Đại quân Giang Đông rốt cuộc đã chạy tới bên ngoài quận Gia Hán.
Không coi là kịp thời, cũng không biết vì sao quân Man đã ngừng thế công của mình, Tô Trường An không xoắn xuýt nguyên nhân nữa, mà trực tiếp chỉ huy đại quân phát động tấn công về phía đám Man tử.
Quân Man không kịp đề phòng dưới sự tập kích này, có thể nói là không biết làm gì, liên tiếp tháo chạy.
Tô Trường An thấy tình hình đã ổn định, liền giao quyền chỉ huy cho Mục Lương Sơn.
Bàn về hành quân đánh trận, hắn đều kém xa so với đại đa số tướng lĩnh ở đây, bởi vậy Tô Trường An cũng yên tâm giao chuyện như vậy vào trong tay bọn họ.
Mà chính mình ngay lập tức lướt qua quân Man như thủy triều đi thẳng tới bên ngoài quận Gia Hán.
Lúc ở rất xa trước kia hắn đã cảm thấy nơi này khác thường, nhất là hai con rồng lớn khi trước khiến hắn rung động thật lớn. Mà giờ khắc này cái tà ảnh phía chân trời cũng làm cho hắn hắn cực kỳ khó chịu, huống chi lúc hắn đi đến đây đã nhìn thấy tà ảnh kia đang muốn ra tay với Tô Chiếu, hắn sao có thể sống chết mặc bây?
Tô Chiếu này lai lịch thần bí, nhưng lộ ra nhiều điểm có liên quan với hắn, thêm với căn cứ của Quách Tước trước kia cực kỳ chính xác.
Tô Chiếu gần như đã ngồi vào thân phận con gái của Tô Trường An.
Việc này nói thì hoang đường.
Tô Trường An mới ngoài hai mươi, đã có một cô con gái mười hai mười ba tuổi.
Hắn đương nhiên không có biện pháp quá mức thản nhiên tiếp nhận chuyện này, chẳng qua có người muốn tổn thương Tô Chiếu, hắn thực sự là người đầu tiên không đồng ý.
Bởi vậy hắn ngửa đầu nhìn về phía tà ảnh ở phía chân trời kia, hỏi: ngươi chính là Thánh tử Cửu Anh?
Đó cũng không phải thân phận quá khó để đoán ra.
Lực lượng bắt đầu tuôn ra từ quanh người tà ảnh, thêm với thái độ nói gì nghe nấy của đám người Thác Bạt Nguyên Vũ, cũng có thể làm rõ điểm này.
Tà ảnh cũng không trả lời vấn đề của Tô Trường An trước tiên, lão nhìn Tô Trường An từ trên xuống dưới, giống như đang đánh giá một đồ vật tinh xảo.
Ngươi rất tốt, trách không được có thể đạt đến loại tình trạng này. Có lẽ ngươi sẽ tạo thành rắc rối không nhỏ cho chúng ta trong tương lai, nhưng đáng tiếc chính là, ngươi không có được cơ hội như vậy.
Bởi vì ngươi sẽ chết ở chỗ này. Thanh tuyến trầm thấp của tà ảnh vang lên như vậy.
Thanh âm của lão cực kỳ đặc biệt, giống như mang theo âm điệu kỳ dị nào đó, vạn vật chung quanh hầu như cũng trong giây phút này sống lại, vô số thanh âm hoặc sáng hoặc tối vang lên, quanh quẩn bên tai Tô Trường An.
Bọn chúng nói: chết!
Thần sắc trên mặt Tô Trường An trong giây phút này trở nên có chút khó coi, hắn có thể từ bên trong biến hóa như vậy cảm nhận được lực lượng đáng sợ của tà ảnh này.
Lão rất mạnh!
Mạnh hơn so với bất cứ thứ gì hắn gặp trước kia!
Dường như tà ảnh chính là chủ nhân phương thiên địa này, mỗi tiếng nói hay cử động của lão đều tác động đến khí tức của toàn bộ thế giới, mệnh lệnh của lão chính là ý chỉ cho thế giới này.
