Dịch giả: Tiểu Băng
Đã thất bại?
Tô Trường An che ngực, sững sờ nhìn lên trời.
Hắn nghĩ mãi mà không hiểu vì sao lại thất bại.
Tất cả đều đã làm đúng với những gì Thiên Đạo dạy kia mà, họ đã kết nối được Bắc Đẩu Thất Tinh, vận dụng bí pháp Thiên Đạo truyền thụ cho, vậy tại sao họ lại bị quy tắc của thế giới này cắn trả?
Lực cản đó có phải là do Thiên Đạo hay không?
Nó đã không muốn cho bọn hắn mở ra Tinh Hải, còn vất vả vẽ vời ra cho thêm chuyện làm gì?
Hắn ngơ ngác nhìn mọi người, ai cũng phun máu mặt mày uể oải, rõ ràng đều bị Thiên Đạo cắn trả, cả người suy yếu.
Phía xa, Chúc Âm, Oa Hoàng, Cư Bỉ và Hạ Hầu Hạo Ngọc vẫn còn đang chiến đấu.
Tám cái đuôi dài như roi, đâm vào cơ thể ba Chân Thần, thủ đoạn của y cực kỳ quỷ dị, cho dù là Chân Thần cũng khó tránh được sự trói buộc từ đôi cánh của y, dù họ vẫn còn đang chiến đấu nhưng Tô Trường An nhìn ra được rất rõ, Thần tính trong người ba Chân Thần đang không ngừng mỗi giây bị hút vào trong cơ thể Hạ Hầu Hạo Ngọc, chuyện thắng thua chỉ là vấn đề thời gian.
Lòng Tô Trường An nặng tới cùng cực.
Bao nhiêu tính toán, bao nhiêu hi sinh, cuối cùng chỉ tới được đây mà thôi.
Hắn rất không cam lòng.
Trước mắt thi hài ngổn ngang, gần năm mươi Tinh Vẫn xuất quân, đến nay chỉ còn lại hơn mười người.
Họ hi sinh là vì Tô Trường An đã hứa hẹn sẽ trả lại một trời đất sáng tươi cho thế giới này, nhưng hắn đã thất bại, ngay cả chính hắn cũng không biết rốt cuộc vì sao lại thất bại.
Hắn gào lên phẫn hận.
Vì sao!
Hắn hỏi trời, hỏi đất, hỏi thế giới này.
Hắn cảm thấy không công bằng.
Tại sao từ đầu tới cuối, bọn họ đều luôn chỉ là đồ chơi của cái thế giới này, mỗi lần hắn đột phá bình chướng lại phát hiện ra âm mưu của những kẻ đứng đằng sau kia càng thêm sâu.
Đến bây giờ, khi hắn rốt cục sắp chạm được đến chân tướng cuối cùng thì ông trời lại như cố tình chơi với hắn một lần đùa vui lớn nhất.
Hắn đã thất bại.
Những chuyện cũ hiện ra trong đầu, trong lòng Tô Trường An vô cùng phức tạp, sau cùng hắn trở lại bình tĩnh.
Bịch một tiếng.
Hắn quỳ xuống, đầu cúi thấp.
Trường An?
Phu quân?
Mọi người đều hết hồn gọi hắn.
Đã thất bại... Chúng ta đã thất bại... Tô Trường An thì thào.
Mọi người sững ra nhìn hắn, lòng trĩu nặng xuống.
Họ đã cùng nhau đi tới, bất kể tu vi đã thay đổi nhưng trong lòng họ, Tô Trường An vẫn luôn là thằng bé con.
Dù có nguy hiểm tới mức nào, thằng bé con ấy vẫn luôn giữ vững niềm hi vọng vào tương lai, dù có trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất nó cũng chưa bao giờ mất đi lòng quyết tâm phản kháng.
Nhưng bây giờ, nó cúi thấp đầu, người quỳ rạp, lần đầu tiên thừa nhận chịu thua vận mệnh.
Họ đương nhiên có thể tuôn ra những lời đạo lí lẫm liệt hiên ngang để dỗ dành hắn, nhưng nói thế có ý nghĩa gì nữa không?
Bọn họ hiểu rõ hơn ai hết, đây là trận chiến sau cùng, nếu thất bại họ chỉ có một con đường chết.
Họ há miệng nhưng không ai nói được thành lời, chỉ buột ra được tiếng thở dài.
Chúng ta... đã tận lực... Hoa Phi Tạc cúi đầu giọng run run, không phải vì sợ với cái chết mà là vì sự cắn trả của Thiên Đạo đã khiến y trọng thương, nội tức bất ổn.
Mọi người thấy ngay cả Hoa Phi Tạc cũng nói như thế, lòng càng thêm lạnh toát.
Bầu không khí đầy áp lực.
