Long Tiêu Diêu nếu đã cảm giác có vấn đề thì tất nhiên lại càng thêm cẩn thận. Hắn dùng thần thức quét xung quanh, kéo ra ngoài hơn ba dặm, lập tức phát hiện ra tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia.
Tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia tự nhiên biết được hôm nay là hạn cuối thuê phòng của Long Tiêu Diêu, đang ở một nơi cách nơi này một dặm để chờ Long Tiêu Diêu bị đuổi ra. Đương nhiên, hắn cho rằng Long Tiêu Diêu là tu sĩ Kim Đan trung cấp, cho dù là Luyện Đan Sư nhưng thần thức cũng chỉ có thể kéo dài chừng bốn trăm thước mà thôi, cho nên cũng không rời đi quá xa.
Long Tiêu Diêu phát hiện có một gã tu sĩ đang đứng yên bất động cách nơi hắn chừng một dặm, tự nhiên đoán ra được người kia hẳn là nhằm vào hắn. Mà phường thị sở dĩ không cho hắn thuê phòng khẳng định cũng là do người kia ra tay.
Ở Thập Vạn Đại Sơn. Long Tiêu Diêu tuy từng diệt sát một gã Nguyên Anh trung cấp của Đan Hà Phái trong lòng đất nhưng hắn cũng không cho rằng mình có thực lực đối kháng với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Hiện giờ, hắn chỉ cần đi ra khỏi phạm vi phường thị sẽ phải giao tranh với người này.
Long Tiêu Diêu đương nhiên có thể trốn vào lòng đất bỏ chạy nhưng lại không hiểu rõ đối phương, lo lắng đối phương cũng thi triển Địa Độn Thuật. Nếu như vậy thì hắn sẽ gặp phải nguy hiểm không nhỏ, kết quả cuối cùng vẫn là lành ít dữ nhiều. Nếu không tới bất đắc dĩ, hắn sẽ không mạo hiểm như vậy.
Nếu đối phương không từ thủ đoạn để đuổi hắn ra khỏi phòng khách thì cho thấy hắn không dám tiếp cận phạm vi phường thị tùy ý làm bậy. Một khi đã như vậy, Long Tiêu Diêu quyết định tới phường thị thuê một gian cửa hàng, giả làm kinh doanh để tránh né bên trong. Đối phương khẳng định không dám tới tìm hắn gây phiền toái.
Long Tiêu Diêu tới phường thị, tìm người quản lý, vừa lúc có một chỗ cửa hàng tiêu chuẩn cho luyện đan đang rảnh. Hắn liền thuê cửa hàng này, mỗi năm phải giao nộp hai ngàn bốn trăm linh thạch. Sau đó hắn lại thuê một gã lái buôn Luyện Khí Kỳ cấp năm làm tiểu nhị, mỗi tháng trả cho đối phương ba viên đan dược Luyện Khí Kỳ và năm khối linh thạch.
Long Tiêu Diêu trước tới những quầy hàng khác mua một đám dược thảo, hơn nữa hắn còn có một đống dược thảo cấp thấp trồng trong Vạn Thú Lệnh, luyện chế một loạt đan dược phụ trợ tu luyện thượng phẩm cho Luyện Khí Kỳ và Trúc Cơ Kỳ rồi mới chính thức khai trương.
Giá cả đan dược của cửa hàng Long Tiêu Diêu hoàn toàn giống như những đan điếm khác, chỉ gia tăng một chút với vật phẩm hoặc dược thảo đặc biệt, nhưng mỗi ngày, hắn chỉ giao dịch một canh giờ, cũng chỉ ở mặt tiền một canh giờ mà thôi.
Tuy rằng là cửa hàng bình thường nhưng những loại cửa hàng luyện đan và luyện khí đều có cấu tạo hai phòng, mặt tiền và phòng làm việc. Tuy chỉ rộng hơn một thước vuông nhưng phòng làm việc có pháp trận bảo hộ, công thêm pháp trận do chính hắn bố trí thì cũng là nơi tu luyện an toàn.
