Một quyền này của Tô Trường An dùng sức thật lớn.
Tà ảnh không kịp đề phòng bay ra mấy trượng mới có thể đứng vững thân hình.
Lão cũng giống như hư ảnh đao khách kia, thân thể này nói cho cùng chỉ là hóa thân của lão.
Nhưng khác biệt chính là, lão thuộc về thời không này, lão có thể điều động lực lượng thời không chậm rãi khôi phục linh lực chính mình, mà hư ảnh đao khách kia lại không thể.
Đây cũng là nguyên nhân lão có thể chiến thắng đao khách.
Một quyền này của Tô Trường An, hiển nhiên đã đánh vào trên người lão.
Đối với thân phận của lão mà nói, một quyền này, cũng có thể coi là sỉ nhục thật lớn.
Nhưng đồng thời, dưới suy nghĩ của lão, Tô Trường An cực kỳ ngu ngốc.
Hắn vốn có cơ hội làm lão bị thương nặng, thế nhưng hắn lại bởi vì có chút tức giận nhàm chán đến cực điểm, lại chọn làm nhục lão.
Điều này khiến cho lão có một tia cơ hội, mà cơ hội này đủ để cho lão khôi phục một ít linh lực, khi đó, dùng tu vi của Tô Trường An nhất định không phải đối thủ của lão.
Lão đứng thẳng người, cũng không vội vã ra tay, lão thu hồi đáy lòng khinh thường muốn tích trữ lực lượng, lần tiếp theo lão ra tay sẽ không còn giữ lại chút nào. Lão muốn xé nát hoàn toàn thân thể Tô Trường An, lão muốn cho hắn thần hình câu diệt.
(thần hình câu diệt: cả thân hình lẫn linh hồn đều bị tiêu diệt)
Nhưng khiến lão kinh ngạc là, Tô Trường An cũng không ra tay.
Thiếu niên kia đứng ở phía trên kiếm long, lạnh lùng nhìn lão.
Khóe miệng lại vẽ ra nụ cười tràn đầy đùa cợt.
Khí tức trên người ngươi rất đặc biệt, ngươi không phải là người của thế giới này. Tô Trường An đánh giá tà ảnh nói như vậy. Nhưng ngươi nắm giữ Thần huyết, nói như vậy ngươi hẳn là chủ nhân của Trích Tinh lâu đi? Hoặc có thể nói thân thể này chẳng qua là hóa thân của ngươi, bản thể của ngươi phải là Thiên Nhân bên ngoài Thiên Môn rồi hả?
Hả? Tà ảnh sững sờ, hiển nhiên có chút giật mình với việc Tô Trường An nói ra lai lịch của lão. Chẳng qua tà ảnh đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, lão rất nhanh từ trong khiếp sợ như vậy phục hồi lại.
Ngươi biết rất nhiều đấy? Không trách được có thể phát triển đến cái loại tình trạng kia.
Tô Trường An cũng không thể hiểu rõ, loại tình trạng mà trong miệng tà ảnh nhắc tới rốt cuộc là thứ gì, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Hắn trầm lông mày hỏi: đã là Thiên Nhân, chưởng quản Thiên đạo, vì sao lại đưa tai họa tới làm loạn nhân gian?
Hai con ngươi tà ảnh vào lúc đó đông lại, lão lại đánh giá cẩn thận Tô Trường An một lần nữa.
Rất nhanh lão đã cảm nhận được một số vật đặc biệt trong cơ thể Tô Trường An.
Trong cơ thể của ngươi có Thần Tính của Chúc Âm, xem ra những người kia gần đây cũng không an phận.
Tô Trường An nhíu mày, tà ảnh nói đông tây khiến cho hắn khó chịu một hồi. Chẳng qua hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu chuyện cũ giữa Thiên Nhân cùng Chư Thần năm xưa.
Chẳng qua các ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh đó, không trách được năm xưa còn cần âm thầm làm chút ít thủ đoạn mới có thể thay thế Chân Thần thống trị, sự thực lại thật đáng buồn, đã nhiều năm như vậy vẫn không cách nào đạt được Thiên đạo nhận thức hoàn toàn, vì kéo dài thống trị của bản thân, lúc này mới đưa Tà Thần tới. Hắn tiếp tục nói, vẫn không có ý thừa dịp tà ảnh bị thương mà ra tay.
Dường như chỉ nghĩ thừa dịp lúc nhàn rỗi này tranh chút lợi hại miệng lưỡi.
Chuyện này dưới suy nghĩ của mọi người nhiều ít có chút không khôn ngoan, dù sao bọn chúng tận mắt nhìn thấy lực lượng kinh khủng của tà ảnh kia, chỉ có Tô Chiếu vào lúc đó khóe miệng lại hiện lên một nụ cười, xem như cực kỳ tán thưởng đối với hành động lần này của Tô Trường An.
Mà không thể không thừa nhận chính là, lời nói của Tô Trường An hiển nhiên chạm đến đau đớn của tà ảnh.
Tà khí quanh người lão cuồn cuộn một trận, trong hai tròng mắt hình như bốc lên ngọn lửa rào rạt.
Ngươi chính là người trần, sao dám vọng nghị Thiên uy? Chuyện trên thiên hạ này, ngươi lại thấy đơn giản như vậy? Nói xong, khí thế quanh người lão bắt đầu bốc lên, linh lực đầy ắp tuôn ra, phương thế giới này vào lúc đó dường như cũng yên tĩnh trở lại, dưới uy nghiêm của lão, cúi đầu thần phục. (vọng nghị: lời nói ngông cuồng)
Hiển nhiên, trong một đoạn thời gian ngắn trò chuyện với Tô Trường An, tà ảnh đã khôi phục một ít lực lượng.
