không phải là do ngươi cứu Trường An, mà bởi vì ngươi nói cho Trường An một số thứ mà hắn không nên biết. Quách Tước chắc chắc nói.
Hả? Tô Chiếu sững sờ, hiển nhiên cũng không thể hiểu lời nói của Quách Tước.
Ngươi nói cho hắn, ngươi tên là Tô Chiếu. Quách Tước nói.
Vì sao vậy? Thần sắc trên mặt Tô Chiếu càng nghi hoặc.
Ngươi là Tiên, cho dù Tiên đạo của ngươi đến từ chính Trường An, nhưng vẫn như cũ là Tiên, chỉ cần hai điểm không thay đổi, bất kể tương lai biến đổi như thế nào ngươi vẫn tồn tại như trước, mà ngươi cũng có đầy đủ năng lực can thiệp đến hiện tại. Quách Tước chậm rãi nói.
Tô Chiếu trong lòng khẽ động, nàng nhìn về phía Quách Tước, nói: hai điểm nào?
Cha mẹ của ngươi gặp mặt, tên của ngươi không thay đổi. Quách Tước trả lời.
Ngươi nói tên của ngươi cho Trường An, vậy hắn sẽ lại theo bản năng trong lúc sinh ngươi ra tránh đi cái tên này, vậy ngươi đã không phải là ngươi rồi. Quách Tước lại giải thích nói.
Vì vậy ngươi nói ta có tướng Đế Vương, là lừa gạt hắn hay sao? Ánh mắt nữ hài nhìn về phía Quách Tước không khỏi bắt đầu có chút khác thường.
Dẫn dắt từng bước mà thôi, sao có thể nói là lừa gạt? Quách Tước vuốt vuốt chòm râu vốn không tồn tại trên cằm mình, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói.
Tô Chiếu nghe vậy liếc nhìn Quách Tước, thần sắc bỗng nhiên nghiêm túc, lại hỏi: vậy ngươi nói, chúng ta phải làm như thế nào?
Rất đơn giản. Quách Tước cũng thu hồi nụ cười của mình, thần sắc trên mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Chỉ hai điểm.
Thứ nhất, ngươi không thể can thiệp lựa chọn của hắn. Sự can thiệp của ngươi đủ để thay đổi ý nghĩ của hắn, một khi xuất hiện độ lệch, sự tồn tại của ngươi đã bị thay đổi, tất cả kế hoạch kia cũng không thể tồn tại nữa, mọi chuyện sẽ lại rơi vào chỗ tận cùng của một vòng tuần hoàn chết nào đó.
Tô Chiếu gật đầu, nàng hiểu được sự tồn tại của nàng là việc cần giải quyết đầu tiên để thay đổi.
Thứ hai Quách Tước ngừng lại một chút, giống như đang do dự thứ gì đó. Một hồi lâu sau, y mới nói.
Giết ta. Lúc y phun ra ba chữ kia, ánh mắt một lần nữa híp lại thành một đường nhỏ, ở bên trong hàn quang lập loè, lại mang theo tiếu ý rõ rệt.
Tô Chiếu nghe vậy bất ngờ trong lòng, thân thể của nàng chấn động, cực kỳ khó hiểu nhìn nam tử trước mặt này, dường như muốn xác định lời nói của y rốt cuộc là thật hay giả.
Vì cái gì? Nàng nói, trong con ngươi tràn đầy nghi hoặc.
Các sư tôn luôn cho rằng Tiên có thể thoát ra khỏi nhân quả, thay đổi thế sự, có thể lưu lại cho tương lai một cái biến số. Tiên lại có thể không bị nhân quả ước chế, cũng không theo sự an bài của số mệnh, nhưng Tiên lại sẽ phải chịu chi phối từ người bên ngoài.
Cũng giống như một nhánh sông, đường sông luôn luôn rộng như vậy, mỗi người chúng ta đều là một dòng nhỏ trong đó. Vị trí của chúng ta không thay đổi, đường sông mà Tiên chảy qua vẫn như cũ cũng sẽ không thay đổi, bởi vì chúng ta cố định vị trí của mình, đường sông mà hắn lưu lại chỉ còn có một dòng kia.
Mà chỉ cần ta chết đi, con sông không thể chia ra dòng mới, dòng sông sẽ lại hỗn loạn, có lẽ tương lai sẽ có thể xoay chuyển.
Lông mày Tô Chiếu nhíu lại lần nữa, nàng nhìn vị nam tử trước mặt, trong lòng không khỏi rung động.
Lại im lặng một lúc thật lâu, nàng rốt cuộc chậm rãi lắc đầu nói: ta không muốn giết ngươi.
