Editor: Mandy Cá Ngừ
“Chẳng lẽ em không để ý rằng những bộ đồ này được quảng cáo dành riêng cho phái nữ U30 sao?” Mạnh Dục Thành còn cố ý nhấn mạnh chữ U30 nữa.
“Có, có sao?” Thẩm Nhã Hinh lúng túng hỏi ngược lại, cô cố gắng nhớ lại tình cảnh khi mua những bộ đồ đó, nhưng tiếc rằng cô chỉ nhớ được những bảng chỉ dẫn to đùng mà thôi.
“Bữa sau để Y Lâm giúp em sửa soạn lại, lúc nhà thiết kế đó đến Đài Loan còn cần em giúp nữa, anh không muốn thấy cái kiểu này của em đâu.”
“Y Lâm nào? Không phải là nhà tạo mẫu hung dữ Y Lâm đó chứ? Em không chịu đâu, mấy diễn viên ca sĩ vừa ra nghề đều bị anh ta mắng chửi đến nước mắt chảy dài cả.” Cô nhớ đến tin của mấy tờ báo lá cải lúc trước, cái người tên Y Lâm đó là một nhà tạo mẫu cực kỳ nổi tiếng, mà cũng rất hung dữ, có thể mắng chửi, phê bình một người từ đầu tới chân chỉ bằng một hơi thở, thế mà vẫn có người khóc lóc cầu xin anh ta chỉ giáo, mấy người đó quả thật là đang tự ngược đãi bản thân mà!
Mạnh Dục Thành khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, “Đừng sợ, Y Lâm sẽ không mắng em đâu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cậu ấy là em họ bên nội của anh.”
“Hả? Thế sao anh ta lại họ Y?”
Mạnh Dục Thành tặng cho cô một ánh mắt như đang nói ‘Em ngốc vừa thôi chứ’ rồi thở dài nói, “Đó là nghệ danh.” Người phụ này quả thật là ngốc đến nổi hết chỗ ngốc luôn rồi, cha anh nghĩ sao mà lại giao công việc giám sát anh cho cô, có lằm không vậy trời?
“Ờ hen.” Thẩm Nhã Hinh lúc này mới phản ứng kịp, “Sao anh còn đứng đây thế? Người ta phải thay đồ rồi.”
Sau khi vừa đẩy vừa ép để mà ‘mời’ Mạnh Dục Thành ra ngoài rồi cô mới chọn đại một bộ đồ mà xám tro thay vào, và hiển nhiên là sẽ không tránh khỏi phải chịu vài lời bắt bẻ soi mói của anh nữa rồi.
“Được thôi, giờ thì em tin anh và Y Lâm có quan hệ ruột thịt rồi.” Thẩm Nhã Hinh bĩu môi chui vào xe, cô bắt đầu có chút nhớ nhung vẻ mặt lạnh như băng của anh rồi, nói vậy cũng không đúng, hình như anh ngay từ đầu đã bắt bẻ soi mói cô rồi, chỉ là cô quả thật không thích nổi mấy dạng quần áo nhìn thì đẹp nhưng mặc vào lại rất khổ sở đó mà.
Công việc của thư ký hiển nhiên không chỉ là pha trà rót nước đơn giản như thế, họ thường xuyên phải chạy qua chạy lại giữa các bộ phận để thông báo, lúc ở tổng công ty, cô còn từng đi giám sát công trình với Tổng giám đốc, mặc mấy bộ đồ xinh đẹp chỉ khiến bản thân chịu tội mà thôi, nói không chừng lúc mới đầu thì xinh đẹp như phượng hoàng, nhưng sau khi hoàn thành công việc lại thành con vịt xấu xí mất.
Nhưng nghĩ đến việc đại diện cho hình tượng của công ty, Thẩm Nhã Hinh chỉ đành miễn cưỡng nghe lời, dù sao thì anh cũng là sếp, không dễ dàng gì năn nỉ được anh tạm thời đừng công khai quan hệ của hai người, cô không ngốc đến mức giờ này chạy đi vuốt râu hùm đâu.
Thực ra ngoại trừ việc không biết nên giải thích thế nào với Tổng giám đốc thì cô cũng có tâm tư riêng, nếu hai người công khai quan hệ thì e rằng cô không thể tiếp tục làm thư ký cho anh, không thể ở bên anh mọi lúc mọi nơi nữa.
Vừa nghĩ đến những thứ này, tâm trạng của Thẩm Nhã Hinh liền trở nên xấu đi, có khi nào anh chỉ cảm thấy cô mới mẻ nên muốn chơi đùa một tí thôi không? Cô đã xem quá nhiều những chuyện bát quái của giới hào môn, có được bao nhiêu người đàn ông chung tình cơ chứ?
Không nghĩ nữa, Thẩm Nhã Hinh nhắm mắt lại, cũng may Mạnh Dục Thành tưởng cô buồn ngủ nên quăng chiếc áo khoác qua, đắp lên người cô.
