Thu Thiên Mau Đến Đây

Chương 59 - Chương 56

/67


Editor: Serena Nguyen

Beta: Shin-sama

Xem mắt?

Cô và Tây Hồ đang xem mắt?

Phản ứng đầu tiên của Thu Thiên là, lại nữa, anh lại bắt đầu hào hứng quá mức nên muốn trêu trọc mình phải không.

Vì vậy rất tự nhiên lườm anh: Lại đang nói bậy.

Anh nhìn về phía cô, trong tròng mắt đen có sự bao dung, nhưng lại nghiêng người về phía cô, dùng hơn giọng nói càng dịu dàng mê hoặc hơn nói: Vậy em nói xem, tháng hai lấy đâu ra hoa quế.

Tháng hai, hoa quế. . .

Thu Thiên lẩm nhẩm một lần, quả nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười trong mắt anh đang càng ngày càng sâu.

Thu Thiên nhanh chóng động não, thảo nào mấy ngày trước ông gọi điện thoại hỏi cô gần đây đang làm gì, cô nói nghỉ lễ không có việc gì hết. Cô còn tưởng rằng ông nội nhớ cô, hỏi ông có muốn cô sang ở với ông mấy ngày hay không. Ông lại vội vàng nói không cần không cần, đợi đến lúc ông sẽ gọi cô qua. Ban đầu cô còn tưởng rằng ý ông nói là khi nào thảo luận gì với khách, đến lúc đó sẽ gọi cô. Bây giờ suy nghĩ một chút, quả thật kỳ hoặc.

Nói như vậy. . . thật sự là. . . xem mắt trá hình?

Sự thật này khiến Thu Thiên sợ hết hồn.

Cũng không phải bởi vì bị người lớn mai mối hù doạ, mà là nghĩ đến, lại là được chính ông mình sắp đặt, hơn nữa người xem mắt lại là anh, khiến cô dở khóc dở cười.

Đây cũng quá quẫn đi, một thiếu nữ trẻ trung và một chàng trai sáng chói, ở thế kỷ 21, lại phải đi xem mắt.

Nhưng khiến cho cô khiếp sợ là, lại có sự trùng hợp như vậy, nếu như anh không hẹn cô đến Tây Đan gặp mặt, vậy cũng sẽ có ngày bọn họ biết nhau.

Không phải lấy thân phận Thu Thiên và Tây Hồ, mà là Giang Thu Thiên và Kỷ Tri Viễn.

Hình tượng này nếu là được thêm mắm dặm muối, đoán chừng có thể viết ra một quyển tiểu thuyết tình yêu vô cùng sét đánh.

Nghĩ như vậy, Thu Thiên nổi hết cả da gà.

Anh yên lặng kiên nhẫn nhìn cô, chờ cô tiêu hóa sự thật trước mắt.

Anh vốn rất cao nên để phối hợp với cô, cũng hơi nghiêng người về phía cô, hai người chỉ cách nhau có một thước.

Thu Thiên có thể thấy rõ ràng cả sợi lông tơ mềm mại trên mặt anh, dưới ánh nắng chiều, như dát lên một lớp vàng trên một bên mặt anh, giống như bức tượng điêu khắc của Hy Lạp cổ, chờ đợi đã lâu ở nơi nào đó.

Dường như cảnh tượng đẹp như vậy, cô đã từng thấy qua, có một người con trai cúi đầu nhìn, nhưng cô lại không biết phải làm sao.

Trong hoảng hốt, như có loại cảm giác thì ra là anh .

Nếu như ông biết chúng ta đã sớm biết nhau. . . không biết sẽ thế nào. Nghĩ như vậy, liền bật thốt lên nói ra.

Vậy đúng ý luôn, trực tiếp đưa vào. . . Anh hiểu ý tiếp lời, lại nói được một nửa rồi thôi, nhưng trong tròng mắt đen chợt lóe lên vẻ ranh mãnh, lại làm cho cô bất tri bất giác hơi nóng mặt.

Sau đó anh hẳn là định nói “động phòng” rồi. . .

