Âu Dương Thanh tức đến cả người run lên, cái này nàng ta nói phải thì cũng không được, nói không phải cũng khống được, rõ ràng bị người ta mắng mà cũng không thế nói rõ, tức chết nàng!
Ha hả...Như Phong đúng không? Muội không nói gì sai cả? Nàng ấy không phải chó điên, cũng không có quan hệ gì với chó điên, có đúng không Âu Dương sư tỷ?
Âu Dương Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Linh, nàng ta có thể nói không sao? Nếu nói không thì chính nàng ta thừa nhận mình là chó điên à? Hảo một cái Diệp Như Phong, thế nhưng làm cho nàng bị một bụng uất ức.
Đương nhiên, tiểu sư muội đâu có nói sai gì đâu! Lãnh Nguyệt phản ứng lại, vội vàng nói, ngầm đối với tiểu sư muội giơ ngón tay cái, miệng thật là độc a, không nghĩ tới có thời điểm Âu Dương Thanh sẽ ăn thiệt, thật là thống khoái!
Như Phong điềm đạm đáng yêu nhìn Âu Dương Thanh, Âu Dương sư tỷ, bọn họ nói đúng không? Biểu tình sao mà vô tội, sao mà thanh thuần, giống như một tiểu cô nương không biết sự đời làm cho chung quanh vang lên âm thanh chà sát.
Đệ tiện, vô sỉ, hạ lưu!
Đương nhiên!
Nghiến răng nghiến lợi trả lời xong, Âu Dương Thanh hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi.
Như Phong trong lòng cười lạnh, cùng nàng đấu, còn non lắm!
Như Phong, muội thật có bản lĩnh, ta gọi là Tuyết Linh, về sau muội có thể ta là Linh sư tỷ, nếu sau này có chó điên tìm muội phiền toái, tùy thời đều có thể đến tìm ta.
Tuyết Linh mỉm cười nói, Như Phong hướng nàng gật đầu, đối với nàng rất có hảo cảm.
Sư huynh, nơi này có phải hay không đều thực rảnh rỗi? Đôi mắt đẹp ngập nước của Như Phong đảo qua, nhìn một đám người xung quanh trừng nàng như hận không thể đem nàng lột da róc xương, vẻ mặt thực vô tội hỏi.
Uh, hẳn là như thế, nghe nói hôm qua sư phụ đã bắt mười đại đệ tử đi xay bột, lát sư phụ quay lại chúng ta nói cho người cũng bắt bọn họ đi xay bột, gần nhất mì tựa hồ không đủ! Lãnh Nguyệt sủng nịch mở miệng.
Đúng thế, đúng thế, bọn họ thích nhất là xay bột đó!
Lãnh Vân cũng tiếp theo mở miệng, hai huynh đệ Lãnh gia đã hoàn toàn bị tiểu sư muội này thu phục, phải biết rằng, Âu Dương Thanh từ khi vào đây đã bao giờ nếm qua uất ức như vậy, không thể không nói, tiểu sư muội vô địch!
Oa oa, tốt! Chúng ta trở về đi!
Đôi mắt tinh thuần của Như Phong nhấp nháy, nhìn Tuyết Linh, Linh sư tỷ, Như Phong đi về, khi nào có thời gian sẽ đi tìm tỷ chơi!
Tuyết Linh gật đầu, nhìn đám đệ tử phía sau, trên gương mặt tuyệt sắc nở rộ tươi cười, Các ngươi không đi, là muốn đi xay bột...
Sưu một tiếng, mọi người biến mất vô tung vô ảnh.
Tuyết Linh ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, xem ra Phong Vân học viện về sau sẽ có những ngày thú vị rồi.
Tiểu sư muội, đây là phòng của muội!
Lãnh Nguyệt đem Như Phong đến xem phòng mà hắn đã chuẩn bị cho nàng, sư phụ nói, nếu nàng không hài lòng, hắn nhất định phải chết.
Như Phong gật đầu cười, Đa tạ đại sư huynh!
Như Phong, muội có thể hay không nói cho ta biết bây giờ muội có thể luyện dược cấp mấy?
Vừa mới tam cấp thôi!
Lãnh Vân nhíu mày, cấp ba, coi như xem tuổi của nàng cũng không được xem là có thiên phú, sư phụ như thế nào lại coi nàng như bảo bối vậy?
Vậy muội luyện dược bao lâu rồi? Tam sư huynh Noãn Phong mỉm cười hỏi, bộ dáng lấy lòng.
Như Phong nhìn hắn, giơ một ngón tay.
Một năm, khó trách sư phụ nói muội là yêu nghiệt, đích xác là vậy, hơn so với những người được gọi là thiên tài chúng ta rồi!
Noãn Thu nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt sư phụ quả thật không tồi.
Noãn Phong, Noãn Thu là hai huynh đệ, Lãnh Nguyệt, Lãnh Vân cũng là hai huynh đệ, bởi vì thiên phú không tồi nên được Tù trưởng lão thu làm quan môn đệ tử.
Bốn vị sư huynh, muội nói không phải một năm...
Như Phong còn không có nói xong, Lãnh Vân nhíu mày hỏi, Đừng nói là một tháng?!
Này căn bản là không có khả năng.
Không phải, là một đêm.
Như Phong sửa lại, biểu tình không có nửa điểm ý tứ gạt người, vô cùng nghiêm túc, chân thực, bốn vị sư huynh trừng lớn mắt nhìn nàng, nửa ngày không có phản ứng.
Sư huynh...
