Phượng Vô Nhai ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp lời Tiêu Cửu Uyên: “Muội muội của ta do nàng chăm sóc, ngươi lại để nàng đến Thiên Mộc sơn trang thi đấu, rất có thể khiến nàng bị bắt nhốt, rồi ai sẽ chăm sóc muội muội của ta đây, vì thế ta không thể khoanh tay ngồi nhìn nàng gặp nạn được.”
Tiêu Cửu Uyên trào phúng nhếch môi cười: “Nói nghe hay nhỉ, nhưng tiếc là đến Thiên Mộc sơn trang thi đấu không phải là do bổn vương bắt buộc nàng mà là do nàng tự nguyện tham gia thi đấu.”
Linh khí va vào nhau đùng đoàng, một lần nữa nổ tung.
Đất đá vỡ vụn văng mù mịt khắp quảng trường, thậm chí đến những thứ trên sân thi đấu cũng bị sức mạnh của linh lực nghiền nát.
Cuối cùng, trang chủ của Thiên Mộc sơn trang Quân Hạo Thiên không thể nhịn được nữa, phải ra tay dùng khí lực cực lớn mà trấn áp cục diện.
Người này hóa ra lại là tử linh trung cấp, vì vậy mới có thể trấn áp được Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai.
Quân Hạo Thiên trầm giọng hô to: “Hai vị, nếu muốn đánh nhau thì xuống chân núi mà đánh, đừng gây ảnh hưởng đến Thiên Mộc sơn trang chúng tôi như thế được không?”
“Nếu hai vị không ngừng tay, đừng trách tại hạ không khách khí.”
Ông ta lạnh lùng mở lời yêu cầu, lần thi đấu này liên quan trực tiếp đến việc cứu thê tử ông ta tỉnh lại, ai cũng không thể phá rối, kể cả Phượng Vô Nhai cho dù là bằng hữu, ông ta cũng sẽ không cho phép.
Quân Hạo Thiên vừa dứt lời thì Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai cũng dừng tay, hai người trừng nhau một lúc lâu, sau đó quay đi không thèm liếc đối phương thêm lần nào nữa.
Phượng Vô Nhai quay người và sải bước về phía Vân Thiên Vũ, sau đó từ cao nhìn xuống Vân Thiên Vũ mà hô to:
“Ngươi bị ngốc à, đang yên đang lành sao lại muốn đến Thiên Mộc sơn trang thi đấu thần y để làm gì, ngươi phải biết dù ngươi có giành được hạng nhất nhưng vẫn không cứu được Quân phu nhân tỉnh lại thì ngươi vẫn sẽ bị bắt nhốt trong Thiên Mộc sơn trang mà thôi.”
“Ngươi nói đi, có phải là tên khốn nạn kia ép ngươi đến tham gia thi đấu không?”
Tên khốn nạn trong lời nói của Phương Vô Nhai chính là chỉ Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ vừa nghe đã hiểu, nàng liền cúi đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên đang đứng cách đó không xa.
Tiêu Cửu Uyên khoanh tay trước ngực, đứng giữa đống đổ nát, mặc dù thân mình dính rất nhiều bụi đất nhưng lại không làm ảnh hưởng đến khí chất thanh cao quý phái như thần tiên hạ phàm của hắn.
Nhưng lúc này hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười, dường như đang chế giễu nàng.
Không phải nàng từng nói Phượng Vô Nhai cùng nàng không có quan hệ sao? Bây giờ xem nàng chối cãi như thế nào?
Vân Thiên Vũ cũng lười giải thích thêm, nàng đã nói nàng cùng Phượng Vô Nhai không có nửa điểm can hệ rồi, hắn muốn nghi ngờ quan hệ giữa hai người bọn họ thì nàng cũng hết cách.
Bây giờ nàng chỉ muốn giành hạng nhất trong cuộc thi, sau đó chữa bệnh cho thê tử của Quân Hạo Thiên, lấy được hoa linh quỳ tám cánh, giải được độc cho Tiêu Cửu Uyên.
Nàng muốn hoàn thành tất cả những việc trước kia nàng đã hứa.
Nàng chỉ làm những việc nàng nên làm.
Vân Thiên Vũ ngước mắt nhìn Phượng Vô Nhai, không kiên nhẫn mà nói: “Phượng Vô Nhai, ngươi gây ầm ĩ như thế để làm gì, cuộc thi này là ta muốn tham gia, ta nhất định sẽ đoạt được danh hiệu thần y, ngươi biết rõ từ trứơc đến nay ta luôn bị người khác xem thường mà, vì vậy ta muốn đoạt được hạng nhất trong kì thi này, chữa hết bệnh cho phu nhân, chinh phục danh hiệu thần y số một thiên hạ, như vậy sau này sẽ không còn ai có thể khi dễ ta nữa.”
Thực ra, Vân Thiên Vũ không phải là một người coi trọng danh tiếng.
Nhưng nàng chỉ có thể nói như vậy, nàng không thể để Phượng Vô Nhai biết chuyện Tiêu Cửu Uyên trúng độc, nếu để y biết, rất có khả năng tất cả mọi người cũng sẽ biết.
Chuyện này không thể để lộ ra.
Vì vậy, Vân Thiên Vũ mới viện cớ như vậy.
Lời nói của Vân Thiên Vũ làm Phượng Vô Nhai vô cùng kinh ngạc: “Ngươi không phải là người hay quan tâm đến danh tiếng.”
Câu nói đó làm Vân Thiên Vũ bật cười, nàng ngước nhìn Phượng Vô Nhai, đáp: “Phượng Vô Nhai, chúng ta quen biết nhau chưa lâu, ngươi làm sao biết ta là người không quan tâmn đến danh tiếng chứ, ngươi lầm rồi, ta rất coi trọng danh tiếng, ta là một nữ nhân hám danh.”
