Tiêu Cửu Uyên ngước mắt nhìn hoàng đế trên đại điện, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm tựa biển cả, phảng phất như vực sâu khôn lường.
Thâm tâm hoàng đế chợt trầm xuống, Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng đáp: “Hoàng huynh muốn ta tiếp nhận ly rượu này này đúng không?”
Như vậy hắn sẽ trở thành phò mã, không có quyền lợi can dự chuyện triều chính, thậm chí còn có lý do thu hồi binh quyền trong tay hắn?
Mơ tưởng hão huyền.
Tiêu Cửu Uyên thần sắc âm ngoan khiến cho hoàng đế kinh hãi, lão hòa hoãn nói.
“Cửu hoàng đệ, ngươi còn suy nghĩ gì nữa chứ, công chúa đây là chọn trúng ngươi, việc này liên quan đến hòa bình giữa hai nước, không nên qua loa đại khái đâu.”
Tiêu Cửu Uyên ha hả cười lạnh hai tiếng, vung tay lên, chén rượu trong tay công chúa rơi xuống vỡ tan.
Hắn đứng trên cao nhìn xuống Chiêu Hoa công chúa, cuồng ngạo mà nói.
“Đông Ly quốc chúng ta không cần liên hôn công chúa, nếu muốn đánh, bổn vương phụng bồi là được.”
Một lời này khiến cho triều đình vốn dĩ đang rất hân hoan, trong nháy mắt đã hoàn toàn cứng đờ.
Nam Chiêu thái tử từ từ đứng dậy, ánh mắt u lãnh nhìn Tiêu Cửu Uyên.
“Có phải Ly thân vương gia cho rằng Nam Chiêu quốc chúng ta sợ Đông Ly quốc các người chăng.”
“Có sợ hay không, thử rồi mới nói đi, muốn để bổn vương cưới Nam Chiêu công chúa ư, đừng có mơ tưởng xa vời như vậy, bổn vương là đồ vật sao, hàng hóa sao? Đừng nghĩ các ngươi đến Đông Ly quốc làm khách thì muốn tự tung tự tác, bổn vương là ai mà nói muốn nhìn trúng thì liền nhìn trúng, nữ nhân của bổn vương là để bổn vương tự mình lựa chọn, không đến lượt các ngươi nhìn trúng bổn vương.”
Tiêu Cửu Uyên nhìn từ trên cao xuống gương mặt của nữ nhân kia, hắn chỉ vừa liếc mắt đã liền có thể nhận ra nàng ta đang vô cùng kinh sợ và run rẩy.
Thứ nữ nhân như vậy mà cũng có thể so sánh với Vũ Nhi sao.
Thật không biết tự lượng sức mà.
Sự cuồng vọng của Tiêu Cửu Uyên đã chọc giận Nam Chiêu sứ thần.
Tất cả sứ thần của Nam Chiêu quốc đều đồng loạt đứng dậy, cùng nhau phẫn hận nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên, sau đó quay ngoắc sang Đông Ly quốc hoàng đế. “Hoàng đế bệ hạ, nếu đã như vậy thì Nam Chiêu quốc chúng ta cùng Đông Ly quốc các ngươi không có cách nào để cùng thương thảo hòa bình.”
“Không thương thảo nữa thì cút cho nhanh.”
Tiêu Cửu Uyên không khách khí đuổi người...
Hắn đã sớm nhìn rõ chiêu thức này của đám người Nam Chiêu quốc, bọn họ nói chạy tới Đông Ly kết tình hữu hảo nhưng thực ra là đang khoe khoang với Đông Ly quốc.
Gì mà công chúa vô cùng thiện lương, gì mà tài nghệ song toàn.
Chẳng qua chỉ đang thực hiện thủ đoạn tuyên truyền thôi, nếu là công chúa thật sự tốt đẹp thì hẳn tiếng thơm đã sớm truyền sang đây rồi...