Ta cũng không muốn chết. Quách Tước nghe vậy cười cười, nói.
Nhưng ngươi không có lựa chọn, chỉ ngươi mới có thể giết ta, ngươi tới từ tương lai, ngươi là Tiên, chỉ ngươi mới có thể thay đổi nhân quả.
Thế nhưng... Thân thể Tô Chiếu theo bản năng lui về sau một bước, trên hai đầu lông mày của nàng nổi lên vẻ sợ hãi.
Nàng nói cho cùng chẳng qua là một cái nữ hài chưa tới mười hai tuổi, nàng sao có thể ra tay giết chết một vị trưởng lão mà trong lòng nàng cực kỳ kính trọng.
Ta đã nhìn thấy tương lai kia, đó là ngươi không thích, ta cũng không thích tương lai đó, chúng ta cần phải thay đổi nó. Quách Tước nói như thế, thần sắc trên mặt thong dong, thậm chí trong giọng nói mang theo một vẻ hiền từ chưa bao giờ có.
Không, nhất định có những biện pháp khác! Tô Chiếu lầm bầm lầu bầu nói, thân thể của nàng tiếp tục lui về sau, Quách Tước trước mặt đối với nàng giống như là một đầu mãnh thú Hồng Hoang khiến người ta sợ hãi.
Không có Quách Tước đang muốn tiếp tục khuyên bảo, lại vào lúc đó, trong con ngươi Tô Chiếu đột nhiên lay động, nàng giống như nhớ tới điều gì đó, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
Ta có một cái biện pháp khác, chắc chắn sẽ được. Nàng cắn cắn bờ môi của mình nói như vậy.
Hả? Quách Tước sững sờ, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Chiếu tràn đầy nghi hoặc.
Ta không thể can thiệp đến lựa chọn của bọn hắn, nhưng bọn hắn lại có thể. Hào quang trong con ngươi Tô Chiếu càng sáng ngời.
Cái gì? Quách Tước nghe vậy sững sờ, hiển nhiên cũng không có hiểu lời nói của Tô Chiếu rốt cuộc chỉ điều gì.
Mà lúc này, vị thiếu nữ chậm rãi móc từ trong lòng ra một vật, đó là một cái lệnh bài màu đồng cổ, nhìn như bình thường, lại lộ ra một tia cổ ý*.
*phong cách cổ
Đây là Tinh Thần Lệnh? Sắc mặt Quách Tước lập tức trở nên cổ quái. Ngươi muốn làm gì?
Nữ hài nhìn về phía y nhoẻn miệng cười, tới Tinh Hải, tìm người chỉnh đốn tên ngu ngốc này. Nàng nói xong như vậy, thân thể theo đó hóa thành một đường ánh sáng, bay về phía chân trời.
Quách Tước sững sờ ở ngay tại chỗ, một lúc lâu sau khi biết rõ nữ hài biến mất mới hồi phục tinh thần lại.
Trong lòng của y khẽ động, một cái quẻ tượng đã lơ lửng ở trong đầu y lúc này.
Quẻ tượng kia nói rằng: Anh linh quy chỗ, Thiên Đao tái xuất.
Đầu tiên ta phải xác định một việc. Quách Tước nghe vậy, con mắt bỗng nhiên trầm xuống, nụ cười trên mặt đều tản đi, y nói: một khi thành công, tương lai sẽ được thay đổi, mà ngươi chính là tương lai
Ta không thích tương lai như vậy, càng không thích chính mình phải gánh vác tương lai như vậy. Tô Chiếu lắc đầu.
Quách Tước nghe vậy sững sờ, y đánh giá một phen từ trên xuống dưới thiếu nữ mới mười một mười hai tuổi này, sau khi im lặng thật lâu, mới nói: ngươi rất giống hắn.
Đúng không? Tô Chiếu đối với lần này không tỏ rõ ý kiến, nàng giống như nhớ ra điều gì đó, nói tiếp: nhưng ta cũng không thể thay đổi gì, ta đến từ tương lai, khiến cho mỗi chuyện ta làm đều liên quan đến tương lai, nếu như tương lai bị thay đổi thì ta sẽ không tồn tại, mà ta không tồn tại, một chút thay đổi mà ta làm ra cũng sẽ theo đó biến mất, thế giới sẽ lại phục hồi nguyên dạng.
Và tương lai, không hề bị thời gian trói buộc.
Quách Tước nói.
Tô Chiếu đã có chút thất vọng lắc đầu.
