edit:..Lam Thiên..
bụi cây rậm rạp lay động , Vãn Ngọc và Lục Vu đem nữ tử cười cười ngây ngô lúc trước mang ra.
“Ninh Dương Hầu Thế Tử này thực không phải loại gì tốt.” Vãn Ngọc vừa đi ra liền quét sạch lá cây vương trên người đồng thời trừng mắt nhìn phương hướng hai người Vũ Thế Văn vừa mới rời đi không ngừng lầm bẩm, nói xong lại hướng Hạ Thính Ngưng lầu bầu “Tiểu thư, người cứ như vậy thả bọn họ đi sao?.”
Nếu thế cũng quá tiện nghi cho bọn họ đi.
Lục Vu đứng bên cạnh nghe vậy liền lấy khuỷu tay huýnh canh tay Vãn Ngọc một cái cau mày bất mãn nói “Nói cái gì vậy, nơi này là hoàng cung, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút.”
Dứt lời lại ám chỉ chỉ nữ tử không rõ thân phận đứng ở một chỗ không ngừng ngây ngô cười.
Ý tứ là nơi này còn có người ngoài, đừng loạn nói chuyện cấp tiểu thư rước thêm phiền toái.
Vãn Ngọc nhất thời phản ứng lại gật gật đầu không tiếp tục mở miệng, nhưng vẫn là dùng ánh mắt phẫn uất bất bình hung hăng trừng mắt nhìn phương hướng Vũ Thế Văn rời đi.
Hạ Thính Ngưng đứng ở một bên mỉm cười, chuyện của Vũ Thế Văn tạm thời không vội, còn phải chờ nàng trở về thương lượng cùng Dung Cẩn một chút sau đó mới có thể làm ra quyết định cuối cùng.
Hiện tại, ngược lại nàng đối với nữ tử đột nhiên chui ra từ trong đám cây cối này có chút tò mò.
Nữ tử này nãy giờ không nói câu gì, chỉ biết mở to đôi mắt ngây ngô cười. Thật hiển nhiên, nàng là một cô nương ngốc.
Hạ Thính Ngưng đối với nàng mỉm cười, ôn hòa hỏi “Ngươi tên gì?”
Dáng người nữ tử có chút mượt mà, thật rõ ràng được nuôi nấng vô cùng tốt, nữ tử há to miệng lắp bắp mở miệng nói “Hồ,... Hồ,... Linh.” Nói xong lại ngốc vù vù đối với Hạ Thính Ngưng cười không ngừng.
Hạ Thính Ngưng khẽ nhíu mi, Hồ Linh, nàng thật ra có biết cái tên này.
Trước giờ Mỹ Nhân Đường có không ít quý phu nhân đại quan lui tới, nữ nhân hai ba người xúm lại, tán gẫu tự nhiên cũng liền nhiều hơn.
Bí sự riêng tư của các gia các hộ đều sẽ theo từ trong miệng những người này truyền ra, nàng đã sớm phân phó cho chưởng quầy Mỹ nhân đường chú ý thu thập mấy tin tức này nhiều một chút. Có lẽ một ngày nào đó có thể phát huy công dụng cũng không nhất định.
Hồ Linh này chính là đích nữ của chính ngũ phẩm Hồ đại nhân, nàng còn có một đệ đệ song sinh, nghe nói lúc Hồ phu nhân mang thai, Hồ đại nhân nhìn trúng một vị vũ cơ xuất thân từ thanh lâu, chẳng những vì nàng chuộc thân đưa vào quý phủ làm thiếp còn càng là đối với nàng kia vô cùng sủng ái .
Không ngờ vũ cơ tâm lớn, âm thầm kê đơn tính kế độc hại thai nhi trong bụng Hồ phu nhân. Hồ phu nhân vô ý trúng chiêu liền sinh non sinh hạ một đôi long phượng thai, đệ đệ may mắn không có gì đáng lo ngại nhưng tỷ tỷ lại bị độc tố xâm nhập cơ thể trở thành si ngốc. Tâm trí giống như hài đồng bốn, năm tuổi, hơn nữa nói chuyện cũng lắp bắp không rõ.