Chúng ta cứ thế chịu thua sao?
Một giọng nói tang thương mang theo ý trêu tức bỗng vang lên.
Mọi người ngẩn ra, ngẩng lên nhìn.
Hư không nơi đó vặn vẹo, một lão giả áo trắng, tóc trắng từ trong hư không đi ra.
Lão đi tới, mắt nhìn vào Tô Trường An, khẽ nheo mắt: Vậy chẳng phải đã phụ mưu kế cả mấy ngàn năm qua của lão phu hay sao?
Tư Mã Hủ! Tô Trường An thốt lên kinh hãi, linh lực vô thức dồn lên.
Tư Mã Hủ đột ngột xuất hiện, bảo sao mọi người không kinh ngạc.
Nên biết cuộc chiến Gia Hán quận năm đó, nếu không phải Tư Mã Hủ đột nhiên biến mất, Tô Trường An cuối cùng có thắng được hay không vẫn là một ẩn số.
Không ai biết lúc đó vì sao Tư Mã Hủ lại vứt bỏ Hạ Hầu Hạo Ngọc, càng không biết năm năm nay Tư Mã Hủ đã đi tới đâu, mưu đồ cái gì.
Mọi chuyện như cái gai nghẹn ngay cổ họng Tô Trường An.
Hạ Hầu Hạo Ngọc và Tư Mã Hủ thi nhau xuất hiện, lại ngay đúng lúc bọn hắn mở ra Tinh Hải, điều này làm Tô Trường An càng thêm bất an.
Tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của ngươi? Tô Trường An hỏi, tay đã với tới nắm lấy Cửu Nạn đao.
Mọi người cũng đều đi ra đứng sau lưng Tô Trường An, sẵn sàng tử chiến.
Tư Mã Hủ chỉ cười, không hề có ý ra tay.
Ngọc Hành quả thực là một kỳ tài...
Ông ta nói.
Y giỏi hơn ta dự tính, nhìn rõ thiên cơ không thua kém gì Thiên Cơ nhất mạch chúng ta, nếu không phải thế giới này bị Thiên Đạo giam cầm, e là với thiên phú của y, chỉ cần có thời gian sẽ trở thành một trong số những Tinh Vẫn có thể chống lại Chân Thần.
Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Tô Trường An cau mày.
Tư Mã Hủ trở nên nghiêm túc.
Ta muốn nói...
Ta biết cách mở ra Tinh Hải!
Đã thất bại?
Tô Trường An che ngực, sững sờ nhìn lên trời.
Hắn nghĩ mãi mà không hiểu vì sao lại thất bại.
Tất cả đều đã làm đúng với những gì Thiên Đạo dạy kia mà, họ đã kết nối được Bắc Đẩu Thất Tinh, vận dụng bí pháp Thiên Đạo truyền thụ cho, vậy tại sao họ lại bị quy tắc của thế giới này cắn trả?
Lực cản đó có phải là do Thiên Đạo hay không?
Nó đã không muốn cho bọn hắn mở ra Tinh Hải, còn vất vả vẽ vời ra cho thêm chuyện làm gì?
Hắn ngơ ngác nhìn mọi người, ai cũng phun máu mặt mày uể oải, rõ ràng đều bị Thiên Đạo cắn trả, cả người suy yếu.
Phía xa, Chúc Âm, Oa Hoàng, Cư Bỉ và Hạ Hầu Hạo Ngọc vẫn còn đang chiến đấu.
Tám cái đuôi dài như roi, đâm vào cơ thể ba Chân Thần, thủ đoạn của y cực kỳ quỷ dị, cho dù là Chân Thần cũng khó tránh được sự trói buộc từ đôi cánh của y, dù họ vẫn còn đang chiến đấu nhưng Tô Trường An nhìn ra được rất rõ, Thần tính trong người ba Chân Thần đang không ngừng mỗi giây bị hút vào trong cơ thể Hạ Hầu Hạo Ngọc, chuyện thắng thua chỉ là vấn đề thời gian.
Lòng Tô Trường An nặng tới cùng cực.
Bao nhiêu tính toán, bao nhiêu hi sinh, cuối cùng chỉ tới được đây mà thôi.
Hắn rất không cam lòng.
Trước mắt thi hài ngổn ngang, gần năm mươi Tinh Vẫn xuất quân, đến nay chỉ còn lại hơn mười người.
Họ hi sinh là vì Tô Trường An đã hứa hẹn sẽ trả lại một trời đất sáng tươi cho thế giới này, nhưng hắn đã thất bại, ngay cả chính hắn cũng không biết rốt cuộc vì sao lại thất bại.
Hắn gào lên phẫn hận.
Vì sao!
Hắn hỏi trời, hỏi đất, hỏi thế giới này.
Hắn cảm thấy không công bằng.
