Chờ y phục của Tô Trường An chỉnh tề đi đến cửa, Hạ Hầu Túc Ngọc vẫn xinh đẹp động lòng người đứng đó đợi chờ.
Tô Trường An nhìn cô một cái rồi nói ra: đi thôi.
Ừ. Hạ Hầu Túc Ngọc cúi đầu khẽ lên tiếng, liền theo Tô Trường An đi ra ngoài sân nhỏ.
Chỗ ở của bọn hắn đã từng là một chỗ sân nhỏ của phủ Thục vương, không lớn nhưng lại rất tinh xảo, giống như bố trí ở những nơi khác trong phủ Thục vương, mặc dù khí thế kém hùng vĩ như hoàng cung Đại Ngụy, nhưng lại có một phong vị khác.
Chỉ là trong lúc đi dạo, hai người không có một chút hứng thú đối với những thợ thủ công trước kia đã hao tổn tâm huyết xây dựng nên đình viện này.
Ánh mắt của Tô Trường An trôi nổi, muốn tìm chút ít chủ đề nhưng lại không biết làm cách nào để mở miệng, Hạ Hầu Túc Ngọc thì luôn luôn cúi đầu, trầm mặc không nói đi theo sau lưng hắn.
Dọc theo con đường này hiển nhiên tránh khó tránh khỏi gặp một số binh lính tuần tra, nói chung bọn chúng cực kỳ sùng bái Tô Trường An.
Trước đó ngăn cơn sóng dữ ở quận Gia Hán, sau đó lại một mình ngăn cản thiên lôi, phong thái như vậy, đã sớm để cho mọi người khuất phục, hôm nay được gặp trực tiếp đương nhiên khó tránh khỏi cung kính gọi hắn một tiếng Sở vương.
Mà Tô Trường An cũng cười đáp lại từng người.
Tình cảnh như vậy rơi vào trong mắt Hạ Hầu Túc Ngọc, cũng không biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì, giờ phút này đầu lại càng cúi thấp hơn.
Tô Trường An rốt cuộc không đành lòng thấy cô như vậy, đành phải khua lên dũng khí hỏi: sư tỷ, lâu rồi không gặp, không biết trải qua như thế nào?
Vấn đề này vừa ra khỏi miệng, thân thể Hạ Hầu Túc Ngọc chấn động, dừng bước.
Cô rất muốn nói với Tô Trường An chính mình trải qua thật không tốt.
Người cha mà cô cho rằng rất vẻ vang, vì kéo dài tuổi thọ của mình, vì thứ y gọi là kế hoạch thống trị cực lớn, vậy mà ký sinh vào con của mình, cũng chính là đệ đệ của cô.
Cô cũng không thể sống dưới sự đau khổ và phẫn nộ như vậy.
Đây là một loại tâm tư cực kỳ mâu thuẫn, cha của cô giết chết đệ đệ cô, cô không biết rốt cuộc nên làm thế nào để đối mặt với tất cả chuyện này.
Sống ở dưới tình cảnh như vậy, Hạ Hầu Túc Ngọc sao có thể cảm thấy tốt được?
Nhưng thổ lộ hết như vậy, trong nháy mắt muốn phát ra khỏi miệng lại bị cô mạnh mẽ đè xuống.
Cô dù sao cũng là công chúa Đại Ngụy, ít nhất đã từng là như vậy, cũng có ngạo khí thuộc về chính mình, cô không muốn để cho Tô Trường An trông thấy bộ dáng mềm yếu của cô.
Cô tuy yêu thích Tô Trường An, nhưng chuyện này cũng không hẳn là vì thu hoạch chú ý của hắn mà nàng nhất định phải tranh thủ sự thương xót kia. Mặc dù sự thật như thế, nhưng cô vẫn cảm thấy làm vậy có chút không hợp lý, cho nên cũng không muốn làm như vậy.
Nghĩ thế, mặc dù có chút sĩ diện cãi láo.
Nhưng Hạ Hầu Túc Ngọc đã là một người như vậy.
Thế nên, lần đầu tiên cô ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười tươi đẹp như mùa xuân.
Rất tốt. Cô nói như vậy, thanh tuyến trong trẻo giống như chuông bạc.
