Lúc Tô Trường An đi vào đại điện phủ Thục vương, hai bên trong điện đã đứng đầy tướng lĩnh mặc áo giáp chỉnh tề, đám người Hoa Phi Tạc cũng đứng ở đó.
Mà trên đài cao, Hạ Hầu Minh thấy Tô Trường An đã đến trên mặt lập tức lộ ra nụ cười chân thành, phía sau y không biết từ lúc nào lại nhiều hơn một vị nam tử trung niên thần tình nghiêm túc.
Sư phụ ngươi đã đến rồi! Hạ Hầu Minh là người đầu tiên đứng lên, đi xuống đài cao nghênh đón Tô Trường An, thần sắc vừa cung kính vừa mừng rỡ.
Tô Trường An đã thu y làm đồ đệ, mà cuộc nói chuyện trước kia đã sớm làm cho khúc mắc giữa hai người tiêu tan toàn bộ, rồi sau đó Tô Trường An lại vì trợ giúp Đằng xà hóa thành Chân Long, mấy lần thân rơi vào trong hiểm cảnh.
Theo ý nào đó bên trên mà nói trợ giúp Đằng xà thực ra cũng là trợ giúp Hạ Hầu Minh.
Bởi vì một khi Đằng xà hóa rồng, với tư cách Đế Vương do trời định, dùng mệnh cách của mình trợ giúp Đằng xà hóa rồng, hiển nhiên cũng sẽ được Thiên Đạo khen thưởng, hôm nay y đã vượt qua mọi người, trở thành Tinh Vẫn.
Điểm này Tô Trường An chỉ trong lần đầu tiên thấy y đã nhìn ra, Hạ Hầu Minh giờ phút này thân thể nhẹ nhàng, khí tức lâu dài, vả lại quanh thân mơ hồ hiện ra thần quang, chính là tướng Đế Vương, đây là tính chất đặc biệt của người đốt sáng lên ngôi sao Tử Vi mới có được.
Sư phụ, thân thể đã khỏe hẳn chưa? Hạ Hầu Minh ân cần hỏi han, cùng so với thái độ thù hận lúc trước quả thực tưởng như hai người.
Không sao. Tô Trường An nói, nhưng ánh mắt lại vượt qua Hạ Hầu Minh nhìn về phía vị nam tử trung niên trên đài cao phía sau y.
Tô Trường An biết rõ mình chưa bao giờ thấy nam tử này, nhưng hết lần này tới lần khác lại cảm thấy khí tức trên người gã rất tinh tường, bởi vậy có chút nghi hoặc.
Nam tử vẻ mặt nghiêm nghị kia dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Tô Trường An, quay đầu nhìn về phía hắn, gã nhíu lông mày, nháy mắt ra hiệu với Tô Trường An.
Tô Trường An vốn sững sờ, lập tức nhịn không được cười lên, người có thể làm ra chuyện như vậy liền chỉ có vị Yêu Quân Đằng xà kia rồi.
Đương nhiên lúc này hắn xưng hô như vậy, có chút không thích hợp, nên gọi một câu Chân Long đại nhân, mới càng thêm chuẩn xác.
Bệ hạ quay về chỗ ngồi đi, đại quân Tư Mã Hủ tới gần, chúng ta còn phải bàn bạc một kế sách đối địch thật tốt. Tô Trường An thu hồi ánh mắt của mình, nói như vậy. Mặc dù Hạ Hầu Minh lúc này thực sự khâm phục hắn, nhưng lễ nghi quân thần cũng không thể bỏ, nếu như trận chiến này thất bại, sống chết của mọi người, ngược lại không còn quá mức quan trọng. Nhưng nếu như thắng, Hạ Hầu Minh hoàn toàn xứng đáng là Đế Vương, mà làm Đế Vương hiển nhiên phải có uy nghi của Đế Vương, Tô Trường An lúc này thực sự cũng không có tâm tư tranh quyền đoạt thế, huống hồ, vốn dĩ hắn cũng không thích con đường này, trước kia làm như vậy với cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.
Tốt tốt. Nghe sư phụ đấy. Hạ Hầu Minh nói ra, vội vàng về tới đài cao của chính mình, sau khi y trở thành Tinh Vẫn, liền càng hiểu rõ Tô Trường An mạnh mẽ, bởi vậy trong lòng lại càng kính trọng hắn.
