Editor: Dung Cảnh
Beta: Thố Lạt + Lamnguyetminh
Người đầu tiên biết Kỷ Tri Viễn có bạn gái chính là Thanh Sơn Bạch Lang.
Anh ta vốn đang nhàm chán, đúng lúc nhìn thấy trên TV nói mùng một đầu năm chính là lễ tình nhân, định hỏi mấy bạn nam khác có tiết mục gì hay không, muốn buổi tối cả đám ra ngoài chơi đùa.
Không ngờ Kỷ Tri Viễn lại đi dạo phố, còn đi dạo phố với bạn gái nữa chứ!
Lần kích thích này, thân là một vị luôn luôn kiên trì quan điểm nam nữ xứng đôi, có tinh thần hết mình của đàn ông, lão nhị Thanh Sơn Bạch Lang cảm thấy vô cùng vui vẻ đối với chuyện chàng trai nào đó có bạn gái.
Vì thế, dưới sự điều khiển của trạng thái vui mừng đó, anh ta đương nhiên sẽ rộng rãi báo với lão đại, lão tam và Tiêu Sái chuyện này.
Rốt cuộc cũng đợi được Tây Hồ lên QQ, như ý nguyện mà tiến hành nghiêm hình bức cung.
Lão Đại: “Hẹn hò hả? Là nam hay là nữ?”
Thanh Sơn: “Lão đại, anh còn không biết à? Lão tứ đã nói rõ ràng là bạn gái. Bạn gái còn có thể là nam hả!”
Lão Tam: “Ha ha, thiếu niên đang yêu.”
Tiêu Sái: “A a a, nam sao? Còn có người đàn ông nào đáng giá để Tứ ca thích à?”
Thanh Sơn: “Tiêu Sái à, muốn bị tôi hành hạ lắm hả? Mấy ngày không hành hạ cậu, cậu liền ngứa da đúng không?”
Vẫn là lão đại trực tiếp nhất, hỏi thẳng người nào đó: “Cô gái nào? Chúng ta có quen biết hay không?” Thiếu nữ ngưỡng mộ lão tứ nhiều lắm, không biết ai bị cậu ta nhìn trúng nữa?
Đừng thấy mấy người này đã lớn, lúc ra ngoài vẫn luôn giữ hình tượng đĩnh đạc, nhưng một khi đã nhiều chuyện thì không ai bằng.
Chủ yếu là bởi vì, cho tới bây giờ lão Tứ vẫn không động tâm với nữ sắc, vậy mà lại phun trào, cho nên mấy người bọn họ đều cực kỳ tò mò, khẩn trương muốn biết thiếu nữ đó là ai.
Người đàn ông nào đó không hề có ý che giấu, rất thẳng thắn thừa nhận.
“Các anh đều biết bạn gái tôi.”
A, bọn họ đều quen sao? Bốn người kia bắt đầu cố gắng lục soát trong đầu xem có thể quen biết được mấy cái tên, hoa hậu giảng đường XXX, hoa khôi XX của khoa, mỹ nữ XXX bên ngoài trường, mỹ nữ XX hội trưởng hội sinh viên, nhiều như vậy, rốt cuộc là người nào đây?
Người đàn ông nào đó cực kỳ bình tĩnh nói: “Thu Thiên.”
“Thu Thiên?” Bốn người đàn ông cùng kêu lên.
Thu Thiên trong trò chơi? Thu Thiên cùng lão tứ chơi nhiệm vụ Ẩn Tàng?
Đột nhiên Tiêu Sái xen vào một câu: “Bức ảnh…”
Chàng trai nào đó gật đầu: “Không sai, là cô ấy.”
Sau đó mấy người nào đó chỉ có thể cảm thán, không ngờ lão Tứ lại thâm trầm như thế, không rên một tiếng bắt lấy Thu Thiên ở trong trò chơi còn chưa nói, lại còn biến người ta thành bạn gái của mình ở trong đời thực.
Chậc chậc, không hổ là Kỷ Tri Viễn.
Biết được Thu Thiên vốn ở thành phố này, hơn nữa hai người còn phát triển đến đời thực, mấy người nào đó mãnh liệt yêu cầu Kỷ Tri Viễn đưa Thu Thiên tới gặp mặt.
“Tôi muốn gặp đệ muội Thu Thiên.” Thanh Sơn cười hắc hắc, đưa ra đề nghị này trước.
“Đề nghị này của lão nhị rất hay, khi nào thì lão tứ đưa tới cho chúng ta gặp mặt đây?” Lão đại mãnh liệt phụ họa.
