Trường An, Thiên Lam viện.
Đám đệ tử trẻ tuổi của Thiên Lam không ngừng hít thở gấp gáp, nhìn dị biến ở tít chân trời.
Dị biến đó không cần phải có thực lực mạnh mới nhìn ra được.
Mấy ngày trước, sư tôn của bọn họ đã cùng các Tinh Vẫn thiên hạ rời khỏi Thiên Lam viện.
Gần như tất cả Tinh Vẫn của thế giới này đều ra đi. Rốt cuộc đó là kẻ địch như thế nào, khiến họ phải phát động một trận chiến lớn tới như vậy, để tam tộc bỏ qua thù hận, đoàn kết cùng chiến đấu với nhau?
Chuyện này ngay cả người thường còn biết.
Là đệ tử Thiên Lam viện đương nhiên lại càng rõ.
Các sư tôn đi đã mấy ngày, đám đệ tử ở đây mấy ngày này đều sống trong lo lắng, một ngày cứ như một năm.
Nhưng đêm nay, mọi người chuẩn bị đi ngủ thì bầu trời đang tối tăm bỗng trở nên sáng chói như ban ngày.
Chân trời phía xa ánh sao lấp lánh, sao mọc đầy trời chiếu sáng cả thế gian.
Bọn họ chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh nào như thế.
Ngay cả năm xưa lúc thủ vọng giả muôn dân trăm họ đời thứ tám Ngọc Hành ra đi, cũng chưa từng có dị trạng như vậy.
Họ biết sự biến đổi này nhất định có liên quan tới mấy người sư thúc tổ, nhớ tới mấy câu bọn họ nghe lén được hôm đó, như thế hẳn là Tinh Hải đã được mở ra.
Nghĩa là mọi người đã thành công rồi?
Nhưng rồi bầu trời sao đó, từng ngôi sao một tắt lịm đi, như an nghỉ vĩnh hằng, bầu trời đầy sao lại từ từ tan biến.
Thế giới chìm vào tăm tối.
Không hiểu sao họ đều cảm thấy sự tối tăm lúc này còn tối tăm hơn trước khi trời sao sáng lên tới mấy lần.
Bóng tối tự nhiên vặn vẹo, một nam tử tuấn lãng, quanh người là ánh sao sáng ngời từ trong hư không đi ra.
Nam nhân này không phải là người của Thiên Lam, cũng không phải là khách Tinh Vẫn được Thiên Lam chiêu đãi.
Lạc Bình Dương và Bạch Phong Dận là hai người có tu vi cao nhất, cũng là hai người có bối phận cao nhất vội đi lên hàng đầu, một người xách đao, một người cầm kiếm, đầy cảnh giác nhìn người mới đến.
Đám sư đệ muội được họ bảo vệ sau lưng đều còn nhỏ, khí tức của nam nhân kia khiến hai người lạnh cả mình, nhưng hai người vẫn nghiến răng đứng đó.
Ngươi là từ đâu tới? Thiên Lam viện ta không phải nơi ngươi có thể tùy tiện xông vào!
Nam tử kia nheo mắt cười nhẹ, liếc qua mọi người một vòng, vẻ rất hài lòng gật gù: Đệ tử thế hệ này cũng không tệ lắm.
Y nhìn đám đệ tử được Bình Dương và Phong Dận bảo vệ sau lưng.
Ngươi chính là con của Tô Trường An hả? Nam tử hỏi.
Mọi người hết hồn, quay qua nhìn cô gái.
Đó là Tô Chiếu.
Gia Hán quận, vì cứu Thanh Loan cô đã truyền năm thành Thần tính của mình cho Thanh Loan, tiên thể cũng bị phá mất đi tu vi.
Thực lực hiện giờ của cô quá lắm chỉ chống đỡ nổi tu sĩ Thái Nhất cảnh bình thường, chiến đấu với Chân Thần quá nguy hiểm, Tô Trường An đương nhiên không dám đưa cô theo, nên cô ở lại Trường An.
Mấy ngày nay Tô Chiếu đều bừng bừng hào hứng đi theo mọi người tu hành, theo mọi người sinh hoạt, cũng khá là thú vị.
