Đồng Khê đi theo sau lưng cô: “Vừa rồi tập đoàn Phó Thị thông báo cô đến họp hạng mục hợp tác liên quan tới nguồn năng lượng mới.”
“Họp ở tập đoàn Phó Thị?” Động tác kéo ghế của Bạch Dương dừng một chút. Advertisement
Đồng Khê gật đầu: “Đúng thế.”
Bạch Dương khẽ nhíu mày lại, sau đó nhanh chóng thả lỏng: “Tôi biết rồi, lúc nào?”
Trên thực tế, cô không muốn đến tập đoàn Phó Thị. Advertisement
Nhưng Phó Kình Hiên là người phụ trách chính của hạng mục hợp tác này, anh muốn họp ở đâu, người khác không có †ư cách phản đối, trừ khi hủy bỏ hợp tác, nhưng cô vất vả lắm mới lấy được, sao có thể hủy bỏ.
Cho nên cho dù cô không muốn đi, cô cũng phải đi.
“Hai giờ chiều.” Đồng Khê trả lời.
Bạch Dương cởi áo khoác ngồi xuống: “Tôi biết rồi, còn có chuyện gì sao?”
“Có, buổi sáng anh Lương đưa vé vào cửa cho cô.” Đồng Khê mở túi tài liệu trong lòng, lấy ra một tấm vé vào cửa đưa cho cô.
Bạch Dương cầm lấy nhìn phần giới thiệu trên đó, không nhịn được cười cười: “Cậu ấy đưa thật này.”
“Anh Lương muốn đợi cô, sau đó tự đưa cho cô, nhưng sau khi nghe điện thoại thì vội vàng rời đi” Thư ký Đồng nói.
Bạch Dương cất vé vào cửa vào ngăn kéo: “Chắc là có việc, được rồi, cô đi làm việc trước đi.”
“Vâng.” Thư ký Đồng gật đầu, đi ra ngoài.
Bạch Dương bật máy tính lên bắt đầu làm việc.
Buổi trưa, cô nghe điện thoại của cục cảnh sát gọi tới, nói cho cô biết kết quả điều tra ở nhà hàng.
Bên cục cảnh sát nói đó là chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đã kiểm tra video giám sát, đúng là không người nào động †ay động chân với đèn thủy tỉnh.
Nhưng vì sao đèn pha lê lại đột nhiên rơi xuống, cục cảnh sát giải thích là do phần trụ không chịu đựng nổi.
Mặc dù Bạch Dương cảm thấy lời giải thích này không đáng tin lắm, nhưng đây là cách giải thích duy nhất nguyên nhân đèn rơi xuống mà phần trụ không bị rỉ sét, cũng không có ai tay động chân.
Nói tóm lại, chuyện này xem như kết thúc.
Bạch Dương cúp điện thoại, nhìn cánh †ay quấn đầy băng vải thì thở dài, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Sau bữa ăn, cô lái xe đến tập đoàn Phó Thị.
Văn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị.
Phó Kình Hiên nhìn thời gian dưới góc phải của màn hình: “Người đến đông đủ chưa?”
Trợ lý Trương biết anh hỏi gì thì gật đầu: “Tôi vừa đến xem, có ba công ty đã tới, hiện tại chắc đã đến đủ.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Đi thôi.”
Anh cầm lấy gậy chống bên cạnh bàn làm việc, đứng dậy đi ra ngoài.
Trợ lý Trương ôm tài liệu đi theo ở phía sau.
Đến phòng họp, người ở bên trong nhìn thấy hai người đi tới thì lập tức dừng lại trò chuyện, đứng dậy chào hỏi: “Tổng giám đốc Phó.”
Bạch Dương cũng không ngoại lệ.
“Họp ở tập đoàn Phó Thị?” Động tác kéo ghế của Bạch Dương dừng một chút. Advertisement
Đồng Khê gật đầu: “Đúng thế.”
Bạch Dương khẽ nhíu mày lại, sau đó nhanh chóng thả lỏng: “Tôi biết rồi, lúc nào?”
Trên thực tế, cô không muốn đến tập đoàn Phó Thị. Advertisement
Nhưng Phó Kình Hiên là người phụ trách chính của hạng mục hợp tác này, anh muốn họp ở đâu, người khác không có †ư cách phản đối, trừ khi hủy bỏ hợp tác, nhưng cô vất vả lắm mới lấy được, sao có thể hủy bỏ.
Cho nên cho dù cô không muốn đi, cô cũng phải đi.
“Hai giờ chiều.” Đồng Khê trả lời.
Bạch Dương cởi áo khoác ngồi xuống: “Tôi biết rồi, còn có chuyện gì sao?”
“Có, buổi sáng anh Lương đưa vé vào cửa cho cô.” Đồng Khê mở túi tài liệu trong lòng, lấy ra một tấm vé vào cửa đưa cho cô.
Bạch Dương cầm lấy nhìn phần giới thiệu trên đó, không nhịn được cười cười: “Cậu ấy đưa thật này.”
“Anh Lương muốn đợi cô, sau đó tự đưa cho cô, nhưng sau khi nghe điện thoại thì vội vàng rời đi” Thư ký Đồng nói.
Bạch Dương cất vé vào cửa vào ngăn kéo: “Chắc là có việc, được rồi, cô đi làm việc trước đi.”
“Vâng.” Thư ký Đồng gật đầu, đi ra ngoài.
Bạch Dương bật máy tính lên bắt đầu làm việc.
Buổi trưa, cô nghe điện thoại của cục cảnh sát gọi tới, nói cho cô biết kết quả điều tra ở nhà hàng.
Bên cục cảnh sát nói đó là chuyện ngoài ý muốn, bọn họ đã kiểm tra video giám sát, đúng là không người nào động †ay động chân với đèn thủy tỉnh.
Nhưng vì sao đèn pha lê lại đột nhiên rơi xuống, cục cảnh sát giải thích là do phần trụ không chịu đựng nổi.
Mặc dù Bạch Dương cảm thấy lời giải thích này không đáng tin lắm, nhưng đây là cách giải thích duy nhất nguyên nhân đèn rơi xuống mà phần trụ không bị rỉ sét, cũng không có ai tay động chân.
Nói tóm lại, chuyện này xem như kết thúc.
Bạch Dương cúp điện thoại, nhìn cánh †ay quấn đầy băng vải thì thở dài, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Sau bữa ăn, cô lái xe đến tập đoàn Phó Thị.
Văn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị.
Phó Kình Hiên nhìn thời gian dưới góc phải của màn hình: “Người đến đông đủ chưa?”
Trợ lý Trương biết anh hỏi gì thì gật đầu: “Tôi vừa đến xem, có ba công ty đã tới, hiện tại chắc đã đến đủ.”
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Đi thôi.”
Anh cầm lấy gậy chống bên cạnh bàn làm việc, đứng dậy đi ra ngoài.
Trợ lý Trương ôm tài liệu đi theo ở phía sau.
Đến phòng họp, người ở bên trong nhìn thấy hai người đi tới thì lập tức dừng lại trò chuyện, đứng dậy chào hỏi: “Tổng giám đốc Phó.”
Bạch Dương cũng không ngoại lệ.
/1278
|