Ngay cả lão tam cũng cười ha ha, nói: “Cực kì chờ mong.”
Khóe miệng Kỷ Tri Viễn vẫn luôn nhếch lên nụ cười thỏa mãn, đáp: “Được, để tôi nói lại với cô ấy.”
Vì vậy, lúc hai người đi xem phim, ở trong đám người chen chúc ra về, anh giữ chặt tay cô, kéo cô tới bên cạnh, hỏi: “Muốn cùng anh tới gặp đám người lão tam không?”
Lúc này chẳng ai mang bao tay, càng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của đối phương.
Ngón tay đan vào nhau, ngón tay cái của anh đang nhẹ nhàng nghịch nghịch ngón tay mảnh khảnh của cô, giống như đang truyền thông tin gì đó tới cho cô.
Đó là cảm giác mà chỉ có những người yêu nhau mới có, mỗi cái vuốt ve tựa như một mầm hoa nhỏ thẹn thùng nở ra trong lòng, từng đóa từng đóa lấp đầy trái tim.
Trong đám người đến người đi, rõ ràng còn có tiếng thảo luận ồn ào và tiếng nhạc kết thúc nhưng lại đột nhiên biến mất không thấy, giống như chỉ còn lại cô và anh.
Anh dựa gần vào, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Được chứ?”
Tuy anh đã đồng ý với đám bạn thân nhưng anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cô, dù sao cũng hơi gấp gáp, dựa theo tình hình khó xử trước mắt mà nói, vẫn nên cho cô chút thời gian.
Nhưng sau khi Thu Thiên lấy lại tinh thần, liền sảng khoái đồng ý: “Được ạ!”
“Em chắc không?” Trong khóe mắt đuôi mày anh đều là ý cười, dù đã liên tục khắc chế tâm tình mãnh liệt đang ập tới nhưng vẫn muốn hỏi lại cô.
Thu Thiên hơi hạ mí mắt, sau đó ngước đôi mắt sáng rực rỡ lên nhìn anh, đáp: Rất chắc chắn.”
Nếu đã trở thành bạn gái của anh, dựa theo mối quan hệ của anh với bốn chàng trai đó, sau này nhất định sẽ phải gặp.
Ngày đó, anh nhận điện thoại xong nói với cô là điện thoại của lão nhị thì đã chuẩn bị tâm lý nói chuyện của hai người, chỉ là không ngờ lại nói ra nhanh như vậy.
Chỉ có điều, Thu Thiên cho rằng, đã tới rồi thì cứ yên tâm, nếu đã thừa nhận phần tình cảm này thì không cần che giấu trước mặt bạn bè.
Huống chi, mấy ngày nay ở trong trò chơi, bốn chàng trai kia đã sớm trở thành bạn của cô rồi. Cho dù không phải vì anh, muốn cô đi gặp họ, cô cũng rất thích.
Chỉ là… Dùng thân phận bạn gái của anh tới đó, cô có hơi…Chút xíu…Xấu hổ mà thôi.
Chẳng lẽ là vì mối tình đầu sao?
Có lẽ anh đã nhìn ra cô hơi xấu hổ cho nên mới lịch sự hỏi cô một tiếng.
Nếu anh đã suy nghĩ cho cô như vậy, sao cô có thể chỉ nghĩ đến mình đây?
Cho nên cô cực kỳ khẳng định nói với anh: “Em mời bọn họ ăn cơm.”
Đôi con ngươi đen của chàng trai càng sâu hơn, cực kỳ sáng rọi, từ từ sửa lại từ ngữ cho cô: “Là chúng ta mời bọn họ ăn cơm.”
Được, vậy thì…Chúng ta mời bọn họ ăn cơm.
Về chuyện ăn cơm, thật ra bọn họ cũng không có yêu cầu gì cao, vừa đúng lúc nghỉ đông, trong tay Thu Thiên không thiếu tiền tiêu vặt, cho nên cô mới có thể chủ động yêu cầu mời khách.
Nhưng người nào đó cực kỳ nghiêm túc uốn nắn cho cô: “Em vẫn còn đi học, không thể tiêu tiền cha mẹ linh tinh được.”
Biết rõ anh nói sự thật nhưng Thu Thiên hơi không phục, anh cũng đang đi học, chẳng lẽ anh không tiêu tiền của cha mẹ sao?