Mọi người đều biết Tô Chiếu là con gái Tô Trường An, nói chung họ đều cảm thấy kỳ quái, vì với tuổi tác của Tô Trường An, theo lý thuyết không thể có con gái lớn tới như vậy, nhưng họ không thắc mắc, cho rằng cô là con gái nuôi của Tô Trường An, rất chăm sóc cho cô.
Tô Chiếu sững ra nhìn nam tử, trong đầu như có cái gì đó nhưng cô nắm bắt không kịp.
Ngươi là... Tần gia gia...? Cả nửa ngày sau, cô mới ngập ngừng lên tiếng.
Nam tử kia cười: Xem ra đưa ngươi tới nơi này, hẳn là ta kia đã nói hết mọi chuyện cho ngươi rồi.
Cô bé lắc đầu, buồn rầu nói: Ta đã mất đi tiên thể, đối với tương lai gần như không còn nhớ được gì... Đúng rồi Tần gia gia, dị tượng vừa rồi là cái gì vậy? Phụ thân và mẫu thân hiện tại thế nào?
Nam tử nhìn cô kĩ lưỡng, nhận ra cô nói không sai, tiên thể đã bị nghiền nát, nhưng chỉ cần cô bé này vẫn còn thì cũng không ảnh hưởng gì tới kế hoạch của y, nên y đáp: Không tốt.
Tô Chiếu vội hỏi: Chuyện gì đã xảy ra? Mấy người phụ thân đã thất bại sao?
Nam tử lắc đầu, nghiêm túc nói: Còn đáng sợ hơn cả thất bại, nên ta mới tới tìm ngươi, Trường An cần ngươi hỗ trợ.
Ta hỗ trợ? Nhưng tiên thể ta đã không còn, tu vi thì quá thấp... làm sao giúp gì được cho phụ thân...
Ngươi quên là ngươi tới đây chính là vì thời khắc này sao? Nam tử nghiêm nghị hỏi cô.
Ta thật sự là không nhớ. Cô bé buồn rầu, nhưng rất kiên định, Nhưng, chỉ cần giúp được cho phụ thân, mẫu thân, Chiếu Nhi cái gì cũng làm!
Tốt, việc này không nên chậm trễ, đi thôi. Nam tử dắt tay Tô Chiếu, sau đó hai người biến mất.
Đám Bạch Phong Dận ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau.
...
Thiên Đạo và Tiên Đạo vốn là hỗ trợ lẫn nhau, hôm nay dù tàn nhẫn cắn nuốt ba ngàn anh linh, nhưng nó nói không sai, nó đã được bổ toàn (vá lại đầy đủ) rồi.
Cho nên, theo đúng lẽ thường, Tiên Đạo chi lực cũng trở về thân thể Tô Trường An, hắn đã lại có thể sử dụng được nó. Tiên Đạo chi lực rất mạnh, muốn dùng nó giết Thiên Nhân chẳng chút khó khăn nào.
Tô Trường An giờ lại có được sức mạnh đó.
Một sức mạnh đủ để chống lại Thiên Đạo.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh sáng chói chang chiếu sáng cả Thần Mộ.
Sao? Ngươi vẫn còn muốn giết ta? Thiên Đạo cười nhạt.
Thiên Đạo vốn vô tình, vẻ mặt như này lẽ ra không thể hiện ra trên mặt nó, nên chuyện này rất kì quái, nhưng bây giờ mọi người không rảnh để ý đến điều đó. Họ đều nhìn Tô Trường An, họ biết sự sống chết của mình và của cả thế giới này bây giờ đều hoàn toàn phụ thuộc vào người nam nhân này.
Vì sao... Tô Trường An hỏi.
Hử? Thiên Đạo không hiểu.
Vì sao nhất định phải như vậy?
Vì sao ngươi phải giết họ? Vì sao ngươi lại gạt ta???” Tô Trường An gần như là gào lên.
Thiên Đạo lại rất bình thản.
Ngươi giận hả? Sao thế? Nó không hiểu được vì sao Tô Trường An lại giận dữ.