Nhưng Tô Trường An cũng không vì vậy mà sinh ra một chút ý lùi.
Trên con đường này, người muốn đưa hắn vào chỗ chết, chưa bao giờ có người nào dừng lại.
Bọn chúng đối với từng thời kỳ của Tô Trường An mà nói đều là mạnh mẽ như thế, không thể chống lại được.
Nhưng hắn vẫn sống thật tốt, hắn càng ngày càng mạnh mẽ.
Còn lần này, hắn cảm thấy cũng không ngoại lệ.
Huống chi sau lưng hắn còn có một người hắn nhất định phải bảo vệ.
Hắn không có ý định lùi bước, hắn vung đao ra ngoài, linh lực quanh người bắt đầu khởi động.
Mà cùng lúc đó, bờ vai của hắn lại bị người nhẹ nhàng vỗ một cái.
Tô Trường An sững sờ, quay đầu nhìn lại, đã thấy Tô Chiếu giờ phút này đang rơm rớm nước mắt, sững sờ nhìn hắn.
Hắn có chút khó hiểu, đang muốn hỏi nhưng tay Tô Chiếu vào lúc đó cũng vung ra.
Nàng đưa tới một thanh trường đao.
Tô Trường An lại sững sờ, hắn nhận ra cây đao kia.
Đó là Cửu Nạn!
Đao của Mạc Thính Vũ.
Cha, vì ta đánh lão thật mạnh vào! Bờ môi Tô Chiếu hơi hơi mở ra, nói như vậy.
Tô Trường An cũng không hợp với xưng hô như vậy, chuyện này đối với một thiếu niên mới ngoài hai mươi, một vị nam tử vẫn chưa lập gia đình, có chút đột ngột quá mức.
Nhưng hắn nhìn nước mắt trên mặt Tô Chiếu, lại có chút đau lòng.
Bởi vậy, hắn nhận lấy cây đao kia, gật đầu dứt khoát với Tô Chiếu, cực kỳ rất nghiêm túc đáp lại: được! Lời ấy vừa rơi xuống.
Hai mắt cô bé mang theo hai vệt nước mắt đã ngoặt thành hình trăng lưỡi liềm.
Nàng nở nụ cười.
Tiếng cười khanh khách có thể coi là âm thanh tuyệt vời nhất trên đời này, quanh quẩn ở bên tai Tô Trường An.
Hắn nhìn Tô Chiếu, dường như muốn ghi nhớ hình ảnh đẹp nhất từ khi mình được sinh ra đến nay.
Mà cô bé vào lúc đó chợt tiến lên, đi đến bên cạnh Tô Trường An, nhẹ nhàng kiễng chân khẽ hôn lên khuôn mặt hắn.
Một luồng cảm giác khó có thể nói truyền khắp người Tô Trường An, hắn như uống vào một vò rượu mạnh, thân thể giật mình một cái.
Chờ ta nhé. Hắn nói xong câu này, bỗng nhiên quay người qua, một lần nữa quay mặt về tà ảnh phía chân trời.
Hạ Hầu Huyết đã bị hắn thu vào trong vỏ, đao Cửu Nạn sau khi cách xa một năm lại được hắn giữ trong tay lần nữa.
Đao kia vào lúc đó phát ra một tiếng vui sướng trong trẻo, tựa như cảm thấy hưng phấn bởi vì được trở lại trong tay hắn lần nữa.
Mà tà ảnh ở trên bầu trời đã sớm nhận đủ vẻ coi thường của Tô Trường An đối với lão, lão cảm thấy phẫn nộ, dùng thân phận của lão, trên đời này lão vẫn chưa từng gặp người nào dám coi thường lão như thế.
Vì vậy lão thu hồi hứng thú nói chuyện với Tô Trường An, lông mày lão nhíu lại, tà lực đầy trời bắt đầu khởi động, hóa thành từng con giao long ác mãng cực lớn, kéo theo tàn ảnh màu đen dũng mãnh lao tới Tô Trường An.
