Cổ Tiễn Quân và Cổ Phương Thiên vẫn còn sững sờ.
Tô Thái rất hài lòng với biểu hiện của hai người.
Tiếc thay, thằng con ông không được nhìn thấy sự anh dũng của ông bây giờ.
Ài, thật là đáng tiếc.
Ông lắc đầu.
Nhưng Cổ Phương Thiên đã sải bước tới chặn đường Tô Thái, giật cây đao trong tay ông.
Tô Thái tu vi là Cửu Tinh cảnh, Cổ Phương Thiên là Vấn Đạo cảnh, hai người chênh lệch bảy cảnh giới, nói là khác nhau một trời một vực cũng không đủ.
Ông muốn lấy đao của Tô Thái, Tô Thái đương nhiên không cản được.
Ngươi làm gì thế? Tô Thái hỏi.
Con * nó, cháu ngoại của lão tử làm sao lại đặt tên khó nghe như vậy được, ngươi nhớ kĩ cho ta, cháu ngoại của ta phải đặt tên là Tô An Quốc! Nói xong, ông cực kỳ khinh thường nhìn Tô Thái: Tí tu vi mèo quào của ngươi thì làm được cái gì, mau đưa con gái và con rể ta xéo đi, chuyện ở đây để cho ta xử lý.
Cổ Phương Thiên từ nhỏ đã ở trong hầu phủ, là người nho nhã lịch sự, chưa bao giờ nói năng thô tục.
Nhưng chỉ sau mấy ngày uống rượu với Tô Thái, lại đã học được mấy câu, giờ nói ra khỏi mồm, trong lòng lại thoải mái khó tả.
Tô Thái sững sờ, đại khái đã hiểu Cổ Phương Thiên muốn để ông đào tẩu, còn mình ở lại cản địa.
Tô Thái làm sao đồng ý.
Không phải là ông anh hùng gì, chỉ là ông biết rõ, con đường trốn chạy rất nhiều hung hiểm, bản thân ông đi theo chẳng những giúp không được gì, ngược lại còn có thể làm cản trở. Nếu chỉ một mình ông thì cũng thôi, nhưng sống chết của con trai ông, ông không thể không để ý, nên ông thò tay ra định cướp lại đao về, miệng hùng hổ mắng.
Phì! Cái gì Tô An Quốc, cháu trai của lão tử phải tên Phú Quý, đừng nói nhiều, trả đao lại cho ta!
Cổ Phương Thiên đương nhiên không cho, nhẹ nhàng tránh tay Tô Thái: Phú Quý cái đầu ngươi, ta nói An Quốc là An Quốc!
Hai người cãi nhau về tên thằng cháu chưa sinh ra đời chưa xong, người ở ngoài cửa đã không còn kiên nhẫn được nữa.
Một tiếng rầm, cái cửa mới được tu sửa của Tô Thái bị người ta đánh văng đi.
Ba người sững ra.
Người tới là một lão giả lưng còng, người gầy như que củi.
Lão chậm rãi đi tới, đi rất chậm, bước chân run run, lúc nào cũng chực ngã.
Ba người còn đang há hốc miệng, lão giả đã tới trước mặt họ.
Tô Trường An đâu? Lão hỏi, giọng khàn khàn như khúc cây khô, run run trong gió rét.
Ọt ọt.
Tô Thái nuốt nước bọt, cảm nhận được sự âm lãnh cực kì từ người lão giả, làm ông sợ hãi.
Nhưng lão già này lại tới vì con ông.
Dũng khí không biết từ đâu chui ra, ông bước lên: Ngươi là ai?
Giọng ông run bần bật, chuẩn xác là, hàm răng của ông đang run lập cập.
Ông muốn nắm chặt lấy đao, nhưng mới nhớ ra đao đã bị Cổ Phương Thiên cướp mất, không còn cái gì để dựa vào, khiến cả người ông run lẩy bẩy, nhưng ông vẫn đứng đó không lùi.
Lão giả trầm mặc.
Sau mấy giây, lão đưa tay lên kéo mũ trùm đầu xuống.
Ba người mới nhìn thấy được rõ gương mặt lão.
Đó là một gương mặt rất già, như một gốc cây khô, run run trong gió lạnh.
Gương mặt này, Tô Thái chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng Cổ Tiễn Quân và Cổ Phương Thiên thì trợn trừng mắt.
Tô Thái bị bất ngờ vẫn đứng sững, tới khi ngã xuống đất mới tỉnh ra.
