Lão giả nhẹ nhàng dạo bước, cuối cùng cũng đi tới trước mặt Tô Trường An.
Lão dừng bước, híp mắt cẩn thận quan sát thiếu niên.
Bạch Y, hạt giống ngàn năm trước ngươi gieo nay cuối cùng cũng đã nảy mầm. Thiên đạo này là ngươi muốn phá, nhưng mà trước đại kiếp nạn, phá nó để làm gì?
Lão thì thào, vẻ đầy hoài niệm.
Bạch Y.
Tần Bạch Y.
Một cái tên đã lâu lắm rồi, lâu tới mức e rằng không còn ai biết tới nữa.
Nhưng, đương nhiên vẫn có người còn nhớ rõ.
Ví dụ như lão giả này.
Lão không bao giờ quên được cái tên đó.
Đó là tên của người lừng danh Thiên Lam viện đời thứ nhất được muôn dân trăm họ kính ngưỡng, Thiên Cơ Tần Bạch Y.
Lão duỗi tay ra, những ngôi sao trên bầu trời như nhận thấy, một làn ánh sáng sáng ngời xuyên qua tấm màn cửa sổ mỏng tanh rách nát, chiếu vào người lão.
Linh lực trong cơ thể ông cuộn lên, miệng buột ra một từ không rõ, linh lực như giao long ào ạt tuôn về phía cơ thể của Tô Trường An.
Thân thể Tô Trường An rung lên, linh quang lóe sáng quanh người, gương mặt dần trở nên phớt hồng.
Khí tức của hắn dần trở nên mạnh mẽ, cả người như cũng bắt đầu sống lại.
Không tới quang cảnh trăm hơi thở, lão giả thu tay về, tinh quang trên trời cũng tắt đi.
Tô Trường An mở mắt.
Hắn ngồi dậy, có chút kỳ quái nhìn lão giả, hắn đương nhiên nhận ra lão, lão chính là Vương thái giám năm đó mang theo Thất hoàng tử và Cổ Tiễn Quân trốn về Bắc Địa.
Hắn không hề có địch ý với lão, hắn nhìn quanh, đây rõ ràng là nhà hắn, sau đó cảm ứng được ba người Cổ Tiễn Quân.
Có thể thả gia phụ và bằng hữu của ta ra trước không? Hắn hỏi.
Ngươi không định hỏi trước là vì sao ta lại ở đây? Lão giả hứng thú hỏi.
Đương nhiên muốn hỏi, nhưng không cần vội nhất thời. Tô Trường An đứng dậy, đi ra cửa phòng, nhìn ba người, sau khi xác định ba người chỉ bị trói buộc cơ thể, thì thở ra.
Hắn đưa cho họ một ánh mắt ‘đừng lo’, rồi quay trở vào trong phòng.
Ngươi không sợ ta không có ý tốt à? Lão giả lại hỏi, những nếp nhăn trên mặt run run, như đang cất giấu vui vẻ.
Ngươi đã cứu ta. Tô Trường An đáp lại.
Nhưng ai dám bảo ta cứu ngươi không phải là để lợi dụng ngươi? Lão giả tiếp tục hỏi tới không tha.
Vấn đề này hiển nhiên đã làm khó Tô Trường An, hắn cau mày, cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ.
Mấy hơi thở sau, mày hắn giãn ra.
Có thể là vậy, nhưng dù sao ngươi cũng đã cứu ta, ta cũng muốn nghe xem ngươi muốn lợi dụng ta như thế nào. Tô Trường An dừng một chút, nghiêng đầu nhìn lão giả, nói thêm: Ít nhất, ta không nghĩ ngươi vừa rồi cứu ta để hại ta.
Suy luận này cực kỳ đơn giản, đơn giản đến gần như ngây thơ.
Nhưng chuyện trên đời thật sự chỉ đơn giản như thế, chỉ là có những người làm cho chúng trở thành phức tạp mà thôi.
Lão giả nở nụ cười, vuốt cái cằm không râu, thái giám thì không có râu.
Lão nói: Người nhà của ngươi e là phải nằm im thêm một lúc, có một số việc biết được quá nhiều chưa chắc là chuyện tốt.
Tô Trường An nghĩ nghĩ, gật đầu.
Lão giả lại híp mắt nhìn Tô Trường An một hồi, tựa hồ cảm thấy tiểu tử này thú vị, sau đó nói: Ta gọi là Ẩn Nguyên.
Sau đó thì ngừng lại.
. . . Tô Trường An không nói gì, nhìn lão giả, kì quái vì sao lão lại dừng.
Phản ứng của hắn làm lão giả ngạc nhiên, ồ thì ra người trẻ tuổi này cũng không biết tới cái tên này.
Lão cười khổ, bổ sung: Thiên Lam sao thứ chín, Ẩn Nguyên.
Hả? Lúc này Tô Trường An mới giật mình, Sao thứ chín?
Hắn nghi ngờ nha, Thiên Lam Thất Tinh, thế nhân đều biết, ở đâu ra Cửu Tinh? Không khỏi có chút hoang đường.
