Edit :..Lam Thiên..
Xe ngựa một đường chạy về Tĩnh vương phủ, sau khi xuống xe Bách Lí Dung Cẩn và Hạ Thính Ngưng trở lại Thanh Lan Viên liền gặp Tịch Nghi đi lên bẩm báo nói “Thế tử, thế tử phi, tam hoàng tử điện hạ tới .”
“Đến đã bao lâu?” Bách Lí Dung Cẩn lạnh nhạt hỏi.
Tịch Nghi cúi đầu nói “Đã khoảng non nửa cái canh giờ, hiện tại đang cùng hai vị thiếu gia ngồi ở trong phòng.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy quay đầu nói với Bách Lí Dung Cẩn “Dung Cẩn, chàng vào trước đi, buổi sáng thời điểm ta ra ngoài đã quên nói một tiếng với nương, lúc này vẫn nên tới chỗ nương một chút mới tốt.” Miễn cho bị người khác lại nói lung tung.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy gật đầu “Cũng tốt, vậy nàng đi thôi, sớm trở về, hôm nay tựa hồ trời muốn đổ mưa .”
Hạ Thính Ngưng ngẩng đầu nhìn bầu trời có chút âm u gật đầu nói ‘Tốt’ sau đó liền mang theo tỳ nữ đi tới Tố Viên của Tĩnh vương phi.
Một đường đi đến Tố Viên, tỳ nữ ngoài cửa hướng Hạ Thính Ngưng hành lễ sau đó liền vội vàng vào phòng thông báo.
Sau khi nhận được sự cho phép, Hạ Thính Ngưng liền mang theo tỳ nữ bước vào trong phòng, lúc này Tĩnh vương phi đang dựa nửa người vào giường thêu món đồ trong tay.
Hạ Thính Ngưng quy củ tiến lên hành lễ.
Tĩnh vương phi xua tay để nàng đứng dậy nói “Thế nào lại tới đây lúc này ?”
Hạ Thính Ngưng ôn nhu cười “Con dâu tới là muốn hướng mẫu thân chịu tội , sáng nay vội vàng xuất môn nhưng lại đã quên đi qua thông báo cho mẫu thân một tiếng, còn thỉnh mẫu thân trách phạt.”
Tĩnh vương phi vừa nghe, một chút không thoải mái trong lòng cũng liền tiêu tán . rốt cuộc cũng là người biết quy củ , biết đi qua xin lỗi, nàng cũng không phải là người thích bám chặt không buông.
Mắt thấy thái độ Hạ Thính Ngưng thành khẩn, đối với nàng một mực cung kính, có thể thấy được nàng vẫn có đem người bà bà (mẹ chồng) này đặt ở trong lòng .
Nghĩ như vậy, Tĩnh vương phi cũng liền rộng lượng nói “Một chút sai sót nhỏ thôi, về sau chú ý một chút là được.”
Hạ Thính Ngưng gật đầu đáp ứng, lại bồi Tĩnh vương phi nói chuyện phiếm vài câu sau đó liền đứng dậy cáo lui .
Ra khỏi Tố Viên, quả nhiên bầu trời đã mây đen dầy đặc, xem ra là muốn mưa to .
Vãn Ngọc vội vàng nói “Tiểu thư, chúng ta mau trở về Thanh Lan Viên đi, trận mưa này sẽ nhanh trút xuống .”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, gia tăng bước chân trở về Thanh Lan Viên. Vừa trở lại hành lang dài trong Thanh Lan Viên, bầu trời đột nhiên mưa to như trút nước còn kèm theo từng trận gió lớn và sấm chớp.
Hạ Thính Ngưng vội vàng trở lại đại sảnh, đẩy cửa phòng ra đi vào. Vãn Ngọc và Lục Vu liền thuận tay đóng chặt cửa lại.
Bách Lí Dung Cẩn đi lên phía trước nói “Có bị ướt không?”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, cười yếu ớt “Vừa tới hành lang thì trời mưa, chỉ bị dính vài giọt nước mà thôi.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy liền yên lòng, nắm tay nàng trở lại bên bàn ngồi xuống.
“Biểu đệ.” Hạ Thính Ngưng cười yếu ớt hướng Tiêu Cảnh Uyên chào hỏi, người sau tự nhiên cũng là gật đầu trả lời một tiếng “Biểu tẩu.”
