Mọi người đều chìm vào khiếp sợ.
Họ không thể nào ngờ, Tô Trường An lại bất chợt hóa thành bộ dáng như thế này. Nếu họ không được nhìn thấy tận mắt, họ sẽ không bao giờ tin kẻ đang tỏa ra đầy khí tức âm lãnh trước mặt lại chính là người nam tử kia.
Tô Trường An đã không còn bộ dáng cũ. Đôi mắt hắn đỏ rực, trên mặt và trên người hiện đầy những phù văn màu đen quỷ dị, quanh người không ngừng có tà lực đen ngòm tỏa ra ngoài, những tà lực đó như có linh tính, không ngừng cuồn cuộn và dây dưa với nhau.
Mái tóc dài của hắn tung bay, như hòa vào một thể với tà lực đen kịt. Thái Dương nơi chân trời đã biến mất trong mây, khiến Thần Mộ lại chìm vào tối tăm vô tận.
Đáng sợ nhất là khí tức quanh người hắn, nó âm lãnh và vô cùng tà ác, như chứa đựng tất cả nỗi hận thù và tuyệt vọng của cõi đời, chỉ cần hơi cảm nhận, cũng đủ khiến cho người ta lạnh toát.
Trường An!
Phu quân!
Ai nấy thi nhau gọi tên hắn, muốn đánh thức hắn.
Nhưng Tô Trường An như không hề nghe thấy. Hắn ngẩng cao đầu, đôi mắt đỏ rực không chút cảm xúc, như đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Hắn nhìn Thiên Đạo, huyết quang trong mắt đại thịnh.
Hắn hỏi: Ngươi chính là Thiên Đạo của cái thế giới này?
Thiên Đạo đối với sự biến hóa của Tô Trường An dường như đã sớm có đoán trước, nó chẳng chút kinh ngạc còn cười nhàn nhạt.
Ngươi chính là Đế Quân?
Mọi người xung quanh biến sắc.
Dù trạng thái của Tô Trường An đang vô cùng quỷ dị, nhưng không ai lại nghĩ gán ghép hắn với Tà Thần Đế Quân! Họ nghĩ mãi mà không hiểu được, vì sao Thiên Đạo lại gọi Tô Trường An như vậy, nhưng ánh mắt họ nhìn Tô Trường An lúc này đã hoàn toàn thay đổi.
Rất kỳ quái. Huyết quang trong mắt Tô Trường An lấp loáng, hắn nhìn Thiên Đạo từ trên xuống dưới, nở nụ cười nghiền ngẫm vui vẻ. Ta đã hủy diệt vô số thế giới, đánh giết vô số Thiên Đạo, nhưng Thiên Đạo giống như ngươi ta chưa gặp bao giờ.
Mấy lời của Tô Trường An làm sắc mặt của mọi người trở nên cực kỳ khó coi, Thiên Đạo nói họ còn không tin, nhưng Tô Trường An đã lại thừa nhận hắn chính là Đế Quân!
Nhưng, chuyện này thật là vô lí!
Họ biết Tô Trường An từ khi hắn còn là một thằng bé con vô danh tiểu tốt. Tô Trường An là loại người gì, họ đương nhiên hiểu rõ, hắn thì có tí xíu liên quan gì tới Tà Thần hay Đế Quân đâu!
Có đánh chết họ cũng không tin chuyện này, nhưng Tô Trường An đã tự mình khẳng định, khiến họ hoang mang quay qua nhìn nhau không biết phải làm thế nào.
A? Ta có cái gì kỳ quái? Thiên Đạo cười, hứng thú hỏi ngược lại.
Các Thiên Đạo nhìn thấy chúng ta đều là cái kiểu tránh không kịp, chỉ có một mình ngươi, không những không kháng cự chúng ta mà còn làm ngược lại, tiết lộ khí tức thế giới này cho chúng ta, thậm chí còn mở rộng thiên môn cho ta, giờ lại còn tìm cho ta một cơ thể thích hợp, để ta hàng lâm xuống giới này, quả là rất chịu bỏ công sức. Tô Trường An nghiền ngẫm nói.
Nghe tới đây mọi người mới hiểu. Thì ra Tô Trường An không phải là Đế Quân, mà là đã trở thành kí chủ của Đế Quân, theo mưu đồ của Thiên Đạo.
Cái tin này không biết làm họ nên vui mừng hay bi ai.
