Thiên Môn sơn, Tinh Thần các.
Trong lầu các bầu trời đầy sao lấp lánh, một nữ tử áo xanh giữa mi tâm có một dấu ấn màu đỏ mặt đầy chuyên chú nhìn thiếu niên nằm trên giường.
Thiếu niên nhắm chặt hai mắt, như đã rơi vào trong giấc ngủ say.
Lúc này phía sau chợt xuất hiện mấy thân ảnh, diện mạo bọn họ khác nhau, tuổi cũng không giống nhau, nhưng trên người không một ngoại lệ đều mang một loại nhạc khí.
Bọn họ quỳ ở phía sau nữ tử áo xanh kia, sắc mặt cung kính, lại mang theo sợ hãi.
Sao rồi, tìm được chưa? Nữ tử áo xanh ngay cả nhìn cũng không nhìn mấy người phía sau lưng lấy một cái, ánh mắt của nàng hệt như bị đóng đinh ở trên người thiếu niên vậy, nàng vươn tay vén mấy sợi tóc tán loạn trước trán thiếu niên, đầu cũng không quay lại hỏi: tìm được chưa?
Thuộc hạ... Mọi người nghe vậy liếc nhìn nhau, hình như đều có chút sợ hãi, ấp a ấp úng nói: thuộc hạ vô năng, tìm khắp tàng thư ở Tinh Thần các cũng không tìm được cách chữa trị cho Tô công tử.
Nữ tử áo xanh nghe vậy liền nhíu mày, một luồng linh áp bàng bạc từ trong cơ thể nàng tràn ra.
Phế vật! Nàng mắng một tiếng, trong giọng nói lạnh lùng là sát ý không chút che giấu.
Sắc mặt mấy người phía sau liền trở nên khó coi, kinh sợ rối rít cúi đầu nói: thuộc hạ vô năng!
Mà lời này hình như không dập tắt được lửa giận trong lòng nữ tử, nàng tiếp tục nói: lúc trước ta nói thế nào?
Các chủ nói nếu bọn ta không tìm được cách chữa trị cho Tô công tử thì sẽ lấy mạng của bọn ta tương bồi. Mấy người kia ấp a ấp úng nói, mà lúc này trên trán bọn họ đã phiếm đầy mồ hôi.
Nếu đã nhớ vậy thì đi chết đi! Trong con ngươi của nữ tử áo xanh liền lóe ra sát cơ nồng đậm, mà luồng linh áp bàng bạc chợt từ trong cơ thể nàng dũng mãnh tràn ra, gào thét muốn cắn nuốt thân thể mấy người kia.
Ở trong công kích cường hãn thế này, mấy người kia vẫn không sinh ra được chút lòng phản kháng nào, nhìn luồng linh áp gào thét mà tới đó liền muốn trốn đi, nhưng bất đắc dĩ là thân thể đã bị khí cơ của nữ tử áo xanh phong tỏa, hoàn toàn không thể xê dịch được chút nào.
Mắt thấy bọn họ sắp phải chết trong tay nử tử áo xanh này.
Nhưng ngay tại lúc đó.
Chờ đã! Thiếu niên nằm trên giường tựa như bị đánh thức ngồi dậy, trên trán hắn là mồ hôi lạnh chằng chịt, một tay duỗi về phía trước, như là muốn giữ lại, lại dường như là muốn ngăn cản gì đó.
Nữ tử áo xanh thấy thiếu niên đột nhiên tỉnh lại, sát khí giữa mi tâm nháy mắt tan thành mây khói, mà hình như hiểu sai ý, thầm cho rằng thiếu niên đang ngăn cản hành vi của nàng, nàng thậm chí không hỏi tại sao thiếu niên lại làm như vậy, nhưng theo bản năng nàng không muốn làm chuyện mà thiếu niên không muốn nàng làm. Vậy là vung tay lên, luồng linh lực mắt thấy sắp nuốt chửng mấy người kia đã biến mất theo sát khí giữa mi tâm nàng.
