Hai tròng mắt Tô Trường An run run, thần sắc trên mặt đột nhiên trở nên tan rã.
Mãi mãi ở cùng nhau. Hắn nhắc đi nhắc lại câu này, trong đầu nhớ lại từng việc từ khi ở cùng Thanh Loan.
Trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành Trường An, Thanh Loan vì cứu hắn mà chôn vùi mệnh tinh của mình, dựa vào một viên truyền thừa Tinh Linh mà Khai Dương lưu lại miễn cưỡng giữ được mạng sống của bản thân.
Trong thành Tây Giang, bọn họ ngồi trong quán mì Thập Nguyệt, ăn mì dương xuân, nhìn nhau cười, tuy chỉ đôi câu vài lời, lại như quen biết đã trăm năm.
Trong thành Lai Vân, Trấn Tây Thần Hậu sống lại, hắn không may chết trận, Thần Điểu màu xanh kia ngưỡng mặt lên trời than khóc, vứt bỏ nhân quả, hóa thân thành Thái Thượng, liều mình đánh một trận với Trấn Tây Thần Hậu. Hắn vĩnh viễn đều không quên được sự không nỡ và quyến luyến trong con ngươi Thần Điểu kia lúc Khai Dương dẫn nàng đi.
Hắn chậm rãi vươn tay, muốn ôm thân thể Thanh Loan vào trong lòng.
Nhưng vào lúc đó, lưu quang bạch sắc trong cơ thể hắn chấn động, một âm thanh như chung vàng đại lữ* đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
*Chung vàng lại lữ: hình dung âm thanh trang nghiêm
Thân thể hắn khẽ chấn động, hai tay vốn đã vươn đến sau lưng Thanh Loan chợt dừng lại, thần sắc tan rã trên mặt cũng khôi phục thanh tỉnh.
Lưu quang kia là thứ từ trong Thiên Đạo bay vào trong cơ thể hắn lúc gặp Thiên Đạo, hắn vốn không để ý, nhưng lúc này lưu quang kia lại đột nhiên lên tiếng, đánh thức hắn từ trong trạng thái mê man.
Hắn giật mình một cái, vươn tay đẩy Thanh Loan ra.
Tại sao? Thanh Loan không kịp đề phòng bị Tô Trường An đẩy lảo đảo, đợi đến khi nàng đứng vững, mặt tràn đầy khó hiểu nhìn Tô Trường An, hệt như hành động này của Tô Trường An ở trong mắt nàng là không thể nào tưởng tượng nổi.
Ngươi không phải Thanh Loan! Ngươi không phải nàng! Tô Trường An lảo đảo đứng dậy, hình như còn chưa khôi phục được sau phản phệ vì vận dụng lực lượng Tiên Đạo, sắc mặt lúc này tái nhợt. Nhưng hắn lại nhìn nữ tử áo xanh mắt đỏ trước mắt kiên định nói.
Ta không phải nàng, nhưng ta có thể thay thế nàng, ta có thể cùng ngươi, mãi mãi cùng ngươi! Thanh Loan vội vàng nói, thân thể bước lên trước một bước, tựa như lại muốn ôm Tô Trường An.
Không ai có thể thay thế Thanh Loan! Tô Trường An lắc đầu, thần sắc trên mặt bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng hắn lại chưa từng chú ý tới thần sắc trên mặt Thanh Loan lúc này đã từ từ lộ ra dấu hiệu sắp hỏng mất.
Không ai có thể thay thế Thanh Loan vậy thì ta là ai? Nàng hỏi, con ngươi đỏ rựa bắt đầu trở nên tan rã.
Ta là Thanh Loan? Hay là Tất Phương? Ta là ai? Ta là ai?? Nàng tự mình lẩm bẩm, thân thể từng bước từng bước lùi về phía sau.
Tô Trường An nhíu mày nói: ngươi là ai ta không biết, nhưng ta nhất định sẽ tách linh hồn của Thanh Loan và Tất Phương trong cơ thể ngươi ra! Hắn tất nhiên nhìn ra được sự khác thường lúc này của Thanh Loan, nhưng hắn lại không có tâm tư để quan tâm đến việc này. Lời của Thiên Đạo vẫn rành rành bên tai, Thiên Đạo muốn hắn giết sáu Thần, nếu không tách linh hồn của Thanh Loan và Tất Phương ra, vậy chẳng phải bảo hắn giết Thanh Loan sao? Dù sao Tô Trường An cũng không thể làm chuyện đó được.