Vui mừng đương nhiên là vì Tô Trường An vẫn là Tô Trường An, bi ai là vì Tô Trường An đã bị Đế Quân chiếm lấy, không biết có còn trở về được hay không. Hơn nữa, bây giờ nghe Thiên Đạo và Đế Quân nói chuyện, thì ra hai bên đã hợp tác với nhau, đối mặt với hai người này, e là dù Tô Trường An có tỉnh lại cũng khó mà bảo vệ được mình.
Vậy sao? Thiên Đạo cau mày. Tới lúc này, mọi người mới phát hiện khí tức màu vàng quanh thân Thiên Đạo hình như có nhiễm tà lực màu đen. Xem ra không phải tất cả Thiên Đạo đều hiểu được chân lí của thế giới.
Đúng vậy, những Thiên Đạo đó ngu không chịu nổi, vì bảo vệ cái gọi là sinh linh, liều chết tử chiến với chúng ta. Thân là Thiên Đạo, mà lại không hiểu hủy diệt và tử vong mới là kết cục tốt nhất cho các thế giới. Tô Trường An, không, chính xác là Đế Quân nói.
Nếu có cơ hội, ta thật muốn gặp những Thiên Đạo ngu xuẩn đó xem xem chúng nhìn như thế nào. Thiên Đạo nói.
Sẽ có cơ hội, trong thế giới hư không vô tận, còn rất nhiều thế giới đang chờ đợi chúng ta. Chờ ta diệt xong cái thế giới này, ngươi sẽ được thoát ra khỏi sự trói buộc của thế giới này, cùng ta đi lên con đường kế tiếp. Hào quang trong mắt Đế Quân rực sáng.
Vậy sao? Vậy thì nhanh chút hủy diệt cái thế giới dơ bẩn này đi, ta đã chờ sắp chịu hết nổi rồi. Thiên Đạo đáp.
Vì vướng một quy tắc nào đó, nó là Thiên Đạo nên không thể công kích vào thế giới mình bảo vệ, chính vì vậy nó mới phản bội, mới giao việc này cho thiên ma ngoại vực để hoàn thành thay cho nó.
Như ngươi mong muốn. Đế Quân cúi đầu, mép nhếch lên tàn nhẫn. Y xoay người, nhìn mấy người Hồng Loan.
Vậy lấy mấy kẻ này để kiểm tra sức mạnh của cái cơ thể này trước đi!
Họ không thể nào ngờ, Tô Trường An lại bất chợt hóa thành bộ dáng như thế này. Nếu họ không được nhìn thấy tận mắt, họ sẽ không bao giờ tin kẻ đang tỏa ra đầy khí tức âm lãnh trước mặt lại chính là người nam tử kia.
Tô Trường An đã không còn bộ dáng cũ. Đôi mắt hắn đỏ rực, trên mặt và trên người hiện đầy những phù văn màu đen quỷ dị, quanh người không ngừng có tà lực đen ngòm tỏa ra ngoài, những tà lực đó như có linh tính, không ngừng cuồn cuộn và dây dưa với nhau.
Mái tóc dài của hắn tung bay, như hòa vào một thể với tà lực đen kịt. Thái Dương nơi chân trời đã biến mất trong mây, khiến Thần Mộ lại chìm vào tối tăm vô tận.
Đáng sợ nhất là khí tức quanh người hắn, nó âm lãnh và vô cùng tà ác, như chứa đựng tất cả nỗi hận thù và tuyệt vọng của cõi đời, chỉ cần hơi cảm nhận, cũng đủ khiến cho người ta lạnh toát.
Trường An!
Phu quân!
Ai nấy thi nhau gọi tên hắn, muốn đánh thức hắn.
Nhưng Tô Trường An như không hề nghe thấy. Hắn ngẩng cao đầu, đôi mắt đỏ rực không chút cảm xúc, như đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Hắn nhìn Thiên Đạo, huyết quang trong mắt đại thịnh.
Hắn hỏi: Ngươi chính là Thiên Đạo của cái thế giới này?
Thiên Đạo đối với sự biến hóa của Tô Trường An dường như đã sớm có đoán trước, nó chẳng chút kinh ngạc còn cười nhàn nhạt.
Ngươi chính là Đế Quân?
Mọi người xung quanh biến sắc.
Dù trạng thái của Tô Trường An đang vô cùng quỷ dị, nhưng không ai lại nghĩ gán ghép hắn với Tà Thần Đế Quân! Họ nghĩ mãi mà không hiểu được, vì sao Thiên Đạo lại gọi Tô Trường An như vậy, nhưng ánh mắt họ nhìn Tô Trường An lúc này đã hoàn toàn thay đổi.