Đối với những người tới giao dịch, không phải vật phẩm nào Long Tiêu Diêu cũng đều trao đổi. Đối với dược thảo, bình thường hắn đều thu lấy, dù sao hắn cần rất nhiều dược thảo để luyện chế đan dược. Ngoài ra, hắn chỉ đổi lấy những vật phẩm đặc biệt thiên kỳ bách quái, những tài liệu cao cấp hoặc đan phương, pháp phù, pháp trận bí tịch luyện khí... Đương nhiên, hắn làm như vậy là do dựa vào thần thông giám bảo đặc biệt của mình và một ít cơ duyên đặc thù.
Nhưng Long Tiêu Diêu cũng biết kỳ ngộ thu lấy A Di Đà Phật Châu thì chỉ ngộ mà không thể cầu. Hắn cũng vẫn chưa quá kỳ vọng vào những kỳ ngộ như vậy, chỉ mong qua việc trao đổi đan dược với tán tu mà thu được một ít tài liệu luyện khí đỉnh cấp mà thôi.
Tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia thấy Long Tiêu Diêu sau khi bị đuổi đi khỏi phòng khách lại quay về phường thị, mở đan điếm kinh doanh thì tức giận nghiến răng nghiến lợi. Nhưng người quản lý kinh doanh phường thị là một gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, hắn cũng không tiện tới hối lộ. Hơn nữa, trong phường thị, hắn không dám tới gây hấn.
Tuy nhiên, hắn CŨNG từng tới đan điếm của Long Tiêu Diêu hai lần, xem xét việc tiêu thụ đan dược của đan điếm này. Mặc dù có nhiều loại đan dược thượng phẩm Luyện Khí Kỳ và Trúc Cơ Kỳ nhưng cũng không có gì đặc biệt. Mà hai lần hắn tới, Long Tiêu Diêu đều lảng tránh không gặp, khiến hắn cũng không có biện pháp gì.
Nhoáng cái, Long Tiêu Diêu đã kinh doanh ở nơi này hơn một năm. Bởi vì phẩm chất đan dược hắn luyện ra khá tốt, lại có thể dùng dược thảo hoặc vật phẩm đặc biệt để trao đổi cho nên chuyện làm ăn cũng rất phát triển. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng chiếm được mấy khối tài liệu thuộc tính thạch, phong cao cấp, còn có một tấm đan phương cổ quái và một bí tịch pháp trận.
Đan phương kia là của một loại đan dược dùng làm thức ăn để xúc tiến tu vi của các loại yêu thú. Yêu thú bình thường vốn không ăn dược thảo, chỉ ăn một ít dược thảo đặc biệt hay thiên tài địa bảo mà thôi. Nhưng yêu thú cũng hấp thu linh khí thiên địa mà trưởng thành cho nên linh khí ẩn chứa trong linh thảo cũng rất có ích cho chúng, chỉ là chúng rất khó hấp thu những dược thảo bình thường mà thôi.
Long Tiêu Diêu đương nhiên cảm thấy hứng thú với đan phương này. Kim Xà và Tiểu Hồ đều là đồng bạn khế ước của hắn, hơn nữa thực lực của chúng gia tăng cũng có ích đối với việc tu luyện của Long Tiêu Diêu. Hơn nữa, loại dược thảo dùng cho đan phương này cũng không quá đặc biệt, đa số cùng loại như đan dược của người tu tiên, còn lại cũng không quá khó tìm.
Nhưng điều đáng tiếc chính là đan dược của đan phương này chỉ dùng cho yêu thú cấp bốn, Kim Xà hiện đã không có hiệu quả, mà Tiểu Hồ cũng đã là cấp bốn đỉnh phong. Hắn lập tức mua thêm hai loại dược thảo còn thiếu, luyện chế thành đan dược cho Tiểu Hồ dùng. Phệ Linh Trùng mặc dù cũng có thể ăn nhưng trước lại cần Phệ Linh Thạch. Dường như chúng nó cần không ngừng cắn nuốt vật phẩm cứng rắn để rèn luyện răng nanh.