Tô Trường An chợt nhớ ra, Thiên Đạo vốn dĩ không có tình cảm cũng không thể nào hiểu được tình cảm của con người.
Hắn bước lên, khí tức dâng trào, Thái Dương mệnh tinh trên đầu tỏa hào quang nóng rực.
Theo lý thuyết, Tô Trường An Tiên Đạo đã thành, đã có sức mạnh ngang bằng với Thiên Đạo. Đối mặt một đối thủ như vậy, Thiên Đạo không sợ hãi nhưng nó cần phải nghiêm túc. Nét mặt nó thản nhiên, chẳng chút để tâm tới dáng vẻ đằng đằng sát khí của Tô Trường An.
Phản ứng như thế càng làm tăng sát tâm của Tô Trường An.
Hắn mặc kệ chuyện Đế Quân hàng lâm, cũng không muốn quản sự tồn vong của thế giới này nữa.
Hắn muốn vị Thần tùy tiện quyết định sinh tử con người trước mặt phải trả giá, hắn muốn lấy máu thịt của nó để tế bái những anh linh đã chết đi kia.
Tô Trường An nghĩ vậy, và làm như vậy.
Hắn chuyển động, Cửu Nạn đao đầy vết nứt trong tay reo vang, tiếng reo như tiếng thanh long khiếu nhật, thương lang tiếu nguyệt, vang vọng đất trời.
Hắn giơ đao, chém thẳng vào Thiên Đạo.
Thiên Đạo nhìn đao tới, không tránh không né.
Chết đi!
Cửu Nạn đao tới chỉ còn cách nửa tấc thì Tô Trường An dừng lại.
Mặt hắn trở nên tái nhợt như bị đụng phải một màn chắn, đao của hắn không tiến thêm được nữa.
Màn chắn đó là một loại quy tắc nào đó, nó đã vượt qua tồn tại sức mạnh bình thường khiến Tô Trường An không thể nào công kích tiếp được.
A!!!
Tô Trường An nổi điên gào lên, linh lực đất trời đều bị cuốn về phía hắn. Hắn muốn chém đứt quy tắc kia, hắn muốn giết kẻ được gọi là Thiên Đạo.
Vô ích thôi. Thiên Đạo đưa tay ra, sự bình tĩnh tuyệt đối của nó hoàn toàn trái ngược với sự giận dữ đến điên cuồng của Tô Trường An.
Nó khẽ chọc vào thân đao.
Một làn rung động xuất hiện trong không gian.
Tô Trường An không kềm được, lùi lại.
Hắn phải chống đao xuống đất mới đứng vững lại được. Hắn kinh ngạc cảm nhận được sự biến hóa trong người mình, một đòn này của Thiên Đạo tuy đẩy lùi hắn nhưng lại không tạo ra tổn thương thực chất nào.
Nhớ lại cái màn chắn quỷ dị kia, sắc mặt Tô Trường An trở nên khó coi lạnh giọng hỏi: Vì sao?
Lần này, Thiên Đạo đã hiểu ý hỏi của Tô Trường An. Nó đi tới.
Ta là Thiên Đạo, ngươi là Tiên Đạo. Ta đại diện cho thế giới, ngươi đại diện cho cho sinh linh, về một mặt nào đó, chúng ta đều là một phần của thế giới này, quy tắc trời đất đã định rằng ngươi không thể nào giết ta chết được.
Nó cười nhạt, nói thêm.
Đương nhiên, ta cũng không thể giết chết được ngươi.
Nay ngươi đã thành Tiên Đạo, ta đây cũng không truy cứu chuyện bậy bạ ban trước của ngươi nữa. Liên thủ với ta đi, chúng ta cùng nhau đấu với Đế Quân, bảo vệ cái thế giới này. Thiên Đạo chìa tay về phía Tô Trường An, dáng vẻ rất thật lòng.
Ngươi nói ta không giết được ngươi, bởi vì ta là Tiên? Tô Trường An hỏi.
Ừ. Thiên Đạo gật đầu.
Nhưng ta nhất định phải giết ngươi. Tô Trường An giọng rất âm u.