Mặc dù vẫn chưa khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, nhưng muốn giết chết Tô Trường An lại không phải là việc khó.
Tiểu tử, ngươi phải trả giá đắt cho sự điên cuồng của mình!
Con mắt lão lạnh lùng nói ra.
Ta hiển nhiên đã tu thành Đại Đạo mấy nghìn năm, ẩn chứa uy năng của Thiên đạo trong đó, có thể chết dưới một chiêu này, ngươi cũng có thể coi là chết không tiếc rồi.
Lão nói xong, linh áp tràn đầy như thủy triều tuôn ra, những quân Man ở xung quanh lạnh run dưới cỗ uy áp này, một ít người tu vi yếu kém, thậm chí thất khiếu chảy máu mà chết ngay tại chỗ. Mà dù cho một đám đại năng như Thác Bạt Nguyên Vũ, cũng không thể vận dụng linh lực chống cự uy nghiêm đáng sợ này.
Mà Tô Trường An đối mặt với lực lượng mạnh mẽ như vậy, trên mặt lại không có một chút sợ hãi, hắn thậm chí vẫn hững hờ lạnh nhạt như cũ, đùa cợt nói: đúng không? Vậy hãy để cho ta nhìn xem ngươi, người được gọi là Thiên Nhân rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào?
Tà ảnh thực sự nghĩ mãi mà không rõ Tô Trường An giờ phút này rốt cuộc dựa vào cái gì mà vẫn còn dám kêu gào?
Hắn cũng không phải là Tinh Vẫn, cho dù có chút bản lĩnh nhưng thực sự không phải là đối thủ của lão.
Bởi vậy vẻ mặt lão âm trầm, linh áp quanh người càng lớn, lão muốn sử dụng ra một chiêu mạnh nhất, muốn cho Tô Trường An một phen biết được cái rãnh trời giữa người thường và Thiên Nhân cực lớn đến mức gần như không thể vượt qua.
Thiên đạo vãng phục, chúng sinh luân hồi. (vãng phục: lặp đi lặp lại, qua lại)
Hai con ngươi của lão vào lúc đó khẽ nhắm lại, vô số linh lực trong thiên địa dưới sự lẩm bẩm của lão, bắt đầu tụ tập trên người lão.
Mà sau lưng lão vào lúc đó bỗng hiện lên một bàn quay hình tròn, chuyển động chậm rãi mà nặng nề.
Linh lực tụ tập cũng khiến màu sắc trên bàn quay này sáng rực lên.
Ta dùng danh tiếng của Thiên đạo, chưởng quản thế giới!
Ta dùng lực lượng của Thiên đạo, trấn áp chư tà!
Theo những tiếng lẩm bẩm như nói mê của lão, khí tức quanh người lão càng cô đọng, tà lực màu đen cuồn cuộn trên người cũng dần dần sáng lên, bốn phía chớp động hào quang thánh thiện lại uy nghiêm.
Giao thoa với tà lực trên người.
Thánh thiện cùng tà ác hòa tan vào một thể, lộ ra cực kỳ quái dị.
Trong giây phút này lão dường như đã hóa thân thành chúa tể của thế giới, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều chuyển ngoặt cái thế giới này.
Ta chính là Thiên đạo.
Hai con ngươi lão bỗng nhiên mở ra, tà lực cuồn cuộn trên thân thể, là một đôi con ngươi muôn trượng hào quang.
Ngươi chính là tai hoạ.
Ngay hôm nay, ta nói.
Ngươi.
Quay về.
Lời ấy vừa rơi xuống, thời gian và không gian trong trời đất trong giây phút này đều ngưng đọng lại.
Thân thể Tô Trường An chấn động, một cỗ lực lượng không thể nói rõ bao phủ người hắn.
Lực lượng kia cực kỳ kì dị, ra khỏi phạm vi nhận thức của hắn, thậm chí không có bất kỳ thực thể, giống như quy tắc nào đó, thoát khỏi hạn chế về lực lượng, xuyên qua thân thể, thẳng tới linh hồn của hắn.
Trong thế giới yên tĩnh, vang lên từng đợt lẩm bẩm như có như không.
Giống như sắc lệnh, hoặc như ý chỉ.
Bọn chúng đều cùng một lời nói.
Quay về!
Thanh âm kia sóng sau cao hơn sóng trước ở bên tai Tô Trường An, không, nên nói là rung động ở chỗ sâu trong linh hồn của hắn.
Mọi vật trên đời này vào lúc đó đều bắt đầu bài xích sự sống của Tô Trường An, giống như muốn xóa hoàn toàn hắn khỏi thế giới này.
Không chỉ có thân thể, hay linh hồn đơn giản như vậy.
Mà là sự sống của hắn.
Nhân quả của hắn, chuyện xưa của hắn, những nơi hắn đã qua, thậm chí những ký ức có quan hệ với hắn.
Đều muốn biến mất hoàn toàn.
Vô số dây nhỏ tuôn ra từ trên người hắn, liên tục từng cái một.
Những dây nhỏ kia kéo dài ra bốn phía, mà đối tượng kết nối chính là những người hoặc vật mà hắn đã từng gặp gỡ.
