Phó Kình Hiên mím môi mỏng, giọng hơi khàn khàn: “Không có gì, ngày mai cậu đến khu mới Lưỡng Giang một chuyến, tìm ra Phong Diệp thật sự.” Advertisement
Đó mới là người anh yêu!
“Vâng!” Trợ lý Trương gật đầu, sau đó lại nghĩ tới gì đó, do dự hai giây: “Vậy Cố Tử Yên.. “
Trong mắt Phó Kình Hiên lóe lên sự nguy hiểm: “Tôi sẽ xử lý, tôi sẽ cho cô ta biết Phong Diệp không dễ giả mạo như thế” Advertisement
Trợ lý Trương cảm nhận được sự lạnh lẽo của trong giọng nói của anh thì rùng mình, trong lòng biết rõ Cố Tử Yên sắp xong rồi.
Có điều ai bảo cô ta giả mạo Phong Diệp, lừa gạt tình cảm sáu năm của sếp Phó chứ.
Trợ lý Trương đẩy mắt kính, cười trên nỗi đau của người khác quay người rời đi.
Sau khi anh ta đi, Phó Kình Hiên đứng dậy đến cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, nhìn bóng đêm bên ngoài, lông mày nhíu chặt lại.
Anh đang nghĩ rốt cuộc lực lượng thần bí là gì, tại sao lại điều khiển anh yêu Cố Tử Yên, trên người Cố Tử Yên có bí mật gì?
Mọi chuyện làm cho Phó Kình Hiên cảm giác thế giới quan của mình thay đổi, anh vốn nghĩ mình bình thường, không ngờ anh rơi vào bẫy từ lúc nào, bị một lực lượng thần bí khống chế.
Phó Kình Hiên nghĩ vậy thì lại đau đầu, trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh như đèn kéo quân, đau đến mức làm cho anh không nhịn được đánh vào đầu của mình.
Cùng lúc đó, bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm nổ, dường như tia chớp muốn không bầu trời thành hai mảnh, có ánh sáng lóe lên trên bầu trời đen như mực.
Vịnh Tiên Thủy, tiếng sấm làm cho Bạch Dương bừng tỉnh, cô ngồi dậy trên giường, trong lòng sợ hãi, ngay cả cô cũng không biết mình sợ hãi điều gì.
Bạch Dương đưa tay mở đèn lên, xoa huyệt thái dương, cầm ly nước ở đầu giường uống một ngụm để bản thân bình Tĩnh lại.
Nhưng cô vừa uống xong nước, tay đặt ly nước xuống thì bỗng nhiên mở to mắt, cả người dọa đến ngây ra.
Chỉ thấy trên cửa sổ sát đất ở cuối giường chưa được kéo rèm lại đột nhiên xuất hiện một đầu lâu.
Chẳng lẽ cô hoa mắt?
Bạch Dương vội vàng nhắm mắt lại. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hai giây sau, cô mở mắt ra nhìn cửa sổ sát đất.
Chỗ đó đen kịt, chỉ có ánh đèn nê ông phản chiếu từ bên ngoài, làm gì có đầu lâu.
“Haiz.. ” Bạch Dương lập tức thở phào, vỗ ngực mình.
Quả nhiên mình hoa mắt.
Cô nói rồi, xã hội hiện đại, động vật còn chưa thành tinh, làm sao có thể có ma quỷ chứ.
Đúng là sợ bóng sợ gió một lúc.
Bạch Dương nghĩ tới mình vừa hoa mắt thì lắc đầu, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ngày thứ hai, Bạch Dương đến công ty.
Đồng Khê chờ cô ở cửa phòng làm việc, xoay người nói: “Tổng giám đốc Bạch, buổi sáng tốt lành.”
“Chào, cô ở đây chờ tôi là có chuyện gì sao?” Bạch Dương đưa thẻ ra vào đặt lên khóa cảm ứng, sau đó đẩy cửa đi vào.
Đó mới là người anh yêu!
“Vâng!” Trợ lý Trương gật đầu, sau đó lại nghĩ tới gì đó, do dự hai giây: “Vậy Cố Tử Yên.. “
Trong mắt Phó Kình Hiên lóe lên sự nguy hiểm: “Tôi sẽ xử lý, tôi sẽ cho cô ta biết Phong Diệp không dễ giả mạo như thế” Advertisement
Trợ lý Trương cảm nhận được sự lạnh lẽo của trong giọng nói của anh thì rùng mình, trong lòng biết rõ Cố Tử Yên sắp xong rồi.
Có điều ai bảo cô ta giả mạo Phong Diệp, lừa gạt tình cảm sáu năm của sếp Phó chứ.
Trợ lý Trương đẩy mắt kính, cười trên nỗi đau của người khác quay người rời đi.
Sau khi anh ta đi, Phó Kình Hiên đứng dậy đến cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, nhìn bóng đêm bên ngoài, lông mày nhíu chặt lại.
Anh đang nghĩ rốt cuộc lực lượng thần bí là gì, tại sao lại điều khiển anh yêu Cố Tử Yên, trên người Cố Tử Yên có bí mật gì?
Mọi chuyện làm cho Phó Kình Hiên cảm giác thế giới quan của mình thay đổi, anh vốn nghĩ mình bình thường, không ngờ anh rơi vào bẫy từ lúc nào, bị một lực lượng thần bí khống chế.
Phó Kình Hiên nghĩ vậy thì lại đau đầu, trong đầu lại thoáng hiện lên hình ảnh như đèn kéo quân, đau đến mức làm cho anh không nhịn được đánh vào đầu của mình.
Cùng lúc đó, bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm nổ, dường như tia chớp muốn không bầu trời thành hai mảnh, có ánh sáng lóe lên trên bầu trời đen như mực.
Vịnh Tiên Thủy, tiếng sấm làm cho Bạch Dương bừng tỉnh, cô ngồi dậy trên giường, trong lòng sợ hãi, ngay cả cô cũng không biết mình sợ hãi điều gì.
Bạch Dương đưa tay mở đèn lên, xoa huyệt thái dương, cầm ly nước ở đầu giường uống một ngụm để bản thân bình Tĩnh lại.
Nhưng cô vừa uống xong nước, tay đặt ly nước xuống thì bỗng nhiên mở to mắt, cả người dọa đến ngây ra.
Chỉ thấy trên cửa sổ sát đất ở cuối giường chưa được kéo rèm lại đột nhiên xuất hiện một đầu lâu.
Chẳng lẽ cô hoa mắt?
Bạch Dương vội vàng nhắm mắt lại. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hai giây sau, cô mở mắt ra nhìn cửa sổ sát đất.
Chỗ đó đen kịt, chỉ có ánh đèn nê ông phản chiếu từ bên ngoài, làm gì có đầu lâu.
“Haiz.. ” Bạch Dương lập tức thở phào, vỗ ngực mình.
Quả nhiên mình hoa mắt.
Cô nói rồi, xã hội hiện đại, động vật còn chưa thành tinh, làm sao có thể có ma quỷ chứ.
Đúng là sợ bóng sợ gió một lúc.
Bạch Dương nghĩ tới mình vừa hoa mắt thì lắc đầu, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ngày thứ hai, Bạch Dương đến công ty.
Đồng Khê chờ cô ở cửa phòng làm việc, xoay người nói: “Tổng giám đốc Bạch, buổi sáng tốt lành.”
“Chào, cô ở đây chờ tôi là có chuyện gì sao?” Bạch Dương đưa thẻ ra vào đặt lên khóa cảm ứng, sau đó đẩy cửa đi vào.
/1278
|