Vậy thì rất tiếc, ngươi không làm được. Thiên Đạo bình tĩnh đáp: Vậy thì, khi Đế Quân tới, ngươi cứ khoanh tay đứng nhìn, như vậy có lẽ ta sẽ chết vào tay Đế quân, nhưng bằng hữu, ừ, ta nói là những bạn bè còn sống của ngươi, cũng phải chết.
Nó đã túm được điểm yếu của Tô Trường An, dùng cái đó để đả kích hắn.
Tô Trường An run lên.
Ta.... không giết được ngươi...
Không giết được ngươi...
Hắn thì thào, mắt lại sáng lên.
Sư thúc của hắn, sư phụ của hắn, sư thúc tổ của hắn đều bị kẻ Thiên Đạo này giết chết, hắn chỉ là con cờ của nó, đi mở rộng Tinh Hải, đưa bọn họ vào chỗ chết. Chuyện đã tới mức này, vậy mà hắn không báo thù được cho họ, mà lại còn phải liên thủ với nó.
Sự thật đó làm Tô Trường An muốn phát điên.
Hắn thấy phẫn nộ nhưng không thể nào bộc phát.
Hắn thấy tuyệt vọng, nhưng lại không tìm được lối ra.
Đúng vậy, ngươi không giết được ta. Thiên Đạo nhại lại lời của Tô Trường An, trong đôi mắt sáng ngời bỗng lóe qua một tia huyết quang, nhưng nó xuất hiện và biến mất cực nhanh, không nhìn ra kịp.
Trừ phi... Nó hạ giọng, ngữ khí như đang dụ dỗ.
Trừ phi?
Trường An, không được nghe lời nó! Mọi người nhìn thấy Tô Trường An khác thường, vội kêu to nhắc hắn.
Nhưng không kịp nữa.
Lúc Tô Trường An lặp lại hai chữ ấy, trong lòng hắn xuất hiện một ác ma.
Nó nói: Trừ phi, ngươi gia nhập với chúng ta.
Giọng của nó giống hệt giọng của Thiên Đạo ngoài kia, mang theo một hương vị, cảm giác rất khó tả.
Nếu Hạ Hầu Hạo Ngọc còn sống, y sẽ ngạc nhiên nhận ra, cái giọng nói này không ngờ lại giống hệt với giọng nói không ngừng vang vọng trong óc y, điều khiển y.
Gia nhập với các ngươi? Trong đầu Tô Trường An giờ đã hoàn toàn trở nên hỗn độn, hắn không nghe được không nhìn thấy được chuyện đang xảy ra ở bên ngoài, hắn chỉ nghe thấy giọng nói trong đầu mình mà thôi.
Đúng vậy, gia nhập với chúng ta, Hủy Diệt Thiên Đạo, hủy diệt những kẻ thần linh tự cho mình là đúng đó. Giọng nói kia trầm trầm, khàn khàn, đầy thu hút.
Hủy diệt bọn chúng. Trong mắt Tô Trường An bắt đầu rực lên màu đỏ, khí tức trên người hắn dần chuyển sang âm lãnh.
Đúng vậy, thả tinh thần ngươi ra, để cho ta tiến vào trong cơ thể ngươi, ta sẽ hướng dẫn cách báo thù Thiên Đạo đầy dối trá.
Ta sẽ khiến bọn chúng nợ máu trả bằng máu! Thanh âm kia khẽ khàng dụ dỗ.
Nợ máu trả bằng máu.
Năm chữ này như lưỡi dao bén, khắc sâu vào lòng Tô Trường An. Sự thù hận đã đè bẹp sự tỉnh táo, trong mắt hắn huyết quang đại thịnh, tà lực như thủy triều bắt đầu từ trong cơ thể hắn tuôn ra.
Hắn ngẩng đầu lên, mái tóc dài không gió mà bay phần phật, trên người xuất hiện những phù văn màu đen quỷ dị, bò dần lên khuôn mặt hắn.
Tà lực sau lưng dâng trào như nước lũ, che khuất bầu trời.
Một giọt huyết lệ chảy ra khỏi mắt hắn.
Hắn dùng chút xíu ý thức cuối cùng của mình, khẽ nói.
Thì ra, ta chính là Đế Quân.