Đó là mệnh tuyến của hắn, là nhân quả của hắn.
Đó là tất cả từng ly từng tý của hắn ở trên đời này.
Những nhân quả này trói buộc hắn, nhưng cũng bởi vì những nhân quả này tồn tại, hắn mới có thể sống, hắn mới có thể là hắn.
Bựt!
Một thanh âm giòn vang chợt nổi lên.
Một cái mệnh tuyến đứt ra.
Thanh âm kia giống như là tín hiệu nào đó.
Một tiếng lên, rồi sau đó lại thêm mấy tiếng vang lên.
Từng cái mệnh tuyến đứt ra, Tô Trường An có thể cảm giác được sự liên hệ giữa mệnh tuyến của hắn và thế giới này, theo một mảnh mệnh tuyến dài hẹp không ngừng đứt đi, chờ tất cả những mệnh tuyến đều đứt, vậy hắn sẽ không tồn tại nữa.
Hắn hiểu được, hắn phải làm mấy thứ gì đó.
Trong lòng hắn khẽ động lập tức bảy cái hư ảnh hiện lên trên đỉnh đầu, mà hư ảnh Đế Giang, Phượng Hoàng, Đao Khách ở sau lưng cũng hiện ra từng cái một.
Hắn cũng có liên hệ với mệnh tuyến của những hư ảnh này, mà thân thể những hư ảnh cũng sinh ra mệnh tuyến, mệnh tuyến hư ảnh Thất Tinh kết nối tới bầu trời, mệnh tuyến của ba hồn cũng vươn về ba phía phương xa khác nhau.
Tăng thêm cỗ lực lượng này, có thể tạo cơ hội cho Tô Trường An, tốc độ mệnh tuyến đứt gãy hơi chậm đi một tí.
Nhưng hai con ngươi tà ảnh vào lúc đó cứng lại, chợt vang lên một tiếng hừ lạnh.
Quay về!
Thanh tuyến của lão giống như Đế Vương vang lên, lực lượng bài xích ở cái thế giới này vào lúc đó lại càng trở nên mãnh liệt hơn, một lần nữa bên tai lại truyền đến tiếng lẩm bẩm của chúng sinh.
Bọn chúng nói.
Quay về!
Quay về!
Quay về!
Vẻ mặt Tô Trường An vào lúc đó càng trắng bệch, một ngụm máu từ trong miệng hắn phun ra.
Khí tức quanh người hắn lập tức trở nên uể oải, mà mệnh tuyến của hắn vào lúc đó bị lực lượng vô hình nào đó không ngừng chặt đứt.
Phựt!
Phựt!
Phựt!
Âm thanh như vậy không ngừng truyền đến.
Mệnh tuyến giữa hắn và mệnh tuyến của Hoa Phi Tạc, La Ngọc Nhi, Quách Tước, cả Cổ Tiễn Quân, Lục Như Nguyệt, Hạ Hầu Túc Ngọc, thậm chí của cả Tô Thái vào lúc này đều không ngừng đứt gãy.
Trong nháy mắt, mệnh tuyến quanh người hắn chỉ còn sót lại mười hai cái.
Mười hai cái mệnh tuyến này, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khác nhau.
Bọn nó càng thêm mệnh mẽ, cũng càng rắn chắc. Ừ, đây dường như là một ví dụ không thích hợp, nhưng thực sự là như vậy.
Bên trong mệnh tuyến bao hàm nhân quả.
Mà thứ nhân quả này chưa bao giờ là chuyện riêng.
Giống như một sợi dây, ít nhất phải có được hai cái điểm cuối, mệnh tuyến cũng như thế, hiển nhiên một đầu của mười một cái mệnh tuyến kia cũng không phải là vật bình thường.
Trong đó hư ảnh Thất Tinh kết nối bầu trời, đương nhiên còn có hư ảnh đao khách kia cũng như vậy. Vào lúc cỗ lực lượng quy tắc muốn chặt đứt mệnh tuyến của bọn họ, bầu trời lờ mờ chợt có vật nào đó phát sáng lên.
Đó là những ngôi sao.
Không nhiều không ít, bảy vì sao ở giữa không trung.
Bọn nó sặc sỡ loá mắt, xếp thành hình dáng chiếc muôi ở phía chân trời.
Vẩy ra một mảnh hào quang sáng lạn về phía Tô Trường An.
Sư thúc tổ... sư phụ... Tô Trường An ngửa đầu nhìn tia sáng kia, trong miệng không kìm nổi nỉ non nói.
Hắn biết rõ, đó là đám tiên hiền Thiên Lam đang giữ hắn lại, đang bảo vệ hắn.
Con sâu cái kiến trong lồng giam, còn dám đối địch với ta? Trong hai tròng mắt tà ảnh hiện lên một tia tàn khốc, hai tay của lão hợp ở trước ngực, kết ra một cái thủ ấn phức tạp khó lường.
Từng cái sắc lệnh tuôn về phía bầu trời, bắn vào các ngôi sao trong Thất Tinh.
Bảy ngôi sao vào lúc đó run run một hồi, hào quang cũng theo đó ảm đạm thêm vài phần. Nhưng lại cố chấp lóe lên như cũ, chiếu ánh sao sáng rơi vào trên người Tô Trường An.
Hừ, hồ đồ ngu xuẩn mất linh.
Tà ảnh cười lạnh nói, lại liên tiếp kết ra mấy cái thủ ấn cực kỳ phức tạp, từng cái sắc lệnh màu vàng mắt thấy sẽ bay ra, bắn về phía bầu trời.