Long Tiêu Diêu an tâm ở lại phường thị, tên Nguyên Anh Kỳ kia không biết đã mất kiên nhẫn hay lại càng thêm cẩn thận mà không phát hiện ra tung tích đối phương. Tuy nhiên, nếu đã có thể an tâm tu luyện nơi này, Long Tiêu Diêu vẫn không sốt ruột rời đi.
Một ngày kia, một tên tu sĩ Trúc Cơ cao cấp tới hỏi Long Tiêu Diêu có Ngưng Đan hay không. Long Tiêu Diêu trước đây từng gặp qua người này, biết hắn họ Hồng, từng dùng đan phương cổ quái kia đổi lấy một trăm viên đan dược thượng phẩm phụ trợ Trúc Cơ cao cấp tu luyện.
Ngưng Đan là một trong những loại đan dược rất hiếm có trong Giới tu tiên, giá cả không chỉ sang quý mà tán tu CŨNG gần như không thể mua được. Tên tán tu này thấy Long Tiêu Diêu không từ chối, trong lòng dâng lên hy vọng, lập tức từ trong túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản nói:
- Đây là đan phương gia truyền chúng ta lưu lại từ thời thượng cổ, nếu đạo hữu có Ngưng Đan thượng phẩm thì ta nguyện dùng nó để trao đổi.
Đan phương trước kia ghi lại đan dược dùng cho yêu thú, Long Tiêu Diêu đã từng sử dụng, cho Tiểu Hồ dùng thu được kết quả khiến hắn vô cùng hài lòng, hiệu quả còn cao hơn so với ăn thịt của yêu thú cấp bảy.
Hơn nữa, tên tán tu này lại nói có trọn bộ đan phương thượng cổ, rất có thể có đan dược dùng cho yêu thú cấp cao. Bất kể là vì tò mò hay tương lai của Kim Xà và Tiểu Hồ, hắn cũng rất muốn thu lấy đan phương này.
Theo tên tán tu này nói thì hắn vốn sinh ra trong một thế gia tu tiên, gia tộc CŨNG suy tàn mấy ngàn năm. Gia tộc không hiểu sao lại lưu lại một đạo gia huấn rằng không được gia nhập môn phái tu tiên nào, cho nên không thể thu được Ngưng Đan.
-o0o-
Tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia tự nhiên biết được hôm nay là hạn cuối thuê phòng của Long Tiêu Diêu, đang ở một nơi cách nơi này một dặm để chờ Long Tiêu Diêu bị đuổi ra. Đương nhiên, hắn cho rằng Long Tiêu Diêu là tu sĩ Kim Đan trung cấp, cho dù là Luyện Đan Sư nhưng thần thức cũng chỉ có thể kéo dài chừng bốn trăm thước mà thôi, cho nên cũng không rời đi quá xa.
Long Tiêu Diêu phát hiện có một gã tu sĩ đang đứng yên bất động cách nơi hắn chừng một dặm, tự nhiên đoán ra được người kia hẳn là nhằm vào hắn. Mà phường thị sở dĩ không cho hắn thuê phòng khẳng định cũng là do người kia ra tay.
Ở Thập Vạn Đại Sơn. Long Tiêu Diêu tuy từng diệt sát một gã Nguyên Anh trung cấp của Đan Hà Phái trong lòng đất nhưng hắn cũng không cho rằng mình có thực lực đối kháng với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Hiện giờ, hắn chỉ cần đi ra khỏi phạm vi phường thị sẽ phải giao tranh với người này.
Long Tiêu Diêu đương nhiên có thể trốn vào lòng đất bỏ chạy nhưng lại không hiểu rõ đối phương, lo lắng đối phương cũng thi triển Địa Độn Thuật. Nếu như vậy thì hắn sẽ gặp phải nguy hiểm không nhỏ, kết quả cuối cùng vẫn là lành ít dữ nhiều. Nếu không tới bất đắc dĩ, hắn sẽ không mạo hiểm như vậy.
Nếu đối phương không từ thủ đoạn để đuổi hắn ra khỏi phòng khách thì cho thấy hắn không dám tiếp cận phạm vi phường thị tùy ý làm bậy. Một khi đã như vậy, Long Tiêu Diêu quyết định tới phường thị thuê một gian cửa hàng, giả làm kinh doanh để tránh né bên trong. Đối phương khẳng định không dám tới tìm hắn gây phiền toái.