Tô Trường An cũng không thể nhớ được từ bao lâu đã không nhìn thấy bộ dáng Hạ Hầu Túc Ngọc như vậy rồi, hắn cảm thấy một hồi run sợ, vào lúc đó một loại rung động khó hiểu khiến mồ hôi tuôn ra toàn thân hắn.
Nhưng rất nhanh hắn thu lại cảm giác đó, bởi vì hắn nhìn ra vẻ khổ sở bên dưới nụ cười miễn cưỡng của Hạ Hầu Túc Ngọc.
Hắn có thể đoán được đại khái suy nghĩ trong lòng Hạ Hầu Túc Ngọc giờ phút này, nhưng rốt cuộc hắn không đành lòng vạch trần.
Có đôi khi, cưỡng ép bố thí thương xót thực ra là một loại tổn thương khác.
Vậy là tốt rồi. Hắn khẽ gật đầu, lại trở nên trầm mặc.
Thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, dường như hai người cũng không thể trở về năm tháng xanh tươi đã từng không giấu nhau điều gì.
Thời gian chính là thứ tàn nhẫn lại mạnh mẽ, đủ để cho người quen biết nhau trở nên lạ lẫm, ngay cả đã từng tâm tâm niệm niệm, gặp lại nhau cũng chỉ có thể nói với nhau đôi câu vài lời.
Hắn mang theo Hạ Hầu Túc Ngọc tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc đi vào một chỗ đình đài trong phủ Thục vương.
Cái đình này dựng ở trong một hồ nhỏ được con người tạo ra, gọi là đình Hán nghiệp, là một gã hoàng đế cuối cùng của triều Hán năm đó, Hiếu Minh Đế Lục Ly Trần tạo thành, dùng cái này để lộ ra chí lớn muốn phục hưng nhà Hán của lão.
Trước cửa đình có hai trụ đá đứng thẳng, phía trên có khắc một đôi câu thơ.
Hán tặc không thể cùng, Vương nghiệp không an phận.
Lực đè đầu bút lông, ngầm ẩn dấu tư thế hào hùng.
Nghe đâu là Lục Ly Trần năm đó tự tay viết đề tự, mà hai câu này cũng thành tín ngưỡng để quân Thục năm đó vào sống ra chết, xông pha khói lửa.
Chỉ là vật đổi sao dời, vị quân vương đất Thục kia, cuối cùng vẫn làm nô bộc của Thiên Nhân, vì thứ lão gọi là cơ nghiệp nhà Hán, dẫn sói vào nhà, tàn sát Trung Nguyên.
Nghĩ tới đây, Tô Trường An không kìm được thở dài một tiếng.
Mà lúc này, Hạ Hầu Túc Ngọc tự mình đi tới chỗ lan can dưới đình, nhìn qua một hồ nước xanh biếc trước mặt, rút cuộc nói ra câu nói đầu tiên.
Ở đây thật đẹp.
Cô cảm thán nói, trong con ngươi xinh đẹp chớp động hào quang khác thường.
Tô Trường An trộm nhìn thoáng qua bên mặt Hạ Hầu Túc Ngọc, rốt cuộc vẫn nâng lên dũng khí đi tới bên người, đứng sóng vai với cô.
Quả thực rất đẹp, nhưng không biết ta có thể còn may mắn tiếp tục nhìn cảnh đẹp như vậy hay không! Hắn cũng liếc nhìn hồ nước trong trẻo kia, có chút phiền muộn nói.
Hạ Hầu Túc Ngọc hiển nhiên biết rõ chuyện trong lời nói của hắn là gì - quyết chiến giữa Tô Trường An cùng Tư Mã Hủ đang ở trước mắt, cô hiểu rất rõ dã tâm của cha mình hơn bất cứ người nào, đây là một trận chiến không chết không thôi, chỉ có người thắng mới có thể sống đến cuối cùng.
Bởi vậy, thân thể của cô chấn động, quay đầu nhìn về phía thiếu niên này.
Cùng so sánh với đứa bé ngây thơ lúc mới vào Trường An, Tô Trường An hiển nhiên đã giống như hai người.
Vóc dáng cao lớn của hắn đã lớn hơn cô rất nhiều, trên mặt chẳng biết lúc nào mọc ra một chút râu ria, mặc dù thưa thớt, nhưng thực sự tồn tại.