“Đương nhiên là không.” Kỷ Tri Viễn cười sang sảng, vươn tay chạm nhẹ vào mũi
Beta: Thố Lạt + Lamnguyetminh
Người đầu tiên biết Kỷ Tri Viễn có bạn gái chính là Thanh Sơn Bạch Lang.
Anh ta vốn đang nhàm chán, đúng lúc nhìn thấy trên TV nói mùng một đầu năm chính là lễ tình nhân, định hỏi mấy bạn nam khác có tiết mục gì hay không, muốn buổi tối cả đám ra ngoài chơi đùa.
Không ngờ Kỷ Tri Viễn lại đi dạo phố, còn đi dạo phố với bạn gái nữa chứ!
Lần kích thích này, thân là một vị luôn luôn kiên trì quan điểm nam nữ xứng đôi, có tinh thần hết mình của đàn ông, lão nhị Thanh Sơn Bạch Lang cảm thấy vô cùng vui vẻ đối với chuyện chàng trai nào đó có bạn gái.
Vì thế, dưới sự điều khiển của trạng thái vui mừng đó, anh ta đương nhiên sẽ rộng rãi báo với lão đại, lão tam và Tiêu Sái chuyện này.
Rốt cuộc cũng đợi được Tây Hồ lên QQ, như ý nguyện mà tiến hành nghiêm hình bức cung.
Lão Đại: “Hẹn hò hả? Là nam hay là nữ?”
Thanh Sơn: “Lão đại, anh còn không biết à? Lão tứ đã nói rõ ràng là bạn gái. Bạn gái còn có thể là nam hả!”
Lão Tam: “Ha ha, thiếu niên đang yêu.”
Tiêu Sái: “A a a, nam sao? Còn có người đàn ông nào đáng giá để Tứ ca thích à?”
Thanh Sơn: “Tiêu Sái à, muốn bị tôi hành hạ lắm hả? Mấy ngày không hành hạ cậu, cậu liền ngứa da đúng không?”
Vẫn là lão đại trực tiếp nhất, hỏi thẳng người nào đó: “Cô gái nào? Chúng ta có quen biết hay không?” Thiếu nữ ngưỡng mộ lão tứ nhiều lắm, không biết ai bị cậu ta nhìn trúng nữa?
Đừng thấy mấy người này đã lớn, lúc ra ngoài vẫn luôn giữ hình tượng đĩnh đạc, nhưng một khi đã nhiều chuyện thì không ai bằng.
Chủ yếu là bởi vì, cho tới bây giờ lão Tứ vẫn không động tâm với nữ sắc, vậy mà lại phun trào, cho nên mấy người bọn họ đều cực kỳ tò mò, khẩn trương muốn biết thiếu nữ đó là ai.
Người đàn ông nào đó không hề có ý che giấu, rất thẳng thắn thừa nhận.
“Các anh đều biết bạn gái tôi.”
A, bọn họ đều quen sao? Bốn người kia bắt đầu cố gắng lục soát trong đầu xem có thể quen biết được mấy cái tên, hoa hậu giảng đường XXX, hoa khôi XX của khoa, mỹ nữ XXX bên ngoài trường, mỹ nữ XX hội trưởng hội sinh viên, nhiều như vậy, rốt cuộc là người nào đây?
Người đàn ông nào đó cực kỳ bình tĩnh nói: “Thu Thiên.”
“Thu Thiên?” Bốn người đàn ông cùng kêu lên.
Thu Thiên trong trò chơi? Thu Thiên cùng lão tứ chơi nhiệm vụ Ẩn Tàng?
Đột nhiên Tiêu Sái xen vào một câu: “Bức ảnh…”
Chàng trai nào đó gật đầu: “Không sai, là cô ấy.”
Sau đó mấy người nào đó chỉ có thể cảm thán, không ngờ lão Tứ lại thâm trầm như thế, không rên một tiếng bắt lấy Thu Thiên ở trong trò chơi còn chưa nói, lại còn biến người ta thành bạn gái của mình ở trong đời thực.
Chậc chậc, không hổ là Kỷ Tri Viễn.
Biết được Thu Thiên vốn ở thành phố này, hơn nữa hai người còn phát triển đến đời thực, mấy người nào đó mãnh liệt yêu cầu Kỷ Tri Viễn đưa Thu Thiên tới gặp mặt.
“Tôi muốn gặp đệ muội Thu Thiên.” Thanh Sơn cười hắc hắc, đưa ra đề nghị này trước.
“Đề nghị này của lão nhị rất hay, khi nào thì lão tứ đưa tới cho chúng ta gặp mặt đây?” Lão đại mãnh liệt phụ họa.
