Lúc này, các tuyển thủ đã lần lượt đi đến quảng trường Bán Sơn Đạo.
Người quản sự đếm sơ qua, tổng cộng có hơn hai mươi người sẽ tham gia cuộc thi đấu hôm nay.
Ngoài các tuyển thủ đã được chọn trong vòng loại dưới chân núi, còn có nhiều quán quân của những năm trước cũng tham gia, vì vậy tổng số tuyển thủ mới lên đến hơn hai mươi người.
Quân Hạo Thiên hạ lệnh, cuộc thi lập tức bắt đầu.
Thử thách đầu tiên của cuộc thi hôm nay là chọn ra mười loại thảo mộc quý hiếm từ hàng trăm loại thảo mộc được bày trước quảng trường, tuyển thủ phải hoàn thành thử thách này trong thời gian một nén nhang, nếu quá giờ sẽ thất bại.
Hai mươi người lập tức chạy vào đấu trường, không ai dám chậm trễ dù chỉ nửa bước.
Ai cũng lấy mâm bạc, vội vã chạy đi tìm thảo dược.
Vân Thiên Vũ lại không vội vàng, nàng thong dong theo sau những người kia đi đến đống thảo dược.
Những người khác sốt sắng tìm kiếm, còn nàng lại không chút lo lắng mà chỉ đứng một bên nhìn quanh vài lần, đánh giá xem trong đống thảo dược này có thứ mình muốn lấy hay không, khi tìm thấy rồi thì mới từ từ tiến đến chọn lựa.
Vân Thiên Vũ cẩn thận lựa thảo dược, xa xa có hai nam nhân đang chăm chú nhìn nàng.
Người mặc áo trắng là Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên muốn xem Vân Thiên Vũ có phải là đang chuyên tâm tham gia thi đấu không hay nàng chỉ đang tìm cách ứng phó hắn.
Người mặt áo đỏ còn lại là Phượng Vô Nhai tuấn mỹ vô song, y nhìn chằm chằm về phía Vân Thiên Vũ rồi chầm chậm nhíu mày, vô thức nhớ đến một người, nhưng người này lại ở rất xa kinh thành, cơ bản là không thể có mặt ở đây được.
Y nghĩ gì đó rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Mặc dù người kia mặc y phục màu trắng và đeo mặt nạ bạc, nhưng Phượng Vô Nhai vẫn nhìn ra hắn chính là Tiêu Cửu Uyên.
Do đó, nữ nhân mặc y phục đen đang tham gia thi đấu kia là Vân Thiên Vũ.
Sau khi Phượng Vô Nhai biết được chuyện này thì liền cảm thấy tức giận vô cùng, đôi mắt hoa đào của y tràn gập sự giận dữ, y nắm chặt bàn tay, đột nhiên đứng bật dậy, hệt như một đóa hoa hướng về phía Tiêu Cửu Uyên mà nở rộ.
Tiêu Cửu Uyên liếc nhìn Phượng Vô Nhai một cái, hắn đương nhiên biết y đã nhận ra thân phận của hắn, đồng thời cũng biết Vân Thiên Vũ đang ở đây.
Y biết nàng tham gia thi đấu nên mới tức giận như vậy.
Vân Thiên Vũ nói rằng nàng không liên quan gì đến Phượng Vô Nhai, điều này có thể không?
Tiêu Cửu Uyên nhếch môi cười mỉa mai, hắn đột ngột giơ tay lên, một luồng linh khí cực mạnh phóng qua, hai người quyết liệt đấu cùng nhau một trận, âm thanh ầm ầm vang lên không dứt.
Linh lực bạo phát đánh thẳng về phía quảng trường, rất nhiều tảng đá bị đánh văng và thổi bay, đấu trường bỗng chốc trở nên vô cùng hỗn loạn.
Các tuyển thủ sợ hãi hét toáng lên, có nhiều người tản ra bốn phía để né tránh.
Vân Thiên Vũ ngước đầu lên nhìn thì thấy Phượng Vô Nhai và Tiêu Cửu Thiên đang đánh nhau, nàng không khỏi thở dài bất mãn.
Phượng Vô Nhai không biết có bị điên không, đang yên đang lành đột nhiên lại đi đánh nhau với Tiêu Cửu Thiên, thậm chí nếu y có nhận ra danh tính hắn và nàng thì cũng không nên đánh nhau như thế.
Bên đó, một chưởng của Phượng Vô Nhai đánh vào không trung, sau đó y lại tiếp tục tung ra linh lực cho nổ tung Tiêu Cửu Diệp.
Y vừa tung chưởng, vừa tức giận quát to: “Tiêu Cửu Diệp, ngươi biết rõ cuộc thi đấu Thiên Mộc sơn trang này có ý nghĩa gì nhưng vẫn để Vân Thiên Vũ tham gia, trái tim của ngươi làm bằng gì vậy? “
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng trả lời: “Nàng là thê tử sắp cưới của bổn vương, việc này dường như không liên quan gì đến ngươi, bổn vương không hiểu ngươi tức giận như thế để làm gì.”
Tiêu Cửu Diệp nói xong, Phượng Vô Nhai hơi sửng sốt, đúng rồi, y tức giận như thế để làm gì chứ.