Lão giả nhìn run rẩy chực ngã vậy mà đối mặt với một Vấn Đạo và một Hồn Thủ lại chẳng hề biến sắc chút nào.
Lão chỉ đưa tay lên, một tấm màn linh lực vô hình xuất hiện.
Hai người cứng đờ, linh lực tràn đầy quanh người mất kiểm soát, tản đi, hai người ngã nhào xuống đất, không nhúc nhích được chút nào, đầy phẫn hận và lo lắng nhìn theo lão giả.
Hắn trong này đúng không? Lão giả hỏi, ánh mắt chuyển về phía hướng phòng của Tô Trường An.
Lão xoay người, định đi về hướng đó.
Duy nhất chỉ còn một mình Tô Thái là cử động được, ông không chút nghĩ ngợi, xách thanh đao bị Cổ Phương Thiên làm rơi xuống đất lên, linh lực quanh thân ào ào vận chuyển.
Miệng hét lớn một tiếng, bắn thẳng về phía lão giả.
Lão giả vẫn tiếp tục chậm rì rì đi tới, mãi tới khi Tô Thái tới sát sau lưng mới xoay người, thò một tay ra.
Nhìn thì chậm nhưng thật ra tốc độ lại cực nhanh, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm Tô Thái.
Mắt Tô Thái đờ ra, cả người như mất hết sức lực, đao rơi ra khỏi tay, rớt xoảng xuống đất, người cũng ngã nhào xuống.
Ngươi gọi là Tô Thái đúng không? Lão giả nhìn ông. Cảm ơn ngươi, đã sinh cho chúng ta một đứa con tốt.
Nói xong, lão tiếp tục đi về phía phòng của Tô Trường An.
Khi đó, trên bầu trời có một ngôi sao chợt sáng lên.
Ngôi sao đó cực kỳ đặc biệt.
Nó lúc ẩn thì ảm đạm không ánh sáng, không ai nhìn thấy được.
Nhưng lúc nó sáng thì quần tinh biến sắc, đêm như ban ngày.
Thế nhân rất ít người biết được tên gọi của vì sao đó.
Nhưng nó quả thực là có tên.
Cửu Tinh Bắc Đẩu, thất minh nhị ẩn.
Ngôi sao này, tên là Ẩn Nguyên.
Tô Thái rất hài lòng với biểu hiện của hai người.
Tiếc thay, thằng con ông không được nhìn thấy sự anh dũng của ông bây giờ.
Ài, thật là đáng tiếc.
Ông lắc đầu.
Nhưng Cổ Phương Thiên đã sải bước tới chặn đường Tô Thái, giật cây đao trong tay ông.
Tô Thái tu vi là Cửu Tinh cảnh, Cổ Phương Thiên là Vấn Đạo cảnh, hai người chênh lệch bảy cảnh giới, nói là khác nhau một trời một vực cũng không đủ.
Ông muốn lấy đao của Tô Thái, Tô Thái đương nhiên không cản được.
Ngươi làm gì thế? Tô Thái hỏi.
Con * nó, cháu ngoại của lão tử làm sao lại đặt tên khó nghe như vậy được, ngươi nhớ kĩ cho ta, cháu ngoại của ta phải đặt tên là Tô An Quốc! Nói xong, ông cực kỳ khinh thường nhìn Tô Thái: Tí tu vi mèo quào của ngươi thì làm được cái gì, mau đưa con gái và con rể ta xéo đi, chuyện ở đây để cho ta xử lý.
Cổ Phương Thiên từ nhỏ đã ở trong hầu phủ, là người nho nhã lịch sự, chưa bao giờ nói năng thô tục.
Nhưng chỉ sau mấy ngày uống rượu với Tô Thái, lại đã học được mấy câu, giờ nói ra khỏi mồm, trong lòng lại thoải mái khó tả.
Tô Thái sững sờ, đại khái đã hiểu Cổ Phương Thiên muốn để ông đào tẩu, còn mình ở lại cản địa.
Tô Thái làm sao đồng ý.
Không phải là ông anh hùng gì, chỉ là ông biết rõ, con đường trốn chạy rất nhiều hung hiểm, bản thân ông đi theo chẳng những giúp không được gì, ngược lại còn có thể làm cản trở. Nếu chỉ một mình ông thì cũng thôi, nhưng sống chết của con trai ông, ông không thể không để ý, nên ông thò tay ra định cướp lại đao về, miệng hùng hổ mắng.