Ngươi muốn tách Thanh Loan và Tất Phương ra? Nhưng sau khi Thanh Loan nghe được lời này, thân thể chấn động, ấn ký lửa đỏ của nàng bắt đầu trở nên chói mắt, trong con ngươi đỏ rực cũng có ánh sáng dị thường chớp lóe. Mà đầy trời sao trong lầu các sau lưng nàng cũng như cảm ứng được chập chờn trong lòng nàng lúc này bắt đầu chớp lóe.
Ta quan tâm ngươi như vậy! Ngươi lại muốn giết ta!? Ngọn lửa đỏ bắt đầu dâng lên quanh thân Thanh Loan, cho dù cách nhau mấy trượng Tô Trường An vẫn có thể cảm nhận được cơn nóng hừng hực đó.
Lòng Tô Trường An chấn động, muốn vận dụng linh lực quanh thân để đối kháng lại, nhưng hắn lại đánh giá thấp phản phệ sau khi vận dụng lực lượng Tiên Đạo, trong cơ thể hắn trống rỗng, căn bản khó mà vận dụng được chút linh lực nào.
Nếu ngươi đã đối đãi với ta như thế! Vậy ngươi liền đi chết đi! Trong hai con ngươi của Thanh Loan chớp lóe sát ý lạnh băng, trước người ngưng tụ thành hình một con Hỏa Phượng, lời vừa dứt, Hỏa Phượng kia hót dài một tiếng, dường như muốn xuất thủ. Mà trạng thái lúc này của Tô Trường An chắc chắn không thể nào ngăn cản được một kích này của Thanh Loan.
Mắt thấy hắn sắp phải vùi thân dưới ngọn lửa nóng bỏng quanh thân Hỏa Phượng này.
Nhưng vào một khắc kia, Thanh Loan nhìn Hỏa Phượng cách Tô Trường An càng ngày càng gần, lòng không hiểu sao truyền tới từng đợt đau đớn tê tâm liệt phế.
Nỗi đau kia như tới từ trong linh hồn của nàng, truyền khắp cả người nàng, khiến nàng cảm thấy ngạt thở, hệt như có thứ gì đó muốn nuốt sống nàng hoàn toàn vậy.
Nàng nhận ra bản thân không giết được Tô Trường An.
Từ giây phút nàng sinh ra, nàng đã không thể nào giết được Tô Trường An.
Trong linh hồn của Thanh Loan ngoại trừ cái gọi là tình yêu đối với Tô Trường An thì không còn thứ gì khác nữa, cho dù là sau khi dung nhập vào Tất Phương, vẫn không cách nào xóa bỏ đi phần tình cảm này.
Nàng bất chấp phản phệ do tán đi Hỏa Phượng mang tới, vung tay áo, Hỏa Phượng khí thế hung mãnh liền biến mất toàn bộ.
Mà nàng cũng không tránh khỏi bị một ít phản phệ, nhưng nàng lại cắn răng áp chế thương thế này xuống.
Sau đó nhìn về phía Tô Trường An sống sót sau tai nạn, ánh sáng trong mắt trở nên phức tạp.
Nàng nói: lấy chín phần Thần tính ngươi thu vào giao ra đây.
Tô Trường An không biết tại sao nữ tử này đột nhiên tha cho hắn, nhưng hắn lại hiểu rõ một đạo lý, Thanh Loan và Tất Phương dung hợp thành một thể, nhưng lúc này trong cơ thể Thanh Loan chỉ có sáu thành Thần tính của Tất Phương, Thanh Loan như vậy cũng đã trở thành Thanh Loan không giống trước kia, nếu chín thành Thần tính còn lại tiến vào trong cơ thể Thanh Loan, vậy sợ là muốn để Thanh Loan biến trở về Thanh Loan nguyên bản e rằng sẽ khó càng thêm khó.
