Lúc trước mấy người kia đã nói rõ toàn bộ tình hình bên trong Phù Vân Cung cho Lôi Kiếm biết. Cho nên Lôi Kiếm hiểu rõ Phù Vân Cung như lòng bàn tay, hắn dẫn mấy người Tiêu Cửu Uyên lên núi.
Người của Phù Vân Cung nhận ra mấy người bọn họ, cũng không có truy hỏi nhiều, lại để cho bọn họ lên núi.
Tuy nhiên sau khi mấy người lên núi, lại bị người gọi qua hỏi.
Người hỏi chính là lúc trước và Vân Thiên Vũ đối đầu Phù Vân Cung tứ trưởng lão.
Chuyện gì xảy ra? Thế nào đến bây giờ mới về, còn nữa sao các ngươi chật vật như vậy?
Tứ trưởng lão nhìn mấy người trước mặt bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, không khỏi nổi giận quát hỏi.
Lôi Kiếm vội vàng mở miệng nói: Bẩm tứ trưởng lão, chúng ta thất thủ, chẳng những không có tổn thương được người của Đấu Long Tông, trái lại bị người của bọn họ đả thương, may là chúng ta chạy thoát được nhanh, bằng không đã bị tiêu diệt hoàn toàn?
Cái gì?
Tứ trưởng lão kêu lên kỳ quái, vẻ mặt khó coi nói không nên lời.
Toàn thân hắn sốt ruột tức giận đi đi lại lại ở trong đêm tối.
Sau đó hắn trầm giọng nói: Không nghĩ tới Đấu Long Tông vẫn còn có chút năng lực, không được, không thể để cho bọn họ trưởng thành lên, bây giờ bọn họ còn chưa có lớn mạnh, phải tiêu diệt bọn họ.
Hắn nói nhìn về phía đám người Tiêu Cửu Uyên và Lôi Kiếm: Các ngươi nhanh đi nghỉ ngơi, sau đó nghe theo sự sắp xếp của ta.
Được.
đám người Tiêu Cửu Uyên và Lôi Kiếm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng lui xuống.
Bọn họ đặc biệt chọn buổi tối trở về, nếu như ban ngày, nói không chừng sẽ bị tứ trưởng lão này phát hiện sơ hở.
Nửa đêm, đám người Tiêu Cửu Uyên và Lôi Kiếm phân công nhau hành động, hai người sử dụng linh lực ở bên trong Phù Vân Cung giết người, còn có người đi mở ra mở cửa sơn môn của Phù Vân Cung.
Người bên ngoài sơn môn nhanh chóng lên núi.
Bọn họ mặc dù có thể thuận lợi lên núi, thật sự bởi vì Phù Vân Cung quá cuồng vọng tự cao tự đại.
Bởi vì bản thân có danh tiếng quá lớn, cho rằng không ai dám động tới người của Phù Vân Cung.
Không nghĩ tới đây ngược lại là một cơ hội cho đám người Vân Thiên Vũ.
Bên trong Phù Vân Cung nhất thời vang lên những tiếng chém giết.
Trong chớp mắt lại có mấy người bị thương, tiếng quỷ khóc sói tru không ngừng vang lên.
Không ít người đang ngủ bị giật mình tỉnh giấc, mỗi người đều khiếp sợ đến mức hoảng hốt lo sợ, căn bản không biết có chuyện gì phát sinh.
Mà cung chủ Phù Vân Cung và các đại trưởng lão trong điện đã nhanh chóng phản ứng lại, dẫn người lao thẳng đến đám người Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên.
Trong chớp mắt bọn họ với số lượng đông nghịt bao vây xung quanh Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Các ngươi là ai, tự nhiên lớn mật dám chạy đến Phù Vân Cung ta dương oai.
Vân Thiên Vũ cười lạnh một tiếng, nàng cũng không nhiều lời với bọn họ, đột nhiên lấy ra Huyền Âm Linh, tiếng chuông gấp gáp vang lên ở Phù Vân Cung.
Những người linh lực thấp lập tức cảm thấy đau đầu, không ít người ôm lấy đầu kêu gào.
Vân Thiên Vũ vằ lấy ra Huyền Âm Linh, tứ trưởng lão lại biết lai lịch của các nàng, hắn hét lớn: Đấu Long Tông, các ngươi tự nhiên có can đảm cuồng vọng như thế, bắt nạt đến trên đầu Phù Vân Cung ta.
Vân Thiên Vũ cười lạnh ra thành tiếng: Phù Vân Cung ngươi cũng dám cả gan bắt nạt Đấu Long Tông ta, vì sao Đấu Long Tông ta lại không thể khi dễ người của Phù Vân Cung ngươi?
Nàng vừa nói dứt lời, đột nhiên hét lớn: Giết, giết chết bọn chúng.
Thật đúng là quá cuồng vọng.
Tứ trưởng lão thoáng động bắn nhanh tới tới, linh lực cường đại đánh ra.
Thân hình Triệu Tranh thoáng động, một chưởng nghênh đón, hai linh lực va chạm nổ tung.
Lực nổ mạnh quá cường đại, nổ tung ở phía trên Phù Vân Cung.
Vụ nổ khiến cho trên mặt đất cát bay đá chạy, trong chớp mắt bắn lên mấy hố sâu.
Mà ở trong tiếng nổ mạnh này, Phù Vân Cung có không ít người bị thương.