Hạ Thính Ngưng vừa mới ngồi xuống, Bách Lí Dung Kỳ và Bách Lí Dung Thần liền đi lên dính lấy nàng, hai cánh tay béo mập khoát lên trên đùi nàng.
Bách Lí Dung Kỳ mềm mại nói “Đại tẩu, chân còn đau không ?, Kỳ nhi giúp người thổi thổi.”
Hai cái tiểu gia hỏa này biết Hạ Thính Ngưng bị thương ở chân liền học phương pháp ma ma dỗ bọn họ giúp nàng bớt đau.
Hạ Thính Ngưng nhu nhu gương mặt tròn của hắn, ấm áp cười nói “Không đau , đều đã tốt lắm.”
Hai cái tiểu phì đoàn nghe vậy liền cười hì hì tiến vào trong lòng nàng.
Hạ Thính Ngưng ôm bọn họ, đột nhiên phát giác nói “Giống như gầy hơn một chút.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy cũng nghiêng đầu nhìn qua.
Hạ Thính Ngưng cầm tay bọn họ nắn nắn, nghiêng đầu nói với Bách Lí Dung Cẩn “Dung Cẩn, chàng xem, có phải bọn họ gầy đi hay không, quần áo này hình như có chút rộng ra.”
Bách Lí Dung Cẩn kéo Bách Lí Dung Thần qua nhìn nhìn, sau đó liền ôn nhu cười gật đầu nói “Quả thật là gầy một chút.”
Hạ Thính Ngưng gật đầu nói “Ngày mai để cho tú nương trong phủ giúp bọn họ sửa lại xiêm y, miễn cho mặc không vừa người.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy tự nhiên không có dị nghị.
Phái hai cái tiểu gia hỏa qua một bên chơi, Hạ Thính Ngưng vươn tay ra nhìn Tiêu Cảnh Uyên nói “Biểu đệ, đã nhiều ngày cảm thấy như thế nào?”
Tiêu Cảnh Uyên vô cùng phối hợp đưa tay lộ ra để Hạ Thính Ngưng xem mạch, trên mặt lại khó nén nổi vui mừng nói “Nhờ phúc của biểu tẩu, hai chân này càng ngày càng tốt. Tối hôm qua ta còn tự mình đứng lên đi được một đoạn đường ngắn ở trong phòng.”
Tuy rằng chỉ có thể đi được một đoạn đường ngắn nhưng lại là tự hắn đứng lên đi không cần mượn dùng ngoại lực. Hai chân mỗi ngày một tốt, hắn tin tưởng không bao lâu nữa hắn có thể triệt để thoát khỏi xe lăn dưới thân.
Hạ Thính Ngưng cẩn thận xem mạch cho hắn, hai chân của hắn quả thật khôi phục thật sự không sai. Cái này kỳ thật cũng liên quan đến tố chất thân thể của mỗi người.
Để Lục Vu mang kim châm tới, Hạ Thính Ngưng liền tiếp tục giúp Tiêu Cảnh Uyên châm cứu, đem kim châm châm xuống hết, nàng cũng không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi.
Dùng khăn lụa lau lau cái trán, Hạ Thính Ngưng thu hồi kim châm nói “Tốt lắm, ta nghĩ chỉ cần tiếp tục châm cứu thêm một đoạn thời gian nữa chân này của ngươi liền có thể tốt lên.”
“Thật vậy chăng? Biểu tẩu.” Tiêu Cảnh Uyên vô cùng hưng phấn nói.
Hạ Thính Ngưng gật đầu “Thật sự, ngươi vẫn nên ngẫm lại về sau khi chân tốt thì muốn đi đâu chơi.”
Tiêu Cảnh Uyên cao hứng giống một tiểu hài tử hướng Bách Lí Dung Cẩn nói “Biểu ca, đến lúc đó chúng ta đi bãi săn săn thú, lại mang theo biểu tẩu như thế nào?”
Săn thú? Hạ Thính Ngưng nhớ tới chính mình trăm phát không trúng cả tram liền giật nhẹ khóe môi nói “Đến lúc đó ta cũng không ra sân, vẫn là để ta nướng đồ ăn đi, săn thú thì thôi khỏi .”
Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy nghi hoặc nói “Biểu tẩu, cho tới bây giờ nữ tử Thiên Kỳ Quốc chúng ta cũng không ra sân săn thú , biểu tẩu người không biết sao?”