Mắt thấy nữ nhi của chính mình đang tốt đẹp biến thành như vậy, Hồ phu nhân làm sao chịu được, lúc này liền giận giữ xử tử vũ cơ kia, Hồ đại nhân cũng tự biết mình sai nên có thứ gì tốt liền sẽ vội vàng mang cho nữ nhi si ngốc này.
Hạ Thính Ngưng nhìn nữ tử cười ngây ngô trước mặt, nghĩ đến Hồ Linh này hẳn là mải chơi lạc đường đi.
Hạ Thính Ngưng nhẹ giọng hỏi “Hồ Linh, ngươi có biết tỳ nữ bên cạnh ngươi ở đâu không?, hoặc là ngươi có biết mẫu thân của ngươi ở đâu không?”
Hồ Linh nghe vậy nhưng cũng vẫn như cũ ngốc hề hề cười.
Vừa nhìn liền biết nàng nghe không hiểu.
Hạ Thính Ngưng có chút đau đầu , nàng phải đem người đưa trở về mới được.
Hạ Thính Ngưng vừa định mở miệng phân phó Vãn Ngọc đi tìm Hồ phu nhân thì liền nghe được cách đó không xa tựa hồ có người đang gọi “Tiểu thư.”
“Vãn Ngọc, ngươi đi qua nhìn nột chút xem có phải là tỳ nữ của Hồ gia hay không, nếu phải, liền đem người mang qua.” Hạ Thính Ngưng nhẹ giọng phân phó nói.
“Vâng, tiểu thư.” Vãn Ngọc đáp ứng một tiếng liền vội vàng đi về phía trước.
Không bao lâu, nàng mang về một tỳ nữ lục y, tỳ nữ kia vừa nhìn thấy Hồ Linh liền nhanh chóng tiến lên xem xét một phen, vội vàng nói “Tiểu thư, ngsao người lại chạy lung tung vậy, khiến nô tì phải tìm một hồi. Phu nhân và thiếu gia đang gấp muốn chết.”
Hồ Linh ngây ngô cười, ngón tay béo mập chỉ vào làn váy Hạ Thính Ngưng nói “Điệp, điệp.”
Lục y tỳ nữ vội vàng kéo tay Hồ Linh xuống, xoay người hành lễ với Hạ Thính Ngưng,“Đa tạ vị phu nhân này tìm được tiểu thư nhà ta.”
Mặc dù nàng không biết Hạ Thính Ngưng là ai, nhưng là nàng nhìn ra được y phục đối phương đang mặc trên người không phải là vật phàm.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng xua tay nói “Đứng lên đi.” Nàng vừa định mở miệng để đối phương đem người mang về liền lại nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền đến.
Lục y tỳ nữ kia vừa thấy có người tới liền vội vàng vui sướng hô lên “Thiếu gia, tiểu thư ở bên này.”
Nghe thấy tiếng gọi nam tử vội vàng hướng bên này chạy tới, bắt lại Hồ Linh xem xét nói “Tỷ tỷ, tỷ đã chạy đi đâu, đệ và nương đều lo lắng gần chết.”
Hồ Linh mở to mắt, lắp bắp gọi nam tử “Đệ, ...đệ đệ.”
Mắt thấy Hồ Linh không có bị tổn hại gì, Hồ Dần nhẹ nhàng thở ra nói “Không có việc gì là tốt rồi, chúng ta trở về đi, miễn cho nương lại lo lắng.”
Lục y tỳ nữ ở một bên nhắc nhở nói “Thiếu gia, là vị phu nhân này gặp tiểu thư.”
