Dịch giả: Tiểu Băng
Chân tướng của thế giới này.
Đây là điều cả vạn năm qua không chỉ có một người đi tìm kiếm.
Nhưng chưa có ai tìm được đáp án.
Tô Trường An cảm giác hình như mình đã chạm tới nó rồi, chỉ cần hắn mở Tinh Hải thả những anh linh bị nhốt ra thì hắn sẽ biết được, dù chỉ là một ít.
Rốt cuộc cái gì gọi là Thiên Đạo, Thiên Đạo làm tất cả những chuyện này để làm gì?
Tà Thần xâm lấn, Thần tộc ngủ say, Tinh Vẫn Thái Thượng.
Mỗi một việc nhìn thì như chẳng hề liên quan gì tới nhau, nhưng lại mơ hồ có sự liên hệ gì đó với nhau, kẻ đứng đằng sau chúng nó - Thiên Đạo, rốt cuộc nó làm những việc này là vì cái gì?
Tô Trường An muốn biết câu trả lời, cũng muốn biết ý nghĩa tồn tại của bản thân hắn và các tiên hiền lịch đại Thiên Lam.
Hắn cảm nhận được Đằng Xà đã đến bên bờ sinh tử.
Hắn có thể cứu nó nhưng hắn không làm.
Hắn phải mở ra Tinh Hải nếu không mọi hi sinh, mọi thứ đã bỏ ra đều sẽ mất đi ý nghĩa.
Nước mắt không còn kềm được, rơi xuống mặt thắn.
Rống!
Hắn nghe thấy tiếng kinh hô của mọi người và tiếng Hạ Hầu Hạo Ngọc gầm lên.
Tô Trường An rùng mình, hắn cảm nhận được khí tức của Đằng Xà đã biến mất.
Yêu Quân tuyệt thế, Chân Long duy nhất trên đời đã chết rồi.
Thật sự chết rồi.
Nhưng lúc này bảy cột sáng đã tới Tinh Hải, mọi người đã kết nối được với mệnh tinh của mình.
Tô Trường An biết đã tới lúc.
Lấy tư cách là người thủ hộ muôn dân trăm họ Thiên Lam đời thứ chín...
Hắn ngửa đầu lên, để nước mắt khỏi rơi ra.
Tinh Hải! Mở!
Hắn quát vang, phát tiết nỗi bi thương vào tiếng quát ấy.
Hào quang bừng lên trên người hắn, linh áp ào ạt tuôn ra, một cột sáng không gì sánh được từ trong cơ thể của hắn bay lên vòm trời.
...
Hạ Hầu Hạo Ngọc rùng mình, tỉnh khỏi cơn đê mê ăn ngon, cảm nhận được luồng linh áp cường đại ở đằng xa.
Y nhìn qua hướng ấy.
Tám cái đầu, mười sáu con mắt cùng bừng lên ngọn lửa.
Y phẫn nộ.
Sự phẫn nộ khôn cùng dâng đầy lồng ngực y, đầy đầu và khắp cơ thể y.
Y không biết vì sao mình lại giận dữ, nhưng y biết là y căm hận cái tên nam tử ở đằng xa kia.
Giết hắn!
Giết hắn!
Giết hắn!
Tiếng quát không ngừng vang lên trong óc y, như muốn xé rách đầu y ra.
Y không còn nhớ tới niềm khao khát ăn thịt ba tên Chân Thần, trong lòng y bây giờ chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, hắn phải chết! Phải tự tay giết chết hắn!!
Y gầm lên, tám cái chân đạp mạnh phóng đi.
Cổ Tiễn Quân giật mình, nhìn ra được ý đồ của Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Cô nhảy dựng, đương nhiên không thể để cho chuyện ấy xảy ra.
Hai bàn tay cô chắp lại.
Một đạo linh áp đẩy ra, cô bắt đầu đọc chú, những âm phù tuôn về phía ba Chân Thần.