Ngươi đã tỉnh rồi! Nữ tử ngạc nhiên mừng rỡ nói, vươn tay vội vàng đỡ thiếu niên, ân cần trên mặt tự nhiên bộc lộ ra theo lời nói.
Thiếu niên, hoặc là nói Tô Trường An có hơi sững sờ nhìn tình cảnh trước mắt, hệt như còn có hơi nghi ngờ bản thân tại sao lại xuất hiện ở nơi này.
Các ngươi còn đang làm cái gì, đi chuẩn bị chút thức ăn! Nữ tử áo xanh như là nhớ ra cái gì quay đầu trách mắng mấy người kia.
Mấy người sống sót sau tai nạn làm gì có gan phản bác, vội vàng rối rít gật đầu đáp vâng, sau đó tranh nhau chạy ra ngoài như sợ sẽ tụt lại phía sau. Dáng vẻ kia như con thỏ bị giật mình, đâu còn nhìn ra được dáng dấp Tống Táng giả nghênh ngang kiêu ngạo chứ.
Sao rồi? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Nữ tử quay đầu nhìn Tô Trường An hỏi.
Tô Trường An nhìn đôi con ngươi màu đỏ kia, vẻ mặt hơi hoảng hốt, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại từ cuộc đối thoại trong giấc mộng với Thiên Đạo.
Hắn hỏi: Thanh Loan? Trong con ngươi dần dần hiện ra thần sắc kích động, nhưng rất nhanh đã phẳng lặng lại. Không đúng, ngươi không phải Thanh Loan! Ngươi là Tất Phương!
Bàn tay hắn vốn đã vươn đến giữa không trung lúc này rụt về như bị điện giật.
Động tác đó không nghi ngờ khiến lòng nữ tử không vui, vui mừng và ân cần trên mặt nàng cũng nhạt đi vài phần, đồng thời đứng dậy, nhìn Tô Trường An, nói: đúng, ta không phải Thanh Loan, nhưng ta cũng không phải Tất Phương.
Tô Trường An sửng sốt, hắn cẩn thận quan sát nữ tử trước mắt vài lần, ngoại trừ đôi con ngươi màu đỏ, hắn hầu như không tìm ra được nàng và Thanh Loan có gì khác biệt, mà đồng thời khí tức trên người nữ tử cũng có chút tương tự với Thanh Loan, nhưng lại không giống hoàn toàn. Đó là một loại cảm giác rất kì quái, quen thuộc lại xa lạ, Tô Trường An nói không rõ ràng.
Chân mày hắn nhíu lại, nhìn nữ tử, hỏi: vậy rốt cuộc ngươi là ai, Thanh Loan ở đâu?
Ta là ai? Nữ tử nghe vậy, trong con ngươi đỏ rực đột nhiên hiện lên ý cười, nhưng ý cười kia rơi vào trong mắt Tô Trường An không hiểu sao lại khiến hắn nhìn ra được một chút khổ sở. Ta cũng không biết ta là ai. Ta là Thanh Loan, cũng là Tất Phương, nhưng lại đều không phải.
Có ý gì? Chân mày Tô Trường An nhíu lại càng chặt.
Nữ tử áo xanh nói: ý ta là Thanh Loan vì cứu ngươi, Tất Phương vì tự vệ, hai người lựa chọn dung hợp, vì vậy liền sinh ra ta. Ta là tồn tại sau khi linh hồn của các nàng hòa vào nhau, nhưng lại không phải các nàng. Còn Thanh Loan của ngươi, linh hồn của nàng đã hoàn toàn dung hòa cùng Tất Phương, sẽ không trở lại nữa! Ánh mắt lại cực kỳ phức tạp nhìn Tô Trường An.