Long Tiêu Diêu tới phường thị, tìm người quản lý, vừa lúc có một chỗ cửa hàng tiêu chuẩn cho luyện đan đang rảnh. Hắn liền thuê cửa hàng này, mỗi năm phải giao nộp hai ngàn bốn trăm linh thạch. Sau đó hắn lại thuê một gã lái buôn Luyện Khí Kỳ cấp năm làm tiểu nhị, mỗi tháng trả cho đối phương ba viên đan dược Luyện Khí Kỳ và năm khối linh thạch.
Long Tiêu Diêu trước tới những quầy hàng khác mua một đám dược thảo, hơn nữa hắn còn có một đống dược thảo cấp thấp trồng trong Vạn Thú Lệnh, luyện chế một loạt đan dược phụ trợ tu luyện thượng phẩm cho Luyện Khí Kỳ và Trúc Cơ Kỳ rồi mới chính thức khai trương.
Giá cả đan dược của cửa hàng Long Tiêu Diêu hoàn toàn giống như những đan điếm khác, chỉ gia tăng một chút với vật phẩm hoặc dược thảo đặc biệt, nhưng mỗi ngày, hắn chỉ giao dịch một canh giờ, cũng chỉ ở mặt tiền một canh giờ mà thôi.
Tuy rằng là cửa hàng bình thường nhưng những loại cửa hàng luyện đan và luyện khí đều có cấu tạo hai phòng, mặt tiền và phòng làm việc. Tuy chỉ rộng hơn một thước vuông nhưng phòng làm việc có pháp trận bảo hộ, công thêm pháp trận do chính hắn bố trí thì cũng là nơi tu luyện an toàn.
Đối với những người tới giao dịch, không phải vật phẩm nào Long Tiêu Diêu cũng đều trao đổi. Đối với dược thảo, bình thường hắn đều thu lấy, dù sao hắn cần rất nhiều dược thảo để luyện chế đan dược. Ngoài ra, hắn chỉ đổi lấy những vật phẩm đặc biệt thiên kỳ bách quái, những tài liệu cao cấp hoặc đan phương, pháp phù, pháp trận bí tịch luyện khí... Đương nhiên, hắn làm như vậy là do dựa vào thần thông giám bảo đặc biệt của mình và một ít cơ duyên đặc thù.
Nhưng Long Tiêu Diêu cũng biết kỳ ngộ thu lấy A Di Đà Phật Châu thì chỉ ngộ mà không thể cầu. Hắn cũng vẫn chưa quá kỳ vọng vào những kỳ ngộ như vậy, chỉ mong qua việc trao đổi đan dược với tán tu mà thu được một ít tài liệu luyện khí đỉnh cấp mà thôi.
Tên tu sĩ Nguyên Anh Kỳ kia thấy Long Tiêu Diêu sau khi bị đuổi đi khỏi phòng khách lại quay về phường thị, mở đan điếm kinh doanh thì tức giận nghiến răng nghiến lợi. Nhưng người quản lý kinh doanh phường thị là một gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, hắn cũng không tiện tới hối lộ. Hơn nữa, trong phường thị, hắn không dám tới gây hấn.
Tuy nhiên, hắn CŨNG từng tới đan điếm của Long Tiêu Diêu hai lần, xem xét việc tiêu thụ đan dược của đan điếm này. Mặc dù có nhiều loại đan dược thượng phẩm Luyện Khí Kỳ và Trúc Cơ Kỳ nhưng cũng không có gì đặc biệt. Mà hai lần hắn tới, Long Tiêu Diêu đều lảng tránh không gặp, khiến hắn cũng không có biện pháp gì.
Nhoáng cái, Long Tiêu Diêu đã kinh doanh ở nơi này hơn một năm. Bởi vì phẩm chất đan dược hắn luyện ra khá tốt, lại có thể dùng dược thảo hoặc vật phẩm đặc biệt để trao đổi cho nên chuyện làm ăn cũng rất phát triển. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng chiếm được mấy khối tài liệu thuộc tính thạch, phong cao cấp, còn có một tấm đan phương cổ quái và một bí tịch pháp trận.
