Lúc này đại điện yên lặng như tờ, ai ai cũng đều nhìn về phía Chiêu Hoa công chúa.
Bọn họ tò mò đoán xem ai sẽ là đối tượng liên hôn của nàng ta.
Trong đó có nhiều người còn mơ tưởng chính mình là người được công chúa lựa chọn.
Nhưng một một số người muốn làm quan lại không hy vọng được nàng ta lựa chọn.
Nếu là phò mã của công chúa thì có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời, nhưng lại không có thực quyền và cũng không có chức vị trong triều.
Đương nhiên chuyện này đối với những người không muốn làm quan hoặc những kẻ thích nhàn hạ lại là một chuyện tốt…
Bởi vì không cần làm quan nhưng vẫn được hưởng vinh hoa phú quý cả đời...
Chỉ cần Nam Chiêu quốc không khai chiến với Đông Ly quốc thì Nam Chiêu phò mã vẫn có thể được ban vinh sủng vô song.
Nhưng đây chỉ ý nghĩ của vài người, những người khác lại không muốn công chúa lựa chọn mình, bởi vì bọn họ còn muốn vào triều làm quan.
Cứ như vậy, trong đại điện phân thành hai thái cực, một là những thanh niên tài tuấn, vẻ mặt tràn đầy hi vọng nhìn công chúa.
Một là những người nhìn công chúa với vẻ mặt mặt u sầu.
Nhưng thực ra công chúa điện hạ không thèm liếc sang bọn họ lấy một cái, nàng ta bưng chén rượu đi thẳng lên trên đại điện, cuối cùng dừng lại ở trước mặt Tiêu Cửu Uyên.
Sự lãnh đạm trên người Tiêu Cửu Uyên chậm rãi ngưng đọng, bên trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ âm ngoan tàn nhẫn, biểu hiện vô cùng ghét bỏ mà nhìn nữ tử trước mặt.
Toàn thân hắn tràn ngập sự chán ghét.
Nếu là một nữ nhân thông minh thì nên lập tức chuyển hướng, không nên tự chuốc lấy đau khổ cho mình.
Đáng tiếc, vị Nam Chiêu công chúa này lại cố tình không rời đi, nàng ta ưu nhã quỳ xuống, cung kính dâng chén rượu lên, nói: “Ly thân vương gia thỉnh uống chén rượu này.”
Nàng ta vừa dứt lời, mọi người trong đại điện đều ồ lên.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Ly thân vương gia Tiêu Cửu Uyên nhưng hắn vẫn giữ sự điềm nhiên.
Bởi vì Ly thân vương gia Tiêu Cửu Uyên quả là một nam nhân xuất sắc, công chúa chọn hắn hẳn cũng là chuyện hiển nhiên.
Chẳng qua là Ly thân vương gia này có mệnh khắc thê, Chiêu Hoa công chúa không sợ sao?
Mọi người ngẫm lại cũng cảm thấy Ly thân vương gia Tiêu Cửu Uyên cũng không phải là mệnh khắc thê, nếu như hắn khắc thê thì Linh Nghi quận chúa đã không còn sống được đến bây giờ.
Cho nên có thể nói Ly thân vương cũng không thật sự khắc thê.
Trên đại điện, ánh mắt Tiêu Cửu Uyên lãnh khốc, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, hắn ngước mắt nhìn nữ tử đang quỳ gối trước mặt mình, lãnh đạm lên tiếng.
“Làm bộ làm tịch, cố tạo thanh thế, ngươi cho rằng ngươi giấu diếm người khác thì có thể lừa gạt được bổn vương sao, nào là tâm địa thiện lương, nào là tài nghệ cao siêu, chẳng qua chỉ là thủ đoạn tự đề cao chính mình mà thôi, biểu diễn một chút tài mọn thì liền nghĩ sẽ xứng với bổn vương.”
Một lời này của hắn khiến tất cả mọi người trong điện kinh ngạc không thôi.
Lời này của Ly thân vương gia là có ý gì?
Nam Chiêu công chúa tất cả đều là giả dối, sao có thể chứ.
Cứu người là giả? Khiêu vũ là giả? Đánh đàn cũng là giả?
Nhưng công chúa đã tự làm hết những điều đó mà, Vương gia nói như vậy là sao.
Thừa tướng đại nhân trong đoàn sứ thần của Nam Chiêu quốc đứng bật dậy, sắc mặt khó coi lạnh lùng quát.
“Ly thân vương gia, lời này của ngươi không chỉ sỉ nhục Nam Chiêu công chúa mà còn sỉ nhục cả Nam Chiêu quốc.”
“Nam Chiêu quốc chúng ta có lòng, tiến Đông Ly quốc liên hôn, công chúa tự nguyện thỉnh chỉ hòa thân, thế nhưng các người lại muốn sỉ nhục chúng ta, các ngươi khinh người quá mức.”
Thừa tướng nói xong liền trực tiếp quay đầu về phía hoàng đế trên đại điện, nói: “Đông Ly hoàng đế bệ hạ, Đông Ly quốc thân vương các ngươi khinh người quá đáng.”
Hoàng đế sắc mặt khó coi nhìn Tiêu Cửu Uyên, quở mắng: “Cửu hoàng đệ, ngươi ăn nói hồ đồ cái gì vậy, còn không mau nhận rượu.”