Thực ra nàng bắt hắn về Tinh Thần các lúc đầu là vì muốn nghĩ cách lấy chín thành Thần tính của Tất Phương từ trong thân thể hắn ra, nhưng thể chất của Tô Trường An cực kỳ đặc biệt, nàng khó mà dùng ngoại lực lấy ra được, chỉ có thể chăm sóc cho hắn thật tốt. Nhưng có lẽ bởi vì do linh hồn Thanh Loan trong cơ thể nàng, trong lúc nàng chiếu cố cho thiếu niên này, nhớ lại từng li từng tí những việc về hắn, trong lòng lại đột nhiên dâng lên lòng ái mộ hắn.
Tất nhiên nàng biết đây là do linh hồn của Thanh Loan tạo thành, nhưng nàng chính là hợp thể của Thanh Loan và Tất Phương, những thứ Thanh Loan từng trải qua nàng cũng từng trải qua, nàng không cách nào ngăn chặn ý nghĩ đó.
Không trở lại được. Lời của nữ tử như cái trùy nặng đánh lên lồng ngực Tô Trường An, vẻ mặt hắn ngay tức khắc trở nên đờ đẫn, trong miệng lặp lại lời nữ tử nói trước đó, thân thể bắt đầu run rẩy từng trận.
Biểu hiển này của Tô Trường An khiến lòng nữ tử không hiểu sao hiện ra không đành lòng, nàng thu hồi từng chút bất mãn nảy sinh vì thái độ trước đó của Tô Trường An, đi về phía trước, vươn tay ôm thân thể của hắn vào lòng.
Ôm thiếu niên này, lòng nữ tử liền dâng lên chút ấm áp, thần sắc trên mặt nàng cũng trở nên dịu dàng, nàng khẽ vỗ lưng thiếu niên, an ủi nói: không sao, Thanh Loan không còn, nhưng ta vẫn còn, ta sẽ mãi mãi ở cùng với ngươi.
Nói đến đây, trong hai mắt của nàng hiện ra hồng quang.
Ai cũng không thể tổn thương ngươi, ai cũng không thể khiến chúng ta chia lìa.
Cùng lúc đó trong lòng nàng bổ sung lời này.
Trong lầu các bầu trời đầy sao lấp lánh, một nữ tử áo xanh giữa mi tâm có một dấu ấn màu đỏ mặt đầy chuyên chú nhìn thiếu niên nằm trên giường.
Thiếu niên nhắm chặt hai mắt, như đã rơi vào trong giấc ngủ say.
Lúc này phía sau chợt xuất hiện mấy thân ảnh, diện mạo bọn họ khác nhau, tuổi cũng không giống nhau, nhưng trên người không một ngoại lệ đều mang một loại nhạc khí.
Bọn họ quỳ ở phía sau nữ tử áo xanh kia, sắc mặt cung kính, lại mang theo sợ hãi.
Sao rồi, tìm được chưa? Nữ tử áo xanh ngay cả nhìn cũng không nhìn mấy người phía sau lưng lấy một cái, ánh mắt của nàng hệt như bị đóng đinh ở trên người thiếu niên vậy, nàng vươn tay vén mấy sợi tóc tán loạn trước trán thiếu niên, đầu cũng không quay lại hỏi: tìm được chưa?
Thuộc hạ... Mọi người nghe vậy liếc nhìn nhau, hình như đều có chút sợ hãi, ấp a ấp úng nói: thuộc hạ vô năng, tìm khắp tàng thư ở Tinh Thần các cũng không tìm được cách chữa trị cho Tô công tử.
Nữ tử áo xanh nghe vậy liền nhíu mày, một luồng linh áp bàng bạc từ trong cơ thể nàng tràn ra.
Phế vật! Nàng mắng một tiếng, trong giọng nói lạnh lùng là sát ý không chút che giấu.
Sắc mặt mấy người phía sau liền trở nên khó coi, kinh sợ rối rít cúi đầu nói: thuộc hạ vô năng!
Mà lời này hình như không dập tắt được lửa giận trong lòng nữ tử, nàng tiếp tục nói: lúc trước ta nói thế nào?