Vào lúc cô đang suy nghĩ xem nên giải thích việc đi trễ ra sao thì điện thoại của Mạnh Dục Thành reo lên, cô khẽ nhúc nhích cơ thể ở bên dưới chiếc áo khoác, thò khuôn mặt nhỏ nhắn ra: “Cần bắt máy không?” Mạnh Dục Thành gật đầu, cô ngoan ngoãn lấy chiếc điện thoại trong túi áo khoác ra, giúp anh nhấn mở loa ngoài.
“Tổng giám đốc, Đào Tử Bình bên phòng Nghiên cứu và Phát triển vừa gây gổ với những người bên phòng thí nghiệm, cậu ta tức giận phừng phừng mà chạy đến phòng thí nghiệm đế tranh luận với người ta rồi.” Giọng điệu của Tống Kiến Đông có chút gấp gáp.
Thẩm Nhã Hinh cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng của sự việc này, cô ngồi thẳng lưng, lo lắng nhìn Mạnh Dục Thành, theo như những gì cô được biết thì dạo gần đây phòng thí nghiệm đang đẩy nhanh tiến độ cho màu nhuộn vải đợt này để cho kịp thời gian nhà thiết kế đến xem, nếu lúc này xảy ra chuyện thì nhất định sẽ rất rắc rối.
“Giờ tôi sẽ qua đó, lý do gây tranh cãi là gì?” Mạnh Dục Thành thấy cô lo lắng đến trắng bệch mặt thì bình tĩnh vỗ vỗ mu bàn tay cô.
“Người bên phòng Nghiên cứu và Phát triển nói phòng thí nghiệm đã làm hỏng thành phẩm của đợt hàng này rồi lại đùn đẩy trách nhiệm cho họ, nói là phòng Nghiên cứu và Phát triển thiết kế không hoàn chỉnh, nhưng thật chất là do người bên phòng nghiên cứu có vấn đề, màu nhuộm vẫn chưa pha xong đã đem đi nhuộm nên mới thành ra vậy.” Tống Kiến Đông nói.
“Người bên phòng thí nghiệm nói như thế nào?”
“Họ một mực khẳng định họ không có sai, còn không chịu thừa nhận là họ đã dùng màu nhuộm đó nữa.” Tống Kiến Đông nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Lại là ông nói bà sai, bà nói ông sai!” Mạnh Dục Thành cười lạnh, “Ông kêu những người tham gia thiết kế bên phòng Nghiên cứu và Phát triển qua đó, tôi ở bên kia đợi họ.”
“Chẳng lẽ em không để ý rằng những bộ đồ này được quảng cáo dành riêng cho phái nữ U30 sao?” Mạnh Dục Thành còn cố ý nhấn mạnh chữ U30 nữa.
“Có, có sao?” Thẩm Nhã Hinh lúng túng hỏi ngược lại, cô cố gắng nhớ lại tình cảnh khi mua những bộ đồ đó, nhưng tiếc rằng cô chỉ nhớ được những bảng chỉ dẫn to đùng mà thôi.
“Bữa sau để Y Lâm giúp em sửa soạn lại, lúc nhà thiết kế đó đến Đài Loan còn cần em giúp nữa, anh không muốn thấy cái kiểu này của em đâu.”
“Y Lâm nào? Không phải là nhà tạo mẫu hung dữ Y Lâm đó chứ? Em không chịu đâu, mấy diễn viên ca sĩ vừa ra nghề đều bị anh ta mắng chửi đến nước mắt chảy dài cả.” Cô nhớ đến tin của mấy tờ báo lá cải lúc trước, cái người tên Y Lâm đó là một nhà tạo mẫu cực kỳ nổi tiếng, mà cũng rất hung dữ, có thể mắng chửi, phê bình một người từ đầu tới chân chỉ bằng một hơi thở, thế mà vẫn có người khóc lóc cầu xin anh ta chỉ giáo, mấy người đó quả thật là đang tự ngược đãi bản thân mà!
Mạnh Dục Thành khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, “Đừng sợ, Y Lâm sẽ không mắng em đâu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cậu ấy là em họ bên nội của anh.”
“Hả? Thế sao anh ta lại họ Y?”
Mạnh Dục Thành tặng cho cô một ánh mắt như đang nói ‘Em ngốc vừa thôi chứ’ rồi thở dài nói, “Đó là nghệ danh.” Người phụ này quả thật là ngốc đến nổi hết chỗ ngốc luôn rồi, cha anh nghĩ sao mà lại giao công việc giám sát anh cho cô, có lằm không vậy trời?
“Ờ hen.” Thẩm Nhã Hinh lúc này mới phản ứng kịp, “Sao anh còn đứng đây thế? Người ta phải thay đồ rồi.”
Sau khi vừa đẩy vừa ép để mà ‘mời’ Mạnh Dục Thành ra ngoài rồi cô mới chọn đại một bộ đồ mà xám tro thay vào, và hiển nhiên là sẽ không tránh khỏi phải chịu vài lời bắt bẻ soi mói của anh nữa rồi.