Đây chỉ là một kích tùy ý của lão.
Nhưng lão vẫn rất tự tin, dưới một kích này thân thể Tô Trường An sẽ bị hủy diệt.
Lão thấy rõ ràng, mặc dù Tô Trường An tương lai cực kỳ mạnh mẽ, nhưng hắn lúc này, lại rất yếu đuối thậm chí cũng không phải là Tinh Vẫn, mà một kích này của lão, đủ để cho đại đa số Tinh Vẫn trên đời này chết ngay tại chỗ, huống chi Tô Trường An đây?
Vì vậy, nụ cười vào lúc đó lơ lửng trên khuôn mặt của lão.
Lão giống như đã thấy được thảm trạng lúc chết của Tô Trường An.
Nhưng Tô Trường An đối mặt với giao long ác mãng do tà lực đầy trời tụ tập thành, nhìn hình bóng gào thét xông tới của bọn chúng, trên mặt lại không có một chút sợ hãi.
Lông mày hắn vững vàng, trong hộp kiếm vang tiếng kiếm minh.
Một thanh trường kiếm màu đen bay ra, mang theo ba nghìn linh kiếm trắng như tuyết, giống như kiếm long tụ tập, mà người hắn vào lúc đó nhảy lên, đã rơi vào trên đỉnh đầu kiếm long.
Tiền bối giúp ta!
Hắn gầm lên giận dữ, ba nghìn linh kiếm vang lên một hồi kiếm minh, sau đó hư cảnh ba nghìn đao khách hiện lên.
Bọn họ toàn thân áo trắng, cầm trường đao trong tay, vẻ mặt lạnh lùng, y như Tô Trường An lúc này.
Phá cho ta!
Hắn lại hét to một tiếng, trường đao vào lúc đó bị hắn giơ lên, mà đao của ba nghìn đao khách vào lúc đó cũng vung lên.
Một giây này.
Kiếm ý, đao ý tụ tập cùng một chỗ.
Linh áp mênh mông như sóng triều tuôn ra.
Kiếm long mang theo đao ý đầy trời, chở Tô Trường An và đám đao khách chống lại những giao long ác mãng kia.
Tiếng khàn khàn vang lên.
Giao long ác mãng trước đó khí thế vẫn còn hung hăng, vào lúc này đều giống như bị thương nặng, dưới trường đao của Tô Trường An và đám đao khách, từ giữa đầu bị chém thành hai đoạn.
Thân thể tan nát của bọn chúng giãy dụa một hồi trên không trung, rốt cuộc khó tránh khỏi số mệnh tiêu tán.
Mà sau khi đánh tan tà lực đầy trời này, kiếm long gào thét tiếp tục bay thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt tà ảnh kia.
Điều này hiển nhiên đã vượt ra khỏi dự liệu của tà ảnh.
Nụ cười càn rỡ trên mặt lão ngay lập tức đông lại, muốn đưa tay chống cự, nhưng thân thể lại không nghe theo sai khiến.
Lúc nãy mới đánh nhau với hư ảnh đao khách khiến lão tiêu hao quá nhiều lực lượng, thế cho nên thân thể của lão giờ phút này dường như cũng không linh hoạt so với tưởng tượng của lão.
Mà đao của Tô Trường An vào lúc đó cũng tiến thẳng đến mặt lão.
Tà ảnh hiểu rõ, một đao kia cũng không thể gây tổn thương thực sự cho lão, nhưng lão vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho việc mình bị một người trần gây thương tích như vậy.
Thế nhưng đúng lúc này, không biết Tô Trường An nghĩ đến điều gì, chợt thu hồi đao của mình, hắn nắm tay thành quyền, ở trong ánh mắt kinh ngạc lại tức giận của tà ảnh, hung hăng đấm vào trên mặt tà ảnh.
Con gái của ta nói, ta phải đánh ngươi thật mạnh.
Tô Trường An nhìn thân thể tà ảnh bay rớt ra ngoài, lạnh lùng nói ra như vậy.