Ngay cả lão tam cũng cười ha ha, nói: “Cực kì chờ mong.”
Khóe miệng Kỷ Tri Viễn vẫn luôn nhếch lên nụ cười thỏa mãn, đáp: “Được, để tôi nói lại với cô ấy.”
Vì vậy, lúc hai người đi xem phim, ở trong đám người chen chúc ra về, anh giữ chặt tay cô, kéo cô tới bên cạnh, hỏi: “Muốn cùng anh tới gặp đám người lão tam không?”
Lúc này chẳng ai mang bao tay, càng có thể cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của đối phương.
Ngón tay đan vào nhau, ngón tay cái của anh đang nhẹ nhàng nghịch nghịch ngón tay mảnh khảnh của cô, giống như đang truyền thông tin gì đó tới cho cô.
Đó là cảm giác mà chỉ có những người yêu nhau mới có, mỗi cái vuốt ve tựa như một mầm hoa nhỏ thẹn thùng nở ra trong lòng, từng đóa từng đóa lấp đầy trái tim.
Trong đám người đến người đi, rõ ràng còn có tiếng thảo luận ồn ào và tiếng nhạc kết thúc nhưng lại đột nhiên biến mất không thấy, giống như chỉ còn lại cô và anh.
Anh dựa gần vào, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Được chứ?”
Tuy anh đã đồng ý với đám bạn thân nhưng anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng cô, dù sao cũng hơi gấp gáp, dựa theo tình hình khó xử trước mắt mà nói, vẫn nên cho cô chút thời gian.
Nhưng sau khi Thu Thiên lấy lại tinh thần, liền sảng khoái đồng ý: “Được ạ!”
“Em chắc không?” Trong khóe mắt đuôi mày anh đều là ý cười, dù đã liên tục khắc chế tâm tình mãnh liệt đang ập tới nhưng vẫn muốn hỏi lại cô.
Thu Thiên hơi hạ mí mắt, sau đó ngước đôi mắt sáng rực rỡ lên nhìn anh, đáp: Rất chắc chắn.”
Nếu đã trở thành bạn gái của anh, dựa theo mối quan hệ của anh với bốn chàng trai đó, sau này nhất định sẽ phải gặp.
Ngày đó, anh nhận điện thoại xong nói với cô là điện thoại của lão nhị thì đã chuẩn bị tâm lý nói chuyện của hai người, chỉ là không ngờ lại nói ra nhanh như vậy.
Chỉ có điều, Thu Thiên cho rằng, đã tới rồi thì cứ yên tâm, nếu đã thừa nhận phần tình cảm này thì không cần che giấu trước mặt bạn bè.
Huống chi, mấy ngày nay ở trong trò chơi, bốn chàng trai kia đã sớm trở thành bạn của cô rồi. Cho dù không phải vì anh, muốn cô đi gặp họ, cô cũng rất thích.
Chỉ là… Dùng thân phận bạn gái của anh tới đó, cô có hơi…Chút xíu…Xấu hổ mà thôi.
Chẳng lẽ là vì mối tình đầu sao?
Có lẽ anh đã nhìn ra cô hơi xấu hổ cho nên mới lịch sự hỏi cô một tiếng.
Nếu anh đã suy nghĩ cho cô như vậy, sao cô có thể chỉ nghĩ đến mình đây?
Cho nên cô cực kỳ khẳng định nói với anh: “Em mời bọn họ ăn cơm.”
Đôi con ngươi đen của chàng trai càng sâu hơn, cực kỳ sáng rọi, từ từ sửa lại từ ngữ cho cô: “Là chúng ta mời bọn họ ăn cơm.”
Được, vậy thì…Chúng ta mời bọn họ ăn cơm.
Về chuyện ăn cơm, thật ra bọn họ cũng không có yêu cầu gì cao, vừa đúng lúc nghỉ đông, trong tay Thu Thiên không thiếu tiền tiêu vặt, cho nên cô mới có thể chủ động yêu cầu mời khách.
Nhưng người nào đó cực kỳ nghiêm túc uốn nắn cho cô: “Em vẫn còn đi học, không thể tiêu tiền cha mẹ linh tinh được.”
Biết rõ anh nói sự thật nhưng Thu Thiên hơi không phục, anh cũng đang đi học, chẳng lẽ anh không tiêu tiền của cha mẹ sao?
“Đương nhiên là không.” Kỷ Tri Viễn cười sang sảng, vươn tay chạm nhẹ vào mũi
/67
|