Dù ở Bắc Địa xa xôi, nhưng Hạ Hầu Túc Ngọc lại nghe được rất nhiều đồn đại về Tô Trường An, ở Tây Lương một mình ngăn cản nghìn quân, ở Giang Đông máu tanh trấn áp tất cả phản kháng, lại tàn sát sĩ tốt đầu hàng ở thành Lâm Giang.
Những lời đồn đại thật sự này, lúc đầu cũng khiến cho Hạ Hầu Túc Ngọc khó có thể liên hệ với vị sư đệ luôn mơ mơ màng màng của mình, nhưng tưởng tượng một chút, cũng chỉ người bướng bỉnh như Tô Trường An mới có thể làm ra được.
Một cách không ngờ, rồi lại hợp tình lý.
Hạ Hầu Túc Ngọc liếc nhìn thật kĩ Tô Trường An, dường như muốn mang hình dáng, từng cái lông mi của hắn khắc sâu trong lòng mình.
Chắc chắn có cơ hội đấy. Cô chợt mở miệng nói như vậy, trong giọng nói mang theo một cỗ kiên định không thể hoài nghi.
Hả? Lời như thế vượt ra khỏi dự liệu của Tô Trường An, hắn hơi sững sờ, trong ánh mắt nhìn về phía Hạ Hầu Túc Ngọc nhiều thêm vài phần kinh ngạc.
Hạ Hầu Túc Ngọc bị hắn nhìn như vậy có chút xấu hổ, vội vàng ngoảnh mặt đi.
Ngươi thay đổi rất nhiều, từ Trường An đến Tây Lương, từ Tây Lương đến Bắc Địa, lại đến Giang Đông, đất Thục, ngươi từ một thiếu niên ngây thơ cho tới bây giờ đã là Sở vương tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ. Không biết có bao nhiêu thiếu niên lấy ngươi làm gương, muốn trở thành anh hùng hảo hán giống như ngươi vậy.
Hạ Hầu Túc Ngọc chậm rãi nói ra, ánh mắt lại dừng ở trên người Tô Trường An.
Ngươi đã hoàn thành rất nhiều chuyện mà trong suy nghĩ của người khác sẽ không ai làm được, vì vậy ta tin tưởng lúc này, ngươi chắc chắn cũng sẽ thành công đấy. Nói xong, trên mặt Hạ Hầu Túc Ngọc một lần nữa hiện ra một nụ cười chân thành.
Sư tỷ, ngươi không lo lắng cho cha của ngươi sao? Tô Trường An sững sờ, có chút do dự nói, mặc dù hắn có huyết hải thâm cừu với Hạ Hầu Hạo Ngọc, nhưng bất kể nói như thế nào Hạ Hầu Túc Ngọc đều là con gái của y, nói ra lời ấy, rõ ràng cho thấy cô đã đứng về phía hắn, điều này khiến cho Tô Trường An ít nhiều có chút khó hiểu.
Hạ Hầu Túc Ngọc nghe vậy, lại quay đầu nhìn về phía hồ nước trong trẻo kia, nói: sao ta không hy vọng cha mình quay đầu là bờ, dù chỉ làm một người nông dân bình thường, ta cũng sẵn sàng đi cùng người. Thế nhưng là y đã nhập ma, trừ kế hoạch thống trị vĩ đại của y trên đời này đã không còn thứ gì để y có thể quan tâm một chút, ngay cả Lân nhi. . . cũng chỉ là đồ tế của y.
Tiên hiền từng nói, người được lòng dân mới có được thiên hạ, cha ta rốt cuộc đã làm bậy quá nhiều, ta cũng không thấy được người sẽ là đối thủ của ngươi. Vừa nói chuyện, trên mặt Hạ Hầu Túc Ngọc vẫn luôn mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng làm cho Tô Trường An càng cảm giác rõ ràng được nỗi khổ trong lòng nàng.
Suy nghĩ một chút đặt mình trong suy nghĩ của người khác, nếu như Tô Trường An đứng trên lập trường của Hạ Hầu Túc Ngọc, chỉ sợ cũng sẽ cực kỳ bất đắc dĩ đi?