Tại sao từ đầu tới cuối, bọn họ đều luôn chỉ là đồ chơi của cái thế giới này, mỗi lần hắn đột phá bình chướng lại phát hiện ra âm mưu của những kẻ đứng đằng sau kia càng thêm sâu.
Đến bây giờ, khi hắn rốt cục sắp chạm được đến chân tướng cuối cùng thì ông trời lại như cố tình chơi với hắn một lần đùa vui lớn nhất.
Hắn đã thất bại.
Những chuyện cũ hiện ra trong đầu, trong lòng Tô Trường An vô cùng phức tạp, sau cùng hắn trở lại bình tĩnh.
Bịch một tiếng.
Hắn quỳ xuống, đầu cúi thấp.
Trường An?
Phu quân?
Mọi người đều hết hồn gọi hắn.
Đã thất bại... Chúng ta đã thất bại... Tô Trường An thì thào.
Mọi người sững ra nhìn hắn, lòng trĩu nặng xuống.
Họ đã cùng nhau đi tới, bất kể tu vi đã thay đổi nhưng trong lòng họ, Tô Trường An vẫn luôn là thằng bé con.
Dù có nguy hiểm tới mức nào, thằng bé con ấy vẫn luôn giữ vững niềm hi vọng vào tương lai, dù có trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất nó cũng chưa bao giờ mất đi lòng quyết tâm phản kháng.
Nhưng bây giờ, nó cúi thấp đầu, người quỳ rạp, lần đầu tiên thừa nhận chịu thua vận mệnh.
Họ đương nhiên có thể tuôn ra những lời đạo lí lẫm liệt hiên ngang để dỗ dành hắn, nhưng nói thế có ý nghĩa gì nữa không?
Bọn họ hiểu rõ hơn ai hết, đây là trận chiến sau cùng, nếu thất bại họ chỉ có một con đường chết.
Họ há miệng nhưng không ai nói được thành lời, chỉ buột ra được tiếng thở dài.
Chúng ta... đã tận lực... Hoa Phi Tạc cúi đầu giọng run run, không phải vì sợ với cái chết mà là vì sự cắn trả của Thiên Đạo đã khiến y trọng thương, nội tức bất ổn.
Mọi người thấy ngay cả Hoa Phi Tạc cũng nói như thế, lòng càng thêm lạnh toát.
Bầu không khí đầy áp lực.
Chúng ta cứ thế chịu thua sao?
Một giọng nói tang thương mang theo ý trêu tức bỗng vang lên.
Mọi người ngẩn ra, ngẩng lên nhìn.
Hư không nơi đó vặn vẹo, một lão giả áo trắng, tóc trắng từ trong hư không đi ra.
Lão đi tới, mắt nhìn vào Tô Trường An, khẽ nheo mắt: Vậy chẳng phải đã phụ mưu kế cả mấy ngàn năm qua của lão phu hay sao?
Tư Mã Hủ! Tô Trường An thốt lên kinh hãi, linh lực vô thức dồn lên.
Tư Mã Hủ đột ngột xuất hiện, bảo sao mọi người không kinh ngạc.
Nên biết cuộc chiến Gia Hán quận năm đó, nếu không phải Tư Mã Hủ đột nhiên biến mất, Tô Trường An cuối cùng có thắng được hay không vẫn là một ẩn số.
Không ai biết lúc đó vì sao Tư Mã Hủ lại vứt bỏ Hạ Hầu Hạo Ngọc, càng không biết năm năm nay Tư Mã Hủ đã đi tới đâu, mưu đồ cái gì.
Mọi chuyện như cái gai nghẹn ngay cổ họng Tô Trường An.
Hạ Hầu Hạo Ngọc và Tư Mã Hủ thi nhau xuất hiện, lại ngay đúng lúc bọn hắn mở ra Tinh Hải, điều này làm Tô Trường An càng thêm bất an.
Tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của ngươi? Tô Trường An hỏi, tay đã với tới nắm lấy Cửu Nạn đao.
Mọi người cũng đều đi ra đứng sau lưng Tô Trường An, sẵn sàng tử chiến.
Tư Mã Hủ chỉ cười, không hề có ý ra tay.
Ngọc Hành quả thực là một kỳ tài...
Ông ta nói.
Y giỏi hơn ta dự tính, nhìn rõ thiên cơ không thua kém gì Thiên Cơ nhất mạch chúng ta, nếu không phải thế giới này bị Thiên Đạo giam cầm, e là với thiên phú của y, chỉ cần có thời gian sẽ trở thành một trong số những Tinh Vẫn có thể chống lại Chân Thần.
Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Tô Trường An cau mày.
Tư Mã Hủ trở nên nghiêm túc.
Ta muốn nói...
Ta biết cách mở ra Tinh Hải!
/743
|