Phó Kình Hiên mím môi, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu đang nhìn cái gì?” Advertisement
“Tổng giám đốc Phó, cô Bạch đâu?” Trợ lý Trương vội vàng hỏi.
Phó Kình Hiên nghĩ đến hành động của mình lúc nãy thì không nhịn được sờ khóe môi, cúi đầu lạnh nhạt nói: “Đã đi rồi”
“Đi rồi sao?” Trợ lý Trương lớn giọng nói. Advertisement
Phó Kình Hiên xoa huyệt thái dương, đi đến bàn làm việc: “Cậu tìm cô ấy có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Phó, anh quên vừa rồi †ôi đến khu mới Lưỡng Giang sao” Trợ lý Trương đi theo sau lưng anh.
Phó Kình Hiên vô thức dừng bước xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm anh ta: “Cậu có ý gì? Cậu muốn nói Phong Diệp và Bạch Dương có liên quan đến nhau?”
Nhịp tim của anh dần tăng tốc.
Trợ lý Trương nghiêm túc gật đầu: “Không sai, tôi đến khu mới Lưỡng Giang †ìm đến địa chỉ gửi thư của Phong Diệp trước kia, đó là biệt thự nhà họ Bạch.”
“Bạch Dương... Là Phong Diệp!” Con ngươi Phó Kình Hiên co lại, hai tay cũng siết chặt lại, dường như còn có chút run rẩy.
Trợ lý Trương vội vàng nói: “Đúng vậy, cô Bạch chắc chắn là Phong Diệp, Phong Diệp từng nói cô ấy có mẹ kế và em gái, nuôi Điểm Điểm, mà địa chỉ là biệt thự nhà họ Bạch, cho nên Phong Diệp không phải là cô Bạch thì còn có thể là ai.”
Anh ta nói đến đây thì thở hổn hển, sau khi điều chỉnh hô hấp mới nói tiếp: “Quan trọng là chữ viết của Phong Diệp giống với cô Bạch, mặc dù chữ của Phong Diệp hơi non nớt, không trưởng thành như cô Bạch, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là cùng một người, nhưng hết lần này tới lần khác chúng ta không nhìn ra được, còn thân phận của cô Bạch và Phong Diệp giống nhau như đúc, chúng ta chỉ cần suy nghĩ một chút thì có thể biết cô Bạch là Phong Diệp, nhưng chúng ta chưa từng nghĩ qua, đúng là kỳ lại”
Trợ lý Trương vỗ đầu: “Tôi cũng nghi ngờ có phải trí thông minh của mình xảy ra vấn đề hay không.”
Phó Kình Hiên đập mạnh xuống bàn làm việc, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: “Không, không phải trí thông minh của cậu xảy ra vấn đề, mà là có người không muốn chúng ta nghĩ đến chuyện đó.”
Người nhà họ Phó và Trương Trình biết chuyện của anh và Phong Diệp, nhưng hết lần này tới lân khác không ai phát hiện Bạch Dương và Phong Diệp giống nhau.
Điều này chứng tỏ lực lượng kia đã ảnh hưởng đến mọi người.
Trợ lý Trương không biết Phó Kình Hiên đang suy nghĩ gì, kinh ngạc mở to mắt: “Tổng giám đốc Phó, anh nói có người không muốn chúng ta biết cô Bạch là Phong Diệp sao? Là Cố Tử Yên? Nhưng không đúng… “
Trợ lý Trương lắc đầu, bác bỏ suy đoán của mình: “Cố Tử Yên không muốn chúng ta biết cô Bạch là Phong Diệp rất bình thường, nhưng cô ta cũng không †hể ngăn cản được chúng ta suy nghĩ thế nào, nhưng hết lần này tới lần khác chúng †a không hề nghĩ đến chuyện cô Bạch là Phong Diệp, chuyện này không thể tưởng tượng nổi”
“Cậu có tin trên thế giới này có lực lượng khống chế suy nghĩ và tình cảm con người không?” Phó Kình Hiên đột nhiên nhìn anh ta hỏi.
Trợ lý Trương sững sờ, sau đó nở nụ cười: “Đương nhiên là tin, không phải là thôi miên… “
Anh ta nói đến đây thì bỗng nhiên ý thức được gì đó, há miệng nói: “Tổng giám đốc Phó, khó trách trước đó anh mời bác Sĩ tâm lý, tôi còn tưởng rằng anh cảm thấy áp lực quá lớn, thì ra anh nghỉ ngờ mình bị thôi miên sao?”
Mà anh ta suy đoán từ lời nói của Tổng giám đốc Phó, hình như anh ta cũng bị thôi miên!
Ánh mắt Phó Kình Hiên sâu thẳm, không nói gì, rõ ràng là ngầm thừa nhận.
Mặc dù mấy người bác sĩ Tô nói anh không bị thôi miên, nhưng anh vẫn tin mình đã bị thôi miên.