Bên trong sắc lệnh kia bao bọc lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, một kích tùy ý vừa nãy đã làm cho ánh sáng của những ngôi sao ảm đạm, nếu như lại ra một kích này, chỉ sợ đám anh linh trong những ngôi sao kia sẽ không còn lực lượng trợ giúp Tô Trường An.
Mà cũng đúng lúc này, phương xa chợt truyền đến một tiếng thét dài, đó là tiếng Phượng Hoàng gáy.
Đồ nhi của ta, ngươi cũng dám động! Một thanh âm nữ tử chợt vang lên, Ngô Đồng ở bên ngoài vạn dặm hiển nhiên cũng cảm thấy chỗ này khác thường, từ phương xa phát ra một tiếng gào thét, dùng lực lượng của mình chống lại sức mạnh to lớn tràn đầy của thiên địa, bảo vệ mệnh tuyến giữa cô cùng với Tô Trường An.
Mà cùng lúc đó, trong bóng tối, một đôi mắt chợt mở ra.
Cặp mắt kia cực kỳ đặc biệt, một cái đen kịt như đêm, một cái sáng như ban ngày. Mà bên trong những cái mệnh tuyến còn tồn tại của Tô Trường An lại có một cái tương liên với chủ nhân hai con mắt này.
Đạm Thai Bác, lá gan của các ngươi quả nhiên là càng lúc càng lớn, ngươi cũng dám sử dụng loại thuật cấm này.
Chủ nhân đôi mắt kia nói như vậy, một cái bóng người cũng dần dần hiện lên bên người tà ảnh lúc này, hiển nhiên bản thể của gã cũng không tới chỗ này, mà buông xuống chỉ là một cái hóa thân của gã.
Gã tới thêm với tiếng gào thét của Phượng Hoàng trước kia, khiến cho thân thể tà ảnh chấn động, sát chiêu vốn muốn ra phải mãnh liệt ngừng lại.
Lão biết rõ, nếu như chủ nhân đôi mắt này muốn bảo vệ Tô Trường An, lão muốn giết chết hắn cũng không thể không tốn một phen tay chân. Nhưng nếu chỉ là như thế, lão đã quyết tâm giết chết Tô Trường An, bất cứ người nào có can đảm ngăn cản lão đều phải chết ở chỗ này!
Các ngươi là những thứ giòi bọ núp trong bóng tối lại có dũng khí xuất hiện ở trước mặt ta, xem ra đứa nhỏ này rất quan trọng đối với các ngươi a. Lão trêu tức nói, trong tay lại kết xuất ra từng cái ấn ký.
Thân thể Tô Trường An thân vào lúc đó run rẩy dữ dội, còn vẻn vẹn mười một cái mệnh tuyến dư lại bắt đầu lay động điên cuồng.
Thiên đạo không được đầy đủ, mới có thể tạo ra chỗ trống cho những Tà Thần kia chui vào, nếu như các ngươi đã tiếp nhận Thiên đạo, không suy nghĩ bổ sung toàn bộ Thiên đạo, bảo vệ phương thế giới này, trái lại làm theo tư lợi bản thân, gọi Tà Thần đến, hôm nay lại càng sử dụng thuật cấm như vậy, quả nhiên là đại nghịch bất đạo.
Tất cả hành động của tà ảnh khiến cho đôi mắt kia phát lạnh.
Vậy thì như thế nào? Chính như bản thể của ngươi tìm tới ta cũng chưa chắc sợ ngươi, chỉ một cái hóa thân cũng muốn ngăn cản ta? Tà ảnh giống như không quan tâm đối với sự chất vấn của gã, thúc giục linh lực quanh thân lần nữa.
Mười đường mệnh tuyến kia càng lay động kịch liệt mắt thấy hiển nhiên đã tới mức tan vỡ.
Chủ nhân đôi mắt nghe vậy trầm mặc một hồi, gã biết rõ tà ảnh không nói dối, bọn họ lúc này không được số trời bảo hộ, người mạnh ta yếu, có lẽ đã không phải là đối thủ của những Thiên Nhân này, bây giờ một cái hóa thân của gã lại càng không có bao nhiêu lực lượng đáng nói, có thể bảo vệ được Tô Trường An và mệnh tuyến của hắn đã là vạn hạnh, về phần những chuyện khác rốt cuộc chỉ có thể nhìn vận mệnh của Tô Trường An rồi.
Nghĩ đến như thế, gã liếc nhìn Tô Trường An thật sâu, thân thể liền chậm rãi tản đi.
Tô Trường An dù sao chỉ là một khâu trong kế hoạch bọn chúng chống lại Thiên Nhân, trước khi bọn chúng chuẩn bị ổn thỏa, gã cũng không muốn đánh nhau với Thiên Nhân.
Hai con ngươi Tô Trường An dần dần trở nên đỏ tươi, hắn cảm giác được những mệnh tuyến này sắp vỡ vụn, mà ngôi sao phía chân trời cũng chợt tối chợt sáng, hiển nhiên cũng đã đến cực hạn.
Nhưng vào lúc này.
Một đường thanh âm lành lạnh vang lên.
Ngươi dám tổn thương hắn?
Thanh âm kia nói như vậy, nương theo đó là một đường bóng người màu xanh đã rơi vào trước mặt Tô Trường An.
Đó là một vị nữ tử, cũng là chủ nhân một đường mệnh tuyến cuối cùng của Tô Trường An.