Sư tỷ. Có lẽ là vì thương xót trong lòng, Tô Trường An không biết từ chỗ nào xông lên dũng khí, hắn mạnh mẽ tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào hai con ngươi Hạ Hầu Túc Ngọc, thần sắc nghiêm nghị nói: nếu như mọi chuyện nơi đây kết thúc, ngươi cùng ta quay về Thiên Lam đi. . .
Lời này ra tới miệng Tô Trường An liền có chút ít hối hận, hắn không biết lời nói như vậy có thể biến thành hứa hẹn nào đó lúc lọt vào trong tai Hạ Hầu Túc Ngọc hay không.
Hắn thừa nhận, có lẽ trước kia hắn thật sự ưa thích Hạ Hầu Túc Ngọc, nhưng thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, coi như trong lòng hắn vẫn còn quan tâm Hạ Hầu Túc Ngọc, nhưng rốt cuộc không có cách nào trở lại như trước kia. Bởi vậy hắn lại vội vàng bổ sung: dù sao ngươi cũng là đệ tử Thiên Lam, sư thúc tổ Ngọc Hành tự mình thu ngươi làm học trò . . .
Lời nói này nhiều ít có chút bịt tai mà đi trộm chuông, giấu đầu hở đuôi, Tô Trường An cũng ý thức được điểm này, bởi vậy vội vàng nói qua, chưa phát giác ra thanh âm lại càng ngày càng nhỏ.
Hạ Hầu Túc Ngọc gặp bộ dáng hắn như vậy, chợt cười khúc khích, nụ cười kia thực sự là hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành. Ngay cả tâm hồn Tô Trường An cũng khó tránh khỏi ngẩn ngơ.
Được. Cô trùng trùng điệp điệp gật đầu với Tô Trường An, dĩ nhiên đã đồng ý chuyện này.
Tô Trường An lại sững sờ, đang muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói đã đến bên miệng, chợt một vị nam tử ăn mặc như sĩ tốt nhanh chóng chạy về phía bọn hắn, rồi sau đó quỳ ở trước người Tô Trường An.
Chuyện gì? Tô Trường An lập tức thu thanh âm, nhìn vị sĩ tốt kia hỏi.
Bẩm báo Sở vương, bệ hạ nghe nói Sở vương đã tỉnh, lúc này đã triệu tập quần thần bàn bạc kế sách đối địch trong đại điện, đặc phái tiểu nhân đến đây mời Sở Vương tiến đến. Vị sĩ tốt kia cúi đầu cung kính nói.
Tô Trường An nghe vậy khẽ vuốt càm, thời gian ước định với Tư Mã Hủ đã không còn đủ mười ngày, kế sách đối địch lại là lửa sém lông mày.
Tốt, ngươi lui ra đi, sau đó ta sẽ tới. Hắn nói như vậy, tên sĩ tốt kia nghe vậy hiển nhiên không dám có một chút dị nghị, vội vàng lui ra.
Mà Tô Trường An vào lúc này cũng ngoái đầu lại nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc, có chút áy náy nói: sư tỷ, ta. . .
Ta hiểu được, ngươi đi đi, ta một người tự mình đi dạo là được rồi. Hạ Hầu Túc Ngọc ôn nhu nói.
Ừ. . . Tốt lắm. Tô Trường An gật đầu, quay người đi về phía đại điện.
Trường An! Nhưng mới bước đi được vài bước, sau lưng liền truyền đến tiếng kêu của Hạ Hầu Túc Ngọc, hắn nghi hoặc quay đầu nhìn lại, đã thấy Hạ Hầu Túc Ngọc một bộ áo đỏ đứng trong bích thủy, trên mặt cười nhẹ, như trích tiên giáng trần, đẹp đến mức không gì sánh được. (bích thủy: nước màu xanh biếc)
Nhớ kỹ lời ngươi nói, dẫn ta trở về Thiên Lam. Cô nói như vậy.
Tô Trường An sững sờ, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười chân thành.
Được. Hắn trùng trùng điệp điệp khẽ gật đầu, sau đó quay đầu rời đi.
Khi đó, gió hạ phất qua, thổi bay quần áo thiếu niên, lay động mái tóc cô gái.