Người tới, dâng ghế ngồi cho sư phụ ta. Y nói như vậy, lập tức liền có mấy vị tùy tùng tiến lên bưng tới một cái ghế bành có khắc mãnh hổ, để vào sau lưng Tô Trường An.
Tô Trường An cũng không khách khí, đao to ngựa lớn ngồi xuống, rồi sau đó nhìn về phía mọi người trong điện, nói: chư vị, báo cáo một chút tình huống của hai bên, chúng ta phải bàn bạc một cái kế sách đối địch.
...
Cái gọi là thảo luận cũng không kéo dài bao lâu.
Hai bên địch ta chênh lệch quả thực cực kỳ rõ ràng, bất cứ mưu kế gì dưới chênh lệch khổng lồ như vậy đều lộ ra cực kỳ vô lực cùng yếu ớt.
Bởi vậy mọi người lộ ra mất hết hứng thú đối với chuyện này.
Đương nhiên điều này cũng không thể nói rằng mọi người sợ chiến, lúc trước bọn họ đã sớm biểu lộ ra tình cảm thân thiết, đều muốn cùng Tô Trường An cùng sống cùng chết, nhưng rõ ràng chỉ là ý chết, lại không hề muốn sống.
Tô Trường nhìn tất cả những chuyện này lại không thể làm gì, bởi vì cho dù đã trợ giúp Đằng xà hóa rồng thành công, hắn vẫn không dám chắn chắn nói về khả năng thắng bại.
Rất nhanh, Tô Trường An liền đứng dậy ra lệnh cho đại đa số tướng lĩnh rời đi, chỉ để lại những người chủ chốt như Hoa Phi Tạc ở trong đại điện này.
Vì sao không thấy Quy Vân cùng Trường Tuyết tỷ tỷ? Ánh mắt Tô Trường An vào lúc đó đảo qua trên khuôn mặt từng người, lại chợt phát hiện thiếu đi hai cái bóng người, không tránh khỏi hỏi.
Bọn họ a? La Ngọc Nhi kéo lấy trường âm đi lên trước, thần tình chế nhạo, thò tay móc ra từ trong lòng ngực một tấm thiếp mời màu hồng đưa tới trước mặt Tô Trường An.
Đây, ngươi nhìn.
Sau đó còn không chờ Tô Trường An kịp phản ứng đã nhét cái thiếp mời kia vào trong tay Tô Trường An.
Tô Trường An sững sờ, cầm lấy thiếp mời đọc một hồi, lại phát hiện đó là một tờ giấy mời, chuẩn xác mà nói là thiếp mời của Mục Quy Vân cùng Tư Mã Trường Tuyết, mà thời gian bất ngờ đã được xác định là buổi tối hôm nay.
Việc này đối với Tô Trường An mà nói nhiều ít có chút đột ngột, hắn không kìm được hỏi: cái này là. . .
Quy Vân huynh đệ cùng Trường Tuyết cô nương cũng coi là hoạn nạn thấy chân tình, hôm nay biểu lộ cõi lòng với nhau, đại chiến cực lớn sắp tới, sống chết khó biết, bởi vậy dứt khoát quyết định ngày giờ, bái đường thành thân, cũng coi như hiểu rõ một cái tâm nguyện của nhau. Hoa Phi Tạc vào lúc đó nhận lấy lời tiếp tục nói.
Tô Trường An khẽ gật đầu, việc này nói đến lãng mạn, nhưng ngoài lãng mạn lại lộ ra một cỗ đau buồn. Con đường phía trước mê mang, mới vừa có hạ sách này.
Cũng tốt. Tối nay, Trường Tuyết tỷ tỷ cùng Quy Vân trăn trở nhiều năm như vậy, là lúc có một kết quả tốt đẹp rồi. Tô Trường An nói ra, lập tức cẩn thận từng li từng tí đút thiếp mời kia vào trong ngực, lại nhìn mọi người ở đây, hỏi: tình huống của Quách Tước sư thúc như thế nào?
Trước đó mấy ngày đã tỉnh lại, dường như đang chuẩn bị thứ gì nên không thể tới đây. Hầu Như Ý ở bên cạnh tiến lên nói ra.
A.... Tô Trường An lại khẽ gật đầu một lần nữa, sau đó chuyển con mắt nhìn về phía nam tử trung niên trên đài cao, chắp tay nói: tiền bối, đại chiến mấy ngày sau làm phiền ngươi rồi.