Tà ảnh không kịp đề phòng bay ra mấy trượng mới có thể đứng vững thân hình.
Lão cũng giống như hư ảnh đao khách kia, thân thể này nói cho cùng chỉ là hóa thân của lão.
Nhưng khác biệt chính là, lão thuộc về thời không này, lão có thể điều động lực lượng thời không chậm rãi khôi phục linh lực chính mình, mà hư ảnh đao khách kia lại không thể.
Đây cũng là nguyên nhân lão có thể chiến thắng đao khách.
Một quyền này của Tô Trường An, hiển nhiên đã đánh vào trên người lão.
Đối với thân phận của lão mà nói, một quyền này, cũng có thể coi là sỉ nhục thật lớn.
Nhưng đồng thời, dưới suy nghĩ của lão, Tô Trường An cực kỳ ngu ngốc.
Hắn vốn có cơ hội làm lão bị thương nặng, thế nhưng hắn lại bởi vì có chút tức giận nhàm chán đến cực điểm, lại chọn làm nhục lão.
Điều này khiến cho lão có một tia cơ hội, mà cơ hội này đủ để cho lão khôi phục một ít linh lực, khi đó, dùng tu vi của Tô Trường An nhất định không phải đối thủ của lão.
Lão đứng thẳng người, cũng không vội vã ra tay, lão thu hồi đáy lòng khinh thường muốn tích trữ lực lượng, lần tiếp theo lão ra tay sẽ không còn giữ lại chút nào. Lão muốn xé nát hoàn toàn thân thể Tô Trường An, lão muốn cho hắn thần hình câu diệt.
(thần hình câu diệt: cả thân hình lẫn linh hồn đều bị tiêu diệt)
Nhưng khiến lão kinh ngạc là, Tô Trường An cũng không ra tay.
Thiếu niên kia đứng ở phía trên kiếm long, lạnh lùng nhìn lão.
Khóe miệng lại vẽ ra nụ cười tràn đầy đùa cợt.
Khí tức trên người ngươi rất đặc biệt, ngươi không phải là người của thế giới này. Tô Trường An đánh giá tà ảnh nói như vậy. Nhưng ngươi nắm giữ Thần huyết, nói như vậy ngươi hẳn là chủ nhân của Trích Tinh lâu đi? Hoặc có thể nói thân thể này chẳng qua là hóa thân của ngươi, bản thể của ngươi phải là Thiên Nhân bên ngoài Thiên Môn rồi hả?
Hả? Tà ảnh sững sờ, hiển nhiên có chút giật mình với việc Tô Trường An nói ra lai lịch của lão. Chẳng qua tà ảnh đã sống không biết bao nhiêu năm tháng, lão rất nhanh từ trong khiếp sợ như vậy phục hồi lại.
Ngươi biết rất nhiều đấy? Không trách được có thể phát triển đến cái loại tình trạng kia.
Tô Trường An cũng không thể hiểu rõ, loại tình trạng mà trong miệng tà ảnh nhắc tới rốt cuộc là thứ gì, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Hắn trầm lông mày hỏi: đã là Thiên Nhân, chưởng quản Thiên đạo, vì sao lại đưa tai họa tới làm loạn nhân gian?
Hai con ngươi tà ảnh vào lúc đó đông lại, lão lại đánh giá cẩn thận Tô Trường An một lần nữa.
Rất nhanh lão đã cảm nhận được một số vật đặc biệt trong cơ thể Tô Trường An.
Trong cơ thể của ngươi có Thần Tính của Chúc Âm, xem ra những người kia gần đây cũng không an phận.
Tô Trường An nhíu mày, tà ảnh nói đông tây khiến cho hắn khó chịu một hồi. Chẳng qua hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu chuyện cũ giữa Thiên Nhân cùng Chư Thần năm xưa.
Chẳng qua các ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh đó, không trách được năm xưa còn cần âm thầm làm chút ít thủ đoạn mới có thể thay thế Chân Thần thống trị, sự thực lại thật đáng buồn, đã nhiều năm như vậy vẫn không cách nào đạt được Thiên đạo nhận thức hoàn toàn, vì kéo dài thống trị của bản thân, lúc này mới đưa Tà Thần tới. Hắn tiếp tục nói, vẫn không có ý thừa dịp tà ảnh bị thương mà ra tay.
Dường như chỉ nghĩ thừa dịp lúc nhàn rỗi này tranh chút lợi hại miệng lưỡi.
Chuyện này dưới suy nghĩ của mọi người nhiều ít có chút không khôn ngoan, dù sao bọn chúng tận mắt nhìn thấy lực lượng kinh khủng của tà ảnh kia, chỉ có Tô Chiếu vào lúc đó khóe miệng lại hiện lên một nụ cười, xem như cực kỳ tán thưởng đối với hành động lần này của Tô Trường An.
Mà không thể không thừa nhận chính là, lời nói của Tô Trường An hiển nhiên chạm đến đau đớn của tà ảnh.
Tà khí quanh người lão cuồn cuộn một trận, trong hai tròng mắt hình như bốc lên ngọn lửa rào rạt.
Ngươi chính là người trần, sao dám vọng nghị Thiên uy? Chuyện trên thiên hạ này, ngươi lại thấy đơn giản như vậy? Nói xong, khí thế quanh người lão bắt đầu bốc lên, linh lực đầy ắp tuôn ra, phương thế giới này vào lúc đó dường như cũng yên tĩnh trở lại, dưới uy nghiêm của lão, cúi đầu thần phục. (vọng nghị: lời nói ngông cuồng)
Hiển nhiên, trong một đoạn thời gian ngắn trò chuyện với Tô Trường An, tà ảnh đã khôi phục một ít lực lượng.