Vì vậy bất luận xem xét từ trên góc độ nào, Tô Trường An đều tuyệt đối không thể trả Thần tính lại cho Thanh Loan.
Nếu ngươi không thả Thanh Loan ra thì ngươi vĩnh viễn cũng đừng mơ cướp Thần tính của Tất Phương khỏi cơ thể ta. Tô Trường An lắc đầu, hắn cũng đoán được đại khái Thần tính Tất Phương bị hắn nhét vào trong cơ thể Thanh Loan hình như không thể cưỡng ép cướp đi, nếu không trong lúc hắn hôn mê thì sợ là đối phương đã sớm đắc thủ rồi.
Ngươi! Thái độ của Tô Trường An khiến nội tâm Thanh Loan mới bình tĩnh xuống lại không hiểu sao xông lên một cơn giận, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?
Tô Trường An không nói gì, chỉ lạnh mặt nhìn nữ tử có linh hồn của Tất Phương và Thanh Loan này.
... Thanh Loan giận dữ, nàng không thể không thừa nhận, nàng đúng là không giết được Tô Trường An, một cổ linh hồn trong cơ thể nàng khiến nàng hoàn toàn không làm được chuyện đó.
Điều này khiến nàng rất phiền não.
Nàng là Chân Thần, có sức mạnh không gì cản nổi, kiêu ngạo coi rẻ chúng sinh, nhưng hết lần này tới lần khác lại khăng khăng phải được Tô Trường An cho phép. Mâu thuẫn đó khiến nàng rất khó chịu.
Nàng nói: ngươi vĩnh viễn cũng không thể tìm Thanh Loan của ngươi trở về rồi! Nàng đã hoàn toàn dung hợp thành một thể với Tất Phương, ngươi muốn tách các nàng ra thì chỉ có giết ta, mà chỉ cần ta chết thì linh hồn của các nàng sẽ tiêu tán theo! Nàng không trở lại được! Vĩnh viễn đều không trở lại được! Trong lòng lại dâng lên bi thương không biết do đâu, trong con ngươi đỏ rực đột nhiên gợn sóng, liền có nước mắt từ trong đó rơi xuống.
---o0o---
Mãi mãi ở cùng nhau. Hắn nhắc đi nhắc lại câu này, trong đầu nhớ lại từng việc từ khi ở cùng Thanh Loan.
Trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành Trường An, Thanh Loan vì cứu hắn mà chôn vùi mệnh tinh của mình, dựa vào một viên truyền thừa Tinh Linh mà Khai Dương lưu lại miễn cưỡng giữ được mạng sống của bản thân.
Trong thành Tây Giang, bọn họ ngồi trong quán mì Thập Nguyệt, ăn mì dương xuân, nhìn nhau cười, tuy chỉ đôi câu vài lời, lại như quen biết đã trăm năm.
Trong thành Lai Vân, Trấn Tây Thần Hậu sống lại, hắn không may chết trận, Thần Điểu màu xanh kia ngưỡng mặt lên trời than khóc, vứt bỏ nhân quả, hóa thân thành Thái Thượng, liều mình đánh một trận với Trấn Tây Thần Hậu. Hắn vĩnh viễn đều không quên được sự không nỡ và quyến luyến trong con ngươi Thần Điểu kia lúc Khai Dương dẫn nàng đi.
Hắn chậm rãi vươn tay, muốn ôm thân thể Thanh Loan vào trong lòng.
Nhưng vào lúc đó, lưu quang bạch sắc trong cơ thể hắn chấn động, một âm thanh như chung vàng đại lữ* đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
*Chung vàng lại lữ: hình dung âm thanh trang nghiêm
Thân thể hắn khẽ chấn động, hai tay vốn đã vươn đến sau lưng Thanh Loan chợt dừng lại, thần sắc tan rã trên mặt cũng khôi phục thanh tỉnh.
Lưu quang kia là thứ từ trong Thiên Đạo bay vào trong cơ thể hắn lúc gặp Thiên Đạo, hắn vốn không để ý, nhưng lúc này lưu quang kia lại đột nhiên lên tiếng, đánh thức hắn từ trong trạng thái mê man.
Hắn giật mình một cái, vươn tay đẩy Thanh Loan ra.