Đan phương kia là của một loại đan dược dùng làm thức ăn để xúc tiến tu vi của các loại yêu thú. Yêu thú bình thường vốn không ăn dược thảo, chỉ ăn một ít dược thảo đặc biệt hay thiên tài địa bảo mà thôi. Nhưng yêu thú cũng hấp thu linh khí thiên địa mà trưởng thành cho nên linh khí ẩn chứa trong linh thảo cũng rất có ích cho chúng, chỉ là chúng rất khó hấp thu những dược thảo bình thường mà thôi.
Long Tiêu Diêu đương nhiên cảm thấy hứng thú với đan phương này. Kim Xà và Tiểu Hồ đều là đồng bạn khế ước của hắn, hơn nữa thực lực của chúng gia tăng cũng có ích đối với việc tu luyện của Long Tiêu Diêu. Hơn nữa, loại dược thảo dùng cho đan phương này cũng không quá đặc biệt, đa số cùng loại như đan dược của người tu tiên, còn lại cũng không quá khó tìm.
Nhưng điều đáng tiếc chính là đan dược của đan phương này chỉ dùng cho yêu thú cấp bốn, Kim Xà hiện đã không có hiệu quả, mà Tiểu Hồ cũng đã là cấp bốn đỉnh phong. Hắn lập tức mua thêm hai loại dược thảo còn thiếu, luyện chế thành đan dược cho Tiểu Hồ dùng. Phệ Linh Trùng mặc dù cũng có thể ăn nhưng trước lại cần Phệ Linh Thạch. Dường như chúng nó cần không ngừng cắn nuốt vật phẩm cứng rắn để rèn luyện răng nanh.
Long Tiêu Diêu an tâm ở lại phường thị, tên Nguyên Anh Kỳ kia không biết đã mất kiên nhẫn hay lại càng thêm cẩn thận mà không phát hiện ra tung tích đối phương. Tuy nhiên, nếu đã có thể an tâm tu luyện nơi này, Long Tiêu Diêu vẫn không sốt ruột rời đi.
Một ngày kia, một tên tu sĩ Trúc Cơ cao cấp tới hỏi Long Tiêu Diêu có Ngưng Đan hay không. Long Tiêu Diêu trước đây từng gặp qua người này, biết hắn họ Hồng, từng dùng đan phương cổ quái kia đổi lấy một trăm viên đan dược thượng phẩm phụ trợ Trúc Cơ cao cấp tu luyện.
Ngưng Đan là một trong những loại đan dược rất hiếm có trong Giới tu tiên, giá cả không chỉ sang quý mà tán tu CŨNG gần như không thể mua được. Tên tán tu này thấy Long Tiêu Diêu không từ chối, trong lòng dâng lên hy vọng, lập tức từ trong túi trữ vật lấy ra một cái ngọc giản nói:
- Đây là đan phương gia truyền chúng ta lưu lại từ thời thượng cổ, nếu đạo hữu có Ngưng Đan thượng phẩm thì ta nguyện dùng nó để trao đổi.
Đan phương trước kia ghi lại đan dược dùng cho yêu thú, Long Tiêu Diêu đã từng sử dụng, cho Tiểu Hồ dùng thu được kết quả khiến hắn vô cùng hài lòng, hiệu quả còn cao hơn so với ăn thịt của yêu thú cấp bảy.
Hơn nữa, tên tán tu này lại nói có trọn bộ đan phương thượng cổ, rất có thể có đan dược dùng cho yêu thú cấp cao. Bất kể là vì tò mò hay tương lai của Kim Xà và Tiểu Hồ, hắn cũng rất muốn thu lấy đan phương này.
Theo tên tán tu này nói thì hắn vốn sinh ra trong một thế gia tu tiên, gia tộc CŨNG suy tàn mấy ngàn năm. Gia tộc không hiểu sao lại lưu lại một đạo gia huấn rằng không được gia nhập môn phái tu tiên nào, cho nên không thể thu được Ngưng Đan.
-o0o-
/554
|