Hơn một tiếng sau, Bạch Dương đóng bản ghi chép lại, đứng lên, cúi chào Phó Kình Hiên: “Cảm ơn Tổng giám đốc Phó đã giảng cho tôi, tôi đã hiểu hết rồi”
Không thể không nói Phó Kình Hiên đúng là một thầy giáo rất giỏi.
Cho dù cô chưa hề học qua ngành năng lượng mới này, sau khi cô nghe anh giảng những chỗ không hiểu lại hiểu được bảy tám mươi phần trăm, lát nữa cô quay về đọc sách cũng có thể biết rõ.
Vì thế cô cảm thấy mình có thể hoàn thành bản phân tích vào ngày mai.
“Không cần.” Phó Kình Hiên đưa tay muốn đỡ Bạch Dương.
Bạch Dương lại đứng thẳng người, né tránh động tác của anh.
Phó Kình Hiên nhìn tay mình trong không trung, ánh mắt trầm xuống, sau đó coi như chưa xảy ra chuyện gì mà lạnh nhạt thu tay lại: “Chúng ta là đối tác, †ôi không muốn có người kéo tiến độ kế hoạch xuống, cho nên sau này cô có chỗ nào không hiểu thì có thể trực tiếp hỏi tôi, đừng che giấu không nói.”
Bạch Dương nghe anh nói như vậy thì thầm ngHĩ.
Đúng là anh không muốn cô gây cản trở nên mới giảng bài cho mình.
Suy đoán được chứng miinh, Bạch Dương nở nụ cười.
Vậy thì cô mới không cảm thấy áp lực, càng không suy nghĩ lung tung.
“Tôi biết rồi, tôi cảm ơn Tổng giám đốc Phó trước.” Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên cụp mắt xuống nói: “Không cần”
“Được rồi, Tổng giám đốc Phó, thời gian không còn sớm, tôi đi trước, ngày mai gặp lại” Bạch Dương nâng cổ tay nhìn đồng hồ nói.
Phó Kình Hiên mím môi, dường như muốn giữ cô lại.
Nhưng sau đó anh vẫn không nói gì, nhìn cô đi ra khỏi văn phòng.
Âm!
Cửa lớn văn phòng được đóng lại, trong văn phòng lớn như vậy chỉ có một mình Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên thu hồi ánh mắt lại, nhìn chỗ Bạch Dương vừa ngồi, không biết suy nghĩ cái gì.
Qua mấy giây sau, ánh mắt của anh nhìn về phía bàn trà bên cạnh, trên bàn vẫn đặt ly hồng trà cô vừa uống, miệng ly có một dấu son môi đỏ nổi bật.
Phó Kình Hiên nhìn dấu son môi kia thì ánh mắt tối xuống, vô thức đưa tay cầm ly hồng trà lên, sau đó môi mỏng dán lên dấu son môi, uống một ngụm trà. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hồng trà đã lạnh, chất lỏng lạnh chảy qua cổ họng xuống dạ dày, Phó Kình Hiên mới phản ứng được hành động của mình, sắc mặt thay đổi, vội vàng đặt ly hồng trà xuống, hai tay siết chặt lại.
Anh đang làm cái gì vậy?
Phó Kình Hiên nhìn tay của mình, ánh mắt u ám.
Không ngờ anh uống hồng trà mà Bạch Dương từng uống.
Chẳng lẽ lực lượng thần bí đã điều khiển anh sao?
“Tổng giám đốc Phó!” Lúc này trợ lý Trương mở cửa văn phòng ra ra, không thèm gõ cửa mà vội vã đi vào.
Phó Kình Hiên nhíu mày, có chút không vui: “Chuyện gì?”
Trợ lý Trương cũng không lập tức trả lời, mà nhìn xung quanh văn phòng của anh như tìm kiếm gì đó.
Không thể không nói Phó Kình Hiên đúng là một thầy giáo rất giỏi.
Cho dù cô chưa hề học qua ngành năng lượng mới này, sau khi cô nghe anh giảng những chỗ không hiểu lại hiểu được bảy tám mươi phần trăm, lát nữa cô quay về đọc sách cũng có thể biết rõ.
Vì thế cô cảm thấy mình có thể hoàn thành bản phân tích vào ngày mai.
“Không cần.” Phó Kình Hiên đưa tay muốn đỡ Bạch Dương.
Bạch Dương lại đứng thẳng người, né tránh động tác của anh.
Phó Kình Hiên nhìn tay mình trong không trung, ánh mắt trầm xuống, sau đó coi như chưa xảy ra chuyện gì mà lạnh nhạt thu tay lại: “Chúng ta là đối tác, †ôi không muốn có người kéo tiến độ kế hoạch xuống, cho nên sau này cô có chỗ nào không hiểu thì có thể trực tiếp hỏi tôi, đừng che giấu không nói.”
Bạch Dương nghe anh nói như vậy thì thầm ngHĩ.
Đúng là anh không muốn cô gây cản trở nên mới giảng bài cho mình.
Suy đoán được chứng miinh, Bạch Dương nở nụ cười.
Vậy thì cô mới không cảm thấy áp lực, càng không suy nghĩ lung tung.
“Tôi biết rồi, tôi cảm ơn Tổng giám đốc Phó trước.” Bạch Dương nhìn Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên cụp mắt xuống nói: “Không cần”
“Được rồi, Tổng giám đốc Phó, thời gian không còn sớm, tôi đi trước, ngày mai gặp lại” Bạch Dương nâng cổ tay nhìn đồng hồ nói.
Phó Kình Hiên mím môi, dường như muốn giữ cô lại.
Nhưng sau đó anh vẫn không nói gì, nhìn cô đi ra khỏi văn phòng.
Âm!
Cửa lớn văn phòng được đóng lại, trong văn phòng lớn như vậy chỉ có một mình Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên thu hồi ánh mắt lại, nhìn chỗ Bạch Dương vừa ngồi, không biết suy nghĩ cái gì.
Qua mấy giây sau, ánh mắt của anh nhìn về phía bàn trà bên cạnh, trên bàn vẫn đặt ly hồng trà cô vừa uống, miệng ly có một dấu son môi đỏ nổi bật.
Phó Kình Hiên nhìn dấu son môi kia thì ánh mắt tối xuống, vô thức đưa tay cầm ly hồng trà lên, sau đó môi mỏng dán lên dấu son môi, uống một ngụm trà. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hồng trà đã lạnh, chất lỏng lạnh chảy qua cổ họng xuống dạ dày, Phó Kình Hiên mới phản ứng được hành động của mình, sắc mặt thay đổi, vội vàng đặt ly hồng trà xuống, hai tay siết chặt lại.
Anh đang làm cái gì vậy?
Phó Kình Hiên nhìn tay của mình, ánh mắt u ám.
Không ngờ anh uống hồng trà mà Bạch Dương từng uống.
Chẳng lẽ lực lượng thần bí đã điều khiển anh sao?
“Tổng giám đốc Phó!” Lúc này trợ lý Trương mở cửa văn phòng ra ra, không thèm gõ cửa mà vội vã đi vào.
Phó Kình Hiên nhíu mày, có chút không vui: “Chuyện gì?”
Trợ lý Trương cũng không lập tức trả lời, mà nhìn xung quanh văn phòng của anh như tìm kiếm gì đó.
/1278
|