Thấy Tô Trường An rốt cuộc nhớ ra chính mình, nam tử trung niên kia chậm rãi đi xuống, cười lớn nói: cái mạng của Xà gia gia ta đều là tiểu tử ngươi nhặt về, đừng nói là làm phiền, ngay cả chết, Xà gia gia ta cũng không chối từ!
Đằng xà hóa thành nam tử trả lời, vỗ vỗ bả vai Tô Trường An.
Rồi sau đó lời nói của gã xoay chuyển, chỉ chỉ Hạ Hầu Minh ở bên cạnh, lại nói tiếp: huống hồ hôm nay ta đã hóa thành Chân Long, khí cơ kết nối Thiên Đạo, tiểu tử này chính là Đế Vương do Thiên Đạo định ra, ta thân là Chân Long, cần phải bảo vệ Thiên Đạo, hiển nhiên cũng phải giúp ngươi.
Ừ. Tô Trường An nghe vậy khẽ gật đầu, cùng lúc đó nhìn về phía Hạ Hầu Minh, nói ra: bệ hạ, hôm nay mặc dù người đã trở thành Tinh Vẫn, nhưng dù sao cũng là dựa vào Thiên Đạo rót vào, căn cơ bất ổn, những ngày này cần phải gấp rút tu hành, củng cố căn cơ. Đại chiến sau này, khí cơ của người và Đằng xà tương liên, chuyện đối phó với mười vị vương hầu còn phải giao cho các ngươi, chỉ cần các ngươi có thể giúp ta ngăn chặn bọn chúng, trận chiến này khả năng thắng bại vẫn chưa thể biết được.
Nói đến lúc này, sắc mặt Tô Trường An trầm xuống, lại toát ra một cỗ nghiêm túc kiên định.
Mọi người hiển nhiên đã nghe ra, thực ra đại đa số bọn họ trước đây đều ôm thái độ bi quan đối với trận chiến này, nghe Tô Trường An nói lời ấy, lại thấy hắn có vài phần tự tin, không khỏi nghi hoặc. Trường An? Ngươi lại có sát chiêu gì? La Ngọc Nhi đương nhiên tính tình hấp tấp, vội vàng hỏi ra nghi ngờ trong lòng mọi người.
Tô Trường An lại cười cười, từ chối cho ý kiến.
Đến lúc đó liền biết.
---o0o---
Mà trên đài cao, Hạ Hầu Minh thấy Tô Trường An đã đến trên mặt lập tức lộ ra nụ cười chân thành, phía sau y không biết từ lúc nào lại nhiều hơn một vị nam tử trung niên thần tình nghiêm túc.
Sư phụ ngươi đã đến rồi! Hạ Hầu Minh là người đầu tiên đứng lên, đi xuống đài cao nghênh đón Tô Trường An, thần sắc vừa cung kính vừa mừng rỡ.
Tô Trường An đã thu y làm đồ đệ, mà cuộc nói chuyện trước kia đã sớm làm cho khúc mắc giữa hai người tiêu tan toàn bộ, rồi sau đó Tô Trường An lại vì trợ giúp Đằng xà hóa thành Chân Long, mấy lần thân rơi vào trong hiểm cảnh.
Theo ý nào đó bên trên mà nói trợ giúp Đằng xà thực ra cũng là trợ giúp Hạ Hầu Minh.
Bởi vì một khi Đằng xà hóa rồng, với tư cách Đế Vương do trời định, dùng mệnh cách của mình trợ giúp Đằng xà hóa rồng, hiển nhiên cũng sẽ được Thiên Đạo khen thưởng, hôm nay y đã vượt qua mọi người, trở thành Tinh Vẫn.
Điểm này Tô Trường An chỉ trong lần đầu tiên thấy y đã nhìn ra, Hạ Hầu Minh giờ phút này thân thể nhẹ nhàng, khí tức lâu dài, vả lại quanh thân mơ hồ hiện ra thần quang, chính là tướng Đế Vương, đây là tính chất đặc biệt của người đốt sáng lên ngôi sao Tử Vi mới có được.
Sư phụ, thân thể đã khỏe hẳn chưa? Hạ Hầu Minh ân cần hỏi han, cùng so với thái độ thù hận lúc trước quả thực tưởng như hai người.
Không sao. Tô Trường An nói, nhưng ánh mắt lại vượt qua Hạ Hầu Minh nhìn về phía vị nam tử trung niên trên đài cao phía sau y.