Những âm phù chui vào người ba Chân Thần, họ bắt đầu cử động.
Sự giận dữ bừng lên trong mắt họ.
Thiên Ngô! Để mạng lại! Ba Chân Thần mắt đỏ ngầu giận dữ hét, bắn thẳng về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Dù họ bị Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận giam cầm, nhưng không có nghĩa là họ hoàn toàn không biết gì về tình hình xung quanh. Hạ Hầu Hạo Ngọc tàn sát con dân của họ, họ đều nhìn thấy hết, giờ đã được giải thoát khỏi gông xiềng, họ làm sao có thể buông tha Hạ Hầu Hạo Ngọc, nên họ lập tức xông về phía y.
Ba vị Chân Thần cùng ra tay, sức mạnh vô cùng, hư không chịu không nổi, vặn vẹo biến hình.
Đến mức ngay cả Hạ Hầu Hạo Ngọc cũng cảm nhận được uy hiếp.
Y không dám khinh thường nên không khỏi tạm dừng kế hoạch, quay lại chiến đấu với ba người Chúc Âm, Cư Bỉ và Oa Hoàng.
Hạ Hầu Hạo Ngọc hiện giờ vô cùng quỷ dị, Thần tính trong cơ thể y hồi ở Gia Hán quận đã bị Tô Trường An rút đi năm thành, nhưng bây giờ sau khi hấp thu Thần tính của chúng thần cộng với phương thức công kích quỷ dị, không ngờ lại đấu được ngang tay với ba vị Chân Thần không hề thua kém.
Coi chừng tiểu tử kia cho tốt, chúng ta sẽ tính hết lên đầu hắn! Oa Hoàng lạnh lùng nói với Cổ Tiễn Quân.
Thân thể ba Chân Thần phình to ra, Chúc Âm biến thành một con chúc long cao ngàn trượng, bộ dáng Oa Hoàng không thay đổi, nhưng to ra gấp mấy lần, to cả trăm trượng, Cư Bỉ hóa thành một bộ xương trắng hình người khổng lồ đầy tử khí.
Ba vị Chân Thần hiện ra chân thân, rõ ràng đã sẵn sàng chiến đấu sinh tử với Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Điều này làm cho Cổ Tiễn Quân ý thức được Hạ Hầu Hạo Ngọc cường đại, cô gật đầu với ba Chân Thần, hiểu được cấp bậc chiến đấu này cô không có khả năng nhúng tay vào nên dẫn hơn mười Tinh Vẫn còn lại lùi về cạnh mấy người Tô Trường An, căng thẳng nhìn cuộc đại chiến.
...
Bên kia đại chiến say sưa, Tô Trường An bên này cũng đang nguy hiểm vạn phần.
Giờ chỉ còn cần cột sáng của Tô Trường An chạm tới Tinh Hải, dùng bí pháp nghịch chuyển Thất Tinh thì Tinh Hải sẽ bị mở ra, mục đích của chuyến đi này sẽ thành công.
Chỉ sau một lúc, cột sáng trong người Tô Trường An đã tới Tinh Hải.
Nghịch!
Hắn quát to, linh lực trong người hắn bắt đầu vận chuyển theo bí pháp Thiên Đạo đã dạy, bảy ngôi sao trên đầu bắt đầu xoay tròn theo hướng ngược lại.
Tô Trường An vui mừng, hắn biết sau khi nghịch chuyển hoàn thành, Tinh Hải sẽ bị mở ra.
Nhưng niềm vui ấy không kéo dài.
Hắn như bị đánh trúng một cú cực mạnh, mặt trắng bệch.
Một sức mạnh khủng khiếp theo cột sáng truyền xuống, Tô Trường An còn chưa kịp phản ứng đã ập thẳng vào người hắn.
Tám người kêu lên đau đớn, phun máu.
Đã thất bại?
Tô Trường An cong người, khiếp sợ nhìn tám cột sáng dần biến mất, trong đầu trống rỗng.