Nàng làm sao có thể biết, Hạ Thính Ngưng thuận miệng nói loạn một cái lý do “Nha, ta
Xe ngựa một đường chạy về Tĩnh vương phủ, sau khi xuống xe Bách Lí Dung Cẩn và Hạ Thính Ngưng trở lại Thanh Lan Viên liền gặp Tịch Nghi đi lên bẩm báo nói “Thế tử, thế tử phi, tam hoàng tử điện hạ tới .”
“Đến đã bao lâu?” Bách Lí Dung Cẩn lạnh nhạt hỏi.
Tịch Nghi cúi đầu nói “Đã khoảng non nửa cái canh giờ, hiện tại đang cùng hai vị thiếu gia ngồi ở trong phòng.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy quay đầu nói với Bách Lí Dung Cẩn “Dung Cẩn, chàng vào trước đi, buổi sáng thời điểm ta ra ngoài đã quên nói một tiếng với nương, lúc này vẫn nên tới chỗ nương một chút mới tốt.” Miễn cho bị người khác lại nói lung tung.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy gật đầu “Cũng tốt, vậy nàng đi thôi, sớm trở về, hôm nay tựa hồ trời muốn đổ mưa .”
Hạ Thính Ngưng ngẩng đầu nhìn bầu trời có chút âm u gật đầu nói ‘Tốt’ sau đó liền mang theo tỳ nữ đi tới Tố Viên của Tĩnh vương phi.
Một đường đi đến Tố Viên, tỳ nữ ngoài cửa hướng Hạ Thính Ngưng hành lễ sau đó liền vội vàng vào phòng thông báo.
Sau khi nhận được sự cho phép, Hạ Thính Ngưng liền mang theo tỳ nữ bước vào trong phòng, lúc này Tĩnh vương phi đang dựa nửa người vào giường thêu món đồ trong tay.
Hạ Thính Ngưng quy củ tiến lên hành lễ.
Tĩnh vương phi xua tay để nàng đứng dậy nói “Thế nào lại tới đây lúc này ?”
Hạ Thính Ngưng ôn nhu cười “Con dâu tới là muốn hướng mẫu thân chịu tội , sáng nay vội vàng xuất môn nhưng lại đã quên đi qua thông báo cho mẫu thân một tiếng, còn thỉnh mẫu thân trách phạt.”
Tĩnh vương phi vừa nghe, một chút không thoải mái trong lòng cũng liền tiêu tán . rốt cuộc cũng là người biết quy củ , biết đi qua xin lỗi, nàng cũng không phải là người thích bám chặt không buông.
Mắt thấy thái độ Hạ Thính Ngưng thành khẩn, đối với nàng một mực cung kính, có thể thấy được nàng vẫn có đem người bà bà (mẹ chồng) này đặt ở trong lòng .
Nghĩ như vậy, Tĩnh vương phi cũng liền rộng lượng nói “Một chút sai sót nhỏ thôi, về sau chú ý một chút là được.”
Hạ Thính Ngưng gật đầu đáp ứng, lại bồi Tĩnh vương phi nói chuyện phiếm vài câu sau đó liền đứng dậy cáo lui .
Ra khỏi Tố Viên, quả nhiên bầu trời đã mây đen dầy đặc, xem ra là muốn mưa to .
Vãn Ngọc vội vàng nói “Tiểu thư, chúng ta mau trở về Thanh Lan Viên đi, trận mưa này sẽ nhanh trút xuống .”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, gia tăng bước chân trở về Thanh Lan Viên. Vừa trở lại hành lang dài trong Thanh Lan Viên, bầu trời đột nhiên mưa to như trút nước còn kèm theo từng trận gió lớn và sấm chớp.
Hạ Thính Ngưng vội vàng trở lại đại sảnh, đẩy cửa phòng ra đi vào. Vãn Ngọc và Lục Vu liền thuận tay đóng chặt cửa lại.
Bách Lí Dung Cẩn đi lên phía trước nói “Có bị ướt không?”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, cười yếu ớt “Vừa tới hành lang thì trời mưa, chỉ bị dính vài giọt nước mà thôi.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy liền yên lòng, nắm tay nàng trở lại bên bàn ngồi xuống.
“Biểu đệ.” Hạ Thính Ngưng cười yếu ớt hướng Tiêu Cảnh Uyên chào hỏi, người sau tự nhiên cũng là gật đầu trả lời một tiếng “Biểu tẩu.”