Tô Trường An biết rõ mình chưa bao giờ thấy nam tử này, nhưng hết lần này tới lần khác lại cảm thấy khí tức trên người gã rất tinh tường, bởi vậy có chút nghi hoặc.
Nam tử vẻ mặt nghiêm nghị kia dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Tô Trường An, quay đầu nhìn về phía hắn, gã nhíu lông mày, nháy mắt ra hiệu với Tô Trường An.
Tô Trường An vốn sững sờ, lập tức nhịn không được cười lên, người có thể làm ra chuyện như vậy liền chỉ có vị Yêu Quân Đằng xà kia rồi.
Đương nhiên lúc này hắn xưng hô như vậy, có chút không thích hợp, nên gọi một câu Chân Long đại nhân, mới càng thêm chuẩn xác.
Bệ hạ quay về chỗ ngồi đi, đại quân Tư Mã Hủ tới gần, chúng ta còn phải bàn bạc một kế sách đối địch thật tốt. Tô Trường An thu hồi ánh mắt của mình, nói như vậy. Mặc dù Hạ Hầu Minh lúc này thực sự khâm phục hắn, nhưng lễ nghi quân thần cũng không thể bỏ, nếu như trận chiến này thất bại, sống chết của mọi người, ngược lại không còn quá mức quan trọng. Nhưng nếu như thắng, Hạ Hầu Minh hoàn toàn xứng đáng là Đế Vương, mà làm Đế Vương hiển nhiên phải có uy nghi của Đế Vương, Tô Trường An lúc này thực sự cũng không có tâm tư tranh quyền đoạt thế, huống hồ, vốn dĩ hắn cũng không thích con đường này, trước kia làm như vậy với cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.
Tốt tốt. Nghe sư phụ đấy. Hạ Hầu Minh nói ra, vội vàng về tới đài cao của chính mình, sau khi y trở thành Tinh Vẫn, liền càng hiểu rõ Tô Trường An mạnh mẽ, bởi vậy trong lòng lại càng kính trọng hắn.
Người tới, dâng ghế ngồi cho sư phụ ta. Y nói như vậy, lập tức liền có mấy vị tùy tùng tiến lên bưng tới một cái ghế bành có khắc mãnh hổ, để vào sau lưng Tô Trường An.
Tô Trường An cũng không khách khí, đao to ngựa lớn ngồi xuống, rồi sau đó nhìn về phía mọi người trong điện, nói: chư vị, báo cáo một chút tình huống của hai bên, chúng ta phải bàn bạc một cái kế sách đối địch.
...
Cái gọi là thảo luận cũng không kéo dài bao lâu.
Hai bên địch ta chênh lệch quả thực cực kỳ rõ ràng, bất cứ mưu kế gì dưới chênh lệch khổng lồ như vậy đều lộ ra cực kỳ vô lực cùng yếu ớt.
Bởi vậy mọi người lộ ra mất hết hứng thú đối với chuyện này.
Đương nhiên điều này cũng không thể nói rằng mọi người sợ chiến, lúc trước bọn họ đã sớm biểu lộ ra tình cảm thân thiết, đều muốn cùng Tô Trường An cùng sống cùng chết, nhưng rõ ràng chỉ là ý chết, lại không hề muốn sống.
Tô Trường nhìn tất cả những chuyện này lại không thể làm gì, bởi vì cho dù đã trợ giúp Đằng xà hóa rồng thành công, hắn vẫn không dám chắn chắn nói về khả năng thắng bại.
Rất nhanh, Tô Trường An liền đứng dậy ra lệnh cho đại đa số tướng lĩnh rời đi, chỉ để lại những người chủ chốt như Hoa Phi Tạc ở trong đại điện này.
Vì sao không thấy Quy Vân cùng Trường Tuyết tỷ tỷ? Ánh mắt Tô Trường An vào lúc đó đảo qua trên khuôn mặt từng người, lại chợt phát hiện thiếu đi hai cái bóng người, không tránh khỏi hỏi.
Bọn họ a? La Ngọc Nhi kéo lấy trường âm đi lên trước, thần tình chế nhạo, thò tay móc ra từ trong lòng ngực một tấm thiếp mời màu hồng đưa tới trước mặt Tô Trường An.
Đây, ngươi nhìn.
Sau đó còn không chờ Tô Trường An kịp phản ứng đã nhét cái thiếp mời kia vào trong tay Tô Trường An.
