Song phương giằng co gần nửa canh giờ, thần thức của Long Tiêu Diêu đã cảm thấy hơi khó chịu nổi nhưng rốt cục đường lang cũng không thể duy trì phòng ngự hoàn mỹ nữa.
Trong giao chiến kịch liệt như vậy, một lỗ hổng nghĩa là hoàn toàn thất bại. Một thanh phi kiếm trong nháy mắt khi đường lang thay đổi phương hướng liền đâm vào cánh bên phải của nó, lập tức đâm thủng đôi cánh mỏng dính của nó.
Cánh của Kim Tí Đường Lang lập tức bị hao tổn, không thể duy trì thăng bằng, xoay tròn rồi rơi xuống. Đã không còn năng lực di chuyển nhanh chóng, phi kiếm không ngừng đâm vào cánh và bụng nó. Nhưng Đường Lang cũng không cam lòng chết đi như vậy. Nó dùng đôi cánh bị tàn phá điều chỉnh hướng bay, rơi về phía kết giới của Cự Thạch Trận.
Kim Tí Đường Lang VUNG chi trước, lúc này bổ ra một cái khe dài gần một thước trên kết giới. Cự Thạch Trận lập tức vỡ nát biến mất. Nhưng ngay khi Kim Tí Đường Lang VUNG chi trước bổ xuống Long Tiêu Diêu thì thân thể hắn đột nhiên biến mất. Ngay sau đó hắn đã xuất hiện ở ngoài ba thước.
Đây đương nhiên là Long Tiêu Diêu thi triển ra thần thông không gian. Kim Tí Đường Lang bất đắc dĩ rơi xuống mặt đất. Đường lang mất đi đôi cánh giống như Băng Tằm, nửa bước khó đi, cũng mất đi sự nhanh nhẹn trong dĩ vãng, dưới công kích của rất nhiều phi kiếm cũng không còn khả năng bảo vệ vùng bụng yếu ớt của mình nữa.
Bụng của Kim Tí Đường Lang tuy rằng có thể cản được một chút, miễn cưỡng chống đỡ được Pháp bảo hạ phẩm công kích thôi. Dưới sự công kích của rất nhiều phi kiếm, đặc biết là Lôi Điện Kiếm có uy lực vượt qua rất nhiều pháp khí cùng cấp, chẳng bao lâu bụng của đường lang liền bị xuyên thủng. Sau đó thú hồn của Kim Tí Đường Lang đương nhiên trở thành chiến lợi phẩm trong Vạn Thú Lệnh.
Một con thuyền dài được bao nhiêu cũng không phải ở tấm ván dài nhất của nó mà được quyết định bởi tấm ván ngắn nhất của nó.
Tốc độ di chuyển và khả năng công kích của đường lang tuy rằng nổi tiếng trong đám yêu thú đồng cấp nhưng lực phòng ngự của nó lại trở thành tấm ván ngắn nhất.
Kim Tí Đường Lang vừa rơi vào trong Pháp trận liền đánh mất ưu thế tốc độ của nó, mà bởi phòng ngự quá thấp nên trong chiến đấu liền bị rơi vào cảnh bất lợi. Bản thể chi trước công kích mạnh nhất gần như chưa có cơ hội thi triển đã bị giết chết.
Thần thông Huyễn Ảnh Trảm của Kim Tí Đường Lang tuy rằng uy lực không tồi nhưng cần phải phối hợp với chi trước mới thi triển được, giống như thần thông đột kích của sừng hươu vậy, người tu tiên nhân loại không thể sử dụng được. Long Tiêu Diêu chỉ còn cánh thu thú hồn này vào trong huyệt đạo bình thường mà thôi.
Nhưng khiến Long Tiêu Diêu mừng rỡ chính là hắn lại có được linh căn kiếm hồn cấp bốn. Cửu hệ linh căn của hắn đã đạt tới viên mãn, chỉ có linh căn kiếm hồn là mới chỉ ở hình dáng ban đầu. Điều này cũng không thể ngờ nổi. Trong giới yêu thú thì hầu hết cũng chỉ có linh căn kiếm hồn ở hình thức ban đầu, chỉ có yêu thú thời đại hồng hoang thì mới có được linh căn kiếm hồn đầy đủ.