Hình ảnh kia đẹp như tranh vẽ.
---o0o---
lâu lâu được đọc một chương hay
Tô Trường An nhìn cô một cái rồi nói ra: đi thôi.
Ừ. Hạ Hầu Túc Ngọc cúi đầu khẽ lên tiếng, liền theo Tô Trường An đi ra ngoài sân nhỏ.
Chỗ ở của bọn hắn đã từng là một chỗ sân nhỏ của phủ Thục vương, không lớn nhưng lại rất tinh xảo, giống như bố trí ở những nơi khác trong phủ Thục vương, mặc dù khí thế kém hùng vĩ như hoàng cung Đại Ngụy, nhưng lại có một phong vị khác.
Chỉ là trong lúc đi dạo, hai người không có một chút hứng thú đối với những thợ thủ công trước kia đã hao tổn tâm huyết xây dựng nên đình viện này.
Ánh mắt của Tô Trường An trôi nổi, muốn tìm chút ít chủ đề nhưng lại không biết làm cách nào để mở miệng, Hạ Hầu Túc Ngọc thì luôn luôn cúi đầu, trầm mặc không nói đi theo sau lưng hắn.
Dọc theo con đường này hiển nhiên tránh khó tránh khỏi gặp một số binh lính tuần tra, nói chung bọn chúng cực kỳ sùng bái Tô Trường An.
Trước đó ngăn cơn sóng dữ ở quận Gia Hán, sau đó lại một mình ngăn cản thiên lôi, phong thái như vậy, đã sớm để cho mọi người khuất phục, hôm nay được gặp trực tiếp đương nhiên khó tránh khỏi cung kính gọi hắn một tiếng Sở vương.
Mà Tô Trường An cũng cười đáp lại từng người.
Tình cảnh như vậy rơi vào trong mắt Hạ Hầu Túc Ngọc, cũng không biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì, giờ phút này đầu lại càng cúi thấp hơn.
Tô Trường An rốt cuộc không đành lòng thấy cô như vậy, đành phải khua lên dũng khí hỏi: sư tỷ, lâu rồi không gặp, không biết trải qua như thế nào?
Vấn đề này vừa ra khỏi miệng, thân thể Hạ Hầu Túc Ngọc chấn động, dừng bước.
Cô rất muốn nói với Tô Trường An chính mình trải qua thật không tốt.
Người cha mà cô cho rằng rất vẻ vang, vì kéo dài tuổi thọ của mình, vì thứ y gọi là kế hoạch thống trị cực lớn, vậy mà ký sinh vào con của mình, cũng chính là đệ đệ của cô.
Cô cũng không thể sống dưới sự đau khổ và phẫn nộ như vậy.
Đây là một loại tâm tư cực kỳ mâu thuẫn, cha của cô giết chết đệ đệ cô, cô không biết rốt cuộc nên làm thế nào để đối mặt với tất cả chuyện này.
Sống ở dưới tình cảnh như vậy, Hạ Hầu Túc Ngọc sao có thể cảm thấy tốt được?
Nhưng thổ lộ hết như vậy, trong nháy mắt muốn phát ra khỏi miệng lại bị cô mạnh mẽ đè xuống.
Cô dù sao cũng là công chúa Đại Ngụy, ít nhất đã từng là như vậy, cũng có ngạo khí thuộc về chính mình, cô không muốn để cho Tô Trường An trông thấy bộ dáng mềm yếu của cô.
Cô tuy yêu thích Tô Trường An, nhưng chuyện này cũng không hẳn là vì thu hoạch chú ý của hắn mà nàng nhất định phải tranh thủ sự thương xót kia. Mặc dù sự thật như thế, nhưng cô vẫn cảm thấy làm vậy có chút không hợp lý, cho nên cũng không muốn làm như vậy.
Nghĩ thế, mặc dù có chút sĩ diện cãi láo.
Nhưng Hạ Hầu Túc Ngọc đã là một người như vậy.
Thế nên, lần đầu tiên cô ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười tươi đẹp như mùa xuân.
Rất tốt. Cô nói như vậy, thanh tuyến trong trẻo giống như chuông bạc.