---o0o---
Đám đệ tử trẻ tuổi của Thiên Lam không ngừng hít thở gấp gáp, nhìn dị biến ở tít chân trời.
Dị biến đó không cần phải có thực lực mạnh mới nhìn ra được.
Mấy ngày trước, sư tôn của bọn họ đã cùng các Tinh Vẫn thiên hạ rời khỏi Thiên Lam viện.
Gần như tất cả Tinh Vẫn của thế giới này đều ra đi. Rốt cuộc đó là kẻ địch như thế nào, khiến họ phải phát động một trận chiến lớn tới như vậy, để tam tộc bỏ qua thù hận, đoàn kết cùng chiến đấu với nhau?
Chuyện này ngay cả người thường còn biết.
Là đệ tử Thiên Lam viện đương nhiên lại càng rõ.
Các sư tôn đi đã mấy ngày, đám đệ tử ở đây mấy ngày này đều sống trong lo lắng, một ngày cứ như một năm.
Nhưng đêm nay, mọi người chuẩn bị đi ngủ thì bầu trời đang tối tăm bỗng trở nên sáng chói như ban ngày.
Chân trời phía xa ánh sao lấp lánh, sao mọc đầy trời chiếu sáng cả thế gian.
Bọn họ chưa bao giờ được nhìn thấy cảnh nào như thế.
Ngay cả năm xưa lúc thủ vọng giả muôn dân trăm họ đời thứ tám Ngọc Hành ra đi, cũng chưa từng có dị trạng như vậy.
Họ biết sự biến đổi này nhất định có liên quan tới mấy người sư thúc tổ, nhớ tới mấy câu bọn họ nghe lén được hôm đó, như thế hẳn là Tinh Hải đã được mở ra.
Nghĩa là mọi người đã thành công rồi?
Nhưng rồi bầu trời sao đó, từng ngôi sao một tắt lịm đi, như an nghỉ vĩnh hằng, bầu trời đầy sao lại từ từ tan biến.
Thế giới chìm vào tăm tối.
Không hiểu sao họ đều cảm thấy sự tối tăm lúc này còn tối tăm hơn trước khi trời sao sáng lên tới mấy lần.
Bóng tối tự nhiên vặn vẹo, một nam tử tuấn lãng, quanh người là ánh sao sáng ngời từ trong hư không đi ra.
Nam nhân này không phải là người của Thiên Lam, cũng không phải là khách Tinh Vẫn được Thiên Lam chiêu đãi.
Lạc Bình Dương và Bạch Phong Dận là hai người có tu vi cao nhất, cũng là hai người có bối phận cao nhất vội đi lên hàng đầu, một người xách đao, một người cầm kiếm, đầy cảnh giác nhìn người mới đến.
Đám sư đệ muội được họ bảo vệ sau lưng đều còn nhỏ, khí tức của nam nhân kia khiến hai người lạnh cả mình, nhưng hai người vẫn nghiến răng đứng đó.
Ngươi là từ đâu tới? Thiên Lam viện ta không phải nơi ngươi có thể tùy tiện xông vào!
Nam tử kia nheo mắt cười nhẹ, liếc qua mọi người một vòng, vẻ rất hài lòng gật gù: Đệ tử thế hệ này cũng không tệ lắm.
Y nhìn đám đệ tử được Bình Dương và Phong Dận bảo vệ sau lưng.
Ngươi chính là con của Tô Trường An hả? Nam tử hỏi.
Mọi người hết hồn, quay qua nhìn cô gái.
Đó là Tô Chiếu.
Gia Hán quận, vì cứu Thanh Loan cô đã truyền năm thành Thần tính của mình cho Thanh Loan, tiên thể cũng bị phá mất đi tu vi.
Thực lực hiện giờ của cô quá lắm chỉ chống đỡ nổi tu sĩ Thái Nhất cảnh bình thường, chiến đấu với Chân Thần quá nguy hiểm, Tô Trường An đương nhiên không dám đưa cô theo, nên cô ở lại Trường An.
Mấy ngày nay Tô Chiếu đều bừng bừng hào hứng đi theo mọi người tu hành, theo mọi người sinh hoạt, cũng khá là thú vị.