Long Tiêu Diêu thực may mắn. Không gian thí luyện này vốn mới được thành lập không lâu trước đây, yêu thú được Phong ấn trong đó có một bộ phận còn sót lại từ hồng hoang. Hắn gặp được Minh Hỏa Băng Tằm, Kim Tí Đường Lang, Thạch Ban Thử đều là giống còn sót lại từ hồng hoang, mới giúp hắn đào tạo được kiếm hồn linh căn. Tuy rằng linh căn này mới chỉ gần cấp bốn nhưng kiếm hồn chỉ cần thông qua linh căn nuôi dưỡng là có thể tự lớn mạnh.
Long Tiêu Diêu tìm tòi tài liệu ở ngọn núi hoang này hai ngày, lại tốn một thời gian dài trong thung lũng mới tìm được lối ra của không gian này, lập tức rời đi.
Long Tiêu Diêu hiện giờ sưu tầm tài liệu chủ yếu là dựa vào thần thông giám bảo của mình, chỉ cần bay tới gần tìm tòi một lần thì những tài liệu có cấp độ và phẩm chất cao sẽ không tránh nổi cảm ứng của hắn, không cần phải tìm tòi thêm lần nữa.
Hiện giờ Long Tiêu Diêu đã tra xét hai quang cầu màu xanh, có mấy quang cầu dường như quay quanh hai quang cầu này. Hắn dù sao cũng không có khả năng biết bên trong quang cầu này là không gian gì, vì thế tùy tiện chọn một quang cầu, tạo một ký hiệu trên mặt đất rồi tiến vào trong đó.
Long Tiêu Diêu sau khi cảm thấy hoa mắt một cái liền phát hiện ra bản thân ở trong một vùng sương mù nồng đậm. Vùng sương mù này hoàn toàn giống với thế giới bên ngoài, cũng có tác dụng ngăn trở thần thức. Nếu không phải là hắn có Chân Thực Nhãn, không phát hiện ra quang cầu thì còn nghĩ là căn bản mình chưa tiến vào trong không gian của quang cầu.
Tuy nhiên Long Tiêu Diêu sau khi đi vài bước liền phát hiện ra nơi này không giống thế giới bên ngoài. Sương mù bên trong này dày đặc, khiến bước chân của hắn gần như không thể giữ thẳng tắp được, rõ ràng là nhìn như thẳng tắp nhưng đi một lúc lại thấy chệch hướng.
Long Tiêu Diêu lập tức đoán được dưới lớp sương mù trong không gian này còn có cả mê trận đang nhiễu loạn hắn. Hắn lập tức tăng mạnh chân khí rót vào hai mắt, khiến kim quang trong mắt bùng lên. Tầm mắt liền tăng lên gấp đôi, nhìn thấy toàn bộ môi trường trong phạm vi mười trượng.
Long Tiêu Diêu thấy được Pháp trận ẩn hiện khiến không gian vặn vẹo, khiến mỗi bước đi của hắn nhìn như thẳng tắp nhưng lại không tự chủ được mà theo đường cong của không gian đổi hướng.
Nếu đã phát hiện ra bí ẩn trong đó thì Long Tiêu Diêu đương nhiên có thể điều chỉnh phương hướng, tiêu trừ ảnh hưởng của không gian vặn vẹo với hắn. May mắn là không vặn vẹo này cũng không phải cấm chế mang tính cưỡng chế, không có kết giới ngăn trở. Chỉ cần điều chỉnh phương hướng thì vẫn có thể tiến tới thẳng tắp.