Nhưng y vẫn cứ tức giận đấy.
Người quản sự đếm sơ qua, tổng cộng có hơn hai mươi người sẽ tham gia cuộc thi đấu hôm nay.
Ngoài các tuyển thủ đã được chọn trong vòng loại dưới chân núi, còn có nhiều quán quân của những năm trước cũng tham gia, vì vậy tổng số tuyển thủ mới lên đến hơn hai mươi người.
Quân Hạo Thiên hạ lệnh, cuộc thi lập tức bắt đầu.
Thử thách đầu tiên của cuộc thi hôm nay là chọn ra mười loại thảo mộc quý hiếm từ hàng trăm loại thảo mộc được bày trước quảng trường, tuyển thủ phải hoàn thành thử thách này trong thời gian một nén nhang, nếu quá giờ sẽ thất bại.
Hai mươi người lập tức chạy vào đấu trường, không ai dám chậm trễ dù chỉ nửa bước.
Ai cũng lấy mâm bạc, vội vã chạy đi tìm thảo dược.
Vân Thiên Vũ lại không vội vàng, nàng thong dong theo sau những người kia đi đến đống thảo dược.
Những người khác sốt sắng tìm kiếm, còn nàng lại không chút lo lắng mà chỉ đứng một bên nhìn quanh vài lần, đánh giá xem trong đống thảo dược này có thứ mình muốn lấy hay không, khi tìm thấy rồi thì mới từ từ tiến đến chọn lựa.
Vân Thiên Vũ cẩn thận lựa thảo dược, xa xa có hai nam nhân đang chăm chú nhìn nàng.
Người mặc áo trắng là Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên muốn xem Vân Thiên Vũ có phải là đang chuyên tâm tham gia thi đấu không hay nàng chỉ đang tìm cách ứng phó hắn.
Người mặt áo đỏ còn lại là Phượng Vô Nhai tuấn mỹ vô song, y nhìn chằm chằm về phía Vân Thiên Vũ rồi chầm chậm nhíu mày, vô thức nhớ đến một người, nhưng người này lại ở rất xa kinh thành, cơ bản là không thể có mặt ở đây được.
Y nghĩ gì đó rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Mặc dù người kia mặc y phục màu trắng và đeo mặt nạ bạc, nhưng Phượng Vô Nhai vẫn nhìn ra hắn chính là Tiêu Cửu Uyên.
Do đó, nữ nhân mặc y phục đen đang tham gia thi đấu kia là Vân Thiên Vũ.
Sau khi Phượng Vô Nhai biết được chuyện này thì liền cảm thấy tức giận vô cùng, đôi mắt hoa đào của y tràn gập sự giận dữ, y nắm chặt bàn tay, đột nhiên đứng bật dậy, hệt như một đóa hoa hướng về phía Tiêu Cửu Uyên mà nở rộ.
Tiêu Cửu Uyên liếc nhìn Phượng Vô Nhai một cái, hắn đương nhiên biết y đã nhận ra thân phận của hắn, đồng thời cũng biết Vân Thiên Vũ đang ở đây.
Y biết nàng tham gia thi đấu nên mới tức giận như vậy.
Vân Thiên Vũ nói rằng nàng không liên quan gì đến Phượng Vô Nhai, điều này có thể không?
Tiêu Cửu Uyên nhếch môi cười mỉa mai, hắn đột ngột giơ tay lên, một luồng linh khí cực mạnh phóng qua, hai người quyết liệt đấu cùng nhau một trận, âm thanh ầm ầm vang lên không dứt.
Linh lực bạo phát đánh thẳng về phía quảng trường, rất nhiều tảng đá bị đánh văng và thổi bay, đấu trường bỗng chốc trở nên vô cùng hỗn loạn.
Các tuyển thủ sợ hãi hét toáng lên, có nhiều người tản ra bốn phía để né tránh.
Vân Thiên Vũ ngước đầu lên nhìn thì thấy Phượng Vô Nhai và Tiêu Cửu Thiên đang đánh nhau, nàng không khỏi thở dài bất mãn.
Phượng Vô Nhai không biết có bị điên không, đang yên đang lành đột nhiên lại đi đánh nhau với Tiêu Cửu Thiên, thậm chí nếu y có nhận ra danh tính hắn và nàng thì cũng không nên đánh nhau như thế.
Bên đó, một chưởng của Phượng Vô Nhai đánh vào không trung, sau đó y lại tiếp tục tung ra linh lực cho nổ tung Tiêu Cửu Diệp.
Y vừa tung chưởng, vừa tức giận quát to: “Tiêu Cửu Diệp, ngươi biết rõ cuộc thi đấu Thiên Mộc sơn trang này có ý nghĩa gì nhưng vẫn để Vân Thiên Vũ tham gia, trái tim của ngươi làm bằng gì vậy? “
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng trả lời: “Nàng là thê tử sắp cưới của bổn vương, việc này dường như không liên quan gì đến ngươi, bổn vương không hiểu ngươi tức giận như thế để làm gì.”
Tiêu Cửu Diệp nói xong, Phượng Vô Nhai hơi sửng sốt, đúng rồi, y tức giận như thế để làm gì chứ.
Nhưng y vẫn cứ tức giận đấy.
/1395
|