Thứ chẳng biết từ đâu chui ra thế nhưng còn dám chọn hắn làm phò mã.
Hắn không cảm thấy vui sướng mà chỉ cảm thấy đây là một loại sỉ nhục.
Trên đại điện, Tiêu Cửu Uyên nói đến sắc mặt của đám người Nam Chiêu quốc đều biến thành một màu đen kịt, ai cũng đều phẫn nộ trợn trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Bọn họ rất muốn phản kích lại hắn.
Triều thần Trong điện đều hoảng loạn.
Mọi người quay đầu lại nhìn hoàng đế, lão lúc này mặt đã xanh mét, tức giận đến thở phì phò, hoàng hậu bên cạnh vội trấn an lão.
Chờ đến hoàng đế đã bình tĩnh lại mới mắng hắn.
“Tiêu Cửu Uyên, xem ra là do trẫm luôn nuông chiều ngươi, ngươi không màng quốc sự, hoà bình hai nước là quốc gia đại sự, không phải trò đùa.”
Tiêu Cửu Uyên lại ha hả cười lạnh, ngẩng đầu đối mặt lão hoàng đế, ý nhị nói.
“Hoàng huynh cũng thật đường hoàng nói đây là quốc gia đại sự, vậy bổn vương chỉ muốn hỏi người một câu, vì sao Nam Chiêu quốc tới Đông Ly quốc đàm phán hoà bình lại có thể công khai chọn lựa đối tượng hòa thân.”
“Nam Chiêu công chúa có thể tự ý chọn lựa đối tượng hòa thân, nói vậy bổn vương liền phải hy sinh hạnh phúc của chính mình để thành toàn cho việc quốc gia đại sự như các người nói sao, ta chỉ muốn hỏi hoàng huynh một chút, cuối cùng là Nam Chiêu công chúa là muội muội của người hay bổn vương mới là ngươi đệ đệ của người, người chỉ lo chiều chuộng Nam Chiêu công chúa, ngược lại không màng đến bổn vương, vậy có nghĩa là trong lòng hoàng huynh đang có mưu tính khác.”
Thâm tâm hoàng đế chợt trầm xuống, Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng đáp: “Hoàng huynh muốn ta tiếp nhận ly rượu này này đúng không?”
Như vậy hắn sẽ trở thành phò mã, không có quyền lợi can dự chuyện triều chính, thậm chí còn có lý do thu hồi binh quyền trong tay hắn?
Mơ tưởng hão huyền.
Tiêu Cửu Uyên thần sắc âm ngoan khiến cho hoàng đế kinh hãi, lão hòa hoãn nói.
“Cửu hoàng đệ, ngươi còn suy nghĩ gì nữa chứ, công chúa đây là chọn trúng ngươi, việc này liên quan đến hòa bình giữa hai nước, không nên qua loa đại khái đâu.”
Tiêu Cửu Uyên ha hả cười lạnh hai tiếng, vung tay lên, chén rượu trong tay công chúa rơi xuống vỡ tan.
Hắn đứng trên cao nhìn xuống Chiêu Hoa công chúa, cuồng ngạo mà nói.
“Đông Ly quốc chúng ta không cần liên hôn công chúa, nếu muốn đánh, bổn vương phụng bồi là được.”
Một lời này khiến cho triều đình vốn dĩ đang rất hân hoan, trong nháy mắt đã hoàn toàn cứng đờ.
Nam Chiêu thái tử từ từ đứng dậy, ánh mắt u lãnh nhìn Tiêu Cửu Uyên.
“Có phải Ly thân vương gia cho rằng Nam Chiêu quốc chúng ta sợ Đông Ly quốc các người chăng.”
“Có sợ hay không, thử rồi mới nói đi, muốn để bổn vương cưới Nam Chiêu công chúa ư, đừng có mơ tưởng xa vời như vậy, bổn vương là đồ vật sao, hàng hóa sao? Đừng nghĩ các ngươi đến Đông Ly quốc làm khách thì muốn tự tung tự tác, bổn vương là ai mà nói muốn nhìn trúng thì liền nhìn trúng, nữ nhân của bổn vương là để bổn vương tự mình lựa chọn, không đến lượt các ngươi nhìn trúng bổn vương.”