Mọi người đều biết Tô Chiếu là con gái Tô Trường An, nói chung họ đều cảm thấy kỳ quái, vì với tuổi tác của Tô Trường An, theo lý thuyết không thể có con gái lớn tới như vậy, nhưng họ không thắc mắc, cho rằng cô là con gái nuôi của Tô Trường An, rất chăm sóc cho cô.
Tô Chiếu sững ra nhìn nam tử, trong đầu như có cái gì đó nhưng cô nắm bắt không kịp.
Ngươi là... Tần gia gia...? Cả nửa ngày sau, cô mới ngập ngừng lên tiếng.
Nam tử kia cười: Xem ra đưa ngươi tới nơi này, hẳn là ta kia đã nói hết mọi chuyện cho ngươi rồi.
Cô bé lắc đầu, buồn rầu nói: Ta đã mất đi tiên thể, đối với tương lai gần như không còn nhớ được gì... Đúng rồi Tần gia gia, dị tượng vừa rồi là cái gì vậy? Phụ thân và mẫu thân hiện tại thế nào?
Nam tử nhìn cô kĩ lưỡng, nhận ra cô nói không sai, tiên thể đã bị nghiền nát, nhưng chỉ cần cô bé này vẫn còn thì cũng không ảnh hưởng gì tới kế hoạch của y, nên y đáp: Không tốt.
Tô Chiếu vội hỏi: Chuyện gì đã xảy ra? Mấy người phụ thân đã thất bại sao?
Nam tử lắc đầu, nghiêm túc nói: Còn đáng sợ hơn cả thất bại, nên ta mới tới tìm ngươi, Trường An cần ngươi hỗ trợ.
Ta hỗ trợ? Nhưng tiên thể ta đã không còn, tu vi thì quá thấp... làm sao giúp gì được cho phụ thân...
Ngươi quên là ngươi tới đây chính là vì thời khắc này sao? Nam tử nghiêm nghị hỏi cô.
Ta thật sự là không nhớ. Cô bé buồn rầu, nhưng rất kiên định, Nhưng, chỉ cần giúp được cho phụ thân, mẫu thân, Chiếu Nhi cái gì cũng làm!
Tốt, việc này không nên chậm trễ, đi thôi. Nam tử dắt tay Tô Chiếu, sau đó hai người biến mất.
Đám Bạch Phong Dận ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau.
...
Thiên Đạo và Tiên Đạo vốn là hỗ trợ lẫn nhau, hôm nay dù tàn nhẫn cắn nuốt ba ngàn anh linh, nhưng nó nói không sai, nó đã được bổ toàn (vá lại đầy đủ) rồi.
Cho nên, theo đúng lẽ thường, Tiên Đạo chi lực cũng trở về thân thể Tô Trường An, hắn đã lại có thể sử dụng được nó. Tiên Đạo chi lực rất mạnh, muốn dùng nó giết Thiên Nhân chẳng chút khó khăn nào.
Tô Trường An giờ lại có được sức mạnh đó.
Một sức mạnh đủ để chống lại Thiên Đạo.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh sáng chói chang chiếu sáng cả Thần Mộ.
Sao? Ngươi vẫn còn muốn giết ta? Thiên Đạo cười nhạt.
Thiên Đạo vốn vô tình, vẻ mặt như này lẽ ra không thể hiện ra trên mặt nó, nên chuyện này rất kì quái, nhưng bây giờ mọi người không rảnh để ý đến điều đó. Họ đều nhìn Tô Trường An, họ biết sự sống chết của mình và của cả thế giới này bây giờ đều hoàn toàn phụ thuộc vào người nam nhân này.
Vì sao... Tô Trường An hỏi.
Hử? Thiên Đạo không hiểu.
Vì sao nhất định phải như vậy?
Vì sao ngươi phải giết họ? Vì sao ngươi lại gạt ta???” Tô Trường An gần như là gào lên.
Thiên Đạo lại rất bình thản.
Ngươi giận hả? Sao thế? Nó không hiểu được vì sao Tô Trường An lại giận dữ.