Không coi là kịp thời, cũng không biết vì sao quân Man đã ngừng thế công của mình, Tô Trường An không xoắn xuýt nguyên nhân nữa, mà trực tiếp chỉ huy đại quân phát động tấn công về phía đám Man tử.
Quân Man không kịp đề phòng dưới sự tập kích này, có thể nói là không biết làm gì, liên tiếp tháo chạy.
Tô Trường An thấy tình hình đã ổn định, liền giao quyền chỉ huy cho Mục Lương Sơn.
Bàn về hành quân đánh trận, hắn đều kém xa so với đại đa số tướng lĩnh ở đây, bởi vậy Tô Trường An cũng yên tâm giao chuyện như vậy vào trong tay bọn họ.
Mà chính mình ngay lập tức lướt qua quân Man như thủy triều đi thẳng tới bên ngoài quận Gia Hán.
Lúc ở rất xa trước kia hắn đã cảm thấy nơi này khác thường, nhất là hai con rồng lớn khi trước khiến hắn rung động thật lớn. Mà giờ khắc này cái tà ảnh phía chân trời cũng làm cho hắn hắn cực kỳ khó chịu, huống chi lúc hắn đi đến đây đã nhìn thấy tà ảnh kia đang muốn ra tay với Tô Chiếu, hắn sao có thể sống chết mặc bây?
Tô Chiếu này lai lịch thần bí, nhưng lộ ra nhiều điểm có liên quan với hắn, thêm với căn cứ của Quách Tước trước kia cực kỳ chính xác.
Tô Chiếu gần như đã ngồi vào thân phận con gái của Tô Trường An.
Việc này nói thì hoang đường.
Tô Trường An mới ngoài hai mươi, đã có một cô con gái mười hai mười ba tuổi.
Hắn đương nhiên không có biện pháp quá mức thản nhiên tiếp nhận chuyện này, chẳng qua có người muốn tổn thương Tô Chiếu, hắn thực sự là người đầu tiên không đồng ý.
Bởi vậy hắn ngửa đầu nhìn về phía tà ảnh ở phía chân trời kia, hỏi: ngươi chính là Thánh tử Cửu Anh?
Đó cũng không phải thân phận quá khó để đoán ra.
Lực lượng bắt đầu tuôn ra từ quanh người tà ảnh, thêm với thái độ nói gì nghe nấy của đám người Thác Bạt Nguyên Vũ, cũng có thể làm rõ điểm này.
Tà ảnh cũng không trả lời vấn đề của Tô Trường An trước tiên, lão nhìn Tô Trường An từ trên xuống dưới, giống như đang đánh giá một đồ vật tinh xảo.
Ngươi rất tốt, trách không được có thể đạt đến loại tình trạng này. Có lẽ ngươi sẽ tạo thành rắc rối không nhỏ cho chúng ta trong tương lai, nhưng đáng tiếc chính là, ngươi không có được cơ hội như vậy.
Bởi vì ngươi sẽ chết ở chỗ này. Thanh tuyến trầm thấp của tà ảnh vang lên như vậy.
Thanh âm của lão cực kỳ đặc biệt, giống như mang theo âm điệu kỳ dị nào đó, vạn vật chung quanh hầu như cũng trong giây phút này sống lại, vô số thanh âm hoặc sáng hoặc tối vang lên, quanh quẩn bên tai Tô Trường An.
Bọn chúng nói: chết!
Thần sắc trên mặt Tô Trường An trong giây phút này trở nên có chút khó coi, hắn có thể từ bên trong biến hóa như vậy cảm nhận được lực lượng đáng sợ của tà ảnh này.
Lão rất mạnh!
Mạnh hơn so với bất cứ thứ gì hắn gặp trước kia!
Dường như tà ảnh chính là chủ nhân phương thiên địa này, mỗi tiếng nói hay cử động của lão đều tác động đến khí tức của toàn bộ thế giới, mệnh lệnh của lão chính là ý chỉ cho thế giới này.