Tại sao? Thanh Loan không kịp đề phòng bị Tô Trường An đẩy lảo đảo, đợi đến khi nàng đứng vững, mặt tràn đầy khó hiểu nhìn Tô Trường An, hệt như hành động này của Tô Trường An ở trong mắt nàng là không thể nào tưởng tượng nổi.
Ngươi không phải Thanh Loan! Ngươi không phải nàng! Tô Trường An lảo đảo đứng dậy, hình như còn chưa khôi phục được sau phản phệ vì vận dụng lực lượng Tiên Đạo, sắc mặt lúc này tái nhợt. Nhưng hắn lại nhìn nữ tử áo xanh mắt đỏ trước mắt kiên định nói.
Ta không phải nàng, nhưng ta có thể thay thế nàng, ta có thể cùng ngươi, mãi mãi cùng ngươi! Thanh Loan vội vàng nói, thân thể bước lên trước một bước, tựa như lại muốn ôm Tô Trường An.
Không ai có thể thay thế Thanh Loan! Tô Trường An lắc đầu, thần sắc trên mặt bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng hắn lại chưa từng chú ý tới thần sắc trên mặt Thanh Loan lúc này đã từ từ lộ ra dấu hiệu sắp hỏng mất.
Không ai có thể thay thế Thanh Loan vậy thì ta là ai? Nàng hỏi, con ngươi đỏ rựa bắt đầu trở nên tan rã.
Ta là Thanh Loan? Hay là Tất Phương? Ta là ai? Ta là ai?? Nàng tự mình lẩm bẩm, thân thể từng bước từng bước lùi về phía sau.
Tô Trường An nhíu mày nói: ngươi là ai ta không biết, nhưng ta nhất định sẽ tách linh hồn của Thanh Loan và Tất Phương trong cơ thể ngươi ra! Hắn tất nhiên nhìn ra được sự khác thường lúc này của Thanh Loan, nhưng hắn lại không có tâm tư để quan tâm đến việc này. Lời của Thiên Đạo vẫn rành rành bên tai, Thiên Đạo muốn hắn giết sáu Thần, nếu không tách linh hồn của Thanh Loan và Tất Phương ra, vậy chẳng phải bảo hắn giết Thanh Loan sao? Dù sao Tô Trường An cũng không thể làm chuyện đó được.
Ngươi muốn tách Thanh Loan và Tất Phương ra? Nhưng sau khi Thanh Loan nghe được lời này, thân thể chấn động, ấn ký lửa đỏ của nàng bắt đầu trở nên chói mắt, trong con ngươi đỏ rực cũng có ánh sáng dị thường chớp lóe. Mà đầy trời sao trong lầu các sau lưng nàng cũng như cảm ứng được chập chờn trong lòng nàng lúc này bắt đầu chớp lóe.
Ta quan tâm ngươi như vậy! Ngươi lại muốn giết ta!? Ngọn lửa đỏ bắt đầu dâng lên quanh thân Thanh Loan, cho dù cách nhau mấy trượng Tô Trường An vẫn có thể cảm nhận được cơn nóng hừng hực đó.
Lòng Tô Trường An chấn động, muốn vận dụng linh lực quanh thân để đối kháng lại, nhưng hắn lại đánh giá thấp phản phệ sau khi vận dụng lực lượng Tiên Đạo, trong cơ thể hắn trống rỗng, căn bản khó mà vận dụng được chút linh lực nào.
Nếu ngươi đã đối đãi với ta như thế! Vậy ngươi liền đi chết đi! Trong hai con ngươi của Thanh Loan chớp lóe sát ý lạnh băng, trước người ngưng tụ thành hình một con Hỏa Phượng, lời vừa dứt, Hỏa Phượng kia hót dài một tiếng, dường như muốn xuất thủ. Mà trạng thái lúc này của Tô Trường An chắc chắn không thể nào ngăn cản được một kích này của Thanh Loan.
Mắt thấy hắn sắp phải vùi thân dưới ngọn lửa nóng bỏng quanh thân Hỏa Phượng này.