Hạ Thính Ngưng vừa mới ngồi xuống, Bách Lí Dung Kỳ và Bách Lí Dung Thần liền đi lên dính lấy nàng, hai cánh tay béo mập khoát lên trên đùi nàng.
Bách Lí Dung Kỳ mềm mại nói “Đại tẩu, chân còn đau không ?, Kỳ nhi giúp người thổi thổi.”
Hai cái tiểu gia hỏa này biết Hạ Thính Ngưng bị thương ở chân liền học phương pháp ma ma dỗ bọn họ giúp nàng bớt đau.
Hạ Thính Ngưng nhu nhu gương mặt tròn của hắn, ấm áp cười nói “Không đau , đều đã tốt lắm.”
Hai cái tiểu phì đoàn nghe vậy liền cười hì hì tiến vào trong lòng nàng.
Hạ Thính Ngưng ôm bọn họ, đột nhiên phát giác nói “Giống như gầy hơn một chút.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy cũng nghiêng đầu nhìn qua.
Hạ Thính Ngưng cầm tay bọn họ nắn nắn, nghiêng đầu nói với Bách Lí Dung Cẩn “Dung Cẩn, chàng xem, có phải bọn họ gầy đi hay không, quần áo này hình như có chút rộng ra.”
Bách Lí Dung Cẩn kéo Bách Lí Dung Thần qua nhìn nhìn, sau đó liền ôn nhu cười gật đầu nói “Quả thật là gầy một chút.”
Hạ Thính Ngưng gật đầu nói “Ngày mai để cho tú nương trong phủ giúp bọn họ sửa lại xiêm y, miễn cho mặc không vừa người.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy tự nhiên không có dị nghị.
Phái hai cái tiểu gia hỏa qua một bên chơi, Hạ Thính Ngưng vươn tay ra nhìn Tiêu Cảnh Uyên nói “Biểu đệ, đã nhiều ngày cảm thấy như thế nào?”
Tiêu Cảnh Uyên vô cùng phối hợp đưa tay lộ ra để Hạ Thính Ngưng xem mạch, trên mặt lại khó nén nổi vui mừng nói “Nhờ phúc của biểu tẩu, hai chân này càng ngày càng tốt. Tối hôm qua ta còn tự mình đứng lên đi được một đoạn đường ngắn ở trong phòng.”
Tuy rằng chỉ có thể đi được một đoạn đường ngắn nhưng lại là tự hắn đứng lên đi không cần mượn dùng ngoại lực. Hai chân mỗi ngày một tốt, hắn tin tưởng không bao lâu nữa hắn có thể triệt để thoát khỏi xe lăn dưới thân.
Hạ Thính Ngưng cẩn thận xem mạch cho hắn, hai chân của hắn quả thật khôi phục thật sự không sai. Cái này kỳ thật cũng liên quan đến tố chất thân thể của mỗi người.
Để Lục Vu mang kim châm tới, Hạ Thính Ngưng liền tiếp tục giúp Tiêu Cảnh Uyên châm cứu, đem kim châm châm xuống hết, nàng cũng không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi.
Dùng khăn lụa lau lau cái trán, Hạ Thính Ngưng thu hồi kim châm nói “Tốt lắm, ta nghĩ chỉ cần tiếp tục châm cứu thêm một đoạn thời gian nữa chân này của ngươi liền có thể tốt lên.”
“Thật vậy chăng? Biểu tẩu.” Tiêu Cảnh Uyên vô cùng hưng phấn nói.
Hạ Thính Ngưng gật đầu “Thật sự, ngươi vẫn nên ngẫm lại về sau khi chân tốt thì muốn đi đâu chơi.”
Tiêu Cảnh Uyên cao hứng giống một tiểu hài tử hướng Bách Lí Dung Cẩn nói “Biểu ca, đến lúc đó chúng ta đi bãi săn săn thú, lại mang theo biểu tẩu như thế nào?”
Săn thú? Hạ Thính Ngưng nhớ tới chính mình trăm phát không trúng cả tram liền giật nhẹ khóe môi nói “Đến lúc đó ta cũng không ra sân, vẫn là để ta nướng đồ ăn đi, săn thú thì thôi khỏi .”
Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy nghi hoặc nói “Biểu tẩu, cho tới bây giờ nữ tử Thiên Kỳ Quốc chúng ta cũng không ra sân săn thú , biểu tẩu người không biết sao?”
Nàng làm sao có thể biết, Hạ Thính Ngưng thuận miệng nói loạn một cái lý do “Nha, ta
/156
|