Tô Trường An chợt nhớ ra, Thiên Đạo vốn dĩ không có tình cảm cũng không thể nào hiểu được tình cảm của con người.
Hắn bước lên, khí tức dâng trào, Thái Dương mệnh tinh trên đầu tỏa hào quang nóng rực.
Theo lý thuyết, Tô Trường An Tiên Đạo đã thành, đã có sức mạnh ngang bằng với Thiên Đạo. Đối mặt một đối thủ như vậy, Thiên Đạo không sợ hãi nhưng nó cần phải nghiêm túc. Nét mặt nó thản nhiên, chẳng chút để tâm tới dáng vẻ đằng đằng sát khí của Tô Trường An.
Phản ứng như thế càng làm tăng sát tâm của Tô Trường An.
Hắn mặc kệ chuyện Đế Quân hàng lâm, cũng không muốn quản sự tồn vong của thế giới này nữa.
Hắn muốn vị Thần tùy tiện quyết định sinh tử con người trước mặt phải trả giá, hắn muốn lấy máu thịt của nó để tế bái những anh linh đã chết đi kia.
Tô Trường An nghĩ vậy, và làm như vậy.
Hắn chuyển động, Cửu Nạn đao đầy vết nứt trong tay reo vang, tiếng reo như tiếng thanh long khiếu nhật, thương lang tiếu nguyệt, vang vọng đất trời.
Hắn giơ đao, chém thẳng vào Thiên Đạo.
Thiên Đạo nhìn đao tới, không tránh không né.
Chết đi!
Cửu Nạn đao tới chỉ còn cách nửa tấc thì Tô Trường An dừng lại.
Mặt hắn trở nên tái nhợt như bị đụng phải một màn chắn, đao của hắn không tiến thêm được nữa.
Màn chắn đó là một loại quy tắc nào đó, nó đã vượt qua tồn tại sức mạnh bình thường khiến Tô Trường An không thể nào công kích tiếp được.
A!!!
Tô Trường An nổi điên gào lên, linh lực đất trời đều bị cuốn về phía hắn. Hắn muốn chém đứt quy tắc kia, hắn muốn giết kẻ được gọi là Thiên Đạo.
Vô ích thôi. Thiên Đạo đưa tay ra, sự bình tĩnh tuyệt đối của nó hoàn toàn trái ngược với sự giận dữ đến điên cuồng của Tô Trường An.
Nó khẽ chọc vào thân đao.
Một làn rung động xuất hiện trong không gian.
Tô Trường An không kềm được, lùi lại.
Hắn phải chống đao xuống đất mới đứng vững lại được. Hắn kinh ngạc cảm nhận được sự biến hóa trong người mình, một đòn này của Thiên Đạo tuy đẩy lùi hắn nhưng lại không tạo ra tổn thương thực chất nào.
Nhớ lại cái màn chắn quỷ dị kia, sắc mặt Tô Trường An trở nên khó coi lạnh giọng hỏi: Vì sao?
Lần này, Thiên Đạo đã hiểu ý hỏi của Tô Trường An. Nó đi tới.
Ta là Thiên Đạo, ngươi là Tiên Đạo. Ta đại diện cho thế giới, ngươi đại diện cho cho sinh linh, về một mặt nào đó, chúng ta đều là một phần của thế giới này, quy tắc trời đất đã định rằng ngươi không thể nào giết ta chết được.
Nó cười nhạt, nói thêm.
Đương nhiên, ta cũng không thể giết chết được ngươi.
Nay ngươi đã thành Tiên Đạo, ta đây cũng không truy cứu chuyện bậy bạ ban trước của ngươi nữa. Liên thủ với ta đi, chúng ta cùng nhau đấu với Đế Quân, bảo vệ cái thế giới này. Thiên Đạo chìa tay về phía Tô Trường An, dáng vẻ rất thật lòng.
Ngươi nói ta không giết được ngươi, bởi vì ta là Tiên? Tô Trường An hỏi.
Ừ. Thiên Đạo gật đầu.
Nhưng ta nhất định phải giết ngươi. Tô Trường An giọng rất âm u.
