Kế tiếp là một đoạn thời gian trôi qua rất yên tĩnh.
Có Cổ Tiễn Quân ở đây, Tô Thái mỗi ngày chỉ còn có mỗi một việc phải làm là đi chợ.
Đương nhiên để không làm người ta chú ý, nguyên liệu nấu ăn, thực phẩm đều phải chia ra mua ở nhiều khác nhau.
Nhưng nhắc tới cũng kỳ, nếu Hạ Hầu Hạo Ngọc thật sự muốn đuổi bắt họ, hẳn đã phải tới đây nhắm thẳng vào phụ thân của Tô Trường An là Tô Thái, thế nhưng sáu ngày liền, thành Bắc Lam vẫn vô cùng yên tĩnh, không phái ai đi bắt người.
Càng không thấy động tĩnh, trong lòng mọi người càng thấy bất an, nghĩ Hạ Hầu Hạo Ngọc nhất định đang bày mưu đồ gì sâu xa hơn.
Một ngày, sau khi ăn xong cơm tối.
Cổ Tiễn Quân lấy đi bầu rượu mà Cổ Phương Thiên vụng trộm cất giấu định để uống với Tô Thái.
Hai người này mấy hôm nay rất là hợp nhau, hận gặp nhau quá muộn, ngày nào không rượu là không vui.
Đang ở trong giai đoạn nhạy cảm, Cổ Tiễn Quân sợ hai người uống say gây ra vạ, nên ra lệnh cấm uống rượu. Nhưng có câu ‘ngươi có cách của ngươi, ta có cách của ta’, hai người bắt đầu bày đủ trò để lén lút uống rượu với nhau.
Nhưng Cổ Tiễn Quân xưa nay là người thông minh, nên đều tóm được.
Sớm đi nghỉ ngơi đi. Cổ Tiễn Quân liếc hai gương mặt đau khổ, vừa bực mình vừa buồn cười nói, quay người đi vào phòng của Tô Trường An.
Khí sắc của Tô Trường An đã tốt lên rất nhiều, những vết thương đáng sợ trên người cũng đã dần khép lại, hẳn mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại, nhưng Cổ Tiễn Quân không yên lòng, vẫn ở trong phòng chăm sóc hắn hàng ngày.
Đợi Cổ Tiễn Quân đã chìm vào giấc ngủ, Cổ Phương Thiên nháy mắt ra hiệu cho Tô Thái.
Tô Thái mặt mày hớn hở gật đầu, khom người lục lọi dưới gầm bàn, móc ra một bình rượu chỉ cao chừng một tấc, lắc lắc với Cổ Phương Thiên.
Hai người rón rén trở về phòng mình.
Cổ Tiễn Quân thở dài, cái trò này của hai người đương nhiên không qua mắt được cô, nhưng cô cũng biết vừa phải, mỗi ngày chỉ chừa lại cho họ một ít, có uống cũng không sao.
Mau tỉnh lại đi, Trường An. Cô tự nhủ, Muội nhớ huynh lắm.
Sau đó cô thổi tắt nến, cúi đầu vào chăn, ngủ say.
. . .
Hai ngày sau.
Ăn cơm tối xong, Cổ Phương Thiên cùng Tô Thái tranh luận đứa cháu trai thứ ba sẽ đặt là Tô Hồng Vũ hay Tô Hữu Tài.
Cổ Tiễn Quân đã quen, mặc kệ hai người, thu dọn bát đũa.
Đến khi cô quay lại, hai người đã xắn tay áo, vẻ chuẩn bị đánh nhau.
Chuyện như vậy, Cổ Tiễn Quân đã thấy nhiều lần.
Cô quả thực không dám khen công công (cha chồng) của mình. Có một lần, cô tò mò hỏi tại sao Tô Thái lại đặt tên cho Tô Trường An là Trường An.
Bởi vì so với Tô Phú Quý, Tô Mạc Ly, Tô Hữu Tài gì gì đó, cái tên Tô Trường An rõ ràng là mang một phong vị khác hẳn.
Khi đó, Tô Thái đầy vẻ nhớ về chuyện cũ, bảo rằng thật ra lúc ấy ông không định đặt cho Tô Trường An cái tên đó đâu, lúc vợ ông có bầu, ông đã định đặt tên con là Tô Đại Phát kia, nhưng không may vợ ông chết sớm, trước khi chết đã níu tay ông, bảo ông nhất định phải cho Tô Trường An có tiền đồ, phải đưa hắn đến Trường An học hành.
Vì thế Tô Thái mới sửa lại tên cho Tô Trường An.
Theo lý thuyết, đây đương nhiên là một chuyện cũ rất buồn lòng, Tô Thái kể xong, mắt cũng đỏ hoe.
Nhưng khi Cổ Tiễn Quân nghe thấy cái tên Tô Đại Phát thì trong lòng rất là vui vẻ, mặc kệ cho Tô Thái tiếp tục cãi nhau với cha cô.