Tô Trường An cũng không thể nhớ được từ bao lâu đã không nhìn thấy bộ dáng Hạ Hầu Túc Ngọc như vậy rồi, hắn cảm thấy một hồi run sợ, vào lúc đó một loại rung động khó hiểu khiến mồ hôi tuôn ra toàn thân hắn.
Nhưng rất nhanh hắn thu lại cảm giác đó, bởi vì hắn nhìn ra vẻ khổ sở bên dưới nụ cười miễn cưỡng của Hạ Hầu Túc Ngọc.
Hắn có thể đoán được đại khái suy nghĩ trong lòng Hạ Hầu Túc Ngọc giờ phút này, nhưng rốt cuộc hắn không đành lòng vạch trần.
Có đôi khi, cưỡng ép bố thí thương xót thực ra là một loại tổn thương khác.
Vậy là tốt rồi. Hắn khẽ gật đầu, lại trở nên trầm mặc.
Thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, dường như hai người cũng không thể trở về năm tháng xanh tươi đã từng không giấu nhau điều gì.
Thời gian chính là thứ tàn nhẫn lại mạnh mẽ, đủ để cho người quen biết nhau trở nên lạ lẫm, ngay cả đã từng tâm tâm niệm niệm, gặp lại nhau cũng chỉ có thể nói với nhau đôi câu vài lời.
Hắn mang theo Hạ Hầu Túc Ngọc tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc đi vào một chỗ đình đài trong phủ Thục vương.
Cái đình này dựng ở trong một hồ nhỏ được con người tạo ra, gọi là đình Hán nghiệp, là một gã hoàng đế cuối cùng của triều Hán năm đó, Hiếu Minh Đế Lục Ly Trần tạo thành, dùng cái này để lộ ra chí lớn muốn phục hưng nhà Hán của lão.
Trước cửa đình có hai trụ đá đứng thẳng, phía trên có khắc một đôi câu thơ.
Hán tặc không thể cùng, Vương nghiệp không an phận.
Lực đè đầu bút lông, ngầm ẩn dấu tư thế hào hùng.
Nghe đâu là Lục Ly Trần năm đó tự tay viết đề tự, mà hai câu này cũng thành tín ngưỡng để quân Thục năm đó vào sống ra chết, xông pha khói lửa.
Chỉ là vật đổi sao dời, vị quân vương đất Thục kia, cuối cùng vẫn làm nô bộc của Thiên Nhân, vì thứ lão gọi là cơ nghiệp nhà Hán, dẫn sói vào nhà, tàn sát Trung Nguyên.
Nghĩ tới đây, Tô Trường An không kìm được thở dài một tiếng.
Mà lúc này, Hạ Hầu Túc Ngọc tự mình đi tới chỗ lan can dưới đình, nhìn qua một hồ nước xanh biếc trước mặt, rút cuộc nói ra câu nói đầu tiên.
Ở đây thật đẹp.
Cô cảm thán nói, trong con ngươi xinh đẹp chớp động hào quang khác thường.
Tô Trường An trộm nhìn thoáng qua bên mặt Hạ Hầu Túc Ngọc, rốt cuộc vẫn nâng lên dũng khí đi tới bên người, đứng sóng vai với cô.
Quả thực rất đẹp, nhưng không biết ta có thể còn may mắn tiếp tục nhìn cảnh đẹp như vậy hay không! Hắn cũng liếc nhìn hồ nước trong trẻo kia, có chút phiền muộn nói.
Hạ Hầu Túc Ngọc hiển nhiên biết rõ chuyện trong lời nói của hắn là gì - quyết chiến giữa Tô Trường An cùng Tư Mã Hủ đang ở trước mắt, cô hiểu rất rõ dã tâm của cha mình hơn bất cứ người nào, đây là một trận chiến không chết không thôi, chỉ có người thắng mới có thể sống đến cuối cùng.
Bởi vậy, thân thể của cô chấn động, quay đầu nhìn về phía thiếu niên này.
Cùng so sánh với đứa bé ngây thơ lúc mới vào Trường An, Tô Trường An hiển nhiên đã giống như hai người.
Vóc dáng cao lớn của hắn đã lớn hơn cô rất nhiều, trên mặt chẳng biết lúc nào mọc ra một chút râu ria, mặc dù thưa thớt, nhưng thực sự tồn tại.