Nhưng Tô Trường An cũng không vì vậy mà sinh ra một chút ý lùi.
Trên con đường này, người muốn đưa hắn vào chỗ chết, chưa bao giờ có người nào dừng lại.
Bọn chúng đối với từng thời kỳ của Tô Trường An mà nói đều là mạnh mẽ như thế, không thể chống lại được.
Nhưng hắn vẫn sống thật tốt, hắn càng ngày càng mạnh mẽ.
Còn lần này, hắn cảm thấy cũng không ngoại lệ.
Huống chi sau lưng hắn còn có một người hắn nhất định phải bảo vệ.
Hắn không có ý định lùi bước, hắn vung đao ra ngoài, linh lực quanh người bắt đầu khởi động.
Mà cùng lúc đó, bờ vai của hắn lại bị người nhẹ nhàng vỗ một cái.
Tô Trường An sững sờ, quay đầu nhìn lại, đã thấy Tô Chiếu giờ phút này đang rơm rớm nước mắt, sững sờ nhìn hắn.
Hắn có chút khó hiểu, đang muốn hỏi nhưng tay Tô Chiếu vào lúc đó cũng vung ra.
Nàng đưa tới một thanh trường đao.
Tô Trường An lại sững sờ, hắn nhận ra cây đao kia.
Đó là Cửu Nạn!
Đao của Mạc Thính Vũ.
Cha, vì ta đánh lão thật mạnh vào! Bờ môi Tô Chiếu hơi hơi mở ra, nói như vậy.
Tô Trường An cũng không hợp với xưng hô như vậy, chuyện này đối với một thiếu niên mới ngoài hai mươi, một vị nam tử vẫn chưa lập gia đình, có chút đột ngột quá mức.
Nhưng hắn nhìn nước mắt trên mặt Tô Chiếu, lại có chút đau lòng.
Bởi vậy, hắn nhận lấy cây đao kia, gật đầu dứt khoát với Tô Chiếu, cực kỳ rất nghiêm túc đáp lại: được! Lời ấy vừa rơi xuống.
Hai mắt cô bé mang theo hai vệt nước mắt đã ngoặt thành hình trăng lưỡi liềm.
Nàng nở nụ cười.
Tiếng cười khanh khách có thể coi là âm thanh tuyệt vời nhất trên đời này, quanh quẩn ở bên tai Tô Trường An.
Hắn nhìn Tô Chiếu, dường như muốn ghi nhớ hình ảnh đẹp nhất từ khi mình được sinh ra đến nay.
Mà cô bé vào lúc đó chợt tiến lên, đi đến bên cạnh Tô Trường An, nhẹ nhàng kiễng chân khẽ hôn lên khuôn mặt hắn.
Một luồng cảm giác khó có thể nói truyền khắp người Tô Trường An, hắn như uống vào một vò rượu mạnh, thân thể giật mình một cái.
Chờ ta nhé. Hắn nói xong câu này, bỗng nhiên quay người qua, một lần nữa quay mặt về tà ảnh phía chân trời.
Hạ Hầu Huyết đã bị hắn thu vào trong vỏ, đao Cửu Nạn sau khi cách xa một năm lại được hắn giữ trong tay lần nữa.
Đao kia vào lúc đó phát ra một tiếng vui sướng trong trẻo, tựa như cảm thấy hưng phấn bởi vì được trở lại trong tay hắn lần nữa.
Mà tà ảnh ở trên bầu trời đã sớm nhận đủ vẻ coi thường của Tô Trường An đối với lão, lão cảm thấy phẫn nộ, dùng thân phận của lão, trên đời này lão vẫn chưa từng gặp người nào dám coi thường lão như thế.
Vì vậy lão thu hồi hứng thú nói chuyện với Tô Trường An, lông mày lão nhíu lại, tà lực đầy trời bắt đầu khởi động, hóa thành từng con giao long ác mãng cực lớn, kéo theo tàn ảnh màu đen dũng mãnh lao tới Tô Trường An.
Đây chỉ là một kích tùy ý của lão.