Rầm rầm rầm rầm, bốn người té trên mặt đất, trừng lớn hai mắt.
Ha hả...Như Phong đúng không? Muội không nói gì sai cả? Nàng ấy không phải chó điên, cũng không có quan hệ gì với chó điên, có đúng không Âu Dương sư tỷ?
Âu Dương Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Linh, nàng ta có thể nói không sao? Nếu nói không thì chính nàng ta thừa nhận mình là chó điên à? Hảo một cái Diệp Như Phong, thế nhưng làm cho nàng bị một bụng uất ức.
Đương nhiên, tiểu sư muội đâu có nói sai gì đâu! Lãnh Nguyệt phản ứng lại, vội vàng nói, ngầm đối với tiểu sư muội giơ ngón tay cái, miệng thật là độc a, không nghĩ tới có thời điểm Âu Dương Thanh sẽ ăn thiệt, thật là thống khoái!
Như Phong điềm đạm đáng yêu nhìn Âu Dương Thanh, Âu Dương sư tỷ, bọn họ nói đúng không? Biểu tình sao mà vô tội, sao mà thanh thuần, giống như một tiểu cô nương không biết sự đời làm cho chung quanh vang lên âm thanh chà sát.
Đệ tiện, vô sỉ, hạ lưu!
Đương nhiên!
Nghiến răng nghiến lợi trả lời xong, Âu Dương Thanh hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi.
Như Phong trong lòng cười lạnh, cùng nàng đấu, còn non lắm!
Như Phong, muội thật có bản lĩnh, ta gọi là Tuyết Linh, về sau muội có thể ta là Linh sư tỷ, nếu sau này có chó điên tìm muội phiền toái, tùy thời đều có thể đến tìm ta.
Tuyết Linh mỉm cười nói, Như Phong hướng nàng gật đầu, đối với nàng rất có hảo cảm.
Sư huynh, nơi này có phải hay không đều thực rảnh rỗi? Đôi mắt đẹp ngập nước của Như Phong đảo qua, nhìn một đám người xung quanh trừng nàng như hận không thể đem nàng lột da róc xương, vẻ mặt thực vô tội hỏi.
Uh, hẳn là như thế, nghe nói hôm qua sư phụ đã bắt mười đại đệ tử đi xay bột, lát sư phụ quay lại chúng ta nói cho người cũng bắt bọn họ đi xay bột, gần nhất mì tựa hồ không đủ! Lãnh Nguyệt sủng nịch mở miệng.
Đúng thế, đúng thế, bọn họ thích nhất là xay bột đó!
Lãnh Vân cũng tiếp theo mở miệng, hai huynh đệ Lãnh gia đã hoàn toàn bị tiểu sư muội này thu phục, phải biết rằng, Âu Dương Thanh từ khi vào đây đã bao giờ nếm qua uất ức như vậy, không thể không nói, tiểu sư muội vô địch!
Oa oa, tốt! Chúng ta trở về đi!
Đôi mắt tinh thuần của Như Phong nhấp nháy, nhìn Tuyết Linh, Linh sư tỷ, Như Phong đi về, khi nào có thời gian sẽ đi tìm tỷ chơi!
Tuyết Linh gật đầu, nhìn đám đệ tử phía sau, trên gương mặt tuyệt sắc nở rộ tươi cười, Các ngươi không đi, là muốn đi xay bột...
Sưu một tiếng, mọi người biến mất vô tung vô ảnh.
Tuyết Linh ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, xem ra Phong Vân học viện về sau sẽ có những ngày thú vị rồi.
Tiểu sư muội, đây là phòng của muội!
Lãnh Nguyệt đem Như Phong đến xem phòng mà hắn đã chuẩn bị cho nàng, sư phụ nói, nếu nàng không hài lòng, hắn nhất định phải chết.
Như Phong gật đầu cười, Đa tạ đại sư huynh!
Như Phong, muội có thể hay không nói cho ta biết bây giờ muội có thể luyện dược cấp mấy?
Vừa mới tam cấp thôi!
Lãnh Vân nhíu mày, cấp ba, coi như xem tuổi của nàng cũng không được xem là có thiên phú, sư phụ như thế nào lại coi nàng như bảo bối vậy?
Vậy muội luyện dược bao lâu rồi? Tam sư huynh Noãn Phong mỉm cười hỏi, bộ dáng lấy lòng.
Như Phong nhìn hắn, giơ một ngón tay.
Một năm, khó trách sư phụ nói muội là yêu nghiệt, đích xác là vậy, hơn so với những người được gọi là thiên tài chúng ta rồi!
Noãn Thu nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt sư phụ quả thật không tồi.
Noãn Phong, Noãn Thu là hai huynh đệ, Lãnh Nguyệt, Lãnh Vân cũng là hai huynh đệ, bởi vì thiên phú không tồi nên được Tù trưởng lão thu làm quan môn đệ tử.
Bốn vị sư huynh, muội nói không phải một năm...
Như Phong còn không có nói xong, Lãnh Vân nhíu mày hỏi, Đừng nói là một tháng?!
Này căn bản là không có khả năng.
Không phải, là một đêm.
Như Phong sửa lại, biểu tình không có nửa điểm ý tứ gạt người, vô cùng nghiêm túc, chân thực, bốn vị sư huynh trừng lớn mắt nhìn nàng, nửa ngày không có phản ứng.
Sư huynh...
Rầm rầm rầm rầm, bốn người té trên mặt đất, trừng lớn hai mắt.
/56
|