Ta đã từng cho rằng như vậy, vì thế ta trở lại đây, nhưng trên thực tế cũng không đúng, Tiên đạo của ta có nguồn gốc từ hắn, ta có thể không nhận sự trói buộc của bất kỳ kẻ nào, bất cứ thứ gì, chỉ có hắn, ta không thể. Ta đã thử thay đổi một thứ gì đó, nhưng như ngươi chứng kiến, ta suýt chút nữa chết đi.
Nhưng ngươi lúc này lại còn sống, không phải sao? Ánh mắt Quách Tước híp lại một lần nữa. Bên trong lời nói lóe lên một chút hào quang chính nghĩa khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng loại thay đổi này không đủ để ảnh hưởng đến tương lai, vì vậy ta mới... Tô Chiếu cũng có chút nghi hoặc đối với chuyện này, nàng can thiệp quá khứ, can thiệp đến cuộc gặp mặt giữa hai người rất trọng yếu đối với nàng, nàng vốn cho rằng chuyện như vậy đã đủ để cho nàng biến mất, nhưng bây giờ nàng lại thần kỳ sống lại.
Không, tương lai thực sự phát sinh biến hóa, ta có thể trông thấy một cái rung động thật nhỏ do sóng lớn tạo ra, nhưng thực ra nó quá nhỏ, cũng không đủ để tạo ra bất kỳ dao động đối với đại thế. Mà ngươi vừa mới suy yếu cũng không phải là do ngươi cứu Trường An, mà bởi vì ngươi nói cho Trường An một số thứ mà hắn không nên biết. Quách Tước chắc chắc nói.
Hả? Tô Chiếu sững sờ, hiển nhiên cũng không thể hiểu lời nói của Quách Tước.
Ngươi nói cho hắn, ngươi tên là Tô Chiếu. Quách Tước nói.
Vì sao vậy? Thần sắc trên mặt Tô Chiếu càng nghi hoặc.
Ngươi là Tiên, cho dù Tiên đạo của ngươi đến từ chính Trường An, nhưng vẫn như cũ là Tiên, chỉ cần hai điểm không thay đổi, bất kể tương lai biến đổi như thế nào ngươi vẫn tồn tại như trước, mà ngươi cũng có đầy đủ năng lực can thiệp đến hiện tại. Quách Tước chậm rãi nói.
Tô Chiếu trong lòng khẽ động, nàng nhìn về phía Quách Tước, nói: hai điểm nào?
Cha mẹ của ngươi gặp mặt, tên của ngươi không thay đổi. Quách Tước trả lời.
Ngươi nói tên của ngươi cho Trường An, vậy hắn sẽ lại theo bản năng trong lúc sinh ngươi ra tránh đi cái tên này, vậy ngươi đã không phải là ngươi rồi. Quách Tước lại giải thích nói.
Vì vậy ngươi nói ta có tướng Đế Vương, là lừa gạt hắn hay sao? Ánh mắt nữ hài nhìn về phía Quách Tước không khỏi bắt đầu có chút khác thường.
Dẫn dắt từng bước mà thôi, sao có thể nói là lừa gạt? Quách Tước vuốt vuốt chòm râu vốn không tồn tại trên cằm mình, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói.
Tô Chiếu nghe vậy liếc nhìn Quách Tước, thần sắc bỗng nhiên nghiêm túc, lại hỏi: vậy ngươi nói, chúng ta phải làm như thế nào?
Rất đơn giản. Quách Tước cũng thu hồi nụ cười của mình, thần sắc trên mặt lập tức trở nên nghiêm túc. Chỉ hai điểm.
Thứ nhất, ngươi không thể can thiệp lựa chọn của hắn. Sự can thiệp của ngươi đủ để thay đổi ý nghĩ của hắn, một khi xuất hiện độ lệch, sự tồn tại của ngươi đã bị thay đổi, tất cả kế hoạch kia cũng không thể tồn tại nữa, mọi chuyện sẽ lại rơi vào chỗ tận cùng của một vòng tuần hoàn chết nào đó.
Tô Chiếu gật đầu, nàng hiểu được sự tồn tại của nàng là việc cần giải quyết đầu tiên để thay đổi.
Thứ hai Quách Tước ngừng lại một chút, giống như đang do dự thứ gì đó. Một hồi lâu sau, y mới nói.
Giết ta. Lúc y phun ra ba chữ kia, ánh mắt một lần nữa híp lại thành một đường nhỏ, ở bên trong hàn quang lập loè, lại mang theo tiếu ý rõ rệt.
Tô Chiếu nghe vậy bất ngờ trong lòng, thân thể của nàng chấn động, cực kỳ khó hiểu nhìn nam tử trước mặt này, dường như muốn xác định lời nói của y rốt cuộc là thật hay giả.