Nhưng vào một khắc kia, Thanh Loan nhìn Hỏa Phượng cách Tô Trường An càng ngày càng gần, lòng không hiểu sao truyền tới từng đợt đau đớn tê tâm liệt phế.
Nỗi đau kia như tới từ trong linh hồn của nàng, truyền khắp cả người nàng, khiến nàng cảm thấy ngạt thở, hệt như có thứ gì đó muốn nuốt sống nàng hoàn toàn vậy.
Nàng nhận ra bản thân không giết được Tô Trường An.
Từ giây phút nàng sinh ra, nàng đã không thể nào giết được Tô Trường An.
Trong linh hồn của Thanh Loan ngoại trừ cái gọi là tình yêu đối với Tô Trường An thì không còn thứ gì khác nữa, cho dù là sau khi dung nhập vào Tất Phương, vẫn không cách nào xóa bỏ đi phần tình cảm này.
Nàng bất chấp phản phệ do tán đi Hỏa Phượng mang tới, vung tay áo, Hỏa Phượng khí thế hung mãnh liền biến mất toàn bộ.
Mà nàng cũng không tránh khỏi bị một ít phản phệ, nhưng nàng lại cắn răng áp chế thương thế này xuống.
Sau đó nhìn về phía Tô Trường An sống sót sau tai nạn, ánh sáng trong mắt trở nên phức tạp.
Nàng nói: lấy chín phần Thần tính ngươi thu vào giao ra đây.
Tô Trường An không biết tại sao nữ tử này đột nhiên tha cho hắn, nhưng hắn lại hiểu rõ một đạo lý, Thanh Loan và Tất Phương dung hợp thành một thể, nhưng lúc này trong cơ thể Thanh Loan chỉ có sáu thành Thần tính của Tất Phương, Thanh Loan như vậy cũng đã trở thành Thanh Loan không giống trước kia, nếu chín thành Thần tính còn lại tiến vào trong cơ thể Thanh Loan, vậy sợ là muốn để Thanh Loan biến trở về Thanh Loan nguyên bản e rằng sẽ khó càng thêm khó.
Vì vậy bất luận xem xét từ trên góc độ nào, Tô Trường An đều tuyệt đối không thể trả Thần tính lại cho Thanh Loan.
Nếu ngươi không thả Thanh Loan ra thì ngươi vĩnh viễn cũng đừng mơ cướp Thần tính của Tất Phương khỏi cơ thể ta. Tô Trường An lắc đầu, hắn cũng đoán được đại khái Thần tính Tất Phương bị hắn nhét vào trong cơ thể Thanh Loan hình như không thể cưỡng ép cướp đi, nếu không trong lúc hắn hôn mê thì sợ là đối phương đã sớm đắc thủ rồi.
Ngươi! Thái độ của Tô Trường An khiến nội tâm Thanh Loan mới bình tĩnh xuống lại không hiểu sao xông lên một cơn giận, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?
Tô Trường An không nói gì, chỉ lạnh mặt nhìn nữ tử có linh hồn của Tất Phương và Thanh Loan này.
... Thanh Loan giận dữ, nàng không thể không thừa nhận, nàng đúng là không giết được Tô Trường An, một cổ linh hồn trong cơ thể nàng khiến nàng hoàn toàn không làm được chuyện đó.
Điều này khiến nàng rất phiền não.
Nàng là Chân Thần, có sức mạnh không gì cản nổi, kiêu ngạo coi rẻ chúng sinh, nhưng hết lần này tới lần khác lại khăng khăng phải được Tô Trường An cho phép. Mâu thuẫn đó khiến nàng rất khó chịu.
Nàng nói: ngươi vĩnh viễn cũng không thể tìm Thanh Loan của ngươi trở về rồi! Nàng đã hoàn toàn dung hợp thành một thể với Tất Phương, ngươi muốn tách các nàng ra thì chỉ có giết ta, mà chỉ cần ta chết thì linh hồn của các nàng sẽ tiêu tán theo! Nàng không trở lại được! Vĩnh viễn đều không trở lại được! Trong lòng lại dâng lên bi thương không biết do đâu, trong con ngươi đỏ rực đột nhiên gợn sóng, liền có nước mắt từ trong đó rơi xuống.
---o0o---
/743
|