Hai người đã sắp ra tay với nhau, thì tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Ba người sững ra liếc nhau, mặt đều kinh ngạc.
Tô Thái ở Trường Môn đâu có bao nhiêu bằng hữu, huống hồ bây giờ trời đã tối, giờ lại còn ai tới cửa?
Đông!
Đông!
Đông!
Tiếng đập cửa vang lên không ngừng, và càng thêm dồn dập.
Ta ra mở cửa, dưới kia có cửa sau, nếu thấy không đúng các người mang Trường An đi mau, nếu đến kịp, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Bách Hoa trấn, nếu là trong vòng năm ngày các người không thấy ta tới, thì cứ đi trước! Tô Thái mặt trầm xuống, nói.
Cái này. . . Cổ Phương Thiên và Cổ Tiễn Quân liếc nhau, không ngờ cái nam tử thích rượu như mạng này lại quyết đoán như vậy.
Mà thật ra thì, cũng đâu có gì là lạ!
Cha mẹ nào cũng có thể vì con mình, từ một người buôn bán nhỏ nơi phố phường đảo mắt hóa thành một anh hùng đội trời đạp đất.
Tô Thái chỉ là một người bình thường, ông cũng có những thói xấu của người thường.
Ví dụ như thích rượu, ví dụ như thích hư vinh, ví dụ như nhát gan sợ phiền phức.
Nhưng ông cũng là một người phụ thân.
Bất cứ lúc nào con ông cần, ông đều có thể bỏ qua sống chết, dũng cảm xông ra.
Kỳ thật, Tô Trường An căn bản không cần đi tìm anh hùng nào cả.
Bởi vì, đối với mỗi người con, cha của họ vĩnh viễn đều là anh hùng của họ.
Đừng lầm bà lầm bầm nữa, nếu con của ta có cái gì ngoài ý muốn, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các người! Tô Thái nói, mặt lạnh hẳn đi.
Ông ra tới cửa, thì nhớ tới cái gì đó, lại quay trở vào, mò mẫm dưới chân giường, lôi ra một cây đao.
Là cây đao ông đã dùng khi còn tòng quân.
Từ khi làm Thiên hộ, ông không còn phải dùng tới nó nữa, nên cất nó đi.
Hôm nay vì con của mình, ông lại lôi nó ra.
Ông đi ra, ngoái đầu lại nhắc: Nhớ kỹ, cháu trai cả của ta nhất định phải đặt là Tô Phú Quý!
---o0o---
Có Cổ Tiễn Quân ở đây, Tô Thái mỗi ngày chỉ còn có mỗi một việc phải làm là đi chợ.
Đương nhiên để không làm người ta chú ý, nguyên liệu nấu ăn, thực phẩm đều phải chia ra mua ở nhiều khác nhau.
Nhưng nhắc tới cũng kỳ, nếu Hạ Hầu Hạo Ngọc thật sự muốn đuổi bắt họ, hẳn đã phải tới đây nhắm thẳng vào phụ thân của Tô Trường An là Tô Thái, thế nhưng sáu ngày liền, thành Bắc Lam vẫn vô cùng yên tĩnh, không phái ai đi bắt người.
Càng không thấy động tĩnh, trong lòng mọi người càng thấy bất an, nghĩ Hạ Hầu Hạo Ngọc nhất định đang bày mưu đồ gì sâu xa hơn.
Một ngày, sau khi ăn xong cơm tối.
Cổ Tiễn Quân lấy đi bầu rượu mà Cổ Phương Thiên vụng trộm cất giấu định để uống với Tô Thái.
Hai người này mấy hôm nay rất là hợp nhau, hận gặp nhau quá muộn, ngày nào không rượu là không vui.
Đang ở trong giai đoạn nhạy cảm, Cổ Tiễn Quân sợ hai người uống say gây ra vạ, nên ra lệnh cấm uống rượu. Nhưng có câu ‘ngươi có cách của ngươi, ta có cách của ta’, hai người bắt đầu bày đủ trò để lén lút uống rượu với nhau.
Nhưng Cổ Tiễn Quân xưa nay là người thông minh, nên đều tóm được.
Sớm đi nghỉ ngơi đi. Cổ Tiễn Quân liếc hai gương mặt đau khổ, vừa bực mình vừa buồn cười nói, quay người đi vào phòng của Tô Trường An.
Khí sắc của Tô Trường An đã tốt lên rất nhiều, những vết thương đáng sợ trên người cũng đã dần khép lại, hẳn mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại, nhưng Cổ Tiễn Quân không yên lòng, vẫn ở trong phòng chăm sóc hắn hàng ngày.
Đợi Cổ Tiễn Quân đã chìm vào giấc ngủ, Cổ Phương Thiên nháy mắt ra hiệu cho Tô Thái.