Mặc dù vẫn chưa khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, nhưng muốn giết chết Tô Trường An lại không phải là việc khó.
Tiểu tử, ngươi phải trả giá đắt cho sự điên cuồng của mình!
Con mắt lão lạnh lùng nói ra.
Ta hiển nhiên đã tu thành Đại Đạo mấy nghìn năm, ẩn chứa uy năng của Thiên đạo trong đó, có thể chết dưới một chiêu này, ngươi cũng có thể coi là chết không tiếc rồi.
Lão nói xong, linh áp tràn đầy như thủy triều tuôn ra, những quân Man ở xung quanh lạnh run dưới cỗ uy áp này, một ít người tu vi yếu kém, thậm chí thất khiếu chảy máu mà chết ngay tại chỗ. Mà dù cho một đám đại năng như Thác Bạt Nguyên Vũ, cũng không thể vận dụng linh lực chống cự uy nghiêm đáng sợ này.
Mà Tô Trường An đối mặt với lực lượng mạnh mẽ như vậy, trên mặt lại không có một chút sợ hãi, hắn thậm chí vẫn hững hờ lạnh nhạt như cũ, đùa cợt nói: đúng không? Vậy hãy để cho ta nhìn xem ngươi, người được gọi là Thiên Nhân rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào?
Tà ảnh thực sự nghĩ mãi mà không rõ Tô Trường An giờ phút này rốt cuộc dựa vào cái gì mà vẫn còn dám kêu gào?
Hắn cũng không phải là Tinh Vẫn, cho dù có chút bản lĩnh nhưng thực sự không phải là đối thủ của lão.
Bởi vậy vẻ mặt lão âm trầm, linh áp quanh người càng lớn, lão muốn sử dụng ra một chiêu mạnh nhất, muốn cho Tô Trường An một phen biết được cái rãnh trời giữa người thường và Thiên Nhân cực lớn đến mức gần như không thể vượt qua.
Thiên đạo vãng phục, chúng sinh luân hồi. (vãng phục: lặp đi lặp lại, qua lại)
Hai con ngươi của lão vào lúc đó khẽ nhắm lại, vô số linh lực trong thiên địa dưới sự lẩm bẩm của lão, bắt đầu tụ tập trên người lão.
Mà sau lưng lão vào lúc đó bỗng hiện lên một bàn quay hình tròn, chuyển động chậm rãi mà nặng nề.
Linh lực tụ tập cũng khiến màu sắc trên bàn quay này sáng rực lên.
Ta dùng danh tiếng của Thiên đạo, chưởng quản thế giới!
Ta dùng lực lượng của Thiên đạo, trấn áp chư tà!
Theo những tiếng lẩm bẩm như nói mê của lão, khí tức quanh người lão càng cô đọng, tà lực màu đen cuồn cuộn trên người cũng dần dần sáng lên, bốn phía chớp động hào quang thánh thiện lại uy nghiêm.
Giao thoa với tà lực trên người.
Thánh thiện cùng tà ác hòa tan vào một thể, lộ ra cực kỳ quái dị.
Trong giây phút này lão dường như đã hóa thân thành chúa tể của thế giới, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều chuyển ngoặt cái thế giới này.
Ta chính là Thiên đạo.
Hai con ngươi lão bỗng nhiên mở ra, tà lực cuồn cuộn trên thân thể, là một đôi con ngươi muôn trượng hào quang.
Ngươi chính là tai hoạ.
Ngay hôm nay, ta nói.
Ngươi.
Quay về.
Lời ấy vừa rơi xuống, thời gian và không gian trong trời đất trong giây phút này đều ngưng đọng lại.
Thân thể Tô Trường An chấn động, một cỗ lực lượng không thể nói rõ bao phủ người hắn.
Lực lượng kia cực kỳ kì dị, ra khỏi phạm vi nhận thức của hắn, thậm chí không có bất kỳ thực thể, giống như quy tắc nào đó, thoát khỏi hạn chế về lực lượng, xuyên qua thân thể, thẳng tới linh hồn của hắn.
Trong thế giới yên tĩnh, vang lên từng đợt lẩm bẩm như có như không.
Giống như sắc lệnh, hoặc như ý chỉ.
Bọn chúng đều cùng một lời nói.
Quay về!
Thanh âm kia sóng sau cao hơn sóng trước ở bên tai Tô Trường An, không, nên nói là rung động ở chỗ sâu trong linh hồn của hắn.
Mọi vật trên đời này vào lúc đó đều bắt đầu bài xích sự sống của Tô Trường An, giống như muốn xóa hoàn toàn hắn khỏi thế giới này.
Không chỉ có thân thể, hay linh hồn đơn giản như vậy.
Mà là sự sống của hắn.
Nhân quả của hắn, chuyện xưa của hắn, những nơi hắn đã qua, thậm chí những ký ức có quan hệ với hắn.
Đều muốn biến mất hoàn toàn.
Vô số dây nhỏ tuôn ra từ trên người hắn, liên tục từng cái một.
Những dây nhỏ kia kéo dài ra bốn phía, mà đối tượng kết nối chính là những người hoặc vật mà hắn đã từng gặp gỡ.
Đó là mệnh tuyến của hắn, là nhân quả của hắn.