Tiêu Cửu Uyên nhìn từ trên cao xuống gương mặt của nữ nhân kia, hắn chỉ vừa liếc mắt đã liền có thể nhận ra nàng ta đang vô cùng kinh sợ và run rẩy.
Thứ nữ nhân như vậy mà cũng có thể so sánh với Vũ Nhi sao.
Thật không biết tự lượng sức mà.
Sự cuồng vọng của Tiêu Cửu Uyên đã chọc giận Nam Chiêu sứ thần.
Tất cả sứ thần của Nam Chiêu quốc đều đồng loạt đứng dậy, cùng nhau phẫn hận nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên, sau đó quay ngoắc sang Đông Ly quốc hoàng đế. “Hoàng đế bệ hạ, nếu đã như vậy thì Nam Chiêu quốc chúng ta cùng Đông Ly quốc các ngươi không có cách nào để cùng thương thảo hòa bình.”
“Không thương thảo nữa thì cút cho nhanh.”
Tiêu Cửu Uyên không khách khí đuổi người...
Hắn đã sớm nhìn rõ chiêu thức này của đám người Nam Chiêu quốc, bọn họ nói chạy tới Đông Ly kết tình hữu hảo nhưng thực ra là đang khoe khoang với Đông Ly quốc.
Gì mà công chúa vô cùng thiện lương, gì mà tài nghệ song toàn.
Chẳng qua chỉ đang thực hiện thủ đoạn tuyên truyền thôi, nếu là công chúa thật sự tốt đẹp thì hẳn tiếng thơm đã sớm truyền sang đây rồi...
Thứ chẳng biết từ đâu chui ra thế nhưng còn dám chọn hắn làm phò mã.
Hắn không cảm thấy vui sướng mà chỉ cảm thấy đây là một loại sỉ nhục.
Trên đại điện, Tiêu Cửu Uyên nói đến sắc mặt của đám người Nam Chiêu quốc đều biến thành một màu đen kịt, ai cũng đều phẫn nộ trợn trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Bọn họ rất muốn phản kích lại hắn.
Triều thần Trong điện đều hoảng loạn.
Mọi người quay đầu lại nhìn hoàng đế, lão lúc này mặt đã xanh mét, tức giận đến thở phì phò, hoàng hậu bên cạnh vội trấn an lão.
Chờ đến hoàng đế đã bình tĩnh lại mới mắng hắn.
“Tiêu Cửu Uyên, xem ra là do trẫm luôn nuông chiều ngươi, ngươi không màng quốc sự, hoà bình hai nước là quốc gia đại sự, không phải trò đùa.”
Tiêu Cửu Uyên lại ha hả cười lạnh, ngẩng đầu đối mặt lão hoàng đế, ý nhị nói.
“Hoàng huynh cũng thật đường hoàng nói đây là quốc gia đại sự, vậy bổn vương chỉ muốn hỏi người một câu, vì sao Nam Chiêu quốc tới Đông Ly quốc đàm phán hoà bình lại có thể công khai chọn lựa đối tượng hòa thân.”
“Nam Chiêu công chúa có thể tự ý chọn lựa đối tượng hòa thân, nói vậy bổn vương liền phải hy sinh hạnh phúc của chính mình để thành toàn cho việc quốc gia đại sự như các người nói sao, ta chỉ muốn hỏi hoàng huynh một chút, cuối cùng là Nam Chiêu công chúa là muội muội của người hay bổn vương mới là ngươi đệ đệ của người, người chỉ lo chiều chuộng Nam Chiêu công chúa, ngược lại không màng đến bổn vương, vậy có nghĩa là trong lòng hoàng huynh đang có mưu tính khác.”
/1395
|