Tô Thái mặt mày hớn hở gật đầu, khom người lục lọi dưới gầm bàn, móc ra một bình rượu chỉ cao chừng một tấc, lắc lắc với Cổ Phương Thiên.
Hai người rón rén trở về phòng mình.
Cổ Tiễn Quân thở dài, cái trò này của hai người đương nhiên không qua mắt được cô, nhưng cô cũng biết vừa phải, mỗi ngày chỉ chừa lại cho họ một ít, có uống cũng không sao.
Mau tỉnh lại đi, Trường An. Cô tự nhủ, Muội nhớ huynh lắm.
Sau đó cô thổi tắt nến, cúi đầu vào chăn, ngủ say.
. . .
Hai ngày sau.
Ăn cơm tối xong, Cổ Phương Thiên cùng Tô Thái tranh luận đứa cháu trai thứ ba sẽ đặt là Tô Hồng Vũ hay Tô Hữu Tài.
Cổ Tiễn Quân đã quen, mặc kệ hai người, thu dọn bát đũa.
Đến khi cô quay lại, hai người đã xắn tay áo, vẻ chuẩn bị đánh nhau.
Chuyện như vậy, Cổ Tiễn Quân đã thấy nhiều lần.
Cô quả thực không dám khen công công (cha chồng) của mình. Có một lần, cô tò mò hỏi tại sao Tô Thái lại đặt tên cho Tô Trường An là Trường An.
Bởi vì so với Tô Phú Quý, Tô Mạc Ly, Tô Hữu Tài gì gì đó, cái tên Tô Trường An rõ ràng là mang một phong vị khác hẳn.
Khi đó, Tô Thái đầy vẻ nhớ về chuyện cũ, bảo rằng thật ra lúc ấy ông không định đặt cho Tô Trường An cái tên đó đâu, lúc vợ ông có bầu, ông đã định đặt tên con là Tô Đại Phát kia, nhưng không may vợ ông chết sớm, trước khi chết đã níu tay ông, bảo ông nhất định phải cho Tô Trường An có tiền đồ, phải đưa hắn đến Trường An học hành.
Vì thế Tô Thái mới sửa lại tên cho Tô Trường An.
Theo lý thuyết, đây đương nhiên là một chuyện cũ rất buồn lòng, Tô Thái kể xong, mắt cũng đỏ hoe.
Nhưng khi Cổ Tiễn Quân nghe thấy cái tên Tô Đại Phát thì trong lòng rất là vui vẻ, mặc kệ cho Tô Thái tiếp tục cãi nhau với cha cô.
Hai người đã sắp ra tay với nhau, thì tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Ba người sững ra liếc nhau, mặt đều kinh ngạc.
Tô Thái ở Trường Môn đâu có bao nhiêu bằng hữu, huống hồ bây giờ trời đã tối, giờ lại còn ai tới cửa?
Đông!
Đông!
Đông!
Tiếng đập cửa vang lên không ngừng, và càng thêm dồn dập.
Ta ra mở cửa, dưới kia có cửa sau, nếu thấy không đúng các người mang Trường An đi mau, nếu đến kịp, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Bách Hoa trấn, nếu là trong vòng năm ngày các người không thấy ta tới, thì cứ đi trước! Tô Thái mặt trầm xuống, nói.
Cái này. . . Cổ Phương Thiên và Cổ Tiễn Quân liếc nhau, không ngờ cái nam tử thích rượu như mạng này lại quyết đoán như vậy.
Mà thật ra thì, cũng đâu có gì là lạ!
Cha mẹ nào cũng có thể vì con mình, từ một người buôn bán nhỏ nơi phố phường đảo mắt hóa thành một anh hùng đội trời đạp đất.
Tô Thái chỉ là một người bình thường, ông cũng có những thói xấu của người thường.
Ví dụ như thích rượu, ví dụ như thích hư vinh, ví dụ như nhát gan sợ phiền phức.
Nhưng ông cũng là một người phụ thân.
Bất cứ lúc nào con ông cần, ông đều có thể bỏ qua sống chết, dũng cảm xông ra.
Kỳ thật, Tô Trường An căn bản không cần đi tìm anh hùng nào cả.
Bởi vì, đối với mỗi người con, cha của họ vĩnh viễn đều là anh hùng của họ.
Đừng lầm bà lầm bầm nữa, nếu con của ta có cái gì ngoài ý muốn, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các người! Tô Thái nói, mặt lạnh hẳn đi.
Ông ra tới cửa, thì nhớ tới cái gì đó, lại quay trở vào, mò mẫm dưới chân giường, lôi ra một cây đao.
Là cây đao ông đã dùng khi còn tòng quân.
Từ khi làm Thiên hộ, ông không còn phải dùng tới nó nữa, nên cất nó đi.
Hôm nay vì con của mình, ông lại lôi nó ra.
Ông đi ra, ngoái đầu lại nhắc: Nhớ kỹ, cháu trai cả của ta nhất định phải đặt là Tô Phú Quý!
---o0o---
/743
|