“Được thôi, giờ thì em tin anh và Y Lâm có quan hệ ruột thịt rồi.” Thẩm Nhã Hinh bĩu môi chui vào xe, cô bắt đầu có chút nhớ nhung vẻ mặt lạnh như băng của anh rồi, nói vậy cũng không đúng, hình như anh ngay từ đầu đã bắt bẻ soi mói cô rồi, chỉ là cô quả thật không thích nổi mấy dạng quần áo nhìn thì đẹp nhưng mặc vào lại rất khổ sở đó mà.
Công việc của thư ký hiển nhiên không chỉ là pha trà rót nước đơn giản như thế, họ thường xuyên phải chạy qua chạy lại giữa các bộ phận để thông báo, lúc ở tổng công ty, cô còn từng đi giám sát công trình với Tổng giám đốc, mặc mấy bộ đồ xinh đẹp chỉ khiến bản thân chịu tội mà thôi, nói không chừng lúc mới đầu thì xinh đẹp như phượng hoàng, nhưng sau khi hoàn thành công việc lại thành con vịt xấu xí mất.
Nhưng nghĩ đến việc đại diện cho hình tượng của công ty, Thẩm Nhã Hinh chỉ đành miễn cưỡng nghe lời, dù sao thì anh cũng là sếp, không dễ dàng gì năn nỉ được anh tạm thời đừng công khai quan hệ của hai người, cô không ngốc đến mức giờ này chạy đi vuốt râu hùm đâu.
Thực ra ngoại trừ việc không biết nên giải thích thế nào với Tổng giám đốc thì cô cũng có tâm tư riêng, nếu hai người công khai quan hệ thì e rằng cô không thể tiếp tục làm thư ký cho anh, không thể ở bên anh mọi lúc mọi nơi nữa.
Vừa nghĩ đến những thứ này, tâm trạng của Thẩm Nhã Hinh liền trở nên xấu đi, có khi nào anh chỉ cảm thấy cô mới mẻ nên muốn chơi đùa một tí thôi không? Cô đã xem quá nhiều những chuyện bát quái của giới hào môn, có được bao nhiêu người đàn ông chung tình cơ chứ?
Không nghĩ nữa, Thẩm Nhã Hinh nhắm mắt lại, cũng may Mạnh Dục Thành tưởng cô buồn ngủ nên quăng chiếc áo khoác qua, đắp lên người cô.
Vào lúc cô đang suy nghĩ xem nên giải thích việc đi trễ ra sao thì điện thoại của Mạnh Dục Thành reo lên, cô khẽ nhúc nhích cơ thể ở bên dưới chiếc áo khoác, thò khuôn mặt nhỏ nhắn ra: “Cần bắt máy không?” Mạnh Dục Thành gật đầu, cô ngoan ngoãn lấy chiếc điện thoại trong túi áo khoác ra, giúp anh nhấn mở loa ngoài.
“Tổng giám đốc, Đào Tử Bình bên phòng Nghiên cứu và Phát triển vừa gây gổ với những người bên phòng thí nghiệm, cậu ta tức giận phừng phừng mà chạy đến phòng thí nghiệm đế tranh luận với người ta rồi.” Giọng điệu của Tống Kiến Đông có chút gấp gáp.
Thẩm Nhã Hinh cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng của sự việc này, cô ngồi thẳng lưng, lo lắng nhìn Mạnh Dục Thành, theo như những gì cô được biết thì dạo gần đây phòng thí nghiệm đang đẩy nhanh tiến độ cho màu nhuộn vải đợt này để cho kịp thời gian nhà thiết kế đến xem, nếu lúc này xảy ra chuyện thì nhất định sẽ rất rắc rối.
“Giờ tôi sẽ qua đó, lý do gây tranh cãi là gì?” Mạnh Dục Thành thấy cô lo lắng đến trắng bệch mặt thì bình tĩnh vỗ vỗ mu bàn tay cô.
“Người bên phòng Nghiên cứu và Phát triển nói phòng thí nghiệm đã làm hỏng thành phẩm của đợt hàng này rồi lại đùn đẩy trách nhiệm cho họ, nói là phòng Nghiên cứu và Phát triển thiết kế không hoàn chỉnh, nhưng thật chất là do người bên phòng nghiên cứu có vấn đề, màu nhuộm vẫn chưa pha xong đã đem đi nhuộm nên mới thành ra vậy.” Tống Kiến Đông nói.
“Người bên phòng thí nghiệm nói như thế nào?”
“Họ một mực khẳng định họ không có sai, còn không chịu thừa nhận là họ đã dùng màu nhuộm đó nữa.” Tống Kiến Đông nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Lại là ông nói bà sai, bà nói ông sai!” Mạnh Dục Thành cười lạnh, “Ông kêu những người tham gia thiết kế bên phòng Nghiên cứu và Phát triển qua đó, tôi ở bên kia đợi họ.”
/48
|