Bắc Đẩu Cửu Tinh thất minh nhị ẩn, ngươi không biết cũng không sao, dù sao đừng nói là ngươi, chính Ngọc Hành sư thúc tổ của ngươi e là cũng chỉ nhìn thấy được trong sách cũ của Thiên Lam viện. Nói đến đây, lão giả lại dừng một chút, rồi bổ sung: Nếu như những quyển sách cũ đó chưa bị mất.
Làm sao ngươi chứng minh được? Tô Trường An rõ ràng không tin lão giả.
Ngươi tin cũng được không tin cũng được, dù sao ta với Thiên Lam các ngươi mặc dù cùng là nhất mạch, nhưng thiên mệnh bất đồng, hầu như chưa từng xuất hiện. Lão giả nói.
Ta hôm nay tìm ngươi, là muốn nói với ngươi một chút về Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Giọng nói của lão trở nên lạnh lùng, đôi mắt cũng lạnh hẳn đi.
Tô Trường An giật mình, hắn nhớ lúc ấy hắn kích phát kiếm ý, lẽ ra Hạ Hầu Hạo Ngọc đã phải chết, thì chân thân ở trong cơ thể y tỉnh lại.
Ta đã đi theo y rất nhiều năm, mỗi một lần y chuyển thế, ta đều có mặt ở bên cạnh y, bảo vệ y, cũng để theo dõi y, đây chính là nhiệm vụ của Ẩn Nguyên.
Lão giả bình tĩnh nói.
Chuyển thế?
Hắn nhớ mang máng ngày đó ở trong Thông Minh điện, Thiên Ngô hóa thành Hạ Hầu Hạo Ngọc cũng đã từng nói như vậy, nó nói Hạ Hầu Hạo Ngọc không phải là chủ kí sinh của nó, mà là nó chuyển sinh.
Điểm này hiển nhiên khác với việc hồi đó hắn bị Chúc Âm nhập vào người, hắn nhìn lão giả, chờ ông giải thích.
Trên người của ngươi có khí tức Chúc Âm, chắc hẳn ngươi đã gặp y, ngươi biết bao nhiêu về Thần tộc?
Lão giả hỏi.
Rất ít. Tô Trường An cau mày, hắn tiếp xúc với chúng khá nhiều, nhưng hiểu biết về chúng thì chẳng có bao nhiêu, rất là ít ỏi.
Đây là một câu chuyện xưa rất dài. Lão giả nhìn ra phương xa, nheo mắt.
---o0o---
Lão dừng bước, híp mắt cẩn thận quan sát thiếu niên.
Bạch Y, hạt giống ngàn năm trước ngươi gieo nay cuối cùng cũng đã nảy mầm. Thiên đạo này là ngươi muốn phá, nhưng mà trước đại kiếp nạn, phá nó để làm gì?
Lão thì thào, vẻ đầy hoài niệm.
Bạch Y.
Tần Bạch Y.
Một cái tên đã lâu lắm rồi, lâu tới mức e rằng không còn ai biết tới nữa.
Nhưng, đương nhiên vẫn có người còn nhớ rõ.
Ví dụ như lão giả này.
Lão không bao giờ quên được cái tên đó.
Đó là tên của người lừng danh Thiên Lam viện đời thứ nhất được muôn dân trăm họ kính ngưỡng, Thiên Cơ Tần Bạch Y.
Lão duỗi tay ra, những ngôi sao trên bầu trời như nhận thấy, một làn ánh sáng sáng ngời xuyên qua tấm màn cửa sổ mỏng tanh rách nát, chiếu vào người lão.
Linh lực trong cơ thể ông cuộn lên, miệng buột ra một từ không rõ, linh lực như giao long ào ạt tuôn về phía cơ thể của Tô Trường An.
Thân thể Tô Trường An rung lên, linh quang lóe sáng quanh người, gương mặt dần trở nên phớt hồng.
Khí tức của hắn dần trở nên mạnh mẽ, cả người như cũng bắt đầu sống lại.
Không tới quang cảnh trăm hơi thở, lão giả thu tay về, tinh quang trên trời cũng tắt đi.
Tô Trường An mở mắt.
Hắn ngồi dậy, có chút kỳ quái nhìn lão giả, hắn đương nhiên nhận ra lão, lão chính là Vương thái giám năm đó mang theo Thất hoàng tử và Cổ Tiễn Quân trốn về Bắc Địa.
Hắn không hề có địch ý với lão, hắn nhìn quanh, đây rõ ràng là nhà hắn, sau đó cảm ứng được ba người Cổ Tiễn Quân.
Có thể thả gia phụ và bằng hữu của ta ra trước không? Hắn hỏi.
Ngươi không định hỏi trước là vì sao ta lại ở đây? Lão giả hứng thú hỏi.
Đương nhiên muốn hỏi, nhưng không cần vội nhất thời. Tô Trường An đứng dậy, đi ra cửa phòng, nhìn ba người, sau khi xác định ba người chỉ bị trói buộc cơ thể, thì thở ra.