Phì! Cái gì Tô An Quốc, cháu trai của lão tử phải tên Phú Quý, đừng nói nhiều, trả đao lại cho ta!
Cổ Phương Thiên đương nhiên không cho, nhẹ nhàng tránh tay Tô Thái: Phú Quý cái đầu ngươi, ta nói An Quốc là An Quốc!
Hai người cãi nhau về tên thằng cháu chưa sinh ra đời chưa xong, người ở ngoài cửa đã không còn kiên nhẫn được nữa.
Một tiếng rầm, cái cửa mới được tu sửa của Tô Thái bị người ta đánh văng đi.
Ba người sững ra.
Người tới là một lão giả lưng còng, người gầy như que củi.
Lão chậm rãi đi tới, đi rất chậm, bước chân run run, lúc nào cũng chực ngã.
Ba người còn đang há hốc miệng, lão giả đã tới trước mặt họ.
Tô Trường An đâu? Lão hỏi, giọng khàn khàn như khúc cây khô, run run trong gió rét.
Ọt ọt.
Tô Thái nuốt nước bọt, cảm nhận được sự âm lãnh cực kì từ người lão giả, làm ông sợ hãi.
Nhưng lão già này lại tới vì con ông.
Dũng khí không biết từ đâu chui ra, ông bước lên: Ngươi là ai?
Giọng ông run bần bật, chuẩn xác là, hàm răng của ông đang run lập cập.
Ông muốn nắm chặt lấy đao, nhưng mới nhớ ra đao đã bị Cổ Phương Thiên cướp mất, không còn cái gì để dựa vào, khiến cả người ông run lẩy bẩy, nhưng ông vẫn đứng đó không lùi.
Lão giả trầm mặc.
Sau mấy giây, lão đưa tay lên kéo mũ trùm đầu xuống.
Ba người mới nhìn thấy được rõ gương mặt lão.
Đó là một gương mặt rất già, như một gốc cây khô, run run trong gió lạnh.
Gương mặt này, Tô Thái chưa bao giờ nhìn thấy, nhưng Cổ Tiễn Quân và Cổ Phương Thiên thì trợn trừng mắt.
Tô Thái bị bất ngờ vẫn đứng sững, tới khi ngã xuống đất mới tỉnh ra.
Lão giả nhìn run rẩy chực ngã vậy mà đối mặt với một Vấn Đạo và một Hồn Thủ lại chẳng hề biến sắc chút nào.
Lão chỉ đưa tay lên, một tấm màn linh lực vô hình xuất hiện.
Hai người cứng đờ, linh lực tràn đầy quanh người mất kiểm soát, tản đi, hai người ngã nhào xuống đất, không nhúc nhích được chút nào, đầy phẫn hận và lo lắng nhìn theo lão giả.
Hắn trong này đúng không? Lão giả hỏi, ánh mắt chuyển về phía hướng phòng của Tô Trường An.
Lão xoay người, định đi về hướng đó.
Duy nhất chỉ còn một mình Tô Thái là cử động được, ông không chút nghĩ ngợi, xách thanh đao bị Cổ Phương Thiên làm rơi xuống đất lên, linh lực quanh thân ào ào vận chuyển.
Miệng hét lớn một tiếng, bắn thẳng về phía lão giả.
Lão giả vẫn tiếp tục chậm rì rì đi tới, mãi tới khi Tô Thái tới sát sau lưng mới xoay người, thò một tay ra.
Nhìn thì chậm nhưng thật ra tốc độ lại cực nhanh, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm Tô Thái.
Mắt Tô Thái đờ ra, cả người như mất hết sức lực, đao rơi ra khỏi tay, rớt xoảng xuống đất, người cũng ngã nhào xuống.
Ngươi gọi là Tô Thái đúng không? Lão giả nhìn ông. Cảm ơn ngươi, đã sinh cho chúng ta một đứa con tốt.
Nói xong, lão tiếp tục đi về phía phòng của Tô Trường An.
Khi đó, trên bầu trời có một ngôi sao chợt sáng lên.
Ngôi sao đó cực kỳ đặc biệt.
Nó lúc ẩn thì ảm đạm không ánh sáng, không ai nhìn thấy được.
Nhưng lúc nó sáng thì quần tinh biến sắc, đêm như ban ngày.
Thế nhân rất ít người biết được tên gọi của vì sao đó.
Nhưng nó quả thực là có tên.
Cửu Tinh Bắc Đẩu, thất minh nhị ẩn.
Ngôi sao này, tên là Ẩn Nguyên.
/743
|