Chân tướng của thế giới này.
Đây là điều cả vạn năm qua không chỉ có một người đi tìm kiếm.
Nhưng chưa có ai tìm được đáp án.
Tô Trường An cảm giác hình như mình đã chạm tới nó rồi, chỉ cần hắn mở Tinh Hải thả những anh linh bị nhốt ra thì hắn sẽ biết được, dù chỉ là một ít.
Rốt cuộc cái gì gọi là Thiên Đạo, Thiên Đạo làm tất cả những chuyện này để làm gì?
Tà Thần xâm lấn, Thần tộc ngủ say, Tinh Vẫn Thái Thượng.
Mỗi một việc nhìn thì như chẳng hề liên quan gì tới nhau, nhưng lại mơ hồ có sự liên hệ gì đó với nhau, kẻ đứng đằng sau chúng nó - Thiên Đạo, rốt cuộc nó làm những việc này là vì cái gì?
Tô Trường An muốn biết câu trả lời, cũng muốn biết ý nghĩa tồn tại của bản thân hắn và các tiên hiền lịch đại Thiên Lam.
Hắn cảm nhận được Đằng Xà đã đến bên bờ sinh tử.
Hắn có thể cứu nó nhưng hắn không làm.
Hắn phải mở ra Tinh Hải nếu không mọi hi sinh, mọi thứ đã bỏ ra đều sẽ mất đi ý nghĩa.
Nước mắt không còn kềm được, rơi xuống mặt thắn.
Rống!
Hắn nghe thấy tiếng kinh hô của mọi người và tiếng Hạ Hầu Hạo Ngọc gầm lên.
Tô Trường An rùng mình, hắn cảm nhận được khí tức của Đằng Xà đã biến mất.
Yêu Quân tuyệt thế, Chân Long duy nhất trên đời đã chết rồi.
Thật sự chết rồi.
Nhưng lúc này bảy cột sáng đã tới Tinh Hải, mọi người đã kết nối được với mệnh tinh của mình.
Tô Trường An biết đã tới lúc.
Lấy tư cách là người thủ hộ muôn dân trăm họ Thiên Lam đời thứ chín...
Hắn ngửa đầu lên, để nước mắt khỏi rơi ra.
Tinh Hải! Mở!
Hắn quát vang, phát tiết nỗi bi thương vào tiếng quát ấy.
Hào quang bừng lên trên người hắn, linh áp ào ạt tuôn ra, một cột sáng không gì sánh được từ trong cơ thể của hắn bay lên vòm trời.
...
Hạ Hầu Hạo Ngọc rùng mình, tỉnh khỏi cơn đê mê ăn ngon, cảm nhận được luồng linh áp cường đại ở đằng xa.
Y nhìn qua hướng ấy.
Tám cái đầu, mười sáu con mắt cùng bừng lên ngọn lửa.
Y phẫn nộ.
Sự phẫn nộ khôn cùng dâng đầy lồng ngực y, đầy đầu và khắp cơ thể y.
Y không biết vì sao mình lại giận dữ, nhưng y biết là y căm hận cái tên nam tử ở đằng xa kia.
Giết hắn!
Giết hắn!
Giết hắn!
Tiếng quát không ngừng vang lên trong óc y, như muốn xé rách đầu y ra.
Y không còn nhớ tới niềm khao khát ăn thịt ba tên Chân Thần, trong lòng y bây giờ chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, hắn phải chết! Phải tự tay giết chết hắn!!
Y gầm lên, tám cái chân đạp mạnh phóng đi.
Cổ Tiễn Quân giật mình, nhìn ra được ý đồ của Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Cô nhảy dựng, đương nhiên không thể để cho chuyện ấy xảy ra.
Hai bàn tay cô chắp lại.
Một đạo linh áp đẩy ra, cô bắt đầu đọc chú, những âm phù tuôn về phía ba Chân Thần.
Những âm phù chui vào người ba Chân Thần, họ bắt đầu cử động.