Nhưng lão vẫn rất tự tin, dưới một kích này thân thể Tô Trường An sẽ bị hủy diệt.
Lão thấy rõ ràng, mặc dù Tô Trường An tương lai cực kỳ mạnh mẽ, nhưng hắn lúc này, lại rất yếu đuối thậm chí cũng không phải là Tinh Vẫn, mà một kích này của lão, đủ để cho đại đa số Tinh Vẫn trên đời này chết ngay tại chỗ, huống chi Tô Trường An đây?
Vì vậy, nụ cười vào lúc đó lơ lửng trên khuôn mặt của lão.
Lão giống như đã thấy được thảm trạng lúc chết của Tô Trường An.
Nhưng Tô Trường An đối mặt với giao long ác mãng do tà lực đầy trời tụ tập thành, nhìn hình bóng gào thét xông tới của bọn chúng, trên mặt lại không có một chút sợ hãi.
Lông mày hắn vững vàng, trong hộp kiếm vang tiếng kiếm minh.
Một thanh trường kiếm màu đen bay ra, mang theo ba nghìn linh kiếm trắng như tuyết, giống như kiếm long tụ tập, mà người hắn vào lúc đó nhảy lên, đã rơi vào trên đỉnh đầu kiếm long.
Tiền bối giúp ta!
Hắn gầm lên giận dữ, ba nghìn linh kiếm vang lên một hồi kiếm minh, sau đó hư cảnh ba nghìn đao khách hiện lên.
Bọn họ toàn thân áo trắng, cầm trường đao trong tay, vẻ mặt lạnh lùng, y như Tô Trường An lúc này.
Phá cho ta!
Hắn lại hét to một tiếng, trường đao vào lúc đó bị hắn giơ lên, mà đao của ba nghìn đao khách vào lúc đó cũng vung lên.
Một giây này.
Kiếm ý, đao ý tụ tập cùng một chỗ.
Linh áp mênh mông như sóng triều tuôn ra.
Kiếm long mang theo đao ý đầy trời, chở Tô Trường An và đám đao khách chống lại những giao long ác mãng kia.
Tiếng khàn khàn vang lên.
Giao long ác mãng trước đó khí thế vẫn còn hung hăng, vào lúc này đều giống như bị thương nặng, dưới trường đao của Tô Trường An và đám đao khách, từ giữa đầu bị chém thành hai đoạn.
Thân thể tan nát của bọn chúng giãy dụa một hồi trên không trung, rốt cuộc khó tránh khỏi số mệnh tiêu tán.
Mà sau khi đánh tan tà lực đầy trời này, kiếm long gào thét tiếp tục bay thẳng về phía trước, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt tà ảnh kia.
Điều này hiển nhiên đã vượt ra khỏi dự liệu của tà ảnh.
Nụ cười càn rỡ trên mặt lão ngay lập tức đông lại, muốn đưa tay chống cự, nhưng thân thể lại không nghe theo sai khiến.
Lúc nãy mới đánh nhau với hư ảnh đao khách khiến lão tiêu hao quá nhiều lực lượng, thế cho nên thân thể của lão giờ phút này dường như cũng không linh hoạt so với tưởng tượng của lão.
Mà đao của Tô Trường An vào lúc đó cũng tiến thẳng đến mặt lão.
Tà ảnh hiểu rõ, một đao kia cũng không thể gây tổn thương thực sự cho lão, nhưng lão vẫn không thể dễ dàng tha thứ cho việc mình bị một người trần gây thương tích như vậy.
Thế nhưng đúng lúc này, không biết Tô Trường An nghĩ đến điều gì, chợt thu hồi đao của mình, hắn nắm tay thành quyền, ở trong ánh mắt kinh ngạc lại tức giận của tà ảnh, hung hăng đấm vào trên mặt tà ảnh.
Con gái của ta nói, ta phải đánh ngươi thật mạnh.
Tô Trường An nhìn thân thể tà ảnh bay rớt ra ngoài, lạnh lùng nói ra như vậy.
/743
|