Nhưng anh cố tình dừng ở chỗ mấu chốt nhất, rõ ràng là ý đó, lại cứ không nói rõ, vô cùng hưởng thụ nhìn mặt cô đỏ lên.

Thu Thiên khẽ chớp lông mi, đôi mắt sáng đột nhiên xuất hiện một chút ngượng ngùng, sau đó nhanh chóng nghiêng đầu.

Vậy em đi về trước.

Nếu không có hoa quế, cũng không thể đi bộ đến nhà anh thật.

Nếu không thể phản kích, vậy cũng không thể bị chiếm lợi trong việc đấu khẩu.

Cô thừa nhận, đã quen trêu đùa cùng anh rồi. . . . . .

Nếu người ta định bình tĩnh vứt bỏ mình lần nữa, vậy cùng lắm Giang Thu Thiên mình đây rút lui rời khỏi hiện trường trước.

Thu Thiên nói xong, liền muốn rời đi, lại bị anh túm lấy cổ tay thật nhanh.

Sức lực không nặng cũng không nhẹ, vừa vặn khiến cho cô không có cách nào tránh thoát.

Mặc dù đây là mùa đông, mặc dù cô mang theo cái bao tay, mặc dù tay của hai người không trực tiếp tiếp xúc, nhưng cô vẫn cảm thấy nhiệt độ, xuyên thấu qua cái bao tay truyền tới lòng bàn tay.

Định đi đâu? Anh nhỏ giọng hỏi.

Về nhà. . . Mặc dù mới vừa rồi đã nói một lần, nhưng Thu Thiên vẫn vô thức giảm âm lượng.

Đi dạo loanh quanh với anh một chút, hoặc là. . . đi xem phim, đi ăn bánh ngọt? Tốc độ nói của anh cũng bất giác chậm lại.

Thật ra thì, đi chỗ nào cũng được hết, chỉ là muốn đi thêm một lúc.

Được rồi, Thu Thiên thừa nhận, anh nói đến bánh ngọt thì chính mình nghĩ tới cảnh tượng ngày đó hai người gặp mặt ở cửa hàng bánh ngọt, có hơi bị dụ dỗ.

Nhưng mà xem phim . . . .

Thu Thiên có chút nghi ngờ nhìn anh một cái: Không phải ngày mai xem phim sao? Hẹn thứ bảy xem phim, ngày mai sẽ là thứ bảy.

Chỉ là liếc mắt một cái như vậy, đã dễ dàng bị hút hồn vào tròng mắt đen trong của anh.

Bên cạnh có người đạp xe qua, thấy bọn họ đứng ở giữa đường, nhìn mấy lần; âm thầm suy nghĩ: đúng thật là một bức tranh trai đẹp gái xinh.

Một người qua đường mặc áo hình rồng không rõ giới tính, bởi vì liên tục nhìn lại nên không cẩn thận đụng vào thùng rác, phát ra một tiếng vang không lớn không nhỏ.

Thu Thiên mới đột nhiên giật mình, mình lại đang đứng trước chung cư của ông nội nắm tay một người con trai.

Con gái dù sao da mặt cũng mỏng, cô hơi giãy tay ra, nhưng anh vẫn không có ý buông tay chút nào.

Tây. . . Theo bản năng muốn gọi “tên” anh.

Bàn tay to cầm tay cô lại hơi dùng sức một chút: Gọi anh là Tri Viễn. Vốn là hai người đứng gần, cộng thêm anh cố ý hạ thấp giọng, nghe vào trong tai Thu Thiên, vừa dịu dàng lại thêm mấy phần kiên nhẫn.

Tri Viễn, Tri Viễn, Tri Viễn. . .

Thu Thiên có chút ảo não khẽ cắn môi, dưới ánh mắt sáng rực chăm chú của anh, nhẹ nhàng dời tầm mắt, kêu tên của anh: Tri Viễn .

Vừa gọi tên anh, không chỉ là chính cô, cả anh đều có chốc lát giật mình.

Nhưng ngay sau đó khóe môi anh nhếch lên, nụ cười nở rộ trên


/67

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status