Rất kỳ quái. Huyết quang trong mắt Tô Trường An lấp loáng, hắn nhìn Thiên Đạo từ trên xuống dưới, nở nụ cười nghiền ngẫm vui vẻ. Ta đã hủy diệt vô số thế giới, đánh giết vô số Thiên Đạo, nhưng Thiên Đạo giống như ngươi ta chưa gặp bao giờ.
Mấy lời của Tô Trường An làm sắc mặt của mọi người trở nên cực kỳ khó coi, Thiên Đạo nói họ còn không tin, nhưng Tô Trường An đã lại thừa nhận hắn chính là Đế Quân!
Nhưng, chuyện này thật là vô lí!
Họ biết Tô Trường An từ khi hắn còn là một thằng bé con vô danh tiểu tốt. Tô Trường An là loại người gì, họ đương nhiên hiểu rõ, hắn thì có tí xíu liên quan gì tới Tà Thần hay Đế Quân đâu!
Có đánh chết họ cũng không tin chuyện này, nhưng Tô Trường An đã tự mình khẳng định, khiến họ hoang mang quay qua nhìn nhau không biết phải làm thế nào.
A? Ta có cái gì kỳ quái? Thiên Đạo cười, hứng thú hỏi ngược lại.
Các Thiên Đạo nhìn thấy chúng ta đều là cái kiểu tránh không kịp, chỉ có một mình ngươi, không những không kháng cự chúng ta mà còn làm ngược lại, tiết lộ khí tức thế giới này cho chúng ta, thậm chí còn mở rộng thiên môn cho ta, giờ lại còn tìm cho ta một cơ thể thích hợp, để ta hàng lâm xuống giới này, quả là rất chịu bỏ công sức. Tô Trường An nghiền ngẫm nói.
Nghe tới đây mọi người mới hiểu. Thì ra Tô Trường An không phải là Đế Quân, mà là đã trở thành kí chủ của Đế Quân, theo mưu đồ của Thiên Đạo.
Cái tin này không biết làm họ nên vui mừng hay bi ai.
Vui mừng đương nhiên là vì Tô Trường An vẫn là Tô Trường An, bi ai là vì Tô Trường An đã bị Đế Quân chiếm lấy, không biết có còn trở về được hay không. Hơn nữa, bây giờ nghe Thiên Đạo và Đế Quân nói chuyện, thì ra hai bên đã hợp tác với nhau, đối mặt với hai người này, e là dù Tô Trường An có tỉnh lại cũng khó mà bảo vệ được mình.
Vậy sao? Thiên Đạo cau mày. Tới lúc này, mọi người mới phát hiện khí tức màu vàng quanh thân Thiên Đạo hình như có nhiễm tà lực màu đen. Xem ra không phải tất cả Thiên Đạo đều hiểu được chân lí của thế giới.
Đúng vậy, những Thiên Đạo đó ngu không chịu nổi, vì bảo vệ cái gọi là sinh linh, liều chết tử chiến với chúng ta. Thân là Thiên Đạo, mà lại không hiểu hủy diệt và tử vong mới là kết cục tốt nhất cho các thế giới. Tô Trường An, không, chính xác là Đế Quân nói.
Nếu có cơ hội, ta thật muốn gặp những Thiên Đạo ngu xuẩn đó xem xem chúng nhìn như thế nào. Thiên Đạo nói.
Sẽ có cơ hội, trong thế giới hư không vô tận, còn rất nhiều thế giới đang chờ đợi chúng ta. Chờ ta diệt xong cái thế giới này, ngươi sẽ được thoát ra khỏi sự trói buộc của thế giới này, cùng ta đi lên con đường kế tiếp. Hào quang trong mắt Đế Quân rực sáng.
Vậy sao? Vậy thì nhanh chút hủy diệt cái thế giới dơ bẩn này đi, ta đã chờ sắp chịu hết nổi rồi. Thiên Đạo đáp.
Vì vướng một quy tắc nào đó, nó là Thiên Đạo nên không thể công kích vào thế giới mình bảo vệ, chính vì vậy nó mới phản bội, mới giao việc này cho thiên ma ngoại vực để hoàn thành thay cho nó.
Như ngươi mong muốn. Đế Quân cúi đầu, mép nhếch lên tàn nhẫn. Y xoay người, nhìn mấy người Hồng Loan.
Vậy lấy mấy kẻ này để kiểm tra sức mạnh của cái cơ thể này trước đi!
/743
|