Tiêu Cửu Uyên trào phúng nhếch môi cười: “Nói nghe hay nhỉ, nhưng tiếc là đến Thiên Mộc sơn trang thi đấu không phải là do bổn vương bắt buộc nàng mà là do nàng tự nguyện tham gia thi đấu.”
Linh khí va vào nhau đùng đoàng, một lần nữa nổ tung.
Đất đá vỡ vụn văng mù mịt khắp quảng trường, thậm chí đến những thứ trên sân thi đấu cũng bị sức mạnh của linh lực nghiền nát.
Cuối cùng, trang chủ của Thiên Mộc sơn trang Quân Hạo Thiên không thể nhịn được nữa, phải ra tay dùng khí lực cực lớn mà trấn áp cục diện.
Người này hóa ra lại là tử linh trung cấp, vì vậy mới có thể trấn áp được Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai.
Quân Hạo Thiên trầm giọng hô to: “Hai vị, nếu muốn đánh nhau thì xuống chân núi mà đánh, đừng gây ảnh hưởng đến Thiên Mộc sơn trang chúng tôi như thế được không?”
“Nếu hai vị không ngừng tay, đừng trách tại hạ không khách khí.”
Ông ta lạnh lùng mở lời yêu cầu, lần thi đấu này liên quan trực tiếp đến việc cứu thê tử ông ta tỉnh lại, ai cũng không thể phá rối, kể cả Phượng Vô Nhai cho dù là bằng hữu, ông ta cũng sẽ không cho phép.
Quân Hạo Thiên vừa dứt lời thì Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai cũng dừng tay, hai người trừng nhau một lúc lâu, sau đó quay đi không thèm liếc đối phương thêm lần nào nữa.
Phượng Vô Nhai quay người và sải bước về phía Vân Thiên Vũ, sau đó từ cao nhìn xuống Vân Thiên Vũ mà hô to:
“Ngươi bị ngốc à, đang yên đang lành sao lại muốn đến Thiên Mộc sơn trang thi đấu thần y để làm gì, ngươi phải biết dù ngươi có giành được hạng nhất nhưng vẫn không cứu được Quân phu nhân tỉnh lại thì ngươi vẫn sẽ bị bắt nhốt trong Thiên Mộc sơn trang mà thôi.”
“Ngươi nói đi, có phải là tên khốn nạn kia ép ngươi đến tham gia thi đấu không?”
Tên khốn nạn trong lời nói của Phương Vô Nhai chính là chỉ Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ vừa nghe đã hiểu, nàng liền cúi đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên đang đứng cách đó không xa.
Tiêu Cửu Uyên khoanh tay trước ngực, đứng giữa đống đổ nát, mặc dù thân mình dính rất nhiều bụi đất nhưng lại không làm ảnh hưởng đến khí chất thanh cao quý phái như thần tiên hạ phàm của hắn.
Nhưng lúc này hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười, dường như đang chế giễu nàng.
Không phải nàng từng nói Phượng Vô Nhai cùng nàng không có quan hệ sao? Bây giờ xem nàng chối cãi như thế nào?
Vân Thiên Vũ cũng lười giải thích thêm, nàng đã nói nàng cùng Phượng Vô Nhai không có nửa điểm can hệ rồi, hắn muốn nghi ngờ quan hệ giữa hai người bọn họ thì nàng cũng hết cách.
Bây giờ nàng chỉ muốn giành hạng nhất trong cuộc thi, sau đó chữa bệnh cho thê tử của Quân Hạo Thiên, lấy được hoa linh quỳ tám cánh, giải được độc cho Tiêu Cửu Uyên.
Nàng muốn hoàn thành tất cả những việc trước kia nàng đã hứa.
Nàng chỉ làm những việc nàng nên làm.
Vân Thiên Vũ ngước mắt nhìn Phượng Vô Nhai, không kiên nhẫn mà nói: “Phượng Vô Nhai, ngươi gây ầm ĩ như thế để làm gì, cuộc thi này là ta muốn tham gia, ta nhất định sẽ đoạt được danh hiệu thần y, ngươi biết rõ từ trứơc đến nay ta luôn bị người khác xem thường mà, vì vậy ta muốn đoạt được hạng nhất trong kì thi này, chữa hết bệnh cho phu nhân, chinh phục danh hiệu thần y số một thiên hạ, như vậy sau này sẽ không còn ai có thể khi dễ ta nữa.”
Thực ra, Vân Thiên Vũ không phải là một người coi trọng danh tiếng.
Nhưng nàng chỉ có thể nói như vậy, nàng không thể để Phượng Vô Nhai biết chuyện Tiêu Cửu Uyên trúng độc, nếu để y biết, rất có khả năng tất cả mọi người cũng sẽ biết.
Chuyện này không thể để lộ ra.
Vì vậy, Vân Thiên Vũ mới viện cớ như vậy.
Lời nói của Vân Thiên Vũ làm Phượng Vô Nhai vô cùng kinh ngạc: “Ngươi không phải là người hay quan tâm đến danh tiếng.”
Câu nói đó làm Vân Thiên Vũ bật cười, nàng ngước nhìn Phượng Vô Nhai, đáp: “Phượng Vô Nhai, chúng ta quen biết nhau chưa lâu, ngươi làm sao biết ta là người không quan tâmn đến danh tiếng chứ, ngươi lầm rồi, ta rất coi trọng danh tiếng, ta là một nữ nhân hám danh.”
/1395
|