Tô Trường An sững sờ, cầm lấy thiếp mời đọc một hồi, lại phát hiện đó là một tờ giấy mời, chuẩn xác mà nói là thiếp mời của Mục Quy Vân cùng Tư Mã Trường Tuyết, mà thời gian bất ngờ đã được xác định là buổi tối hôm nay.
Việc này đối với Tô Trường An mà nói nhiều ít có chút đột ngột, hắn không kìm được hỏi: cái này là. . .
Quy Vân huynh đệ cùng Trường Tuyết cô nương cũng coi là hoạn nạn thấy chân tình, hôm nay biểu lộ cõi lòng với nhau, đại chiến cực lớn sắp tới, sống chết khó biết, bởi vậy dứt khoát quyết định ngày giờ, bái đường thành thân, cũng coi như hiểu rõ một cái tâm nguyện của nhau. Hoa Phi Tạc vào lúc đó nhận lấy lời tiếp tục nói.
Tô Trường An khẽ gật đầu, việc này nói đến lãng mạn, nhưng ngoài lãng mạn lại lộ ra một cỗ đau buồn. Con đường phía trước mê mang, mới vừa có hạ sách này.
Cũng tốt. Tối nay, Trường Tuyết tỷ tỷ cùng Quy Vân trăn trở nhiều năm như vậy, là lúc có một kết quả tốt đẹp rồi. Tô Trường An nói ra, lập tức cẩn thận từng li từng tí đút thiếp mời kia vào trong ngực, lại nhìn mọi người ở đây, hỏi: tình huống của Quách Tước sư thúc như thế nào?
Trước đó mấy ngày đã tỉnh lại, dường như đang chuẩn bị thứ gì nên không thể tới đây. Hầu Như Ý ở bên cạnh tiến lên nói ra.
A.... Tô Trường An lại khẽ gật đầu một lần nữa, sau đó chuyển con mắt nhìn về phía nam tử trung niên trên đài cao, chắp tay nói: tiền bối, đại chiến mấy ngày sau làm phiền ngươi rồi.
Thấy Tô Trường An rốt cuộc nhớ ra chính mình, nam tử trung niên kia chậm rãi đi xuống, cười lớn nói: cái mạng của Xà gia gia ta đều là tiểu tử ngươi nhặt về, đừng nói là làm phiền, ngay cả chết, Xà gia gia ta cũng không chối từ!
Đằng xà hóa thành nam tử trả lời, vỗ vỗ bả vai Tô Trường An.
Rồi sau đó lời nói của gã xoay chuyển, chỉ chỉ Hạ Hầu Minh ở bên cạnh, lại nói tiếp: huống hồ hôm nay ta đã hóa thành Chân Long, khí cơ kết nối Thiên Đạo, tiểu tử này chính là Đế Vương do Thiên Đạo định ra, ta thân là Chân Long, cần phải bảo vệ Thiên Đạo, hiển nhiên cũng phải giúp ngươi.
Ừ. Tô Trường An nghe vậy khẽ gật đầu, cùng lúc đó nhìn về phía Hạ Hầu Minh, nói ra: bệ hạ, hôm nay mặc dù người đã trở thành Tinh Vẫn, nhưng dù sao cũng là dựa vào Thiên Đạo rót vào, căn cơ bất ổn, những ngày này cần phải gấp rút tu hành, củng cố căn cơ. Đại chiến sau này, khí cơ của người và Đằng xà tương liên, chuyện đối phó với mười vị vương hầu còn phải giao cho các ngươi, chỉ cần các ngươi có thể giúp ta ngăn chặn bọn chúng, trận chiến này khả năng thắng bại vẫn chưa thể biết được.
Nói đến lúc này, sắc mặt Tô Trường An trầm xuống, lại toát ra một cỗ nghiêm túc kiên định.
Mọi người hiển nhiên đã nghe ra, thực ra đại đa số bọn họ trước đây đều ôm thái độ bi quan đối với trận chiến này, nghe Tô Trường An nói lời ấy, lại thấy hắn có vài phần tự tin, không khỏi nghi hoặc. Trường An? Ngươi lại có sát chiêu gì? La Ngọc Nhi đương nhiên tính tình hấp tấp, vội vàng hỏi ra nghi ngờ trong lòng mọi người.
Tô Trường An lại cười cười, từ chối cho ý kiến.
Đến lúc đó liền biết.
---o0o---
/743
|