Long Tiêu Diêu ước chừng phi hành về phía trước trên trăm dặm thì phát hiện ra sương mù càng nồng đậm hơn. Tầm mắt của hắn cũng dần dần ngắn lại còn bảy tám trượng, không gian vặn vẹo càng nghiêm trọng hơn. May mắn là hắn đã dần dần thích nghi được với hình thái của không gian này, vẫn có thể phi hành thẳng tắp.
Tuy nhiên vì bảo trì phương hướng chính xác trong loại môi trường này nên Long Tiêu Diêu cũng không dám phi hành quá nhanh, thậm chí là chỉ có thể bảo trì tốc độ phi hành của Trúc Cơ sơ kỳ. Nhưng hắn cũng không nóng ruột. Trong loại mê trận không gian này dục tốc bất đạt. Nếu đi lạc ở trong này chỉ sợ lại càng tốn thời gian hơn.
Ngay khi Long Tiêu Diêu tìm kiếm lối ra trong sương mù dày đặc tới ngày thứ ba, hắn đột nhiên cảm nhận được phía trước có khí tức của bảo vật truyền tới rất rõ ràng. Hắn vẫn duy trì tốc độ phi hành vốn có, bay về phía phát ra khí tức bảo vật kia.
Mặc dù chưa từng nghe thấy có ai tìm được bảo vật trong không gian mê trận nhưng đó chủ yếu là bởi những người tu tiên trước kia khi tiến vào không gian này đều bị mê trận làm cho không thể khống chế, ngay cả phương hướng cũng không khống chế được, chỉ có thể đi vòng vòng, càng không cần nói tới việc tìm kiếm bảo vật.
Lúc này tuy rằng trọng yếu nhất là phải tìm được lối ra khỏi không gian mê trận nhưng đã có bảo vật dâng lên tới cửa, Long Tiêu Diêu tất nhiên là không thể để lãng phí cơ duyên này.
Ước chừng đi về phía trước trăm mét, Long Tiêu Diêu cảm thấy khí tức của bảo vật càng nồng đậm. Lại phi hành về phía trước hơn mười thước nữa, hắn thấy ở nơi đó truyền tới mùi hương thơm mát, khiến hắn cảm thấy tâm hồn thư sướng, thần thức dường như cũng tăng trưởng một chút.
-o0o-
Trong giao chiến kịch liệt như vậy, một lỗ hổng nghĩa là hoàn toàn thất bại. Một thanh phi kiếm trong nháy mắt khi đường lang thay đổi phương hướng liền đâm vào cánh bên phải của nó, lập tức đâm thủng đôi cánh mỏng dính của nó.
Cánh của Kim Tí Đường Lang lập tức bị hao tổn, không thể duy trì thăng bằng, xoay tròn rồi rơi xuống. Đã không còn năng lực di chuyển nhanh chóng, phi kiếm không ngừng đâm vào cánh và bụng nó. Nhưng Đường Lang cũng không cam lòng chết đi như vậy. Nó dùng đôi cánh bị tàn phá điều chỉnh hướng bay, rơi về phía kết giới của Cự Thạch Trận.
Kim Tí Đường Lang VUNG chi trước, lúc này bổ ra một cái khe dài gần một thước trên kết giới. Cự Thạch Trận lập tức vỡ nát biến mất. Nhưng ngay khi Kim Tí Đường Lang VUNG chi trước bổ xuống Long Tiêu Diêu thì thân thể hắn đột nhiên biến mất. Ngay sau đó hắn đã xuất hiện ở ngoài ba thước.
Đây đương nhiên là Long Tiêu Diêu thi triển ra thần thông không gian. Kim Tí Đường Lang bất đắc dĩ rơi xuống mặt đất. Đường lang mất đi đôi cánh giống như Băng Tằm, nửa bước khó đi, cũng mất đi sự nhanh nhẹn trong dĩ vãng, dưới công kích của rất nhiều phi kiếm cũng không còn khả năng bảo vệ vùng bụng yếu ớt của mình nữa.