Hắn đưa cho họ một ánh mắt ‘đừng lo’, rồi quay trở vào trong phòng.
Ngươi không sợ ta không có ý tốt à? Lão giả lại hỏi, những nếp nhăn trên mặt run run, như đang cất giấu vui vẻ.
Ngươi đã cứu ta. Tô Trường An đáp lại.
Nhưng ai dám bảo ta cứu ngươi không phải là để lợi dụng ngươi? Lão giả tiếp tục hỏi tới không tha.
Vấn đề này hiển nhiên đã làm khó Tô Trường An, hắn cau mày, cực kỳ nghiêm túc suy nghĩ.
Mấy hơi thở sau, mày hắn giãn ra.
Có thể là vậy, nhưng dù sao ngươi cũng đã cứu ta, ta cũng muốn nghe xem ngươi muốn lợi dụng ta như thế nào. Tô Trường An dừng một chút, nghiêng đầu nhìn lão giả, nói thêm: Ít nhất, ta không nghĩ ngươi vừa rồi cứu ta để hại ta.
Suy luận này cực kỳ đơn giản, đơn giản đến gần như ngây thơ.
Nhưng chuyện trên đời thật sự chỉ đơn giản như thế, chỉ là có những người làm cho chúng trở thành phức tạp mà thôi.
Lão giả nở nụ cười, vuốt cái cằm không râu, thái giám thì không có râu.
Lão nói: Người nhà của ngươi e là phải nằm im thêm một lúc, có một số việc biết được quá nhiều chưa chắc là chuyện tốt.
Tô Trường An nghĩ nghĩ, gật đầu.
Lão giả lại híp mắt nhìn Tô Trường An một hồi, tựa hồ cảm thấy tiểu tử này thú vị, sau đó nói: Ta gọi là Ẩn Nguyên.
Sau đó thì ngừng lại.
. . . Tô Trường An không nói gì, nhìn lão giả, kì quái vì sao lão lại dừng.
Phản ứng của hắn làm lão giả ngạc nhiên, ồ thì ra người trẻ tuổi này cũng không biết tới cái tên này.
Lão cười khổ, bổ sung: Thiên Lam sao thứ chín, Ẩn Nguyên.
Hả? Lúc này Tô Trường An mới giật mình, Sao thứ chín?
Hắn nghi ngờ nha, Thiên Lam Thất Tinh, thế nhân đều biết, ở đâu ra Cửu Tinh? Không khỏi có chút hoang đường.
Bắc Đẩu Cửu Tinh thất minh nhị ẩn, ngươi không biết cũng không sao, dù sao đừng nói là ngươi, chính Ngọc Hành sư thúc tổ của ngươi e là cũng chỉ nhìn thấy được trong sách cũ của Thiên Lam viện. Nói đến đây, lão giả lại dừng một chút, rồi bổ sung: Nếu như những quyển sách cũ đó chưa bị mất.
Làm sao ngươi chứng minh được? Tô Trường An rõ ràng không tin lão giả.
Ngươi tin cũng được không tin cũng được, dù sao ta với Thiên Lam các ngươi mặc dù cùng là nhất mạch, nhưng thiên mệnh bất đồng, hầu như chưa từng xuất hiện. Lão giả nói.
Ta hôm nay tìm ngươi, là muốn nói với ngươi một chút về Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Giọng nói của lão trở nên lạnh lùng, đôi mắt cũng lạnh hẳn đi.
Tô Trường An giật mình, hắn nhớ lúc ấy hắn kích phát kiếm ý, lẽ ra Hạ Hầu Hạo Ngọc đã phải chết, thì chân thân ở trong cơ thể y tỉnh lại.
Ta đã đi theo y rất nhiều năm, mỗi một lần y chuyển thế, ta đều có mặt ở bên cạnh y, bảo vệ y, cũng để theo dõi y, đây chính là nhiệm vụ của Ẩn Nguyên.
Lão giả bình tĩnh nói.
Chuyển thế?
Hắn nhớ mang máng ngày đó ở trong Thông Minh điện, Thiên Ngô hóa thành Hạ Hầu Hạo Ngọc cũng đã từng nói như vậy, nó nói Hạ Hầu Hạo Ngọc không phải là chủ kí sinh của nó, mà là nó chuyển sinh.
Điểm này hiển nhiên khác với việc hồi đó hắn bị Chúc Âm nhập vào người, hắn nhìn lão giả, chờ ông giải thích.
Trên người của ngươi có khí tức Chúc Âm, chắc hẳn ngươi đã gặp y, ngươi biết bao nhiêu về Thần tộc?
Lão giả hỏi.
Rất ít. Tô Trường An cau mày, hắn tiếp xúc với chúng khá nhiều, nhưng hiểu biết về chúng thì chẳng có bao nhiêu, rất là ít ỏi.
Đây là một câu chuyện xưa rất dài. Lão giả nhìn ra phương xa, nheo mắt.
---o0o---
/743
|