Dù ở Bắc Địa xa xôi, nhưng Hạ Hầu Túc Ngọc lại nghe được rất nhiều đồn đại về Tô Trường An, ở Tây Lương một mình ngăn cản nghìn quân, ở Giang Đông máu tanh trấn áp tất cả phản kháng, lại tàn sát sĩ tốt đầu hàng ở thành Lâm Giang.
Những lời đồn đại thật sự này, lúc đầu cũng khiến cho Hạ Hầu Túc Ngọc khó có thể liên hệ với vị sư đệ luôn mơ mơ màng màng của mình, nhưng tưởng tượng một chút, cũng chỉ người bướng bỉnh như Tô Trường An mới có thể làm ra được.
Một cách không ngờ, rồi lại hợp tình lý.
Hạ Hầu Túc Ngọc liếc nhìn thật kĩ Tô Trường An, dường như muốn mang hình dáng, từng cái lông mi của hắn khắc sâu trong lòng mình.
Chắc chắn có cơ hội đấy. Cô chợt mở miệng nói như vậy, trong giọng nói mang theo một cỗ kiên định không thể hoài nghi.
Hả? Lời như thế vượt ra khỏi dự liệu của Tô Trường An, hắn hơi sững sờ, trong ánh mắt nhìn về phía Hạ Hầu Túc Ngọc nhiều thêm vài phần kinh ngạc.
Hạ Hầu Túc Ngọc bị hắn nhìn như vậy có chút xấu hổ, vội vàng ngoảnh mặt đi.
Ngươi thay đổi rất nhiều, từ Trường An đến Tây Lương, từ Tây Lương đến Bắc Địa, lại đến Giang Đông, đất Thục, ngươi từ một thiếu niên ngây thơ cho tới bây giờ đã là Sở vương tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ. Không biết có bao nhiêu thiếu niên lấy ngươi làm gương, muốn trở thành anh hùng hảo hán giống như ngươi vậy.
Hạ Hầu Túc Ngọc chậm rãi nói ra, ánh mắt lại dừng ở trên người Tô Trường An.
Ngươi đã hoàn thành rất nhiều chuyện mà trong suy nghĩ của người khác sẽ không ai làm được, vì vậy ta tin tưởng lúc này, ngươi chắc chắn cũng sẽ thành công đấy. Nói xong, trên mặt Hạ Hầu Túc Ngọc một lần nữa hiện ra một nụ cười chân thành.
Sư tỷ, ngươi không lo lắng cho cha của ngươi sao? Tô Trường An sững sờ, có chút do dự nói, mặc dù hắn có huyết hải thâm cừu với Hạ Hầu Hạo Ngọc, nhưng bất kể nói như thế nào Hạ Hầu Túc Ngọc đều là con gái của y, nói ra lời ấy, rõ ràng cho thấy cô đã đứng về phía hắn, điều này khiến cho Tô Trường An ít nhiều có chút khó hiểu.
Hạ Hầu Túc Ngọc nghe vậy, lại quay đầu nhìn về phía hồ nước trong trẻo kia, nói: sao ta không hy vọng cha mình quay đầu là bờ, dù chỉ làm một người nông dân bình thường, ta cũng sẵn sàng đi cùng người. Thế nhưng là y đã nhập ma, trừ kế hoạch thống trị vĩ đại của y trên đời này đã không còn thứ gì để y có thể quan tâm một chút, ngay cả Lân nhi. . . cũng chỉ là đồ tế của y.
Tiên hiền từng nói, người được lòng dân mới có được thiên hạ, cha ta rốt cuộc đã làm bậy quá nhiều, ta cũng không thấy được người sẽ là đối thủ của ngươi. Vừa nói chuyện, trên mặt Hạ Hầu Túc Ngọc vẫn luôn mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng làm cho Tô Trường An càng cảm giác rõ ràng được nỗi khổ trong lòng nàng.
Suy nghĩ một chút đặt mình trong suy nghĩ của người khác, nếu như Tô Trường An đứng trên lập trường của Hạ Hầu Túc Ngọc, chỉ sợ cũng sẽ cực kỳ bất đắc dĩ đi?