Bụng của Kim Tí Đường Lang tuy rằng có thể cản được một chút, miễn cưỡng chống đỡ được Pháp bảo hạ phẩm công kích thôi. Dưới sự công kích của rất nhiều phi kiếm, đặc biết là Lôi Điện Kiếm có uy lực vượt qua rất nhiều pháp khí cùng cấp, chẳng bao lâu bụng của đường lang liền bị xuyên thủng. Sau đó thú hồn của Kim Tí Đường Lang đương nhiên trở thành chiến lợi phẩm trong Vạn Thú Lệnh.
Một con thuyền dài được bao nhiêu cũng không phải ở tấm ván dài nhất của nó mà được quyết định bởi tấm ván ngắn nhất của nó.
Tốc độ di chuyển và khả năng công kích của đường lang tuy rằng nổi tiếng trong đám yêu thú đồng cấp nhưng lực phòng ngự của nó lại trở thành tấm ván ngắn nhất.
Kim Tí Đường Lang vừa rơi vào trong Pháp trận liền đánh mất ưu thế tốc độ của nó, mà bởi phòng ngự quá thấp nên trong chiến đấu liền bị rơi vào cảnh bất lợi. Bản thể chi trước công kích mạnh nhất gần như chưa có cơ hội thi triển đã bị giết chết.
Thần thông Huyễn Ảnh Trảm của Kim Tí Đường Lang tuy rằng uy lực không tồi nhưng cần phải phối hợp với chi trước mới thi triển được, giống như thần thông đột kích của sừng hươu vậy, người tu tiên nhân loại không thể sử dụng được. Long Tiêu Diêu chỉ còn cánh thu thú hồn này vào trong huyệt đạo bình thường mà thôi.
Nhưng khiến Long Tiêu Diêu mừng rỡ chính là hắn lại có được linh căn kiếm hồn cấp bốn. Cửu hệ linh căn của hắn đã đạt tới viên mãn, chỉ có linh căn kiếm hồn là mới chỉ ở hình dáng ban đầu. Điều này cũng không thể ngờ nổi. Trong giới yêu thú thì hầu hết cũng chỉ có linh căn kiếm hồn ở hình thức ban đầu, chỉ có yêu thú thời đại hồng hoang thì mới có được linh căn kiếm hồn đầy đủ.
Long Tiêu Diêu thực may mắn. Không gian thí luyện này vốn mới được thành lập không lâu trước đây, yêu thú được Phong ấn trong đó có một bộ phận còn sót lại từ hồng hoang. Hắn gặp được Minh Hỏa Băng Tằm, Kim Tí Đường Lang, Thạch Ban Thử đều là giống còn sót lại từ hồng hoang, mới giúp hắn đào tạo được kiếm hồn linh căn. Tuy rằng linh căn này mới chỉ gần cấp bốn nhưng kiếm hồn chỉ cần thông qua linh căn nuôi dưỡng là có thể tự lớn mạnh.
Long Tiêu Diêu tìm tòi tài liệu ở ngọn núi hoang này hai ngày, lại tốn một thời gian dài trong thung lũng mới tìm được lối ra của không gian này, lập tức rời đi.
Long Tiêu Diêu hiện giờ sưu tầm tài liệu chủ yếu là dựa vào thần thông giám bảo của mình, chỉ cần bay tới gần tìm tòi một lần thì những tài liệu có cấp độ và phẩm chất cao sẽ không tránh nổi cảm ứng của hắn, không cần phải tìm tòi thêm lần nữa.
Hiện giờ Long Tiêu Diêu đã tra xét hai quang cầu màu xanh, có mấy quang cầu dường như quay quanh hai quang cầu này. Hắn dù sao cũng không có khả năng biết bên trong quang cầu này là không gian gì, vì thế tùy tiện chọn một quang cầu, tạo một ký hiệu trên mặt đất rồi tiến vào trong đó.
Long Tiêu Diêu sau khi cảm thấy hoa mắt một cái liền phát hiện ra bản thân ở trong một vùng sương mù nồng đậm. Vùng sương mù này hoàn toàn giống với thế giới bên ngoài, cũng có tác dụng ngăn trở thần thức. Nếu không phải là hắn có Chân Thực Nhãn, không phát hiện ra quang cầu thì còn nghĩ là căn bản mình chưa tiến vào trong không gian của quang cầu.