Các chủ nói nếu bọn ta không tìm được cách chữa trị cho Tô công tử thì sẽ lấy mạng của bọn ta tương bồi. Mấy người kia ấp a ấp úng nói, mà lúc này trên trán bọn họ đã phiếm đầy mồ hôi.
Nếu đã nhớ vậy thì đi chết đi! Trong con ngươi của nữ tử áo xanh liền lóe ra sát cơ nồng đậm, mà luồng linh áp bàng bạc chợt từ trong cơ thể nàng dũng mãnh tràn ra, gào thét muốn cắn nuốt thân thể mấy người kia.
Ở trong công kích cường hãn thế này, mấy người kia vẫn không sinh ra được chút lòng phản kháng nào, nhìn luồng linh áp gào thét mà tới đó liền muốn trốn đi, nhưng bất đắc dĩ là thân thể đã bị khí cơ của nữ tử áo xanh phong tỏa, hoàn toàn không thể xê dịch được chút nào.
Mắt thấy bọn họ sắp phải chết trong tay nử tử áo xanh này.
Nhưng ngay tại lúc đó.
Chờ đã! Thiếu niên nằm trên giường tựa như bị đánh thức ngồi dậy, trên trán hắn là mồ hôi lạnh chằng chịt, một tay duỗi về phía trước, như là muốn giữ lại, lại dường như là muốn ngăn cản gì đó.
Nữ tử áo xanh thấy thiếu niên đột nhiên tỉnh lại, sát khí giữa mi tâm nháy mắt tan thành mây khói, mà hình như hiểu sai ý, thầm cho rằng thiếu niên đang ngăn cản hành vi của nàng, nàng thậm chí không hỏi tại sao thiếu niên lại làm như vậy, nhưng theo bản năng nàng không muốn làm chuyện mà thiếu niên không muốn nàng làm. Vậy là vung tay lên, luồng linh lực mắt thấy sắp nuốt chửng mấy người kia đã biến mất theo sát khí giữa mi tâm nàng.
Ngươi đã tỉnh rồi! Nữ tử ngạc nhiên mừng rỡ nói, vươn tay vội vàng đỡ thiếu niên, ân cần trên mặt tự nhiên bộc lộ ra theo lời nói.
Thiếu niên, hoặc là nói Tô Trường An có hơi sững sờ nhìn tình cảnh trước mắt, hệt như còn có hơi nghi ngờ bản thân tại sao lại xuất hiện ở nơi này.
Các ngươi còn đang làm cái gì, đi chuẩn bị chút thức ăn! Nữ tử áo xanh như là nhớ ra cái gì quay đầu trách mắng mấy người kia.
Mấy người sống sót sau tai nạn làm gì có gan phản bác, vội vàng rối rít gật đầu đáp vâng, sau đó tranh nhau chạy ra ngoài như sợ sẽ tụt lại phía sau. Dáng vẻ kia như con thỏ bị giật mình, đâu còn nhìn ra được dáng dấp Tống Táng giả nghênh ngang kiêu ngạo chứ.
Sao rồi? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Nữ tử quay đầu nhìn Tô Trường An hỏi.
Tô Trường An nhìn đôi con ngươi màu đỏ kia, vẻ mặt hơi hoảng hốt, lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại từ cuộc đối thoại trong giấc mộng với Thiên Đạo.
Hắn hỏi: Thanh Loan? Trong con ngươi dần dần hiện ra thần sắc kích động, nhưng rất nhanh đã phẳng lặng lại. Không đúng, ngươi không phải Thanh Loan! Ngươi là Tất Phương!
Bàn tay hắn vốn đã vươn đến giữa không trung lúc này rụt về như bị điện giật.
Động tác đó không nghi ngờ khiến lòng nữ tử không vui, vui mừng và ân cần trên mặt nàng cũng nhạt đi vài phần, đồng thời đứng dậy, nhìn Tô Trường An, nói: đúng, ta không phải Thanh Loan, nhưng ta cũng không phải Tất Phương.