Đó là tất cả từng ly từng tý của hắn ở trên đời này.
Những nhân quả này trói buộc hắn, nhưng cũng bởi vì những nhân quả này tồn tại, hắn mới có thể sống, hắn mới có thể là hắn.
Bựt!
Một thanh âm giòn vang chợt nổi lên.
Một cái mệnh tuyến đứt ra.
Thanh âm kia giống như là tín hiệu nào đó.
Một tiếng lên, rồi sau đó lại thêm mấy tiếng vang lên.
Từng cái mệnh tuyến đứt ra, Tô Trường An có thể cảm giác được sự liên hệ giữa mệnh tuyến của hắn và thế giới này, theo một mảnh mệnh tuyến dài hẹp không ngừng đứt đi, chờ tất cả những mệnh tuyến đều đứt, vậy hắn sẽ không tồn tại nữa.
Hắn hiểu được, hắn phải làm mấy thứ gì đó.
Trong lòng hắn khẽ động lập tức bảy cái hư ảnh hiện lên trên đỉnh đầu, mà hư ảnh Đế Giang, Phượng Hoàng, Đao Khách ở sau lưng cũng hiện ra từng cái một.
Hắn cũng có liên hệ với mệnh tuyến của những hư ảnh này, mà thân thể những hư ảnh cũng sinh ra mệnh tuyến, mệnh tuyến hư ảnh Thất Tinh kết nối tới bầu trời, mệnh tuyến của ba hồn cũng vươn về ba phía phương xa khác nhau.
Tăng thêm cỗ lực lượng này, có thể tạo cơ hội cho Tô Trường An, tốc độ mệnh tuyến đứt gãy hơi chậm đi một tí.
Nhưng hai con ngươi tà ảnh vào lúc đó cứng lại, chợt vang lên một tiếng hừ lạnh.
Quay về!
Thanh tuyến của lão giống như Đế Vương vang lên, lực lượng bài xích ở cái thế giới này vào lúc đó lại càng trở nên mãnh liệt hơn, một lần nữa bên tai lại truyền đến tiếng lẩm bẩm của chúng sinh.
Bọn chúng nói.
Quay về!
Quay về!
Quay về!
Vẻ mặt Tô Trường An vào lúc đó càng trắng bệch, một ngụm máu từ trong miệng hắn phun ra.
Khí tức quanh người hắn lập tức trở nên uể oải, mà mệnh tuyến của hắn vào lúc đó bị lực lượng vô hình nào đó không ngừng chặt đứt.
Phựt!
Phựt!
Phựt!
Âm thanh như vậy không ngừng truyền đến.
Mệnh tuyến giữa hắn và mệnh tuyến của Hoa Phi Tạc, La Ngọc Nhi, Quách Tước, cả Cổ Tiễn Quân, Lục Như Nguyệt, Hạ Hầu Túc Ngọc, thậm chí của cả Tô Thái vào lúc này đều không ngừng đứt gãy.
Trong nháy mắt, mệnh tuyến quanh người hắn chỉ còn sót lại mười hai cái.
Mười hai cái mệnh tuyến này, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khác nhau.
Bọn nó càng thêm mệnh mẽ, cũng càng rắn chắc. Ừ, đây dường như là một ví dụ không thích hợp, nhưng thực sự là như vậy.
Bên trong mệnh tuyến bao hàm nhân quả.
Mà thứ nhân quả này chưa bao giờ là chuyện riêng.
Giống như một sợi dây, ít nhất phải có được hai cái điểm cuối, mệnh tuyến cũng như thế, hiển nhiên một đầu của mười một cái mệnh tuyến kia cũng không phải là vật bình thường.
Trong đó hư ảnh Thất Tinh kết nối bầu trời, đương nhiên còn có hư ảnh đao khách kia cũng như vậy. Vào lúc cỗ lực lượng quy tắc muốn chặt đứt mệnh tuyến của bọn họ, bầu trời lờ mờ chợt có vật nào đó phát sáng lên.
Đó là những ngôi sao.
Không nhiều không ít, bảy vì sao ở giữa không trung.
Bọn nó sặc sỡ loá mắt, xếp thành hình dáng chiếc muôi ở phía chân trời.
Vẩy ra một mảnh hào quang sáng lạn về phía Tô Trường An.
Sư thúc tổ... sư phụ... Tô Trường An ngửa đầu nhìn tia sáng kia, trong miệng không kìm nổi nỉ non nói.
Hắn biết rõ, đó là đám tiên hiền Thiên Lam đang giữ hắn lại, đang bảo vệ hắn.
Con sâu cái kiến trong lồng giam, còn dám đối địch với ta? Trong hai tròng mắt tà ảnh hiện lên một tia tàn khốc, hai tay của lão hợp ở trước ngực, kết ra một cái thủ ấn phức tạp khó lường.
Từng cái sắc lệnh tuôn về phía bầu trời, bắn vào các ngôi sao trong Thất Tinh.
Bảy ngôi sao vào lúc đó run run một hồi, hào quang cũng theo đó ảm đạm thêm vài phần. Nhưng lại cố chấp lóe lên như cũ, chiếu ánh sao sáng rơi vào trên người Tô Trường An.
Hừ, hồ đồ ngu xuẩn mất linh.
Tà ảnh cười lạnh nói, lại liên tiếp kết ra mấy cái thủ ấn cực kỳ phức tạp, từng cái sắc lệnh màu vàng mắt thấy sẽ bay ra, bắn về phía bầu trời.