Tuy nhiên Long Tiêu Diêu sau khi đi vài bước liền phát hiện ra nơi này không giống thế giới bên ngoài. Sương mù bên trong này dày đặc, khiến bước chân của hắn gần như không thể giữ thẳng tắp được, rõ ràng là nhìn như thẳng tắp nhưng đi một lúc lại thấy chệch hướng.
Long Tiêu Diêu lập tức đoán được dưới lớp sương mù trong không gian này còn có cả mê trận đang nhiễu loạn hắn. Hắn lập tức tăng mạnh chân khí rót vào hai mắt, khiến kim quang trong mắt bùng lên. Tầm mắt liền tăng lên gấp đôi, nhìn thấy toàn bộ môi trường trong phạm vi mười trượng.
Long Tiêu Diêu thấy được Pháp trận ẩn hiện khiến không gian vặn vẹo, khiến mỗi bước đi của hắn nhìn như thẳng tắp nhưng lại không tự chủ được mà theo đường cong của không gian đổi hướng.
Nếu đã phát hiện ra bí ẩn trong đó thì Long Tiêu Diêu đương nhiên có thể điều chỉnh phương hướng, tiêu trừ ảnh hưởng của không gian vặn vẹo với hắn. May mắn là không vặn vẹo này cũng không phải cấm chế mang tính cưỡng chế, không có kết giới ngăn trở. Chỉ cần điều chỉnh phương hướng thì vẫn có thể tiến tới thẳng tắp.
Long Tiêu Diêu ước chừng phi hành về phía trước trên trăm dặm thì phát hiện ra sương mù càng nồng đậm hơn. Tầm mắt của hắn cũng dần dần ngắn lại còn bảy tám trượng, không gian vặn vẹo càng nghiêm trọng hơn. May mắn là hắn đã dần dần thích nghi được với hình thái của không gian này, vẫn có thể phi hành thẳng tắp.
Tuy nhiên vì bảo trì phương hướng chính xác trong loại môi trường này nên Long Tiêu Diêu cũng không dám phi hành quá nhanh, thậm chí là chỉ có thể bảo trì tốc độ phi hành của Trúc Cơ sơ kỳ. Nhưng hắn cũng không nóng ruột. Trong loại mê trận không gian này dục tốc bất đạt. Nếu đi lạc ở trong này chỉ sợ lại càng tốn thời gian hơn.
Ngay khi Long Tiêu Diêu tìm kiếm lối ra trong sương mù dày đặc tới ngày thứ ba, hắn đột nhiên cảm nhận được phía trước có khí tức của bảo vật truyền tới rất rõ ràng. Hắn vẫn duy trì tốc độ phi hành vốn có, bay về phía phát ra khí tức bảo vật kia.
Mặc dù chưa từng nghe thấy có ai tìm được bảo vật trong không gian mê trận nhưng đó chủ yếu là bởi những người tu tiên trước kia khi tiến vào không gian này đều bị mê trận làm cho không thể khống chế, ngay cả phương hướng cũng không khống chế được, chỉ có thể đi vòng vòng, càng không cần nói tới việc tìm kiếm bảo vật.
Lúc này tuy rằng trọng yếu nhất là phải tìm được lối ra khỏi không gian mê trận nhưng đã có bảo vật dâng lên tới cửa, Long Tiêu Diêu tất nhiên là không thể để lãng phí cơ duyên này.
Ước chừng đi về phía trước trăm mét, Long Tiêu Diêu cảm thấy khí tức của bảo vật càng nồng đậm. Lại phi hành về phía trước hơn mười thước nữa, hắn thấy ở nơi đó truyền tới mùi hương thơm mát, khiến hắn cảm thấy tâm hồn thư sướng, thần thức dường như cũng tăng trưởng một chút.
-o0o-
/554
|