Sư tỷ. Có lẽ là vì thương xót trong lòng, Tô Trường An không biết từ chỗ nào xông lên dũng khí, hắn mạnh mẽ tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào hai con ngươi Hạ Hầu Túc Ngọc, thần sắc nghiêm nghị nói: nếu như mọi chuyện nơi đây kết thúc, ngươi cùng ta quay về Thiên Lam đi. . .
Lời này ra tới miệng Tô Trường An liền có chút ít hối hận, hắn không biết lời nói như vậy có thể biến thành hứa hẹn nào đó lúc lọt vào trong tai Hạ Hầu Túc Ngọc hay không.
Hắn thừa nhận, có lẽ trước kia hắn thật sự ưa thích Hạ Hầu Túc Ngọc, nhưng thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, coi như trong lòng hắn vẫn còn quan tâm Hạ Hầu Túc Ngọc, nhưng rốt cuộc không có cách nào trở lại như trước kia. Bởi vậy hắn lại vội vàng bổ sung: dù sao ngươi cũng là đệ tử Thiên Lam, sư thúc tổ Ngọc Hành tự mình thu ngươi làm học trò . . .
Lời nói này nhiều ít có chút bịt tai mà đi trộm chuông, giấu đầu hở đuôi, Tô Trường An cũng ý thức được điểm này, bởi vậy vội vàng nói qua, chưa phát giác ra thanh âm lại càng ngày càng nhỏ.
Hạ Hầu Túc Ngọc gặp bộ dáng hắn như vậy, chợt cười khúc khích, nụ cười kia thực sự là hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành. Ngay cả tâm hồn Tô Trường An cũng khó tránh khỏi ngẩn ngơ.
Được. Cô trùng trùng điệp điệp gật đầu với Tô Trường An, dĩ nhiên đã đồng ý chuyện này.
Tô Trường An lại sững sờ, đang muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói đã đến bên miệng, chợt một vị nam tử ăn mặc như sĩ tốt nhanh chóng chạy về phía bọn hắn, rồi sau đó quỳ ở trước người Tô Trường An.
Chuyện gì? Tô Trường An lập tức thu thanh âm, nhìn vị sĩ tốt kia hỏi.
Bẩm báo Sở vương, bệ hạ nghe nói Sở vương đã tỉnh, lúc này đã triệu tập quần thần bàn bạc kế sách đối địch trong đại điện, đặc phái tiểu nhân đến đây mời Sở Vương tiến đến. Vị sĩ tốt kia cúi đầu cung kính nói.
Tô Trường An nghe vậy khẽ vuốt càm, thời gian ước định với Tư Mã Hủ đã không còn đủ mười ngày, kế sách đối địch lại là lửa sém lông mày.
Tốt, ngươi lui ra đi, sau đó ta sẽ tới. Hắn nói như vậy, tên sĩ tốt kia nghe vậy hiển nhiên không dám có một chút dị nghị, vội vàng lui ra.
Mà Tô Trường An vào lúc này cũng ngoái đầu lại nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc, có chút áy náy nói: sư tỷ, ta. . .
Ta hiểu được, ngươi đi đi, ta một người tự mình đi dạo là được rồi. Hạ Hầu Túc Ngọc ôn nhu nói.
Ừ. . . Tốt lắm. Tô Trường An gật đầu, quay người đi về phía đại điện.
Trường An! Nhưng mới bước đi được vài bước, sau lưng liền truyền đến tiếng kêu của Hạ Hầu Túc Ngọc, hắn nghi hoặc quay đầu nhìn lại, đã thấy Hạ Hầu Túc Ngọc một bộ áo đỏ đứng trong bích thủy, trên mặt cười nhẹ, như trích tiên giáng trần, đẹp đến mức không gì sánh được. (bích thủy: nước màu xanh biếc)
Nhớ kỹ lời ngươi nói, dẫn ta trở về Thiên Lam. Cô nói như vậy.
Tô Trường An sững sờ, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười chân thành.
Được. Hắn trùng trùng điệp điệp khẽ gật đầu, sau đó quay đầu rời đi.
Khi đó, gió hạ phất qua, thổi bay quần áo thiếu niên, lay động mái tóc cô gái.
Hình ảnh kia đẹp như tranh vẽ.
---o0o---
lâu lâu được đọc một chương hay
/743
|