Bên trong sắc lệnh kia bao bọc lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, một kích tùy ý vừa nãy đã làm cho ánh sáng của những ngôi sao ảm đạm, nếu như lại ra một kích này, chỉ sợ đám anh linh trong những ngôi sao kia sẽ không còn lực lượng trợ giúp Tô Trường An.
Mà cũng đúng lúc này, phương xa chợt truyền đến một tiếng thét dài, đó là tiếng Phượng Hoàng gáy.
Đồ nhi của ta, ngươi cũng dám động! Một thanh âm nữ tử chợt vang lên, Ngô Đồng ở bên ngoài vạn dặm hiển nhiên cũng cảm thấy chỗ này khác thường, từ phương xa phát ra một tiếng gào thét, dùng lực lượng của mình chống lại sức mạnh to lớn tràn đầy của thiên địa, bảo vệ mệnh tuyến giữa cô cùng với Tô Trường An.
Mà cùng lúc đó, trong bóng tối, một đôi mắt chợt mở ra.
Cặp mắt kia cực kỳ đặc biệt, một cái đen kịt như đêm, một cái sáng như ban ngày. Mà bên trong những cái mệnh tuyến còn tồn tại của Tô Trường An lại có một cái tương liên với chủ nhân hai con mắt này.
Đạm Thai Bác, lá gan của các ngươi quả nhiên là càng lúc càng lớn, ngươi cũng dám sử dụng loại thuật cấm này.
Chủ nhân đôi mắt kia nói như vậy, một cái bóng người cũng dần dần hiện lên bên người tà ảnh lúc này, hiển nhiên bản thể của gã cũng không tới chỗ này, mà buông xuống chỉ là một cái hóa thân của gã.
Gã tới thêm với tiếng gào thét của Phượng Hoàng trước kia, khiến cho thân thể tà ảnh chấn động, sát chiêu vốn muốn ra phải mãnh liệt ngừng lại.
Lão biết rõ, nếu như chủ nhân đôi mắt này muốn bảo vệ Tô Trường An, lão muốn giết chết hắn cũng không thể không tốn một phen tay chân. Nhưng nếu chỉ là như thế, lão đã quyết tâm giết chết Tô Trường An, bất cứ người nào có can đảm ngăn cản lão đều phải chết ở chỗ này!
Các ngươi là những thứ giòi bọ núp trong bóng tối lại có dũng khí xuất hiện ở trước mặt ta, xem ra đứa nhỏ này rất quan trọng đối với các ngươi a. Lão trêu tức nói, trong tay lại kết xuất ra từng cái ấn ký.
Thân thể Tô Trường An thân vào lúc đó run rẩy dữ dội, còn vẻn vẹn mười một cái mệnh tuyến dư lại bắt đầu lay động điên cuồng.
Thiên đạo không được đầy đủ, mới có thể tạo ra chỗ trống cho những Tà Thần kia chui vào, nếu như các ngươi đã tiếp nhận Thiên đạo, không suy nghĩ bổ sung toàn bộ Thiên đạo, bảo vệ phương thế giới này, trái lại làm theo tư lợi bản thân, gọi Tà Thần đến, hôm nay lại càng sử dụng thuật cấm như vậy, quả nhiên là đại nghịch bất đạo.
Tất cả hành động của tà ảnh khiến cho đôi mắt kia phát lạnh.
Vậy thì như thế nào? Chính như bản thể của ngươi tìm tới ta cũng chưa chắc sợ ngươi, chỉ một cái hóa thân cũng muốn ngăn cản ta? Tà ảnh giống như không quan tâm đối với sự chất vấn của gã, thúc giục linh lực quanh thân lần nữa.
Mười đường mệnh tuyến kia càng lay động kịch liệt mắt thấy hiển nhiên đã tới mức tan vỡ.
Chủ nhân đôi mắt nghe vậy trầm mặc một hồi, gã biết rõ tà ảnh không nói dối, bọn họ lúc này không được số trời bảo hộ, người mạnh ta yếu, có lẽ đã không phải là đối thủ của những Thiên Nhân này, bây giờ một cái hóa thân của gã lại càng không có bao nhiêu lực lượng đáng nói, có thể bảo vệ được Tô Trường An và mệnh tuyến của hắn đã là vạn hạnh, về phần những chuyện khác rốt cuộc chỉ có thể nhìn vận mệnh của Tô Trường An rồi.
Nghĩ đến như thế, gã liếc nhìn Tô Trường An thật sâu, thân thể liền chậm rãi tản đi.
Tô Trường An dù sao chỉ là một khâu trong kế hoạch bọn chúng chống lại Thiên Nhân, trước khi bọn chúng chuẩn bị ổn thỏa, gã cũng không muốn đánh nhau với Thiên Nhân.
Hai con ngươi Tô Trường An dần dần trở nên đỏ tươi, hắn cảm giác được những mệnh tuyến này sắp vỡ vụn, mà ngôi sao phía chân trời cũng chợt tối chợt sáng, hiển nhiên cũng đã đến cực hạn.
Nhưng vào lúc này.
Một đường thanh âm lành lạnh vang lên.
Ngươi dám tổn thương hắn?
Thanh âm kia nói như vậy, nương theo đó là một đường bóng người màu xanh đã rơi vào trước mặt Tô Trường An.
Đó là một vị nữ tử, cũng là chủ nhân một đường mệnh tuyến cuối cùng của Tô Trường An.
/743
|