Vì cái gì? Nàng nói, trong con ngươi tràn đầy nghi hoặc.
Các sư tôn luôn cho rằng Tiên có thể thoát ra khỏi nhân quả, thay đổi thế sự, có thể lưu lại cho tương lai một cái biến số. Tiên lại có thể không bị nhân quả ước chế, cũng không theo sự an bài của số mệnh, nhưng Tiên lại sẽ phải chịu chi phối từ người bên ngoài.
Cũng giống như một nhánh sông, đường sông luôn luôn rộng như vậy, mỗi người chúng ta đều là một dòng nhỏ trong đó. Vị trí của chúng ta không thay đổi, đường sông mà Tiên chảy qua vẫn như cũ cũng sẽ không thay đổi, bởi vì chúng ta cố định vị trí của mình, đường sông mà hắn lưu lại chỉ còn có một dòng kia.
Mà chỉ cần ta chết đi, con sông không thể chia ra dòng mới, dòng sông sẽ lại hỗn loạn, có lẽ tương lai sẽ có thể xoay chuyển.
Lông mày Tô Chiếu nhíu lại lần nữa, nàng nhìn vị nam tử trước mặt, trong lòng không khỏi rung động.
Lại im lặng một lúc thật lâu, nàng rốt cuộc chậm rãi lắc đầu nói: ta không muốn giết ngươi.
Ta cũng không muốn chết. Quách Tước nghe vậy cười cười, nói.
Nhưng ngươi không có lựa chọn, chỉ ngươi mới có thể giết ta, ngươi tới từ tương lai, ngươi là Tiên, chỉ ngươi mới có thể thay đổi nhân quả.
Thế nhưng... Thân thể Tô Chiếu theo bản năng lui về sau một bước, trên hai đầu lông mày của nàng nổi lên vẻ sợ hãi.
Nàng nói cho cùng chẳng qua là một cái nữ hài chưa tới mười hai tuổi, nàng sao có thể ra tay giết chết một vị trưởng lão mà trong lòng nàng cực kỳ kính trọng.
Ta đã nhìn thấy tương lai kia, đó là ngươi không thích, ta cũng không thích tương lai đó, chúng ta cần phải thay đổi nó. Quách Tước nói như thế, thần sắc trên mặt thong dong, thậm chí trong giọng nói mang theo một vẻ hiền từ chưa bao giờ có.
Không, nhất định có những biện pháp khác! Tô Chiếu lầm bầm lầu bầu nói, thân thể của nàng tiếp tục lui về sau, Quách Tước trước mặt đối với nàng giống như là một đầu mãnh thú Hồng Hoang khiến người ta sợ hãi.
Không có Quách Tước đang muốn tiếp tục khuyên bảo, lại vào lúc đó, trong con ngươi Tô Chiếu đột nhiên lay động, nàng giống như nhớ tới điều gì đó, bỗng nhiên trong lòng khẽ động.
Ta có một cái biện pháp khác, chắc chắn sẽ được. Nàng cắn cắn bờ môi của mình nói như vậy.
Hả? Quách Tước sững sờ, trong ánh mắt nhìn về phía Tô Chiếu tràn đầy nghi hoặc.
Ta không thể can thiệp đến lựa chọn của bọn hắn, nhưng bọn hắn lại có thể. Hào quang trong con ngươi Tô Chiếu càng sáng ngời.
Cái gì? Quách Tước nghe vậy sững sờ, hiển nhiên cũng không có hiểu lời nói của Tô Chiếu rốt cuộc chỉ điều gì.
Mà lúc này, vị thiếu nữ chậm rãi móc từ trong lòng ra một vật, đó là một cái lệnh bài màu đồng cổ, nhìn như bình thường, lại lộ ra một tia cổ ý*.
*phong cách cổ
Đây là Tinh Thần Lệnh? Sắc mặt Quách Tước lập tức trở nên cổ quái. Ngươi muốn làm gì?
Nữ hài nhìn về phía y nhoẻn miệng cười, tới Tinh Hải, tìm người chỉnh đốn tên ngu ngốc này. Nàng nói xong như vậy, thân thể theo đó hóa thành một đường ánh sáng, bay về phía chân trời.
Quách Tước sững sờ ở ngay tại chỗ, một lúc lâu sau khi biết rõ nữ hài biến mất mới hồi phục tinh thần lại.
Trong lòng của y khẽ động, một cái quẻ tượng đã lơ lửng ở trong đầu y lúc này.
Quẻ tượng kia nói rằng: Anh linh quy chỗ, Thiên Đao tái xuất.
/743
|