Hồ Dần nghe vậy vội vàng xoay người nhìn Hạ Thính Ngưng, lúc đầu hắn có chút sững sờ, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nói “Thì ra là thế tử phi nương nương, chuyện hôm nay, thật sự là đa tạ .”
Hạ Thính Ngưng nhìn thiếu niên tuấn lãng trước mặt, thản nhiên nói “Hồ công tử khách khí , nếu Hồ tiểu thư đã tìm được người nhà, bản thế tử phi cũng an tâm.”
Hồ Dần kéo Hồ Linh qua, cáo từ nói “Gia mẫu vô cùng lo lắng, còn thỉnh thế tử phi nương nương cho phép tại hạ cùng gia tỷ cáo từ đi trước .”
Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Hồ Dần vừa định mang Hồ Linh đi, đã thấy nàng uốn éo người không thuận theo đứng lên, chỉ vào làn váy Hạ Thính Ngưng hô to “Điệp, điệp.”
Hạ Thính Ngưng khẽ cúi mắt nhìn, hôm nay khi nàng xuất môn, bên hông có đeo một khối lưu ly điệp trong suốt. Nghĩ đến hẳn là Hồ gia tiểu thư này bị khối lưu ly ngọc bội xinh đẹp này hấp dẫn đi.
Hồ Dần bắt lấy tay Hồ Linh không cho nàng lộn xộn nhẹ giọng trấn an nói “Tỷ tỷ đừng náo loạn, nếu như tỷ thích, chờ khi hồi phủ đệ mang tỷ đi làm một khối. Chúng ta trở về đi.” Nói xong liền muốn lôi kéo người đi.
Bất đắc dĩ Hồ Linh thật sự cường ngạnh, vài cái liền đánh rớt tay Hồ Dần chạy đến trước mặt Hạ Thính Ngưng ngồi xổm xuống xem khối lưu ly điệp kia ngốc vù vù nở nụ cười.
Nhìn bộ dáng này của tỷ
bụi cây rậm rạp lay động , Vãn Ngọc và Lục Vu đem nữ tử cười cười ngây ngô lúc trước mang ra.
“Ninh Dương Hầu Thế Tử này thực không phải loại gì tốt.” Vãn Ngọc vừa đi ra liền quét sạch lá cây vương trên người đồng thời trừng mắt nhìn phương hướng hai người Vũ Thế Văn vừa mới rời đi không ngừng lầm bẩm, nói xong lại hướng Hạ Thính Ngưng lầu bầu “Tiểu thư, người cứ như vậy thả bọn họ đi sao?.”
Nếu thế cũng quá tiện nghi cho bọn họ đi.
Lục Vu đứng bên cạnh nghe vậy liền lấy khuỷu tay huýnh canh tay Vãn Ngọc một cái cau mày bất mãn nói “Nói cái gì vậy, nơi này là hoàng cung, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút.”
Dứt lời lại ám chỉ chỉ nữ tử không rõ thân phận đứng ở một chỗ không ngừng ngây ngô cười.
Ý tứ là nơi này còn có người ngoài, đừng loạn nói chuyện cấp tiểu thư rước thêm phiền toái.
Vãn Ngọc nhất thời phản ứng lại gật gật đầu không tiếp tục mở miệng, nhưng vẫn là dùng ánh mắt phẫn uất bất bình hung hăng trừng mắt nhìn phương hướng Vũ Thế Văn rời đi.
Hạ Thính Ngưng đứng ở một bên mỉm cười, chuyện của Vũ Thế Văn tạm thời không vội, còn phải chờ nàng trở về thương lượng cùng Dung Cẩn một chút sau đó mới có thể làm ra quyết định cuối cùng.
Hiện tại, ngược lại nàng đối với nữ tử đột nhiên chui ra từ trong đám cây cối này có chút tò mò.
Nữ tử này nãy giờ không nói câu gì, chỉ biết mở to đôi mắt ngây ngô cười. Thật hiển nhiên, nàng là một cô nương ngốc.