Tứ trưởng lão thấy vậy, kêu lên chói tai: Đấu Long Tông, Phù Vân Cung ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Người của Phù Vân Cung nhận ra mấy người bọn họ, cũng không có truy hỏi nhiều, lại để cho bọn họ lên núi.
Tuy nhiên sau khi mấy người lên núi, lại bị người gọi qua hỏi.
Người hỏi chính là lúc trước và Vân Thiên Vũ đối đầu Phù Vân Cung tứ trưởng lão.
Chuyện gì xảy ra? Thế nào đến bây giờ mới về, còn nữa sao các ngươi chật vật như vậy?
Tứ trưởng lão nhìn mấy người trước mặt bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, không khỏi nổi giận quát hỏi.
Lôi Kiếm vội vàng mở miệng nói: Bẩm tứ trưởng lão, chúng ta thất thủ, chẳng những không có tổn thương được người của Đấu Long Tông, trái lại bị người của bọn họ đả thương, may là chúng ta chạy thoát được nhanh, bằng không đã bị tiêu diệt hoàn toàn?
Cái gì?
Tứ trưởng lão kêu lên kỳ quái, vẻ mặt khó coi nói không nên lời.
Toàn thân hắn sốt ruột tức giận đi đi lại lại ở trong đêm tối.
Sau đó hắn trầm giọng nói: Không nghĩ tới Đấu Long Tông vẫn còn có chút năng lực, không được, không thể để cho bọn họ trưởng thành lên, bây giờ bọn họ còn chưa có lớn mạnh, phải tiêu diệt bọn họ.
Hắn nói nhìn về phía đám người Tiêu Cửu Uyên và Lôi Kiếm: Các ngươi nhanh đi nghỉ ngơi, sau đó nghe theo sự sắp xếp của ta.
Được.
đám người Tiêu Cửu Uyên và Lôi Kiếm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng lui xuống.
Bọn họ đặc biệt chọn buổi tối trở về, nếu như ban ngày, nói không chừng sẽ bị tứ trưởng lão này phát hiện sơ hở.
Nửa đêm, đám người Tiêu Cửu Uyên và Lôi Kiếm phân công nhau hành động, hai người sử dụng linh lực ở bên trong Phù Vân Cung giết người, còn có người đi mở ra mở cửa sơn môn của Phù Vân Cung.
Người bên ngoài sơn môn nhanh chóng lên núi.
Bọn họ mặc dù có thể thuận lợi lên núi, thật sự bởi vì Phù Vân Cung quá cuồng vọng tự cao tự đại.
Bởi vì bản thân có danh tiếng quá lớn, cho rằng không ai dám động tới người của Phù Vân Cung.
Không nghĩ tới đây ngược lại là một cơ hội cho đám người Vân Thiên Vũ.
Bên trong Phù Vân Cung nhất thời vang lên những tiếng chém giết.
Trong chớp mắt lại có mấy người bị thương, tiếng quỷ khóc sói tru không ngừng vang lên.
Không ít người đang ngủ bị giật mình tỉnh giấc, mỗi người đều khiếp sợ đến mức hoảng hốt lo sợ, căn bản không biết có chuyện gì phát sinh.
Mà cung chủ Phù Vân Cung và các đại trưởng lão trong điện đã nhanh chóng phản ứng lại, dẫn người lao thẳng đến đám người Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên.
Trong chớp mắt bọn họ với số lượng đông nghịt bao vây xung quanh Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Các ngươi là ai, tự nhiên lớn mật dám chạy đến Phù Vân Cung ta dương oai.
Vân Thiên Vũ cười lạnh một tiếng, nàng cũng không nhiều lời với bọn họ, đột nhiên lấy ra Huyền Âm Linh, tiếng chuông gấp gáp vang lên ở Phù Vân Cung.
Những người linh lực thấp lập tức cảm thấy đau đầu, không ít người ôm lấy đầu kêu gào.
Vân Thiên Vũ vằ lấy ra Huyền Âm Linh, tứ trưởng lão lại biết lai lịch của các nàng, hắn hét lớn: Đấu Long Tông, các ngươi tự nhiên có can đảm cuồng vọng như thế, bắt nạt đến trên đầu Phù Vân Cung ta.
Vân Thiên Vũ cười lạnh ra thành tiếng: Phù Vân Cung ngươi cũng dám cả gan bắt nạt Đấu Long Tông ta, vì sao Đấu Long Tông ta lại không thể khi dễ người của Phù Vân Cung ngươi?
Nàng vừa nói dứt lời, đột nhiên hét lớn: Giết, giết chết bọn chúng.
Thật đúng là quá cuồng vọng.
Tứ trưởng lão thoáng động bắn nhanh tới tới, linh lực cường đại đánh ra.
Thân hình Triệu Tranh thoáng động, một chưởng nghênh đón, hai linh lực va chạm nổ tung.
Lực nổ mạnh quá cường đại, nổ tung ở phía trên Phù Vân Cung.
Vụ nổ khiến cho trên mặt đất cát bay đá chạy, trong chớp mắt bắn lên mấy hố sâu.
Mà ở trong tiếng nổ mạnh này, Phù Vân Cung có không ít người bị thương.
Tứ trưởng lão thấy vậy, kêu lên chói tai: Đấu Long Tông, Phù Vân Cung ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
/1395
|