Tô Trường An sửng sốt, hắn cẩn thận quan sát nữ tử trước mắt vài lần, ngoại trừ đôi con ngươi màu đỏ, hắn hầu như không tìm ra được nàng và Thanh Loan có gì khác biệt, mà đồng thời khí tức trên người nữ tử cũng có chút tương tự với Thanh Loan, nhưng lại không giống hoàn toàn. Đó là một loại cảm giác rất kì quái, quen thuộc lại xa lạ, Tô Trường An nói không rõ ràng.
Chân mày hắn nhíu lại, nhìn nữ tử, hỏi: vậy rốt cuộc ngươi là ai, Thanh Loan ở đâu?
Ta là ai? Nữ tử nghe vậy, trong con ngươi đỏ rực đột nhiên hiện lên ý cười, nhưng ý cười kia rơi vào trong mắt Tô Trường An không hiểu sao lại khiến hắn nhìn ra được một chút khổ sở. Ta cũng không biết ta là ai. Ta là Thanh Loan, cũng là Tất Phương, nhưng lại đều không phải.
Có ý gì? Chân mày Tô Trường An nhíu lại càng chặt.
Nữ tử áo xanh nói: ý ta là Thanh Loan vì cứu ngươi, Tất Phương vì tự vệ, hai người lựa chọn dung hợp, vì vậy liền sinh ra ta. Ta là tồn tại sau khi linh hồn của các nàng hòa vào nhau, nhưng lại không phải các nàng. Còn Thanh Loan của ngươi, linh hồn của nàng đã hoàn toàn dung hòa cùng Tất Phương, sẽ không trở lại nữa! Ánh mắt lại cực kỳ phức tạp nhìn Tô Trường An.
Thực ra nàng bắt hắn về Tinh Thần các lúc đầu là vì muốn nghĩ cách lấy chín thành Thần tính của Tất Phương từ trong thân thể hắn ra, nhưng thể chất của Tô Trường An cực kỳ đặc biệt, nàng khó mà dùng ngoại lực lấy ra được, chỉ có thể chăm sóc cho hắn thật tốt. Nhưng có lẽ bởi vì do linh hồn Thanh Loan trong cơ thể nàng, trong lúc nàng chiếu cố cho thiếu niên này, nhớ lại từng li từng tí những việc về hắn, trong lòng lại đột nhiên dâng lên lòng ái mộ hắn.
Tất nhiên nàng biết đây là do linh hồn của Thanh Loan tạo thành, nhưng nàng chính là hợp thể của Thanh Loan và Tất Phương, những thứ Thanh Loan từng trải qua nàng cũng từng trải qua, nàng không cách nào ngăn chặn ý nghĩ đó.
Không trở lại được. Lời của nữ tử như cái trùy nặng đánh lên lồng ngực Tô Trường An, vẻ mặt hắn ngay tức khắc trở nên đờ đẫn, trong miệng lặp lại lời nữ tử nói trước đó, thân thể bắt đầu run rẩy từng trận.
Biểu hiển này của Tô Trường An khiến lòng nữ tử không hiểu sao hiện ra không đành lòng, nàng thu hồi từng chút bất mãn nảy sinh vì thái độ trước đó của Tô Trường An, đi về phía trước, vươn tay ôm thân thể của hắn vào lòng.
Ôm thiếu niên này, lòng nữ tử liền dâng lên chút ấm áp, thần sắc trên mặt nàng cũng trở nên dịu dàng, nàng khẽ vỗ lưng thiếu niên, an ủi nói: không sao, Thanh Loan không còn, nhưng ta vẫn còn, ta sẽ mãi mãi ở cùng với ngươi.
Nói đến đây, trong hai mắt của nàng hiện ra hồng quang.
Ai cũng không thể tổn thương ngươi, ai cũng không thể khiến chúng ta chia lìa.
Cùng lúc đó trong lòng nàng bổ sung lời này.
/743
|