Hạ Thính Ngưng đối với nàng mỉm cười, ôn hòa hỏi “Ngươi tên gì?”
Dáng người nữ tử có chút mượt mà, thật rõ ràng được nuôi nấng vô cùng tốt, nữ tử há to miệng lắp bắp mở miệng nói “Hồ,... Hồ,... Linh.” Nói xong lại ngốc vù vù đối với Hạ Thính Ngưng cười không ngừng.
Hạ Thính Ngưng khẽ nhíu mi, Hồ Linh, nàng thật ra có biết cái tên này.
Trước giờ Mỹ Nhân Đường có không ít quý phu nhân đại quan lui tới, nữ nhân hai ba người xúm lại, tán gẫu tự nhiên cũng liền nhiều hơn.
Bí sự riêng tư của các gia các hộ đều sẽ theo từ trong miệng những người này truyền ra, nàng đã sớm phân phó cho chưởng quầy Mỹ nhân đường chú ý thu thập mấy tin tức này nhiều một chút. Có lẽ một ngày nào đó có thể phát huy công dụng cũng không nhất định.
Hồ Linh này chính là đích nữ của chính ngũ phẩm Hồ đại nhân, nàng còn có một đệ đệ song sinh, nghe nói lúc Hồ phu nhân mang thai, Hồ đại nhân nhìn trúng một vị vũ cơ xuất thân từ thanh lâu, chẳng những vì nàng chuộc thân đưa vào quý phủ làm thiếp còn càng là đối với nàng kia vô cùng sủng ái .
Không ngờ vũ cơ tâm lớn, âm thầm kê đơn tính kế độc hại thai nhi trong bụng Hồ phu nhân. Hồ phu nhân vô ý trúng chiêu liền sinh non sinh hạ một đôi long phượng thai, đệ đệ may mắn không có gì đáng lo ngại nhưng tỷ tỷ lại bị độc tố xâm nhập cơ thể trở thành si ngốc. Tâm trí giống như hài đồng bốn, năm tuổi, hơn nữa nói chuyện cũng lắp bắp không rõ.
Mắt thấy nữ nhi của chính mình đang tốt đẹp biến thành như vậy, Hồ phu nhân làm sao chịu được, lúc này liền giận giữ xử tử vũ cơ kia, Hồ đại nhân cũng tự biết mình sai nên có thứ gì tốt liền sẽ vội vàng mang cho nữ nhi si ngốc này.
Hạ Thính Ngưng nhìn nữ tử cười ngây ngô trước mặt, nghĩ đến Hồ Linh này hẳn là mải chơi lạc đường đi.
Hạ Thính Ngưng nhẹ giọng hỏi “Hồ Linh, ngươi có biết tỳ nữ bên cạnh ngươi ở đâu không?, hoặc là ngươi có biết mẫu thân của ngươi ở đâu không?”
Hồ Linh nghe vậy nhưng cũng vẫn như cũ ngốc hề hề cười.
Vừa nhìn liền biết nàng nghe không hiểu.
Hạ Thính Ngưng có chút đau đầu , nàng phải đem người đưa trở về mới được.
Hạ Thính Ngưng vừa định mở miệng phân phó Vãn Ngọc đi tìm Hồ phu nhân thì liền nghe được cách đó không xa tựa hồ có người đang gọi “Tiểu thư.”
“Vãn Ngọc, ngươi đi qua nhìn nột chút xem có phải là tỳ nữ của Hồ gia hay không, nếu phải, liền đem người mang qua.” Hạ Thính Ngưng nhẹ giọng phân phó nói.
“Vâng, tiểu thư.” Vãn Ngọc đáp ứng một tiếng liền vội vàng đi về phía trước.