Vậy thì rất tiếc, ngươi không làm được. Thiên Đạo bình tĩnh đáp: Vậy thì, khi Đế Quân tới, ngươi cứ khoanh tay đứng nhìn, như vậy có lẽ ta sẽ chết vào tay Đế quân, nhưng bằng hữu, ừ, ta nói là những bạn bè còn sống của ngươi, cũng phải chết.
Nó đã túm được điểm yếu của Tô Trường An, dùng cái đó để đả kích hắn.
Tô Trường An run lên.
Ta.... không giết được ngươi...
Không giết được ngươi...
Hắn thì thào, mắt lại sáng lên.
Sư thúc của hắn, sư phụ của hắn, sư thúc tổ của hắn đều bị kẻ Thiên Đạo này giết chết, hắn chỉ là con cờ của nó, đi mở rộng Tinh Hải, đưa bọn họ vào chỗ chết. Chuyện đã tới mức này, vậy mà hắn không báo thù được cho họ, mà lại còn phải liên thủ với nó.
Sự thật đó làm Tô Trường An muốn phát điên.
Hắn thấy phẫn nộ nhưng không thể nào bộc phát.
Hắn thấy tuyệt vọng, nhưng lại không tìm được lối ra.
Đúng vậy, ngươi không giết được ta. Thiên Đạo nhại lại lời của Tô Trường An, trong đôi mắt sáng ngời bỗng lóe qua một tia huyết quang, nhưng nó xuất hiện và biến mất cực nhanh, không nhìn ra kịp.
Trừ phi... Nó hạ giọng, ngữ khí như đang dụ dỗ.
Trừ phi?
Trường An, không được nghe lời nó! Mọi người nhìn thấy Tô Trường An khác thường, vội kêu to nhắc hắn.
Nhưng không kịp nữa.
Lúc Tô Trường An lặp lại hai chữ ấy, trong lòng hắn xuất hiện một ác ma.
Nó nói: Trừ phi, ngươi gia nhập với chúng ta.
Giọng của nó giống hệt giọng của Thiên Đạo ngoài kia, mang theo một hương vị, cảm giác rất khó tả.
Nếu Hạ Hầu Hạo Ngọc còn sống, y sẽ ngạc nhiên nhận ra, cái giọng nói này không ngờ lại giống hệt với giọng nói không ngừng vang vọng trong óc y, điều khiển y.
Gia nhập với các ngươi? Trong đầu Tô Trường An giờ đã hoàn toàn trở nên hỗn độn, hắn không nghe được không nhìn thấy được chuyện đang xảy ra ở bên ngoài, hắn chỉ nghe thấy giọng nói trong đầu mình mà thôi.
Đúng vậy, gia nhập với chúng ta, Hủy Diệt Thiên Đạo, hủy diệt những kẻ thần linh tự cho mình là đúng đó. Giọng nói kia trầm trầm, khàn khàn, đầy thu hút.
Hủy diệt bọn chúng. Trong mắt Tô Trường An bắt đầu rực lên màu đỏ, khí tức trên người hắn dần chuyển sang âm lãnh.
Đúng vậy, thả tinh thần ngươi ra, để cho ta tiến vào trong cơ thể ngươi, ta sẽ hướng dẫn cách báo thù Thiên Đạo đầy dối trá.
Ta sẽ khiến bọn chúng nợ máu trả bằng máu! Thanh âm kia khẽ khàng dụ dỗ.
Nợ máu trả bằng máu.
Năm chữ này như lưỡi dao bén, khắc sâu vào lòng Tô Trường An. Sự thù hận đã đè bẹp sự tỉnh táo, trong mắt hắn huyết quang đại thịnh, tà lực như thủy triều bắt đầu từ trong cơ thể hắn tuôn ra.
Hắn ngẩng đầu lên, mái tóc dài không gió mà bay phần phật, trên người xuất hiện những phù văn màu đen quỷ dị, bò dần lên khuôn mặt hắn.
Tà lực sau lưng dâng trào như nước lũ, che khuất bầu trời.
Một giọt huyết lệ chảy ra khỏi mắt hắn.
Hắn dùng chút xíu ý thức cuối cùng của mình, khẽ nói.
Thì ra, ta chính là Đế Quân.
---o0o---
/743
|