“Tổng giám đốc Phó, cô Bạch đâu?” Trợ lý Trương vội vàng hỏi.
Phó Kình Hiên nghĩ đến hành động của mình lúc nãy thì không nhịn được sờ khóe môi, cúi đầu lạnh nhạt nói: “Đã đi rồi”
“Đi rồi sao?” Trợ lý Trương lớn giọng nói. Advertisement
Phó Kình Hiên xoa huyệt thái dương, đi đến bàn làm việc: “Cậu tìm cô ấy có chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Phó, anh quên vừa rồi †ôi đến khu mới Lưỡng Giang sao” Trợ lý Trương đi theo sau lưng anh.
Phó Kình Hiên vô thức dừng bước xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm anh ta: “Cậu có ý gì? Cậu muốn nói Phong Diệp và Bạch Dương có liên quan đến nhau?”
Nhịp tim của anh dần tăng tốc.
Trợ lý Trương nghiêm túc gật đầu: “Không sai, tôi đến khu mới Lưỡng Giang †ìm đến địa chỉ gửi thư của Phong Diệp trước kia, đó là biệt thự nhà họ Bạch.”
“Bạch Dương... Là Phong Diệp!” Con ngươi Phó Kình Hiên co lại, hai tay cũng siết chặt lại, dường như còn có chút run rẩy.
Trợ lý Trương vội vàng nói: “Đúng vậy, cô Bạch chắc chắn là Phong Diệp, Phong Diệp từng nói cô ấy có mẹ kế và em gái, nuôi Điểm Điểm, mà địa chỉ là biệt thự nhà họ Bạch, cho nên Phong Diệp không phải là cô Bạch thì còn có thể là ai.”
Anh ta nói đến đây thì thở hổn hển, sau khi điều chỉnh hô hấp mới nói tiếp: “Quan trọng là chữ viết của Phong Diệp giống với cô Bạch, mặc dù chữ của Phong Diệp hơi non nớt, không trưởng thành như cô Bạch, nhưng vẫn có thể nhìn ra được là cùng một người, nhưng hết lần này tới lần khác chúng ta không nhìn ra được, còn thân phận của cô Bạch và Phong Diệp giống nhau như đúc, chúng ta chỉ cần suy nghĩ một chút thì có thể biết cô Bạch là Phong Diệp, nhưng chúng ta chưa từng nghĩ qua, đúng là kỳ lại”
Trợ lý Trương vỗ đầu: “Tôi cũng nghi ngờ có phải trí thông minh của mình xảy ra vấn đề hay không.”
Phó Kình Hiên đập mạnh xuống bàn làm việc, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: “Không, không phải trí thông minh của cậu xảy ra vấn đề, mà là có người không muốn chúng ta nghĩ đến chuyện đó.”
Người nhà họ Phó và Trương Trình biết chuyện của anh và Phong Diệp, nhưng hết lần này tới lân khác không ai phát hiện Bạch Dương và Phong Diệp giống nhau.
Điều này chứng tỏ lực lượng kia đã ảnh hưởng đến mọi người.
Trợ lý Trương không biết Phó Kình Hiên đang suy nghĩ gì, kinh ngạc mở to mắt: “Tổng giám đốc Phó, anh nói có người không muốn chúng ta biết cô Bạch là Phong Diệp sao? Là Cố Tử Yên? Nhưng không đúng… “
Trợ lý Trương lắc đầu, bác bỏ suy đoán của mình: “Cố Tử Yên không muốn chúng ta biết cô Bạch là Phong Diệp rất bình thường, nhưng cô ta cũng không †hể ngăn cản được chúng ta suy nghĩ thế nào, nhưng hết lần này tới lần khác chúng †a không hề nghĩ đến chuyện cô Bạch là Phong Diệp, chuyện này không thể tưởng tượng nổi”
“Cậu có tin trên thế giới này có lực lượng khống chế suy nghĩ và tình cảm con người không?” Phó Kình Hiên đột nhiên nhìn anh ta hỏi.
Trợ lý Trương sững sờ, sau đó nở nụ cười: “Đương nhiên là tin, không phải là thôi miên… “
Anh ta nói đến đây thì bỗng nhiên ý thức được gì đó, há miệng nói: “Tổng giám đốc Phó, khó trách trước đó anh mời bác Sĩ tâm lý, tôi còn tưởng rằng anh cảm thấy áp lực quá lớn, thì ra anh nghỉ ngờ mình bị thôi miên sao?”
Mà anh ta suy đoán từ lời nói của Tổng giám đốc Phó, hình như anh ta cũng bị thôi miên!
Ánh mắt Phó Kình Hiên sâu thẳm, không nói gì, rõ ràng là ngầm thừa nhận.
Mặc dù mấy người bác sĩ Tô nói anh không bị thôi miên, nhưng anh vẫn tin mình đã bị thôi miên.
/1278
|