Bọn họ tò mò đoán xem ai sẽ là đối tượng liên hôn của nàng ta.
Trong đó có nhiều người còn mơ tưởng chính mình là người được công chúa lựa chọn.
Nhưng một một số người muốn làm quan lại không hy vọng được nàng ta lựa chọn.
Nếu là phò mã của công chúa thì có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời, nhưng lại không có thực quyền và cũng không có chức vị trong triều.
Đương nhiên chuyện này đối với những người không muốn làm quan hoặc những kẻ thích nhàn hạ lại là một chuyện tốt…
Bởi vì không cần làm quan nhưng vẫn được hưởng vinh hoa phú quý cả đời...
Chỉ cần Nam Chiêu quốc không khai chiến với Đông Ly quốc thì Nam Chiêu phò mã vẫn có thể được ban vinh sủng vô song.
Nhưng đây chỉ ý nghĩ của vài người, những người khác lại không muốn công chúa lựa chọn mình, bởi vì bọn họ còn muốn vào triều làm quan.
Cứ như vậy, trong đại điện phân thành hai thái cực, một là những thanh niên tài tuấn, vẻ mặt tràn đầy hi vọng nhìn công chúa.
Một là những người nhìn công chúa với vẻ mặt mặt u sầu.
Nhưng thực ra công chúa điện hạ không thèm liếc sang bọn họ lấy một cái, nàng ta bưng chén rượu đi thẳng lên trên đại điện, cuối cùng dừng lại ở trước mặt Tiêu Cửu Uyên.
Sự lãnh đạm trên người Tiêu Cửu Uyên chậm rãi ngưng đọng, bên trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ âm ngoan tàn nhẫn, biểu hiện vô cùng ghét bỏ mà nhìn nữ tử trước mặt.
Toàn thân hắn tràn ngập sự chán ghét.
Nếu là một nữ nhân thông minh thì nên lập tức chuyển hướng, không nên tự chuốc lấy đau khổ cho mình.
Đáng tiếc, vị Nam Chiêu công chúa này lại cố tình không rời đi, nàng ta ưu nhã quỳ xuống, cung kính dâng chén rượu lên, nói: “Ly thân vương gia thỉnh uống chén rượu này.”
Nàng ta vừa dứt lời, mọi người trong đại điện đều ồ lên.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Ly thân vương gia Tiêu Cửu Uyên nhưng hắn vẫn giữ sự điềm nhiên.
Bởi vì Ly thân vương gia Tiêu Cửu Uyên quả là một nam nhân xuất sắc, công chúa chọn hắn hẳn cũng là chuyện hiển nhiên.
Chẳng qua là Ly thân vương gia này có mệnh khắc thê, Chiêu Hoa công chúa không sợ sao?
Mọi người ngẫm lại cũng cảm thấy Ly thân vương gia Tiêu Cửu Uyên cũng không phải là mệnh khắc thê, nếu như hắn khắc thê thì Linh Nghi quận chúa đã không còn sống được đến bây giờ.
Cho nên có thể nói Ly thân vương cũng không thật sự khắc thê.
Trên đại điện, ánh mắt Tiêu Cửu Uyên lãnh khốc, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, hắn ngước mắt nhìn nữ tử đang quỳ gối trước mặt mình, lãnh đạm lên tiếng.
“Làm bộ làm tịch, cố tạo thanh thế, ngươi cho rằng ngươi giấu diếm người khác thì có thể lừa gạt được bổn vương sao, nào là tâm địa thiện lương, nào là tài nghệ cao siêu, chẳng qua chỉ là thủ đoạn tự đề cao chính mình mà thôi, biểu diễn một chút tài mọn thì liền nghĩ sẽ xứng với bổn vương.”
Một lời này của hắn khiến tất cả mọi người trong điện kinh ngạc không thôi.
Lời này của Ly thân vương gia là có ý gì?
Nam Chiêu công chúa tất cả đều là giả dối, sao có thể chứ.
Cứu người là giả? Khiêu vũ là giả? Đánh đàn cũng là giả?
Nhưng công chúa đã tự làm hết những điều đó mà, Vương gia nói như vậy là sao.
Thừa tướng đại nhân trong đoàn sứ thần của Nam Chiêu quốc đứng bật dậy, sắc mặt khó coi lạnh lùng quát.
“Ly thân vương gia, lời này của ngươi không chỉ sỉ nhục Nam Chiêu công chúa mà còn sỉ nhục cả Nam Chiêu quốc.”
“Nam Chiêu quốc chúng ta có lòng, tiến Đông Ly quốc liên hôn, công chúa tự nguyện thỉnh chỉ hòa thân, thế nhưng các người lại muốn sỉ nhục chúng ta, các ngươi khinh người quá mức.”
Thừa tướng nói xong liền trực tiếp quay đầu về phía hoàng đế trên đại điện, nói: “Đông Ly hoàng đế bệ hạ, Đông Ly quốc thân vương các ngươi khinh người quá đáng.”
Hoàng đế sắc mặt khó coi nhìn Tiêu Cửu Uyên, quở mắng: “Cửu hoàng đệ, ngươi ăn nói hồ đồ cái gì vậy, còn không mau nhận rượu.”
/1395
|