Sự giận dữ bừng lên trong mắt họ.
Thiên Ngô! Để mạng lại! Ba Chân Thần mắt đỏ ngầu giận dữ hét, bắn thẳng về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Dù họ bị Tinh Hồn Tỏa Thiên Trận giam cầm, nhưng không có nghĩa là họ hoàn toàn không biết gì về tình hình xung quanh. Hạ Hầu Hạo Ngọc tàn sát con dân của họ, họ đều nhìn thấy hết, giờ đã được giải thoát khỏi gông xiềng, họ làm sao có thể buông tha Hạ Hầu Hạo Ngọc, nên họ lập tức xông về phía y.
Ba vị Chân Thần cùng ra tay, sức mạnh vô cùng, hư không chịu không nổi, vặn vẹo biến hình.
Đến mức ngay cả Hạ Hầu Hạo Ngọc cũng cảm nhận được uy hiếp.
Y không dám khinh thường nên không khỏi tạm dừng kế hoạch, quay lại chiến đấu với ba người Chúc Âm, Cư Bỉ và Oa Hoàng.
Hạ Hầu Hạo Ngọc hiện giờ vô cùng quỷ dị, Thần tính trong cơ thể y hồi ở Gia Hán quận đã bị Tô Trường An rút đi năm thành, nhưng bây giờ sau khi hấp thu Thần tính của chúng thần cộng với phương thức công kích quỷ dị, không ngờ lại đấu được ngang tay với ba vị Chân Thần không hề thua kém.
Coi chừng tiểu tử kia cho tốt, chúng ta sẽ tính hết lên đầu hắn! Oa Hoàng lạnh lùng nói với Cổ Tiễn Quân.
Thân thể ba Chân Thần phình to ra, Chúc Âm biến thành một con chúc long cao ngàn trượng, bộ dáng Oa Hoàng không thay đổi, nhưng to ra gấp mấy lần, to cả trăm trượng, Cư Bỉ hóa thành một bộ xương trắng hình người khổng lồ đầy tử khí.
Ba vị Chân Thần hiện ra chân thân, rõ ràng đã sẵn sàng chiến đấu sinh tử với Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Điều này làm cho Cổ Tiễn Quân ý thức được Hạ Hầu Hạo Ngọc cường đại, cô gật đầu với ba Chân Thần, hiểu được cấp bậc chiến đấu này cô không có khả năng nhúng tay vào nên dẫn hơn mười Tinh Vẫn còn lại lùi về cạnh mấy người Tô Trường An, căng thẳng nhìn cuộc đại chiến.
...
Bên kia đại chiến say sưa, Tô Trường An bên này cũng đang nguy hiểm vạn phần.
Giờ chỉ còn cần cột sáng của Tô Trường An chạm tới Tinh Hải, dùng bí pháp nghịch chuyển Thất Tinh thì Tinh Hải sẽ bị mở ra, mục đích của chuyến đi này sẽ thành công.
Chỉ sau một lúc, cột sáng trong người Tô Trường An đã tới Tinh Hải.
Nghịch!
Hắn quát to, linh lực trong người hắn bắt đầu vận chuyển theo bí pháp Thiên Đạo đã dạy, bảy ngôi sao trên đầu bắt đầu xoay tròn theo hướng ngược lại.
Tô Trường An vui mừng, hắn biết sau khi nghịch chuyển hoàn thành, Tinh Hải sẽ bị mở ra.
Nhưng niềm vui ấy không kéo dài.
Hắn như bị đánh trúng một cú cực mạnh, mặt trắng bệch.
Một sức mạnh khủng khiếp theo cột sáng truyền xuống, Tô Trường An còn chưa kịp phản ứng đã ập thẳng vào người hắn.
Tám người kêu lên đau đớn, phun máu.
Đã thất bại?
Tô Trường An cong người, khiếp sợ nhìn tám cột sáng dần biến mất, trong đầu trống rỗng.
/743
|