Không bao lâu, nàng mang về một tỳ nữ lục y, tỳ nữ kia vừa nhìn thấy Hồ Linh liền nhanh chóng tiến lên xem xét một phen, vội vàng nói “Tiểu thư, ngsao người lại chạy lung tung vậy, khiến nô tì phải tìm một hồi. Phu nhân và thiếu gia đang gấp muốn chết.”
Hồ Linh ngây ngô cười, ngón tay béo mập chỉ vào làn váy Hạ Thính Ngưng nói “Điệp, điệp.”
Lục y tỳ nữ vội vàng kéo tay Hồ Linh xuống, xoay người hành lễ với Hạ Thính Ngưng,“Đa tạ vị phu nhân này tìm được tiểu thư nhà ta.”
Mặc dù nàng không biết Hạ Thính Ngưng là ai, nhưng là nàng nhìn ra được y phục đối phương đang mặc trên người không phải là vật phàm.
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng xua tay nói “Đứng lên đi.” Nàng vừa định mở miệng để đối phương đem người mang về liền lại nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập từ xa truyền đến.
Lục y tỳ nữ kia vừa thấy có người tới liền vội vàng vui sướng hô lên “Thiếu gia, tiểu thư ở bên này.”
Nghe thấy tiếng gọi nam tử vội vàng hướng bên này chạy tới, bắt lại Hồ Linh xem xét nói “Tỷ tỷ, tỷ đã chạy đi đâu, đệ và nương đều lo lắng gần chết.”
Hồ Linh mở to mắt, lắp bắp gọi nam tử “Đệ, ...đệ đệ.”
Mắt thấy Hồ Linh không có bị tổn hại gì, Hồ Dần nhẹ nhàng thở ra nói “Không có việc gì là tốt rồi, chúng ta trở về đi, miễn cho nương lại lo lắng.”
Lục y tỳ nữ ở một bên nhắc nhở nói “Thiếu gia, là vị phu nhân này gặp tiểu thư.”
Hồ Dần nghe vậy vội vàng xoay người nhìn Hạ Thính Ngưng, lúc đầu hắn có chút sững sờ, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nói “Thì ra là thế tử phi nương nương, chuyện hôm nay, thật sự là đa tạ .”
Hạ Thính Ngưng nhìn thiếu niên tuấn lãng trước mặt, thản nhiên nói “Hồ công tử khách khí , nếu Hồ tiểu thư đã tìm được người nhà, bản thế tử phi cũng an tâm.”
Hồ Dần kéo Hồ Linh qua, cáo từ nói “Gia mẫu vô cùng lo lắng, còn thỉnh thế tử phi nương nương cho phép tại hạ cùng gia tỷ cáo từ đi trước .”
Hạ Thính Ngưng khẽ gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.
Hồ Dần vừa định mang Hồ Linh đi, đã thấy nàng uốn éo người không thuận theo đứng lên, chỉ vào làn váy Hạ Thính Ngưng hô to “Điệp, điệp.”
Hạ Thính Ngưng khẽ cúi mắt nhìn, hôm nay khi nàng xuất môn, bên hông có đeo một khối lưu ly điệp trong suốt. Nghĩ đến hẳn là Hồ gia tiểu thư này bị khối lưu ly ngọc bội xinh đẹp này hấp dẫn đi.
Hồ Dần bắt lấy tay Hồ Linh không cho nàng lộn xộn nhẹ giọng trấn an nói “Tỷ tỷ đừng náo loạn, nếu như tỷ thích, chờ khi hồi phủ đệ mang tỷ đi làm một khối. Chúng ta trở về đi.” Nói xong liền muốn lôi kéo người đi.
Bất đắc dĩ Hồ Linh thật sự cường ngạnh, vài cái liền đánh rớt tay Hồ Dần chạy đến trước mặt Hạ Thính Ngưng ngồi xổm xuống xem khối lưu ly điệp kia ngốc vù vù nở nụ cười.
Nhìn bộ dáng này của tỷ
/156
|